Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 2: Bữa Sáng Khó Nuốt
*)Tại biệt thự nhà họ Hoàng.
Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ.Hôm nay Thiên Minh (anh trai của Hải Băng) dậy hơi trễ, tầm 8h vì hôm qua cậu mất ngủ hoàn toàn. Cậu bước xuống giường rồi bước vào nhà vệ sinh sau thì bước xuống nhà.Nơi có hai nhân vật quan trọng đang dùng bữa sáng.Hôm nay Thiên Minh ăn mặc rất lịch lãm và đậm chất cổ điển.Áo sweater màu vàng với cổ tròn vô cùng thông dụng và được kết hợp cùng sơ mi bên trong.Khi đi kèm kiểu tóc những năm 50s, Thiên Minh toát lên thần thái của một công tử lịch lãm, chín chắn, đầy cương nghị..
Cha ruột của cậu – Hoàng Hạo Niên và mẹ kế Triệu Mai Chi đang dùng bữa sáng ở dưới nhà, bà Mai Chi đang chăm chú trộn Salad cho ông Hoàng thấy Thiên Minh bước xuống liền dừng lại và nói.
“Con xuống rồi à! Nhanh ngồi xuống dùng bữa sáng đi!” Bà Mai Chi cười ngọt ngào chào Thiên Minh, nhưng cậu vẫn phát hiện một tia căm ghét và khinh thường trong mắt bà ta.
“Từ bữa sau nó còn dậy muộn thì cứ kệ nó đi.Có mỗi cái tật ngủ nướng mà mãi không thay đổi.” Ba Thiên Minh đang ngồi đọc báo ở bàn ăn thấy cậu xuống nên bỏ tờ báo sang một bên rồi nhìn cậu khó chịu nói.
Thiên Minh là con trai của ông Hoàng với vợ trước.Cậu cũng từng có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng một ngày bố mẹ cậu ly dị, người mẹ thì bỏ đi không một lời từ biệt nên từ đó Thiên Minh sống với người bố. Mối quan hệ của cả hai cũng bắt đầu trở nên bế tắc. Cậu chàng bắt đầu sống một cuộc sống buông thả, bất cần đời, phải tự tạo cho mình vẻ bề ngoài thích bắt nạt người khác để che lấp nỗi cô đơn ẩn sâu trong tâm hồn từng bị tổn thương.
Mối quan hệ của họ càng tệ hơn khi ba cậu quyết định đi bước nữa với bà Triệu Mai Chi-mẹ kế của cậu hiện tại.Bà Mai Chi là một mẫu người phụ nữ xinh đẹp, nhưng thực dụng ,luôn nghĩ đến tiền. Bà ta luôn đặt lợi ích tiền bạc của cá nhân mình lên trên tất cả các mối quan hệ tình cảm. Khi chia tay với bố của Hải Băng, bà ta nắm giữ 50% tổng tài sản của tập đoàn thời trang JK. Việc tái hôn với bố của cậu – Chủ tịch tập đoàn tài chính Zeus cũng là một cuộc trao đổi có lợi đôi bên,vậy nên cậu không hề thích bà ta.Mỗi lần gặp nhau là mỗi lần cãi nhau.Dù là ở trường hay ở nhà, họ gặp nhau nếu không phải là cãi nhau thì sẽ là đi lướt qua nhau. Vì đã nghe cằn nhằn nhiều đến mòn tai nên Thiên Minh vẫn “mặt dày” kéo ghế ngồi xuống làm lơ sự phàn nàn của ba mình . Một đĩa trứng hấp Chawan Mushi kèm nước sốt được chuẩn bị và mang lên đặt ngay trước mặt Thiên Minh.
“Thôi mà anh,mới sáng sớm sao anh cứ khó chịu với thằng bé thế?” Bà Mai Chi nhanh chóng can lại.
“Chẳng phải là tại nó sao?Ta tự hỏi không biết tương lai của con sẽ như thế nào?” Ông ta lý sự.
“Wow.Người ngoài nghe thấy chắc tưởng ba quan tâm con lắm …” Thiên Minh nhếch môi cười đểu,cắt miếng trứng hấp thượng hạng cho vào miệng.
“Ăn với chả nói…” Ông ta có vẻ khá bực tức “Nếu như Hải Băng là con trai ta đã để nó thừa kế sự nghiệp thay vì con rồi. Đáng lẽ con nên biết ơn ta vì điều đó.”
“Ba nói thế thì sẽ có người hy vọng đấy.Dù biết chuyện đó là không thể.” Nói đến đây, Thiên Minh liếc mắt sang nhìn bà Mai Chi một cái “Phải không,mẹ kế?” Minh không quanh co quay sang nhìn bà Mai Chi hỏi ngay một câu như sét đánh.
“Có vẻ như Thiên Minh đang ám chỉ người mẹ kế này thì phải.” bị nói xấu nhưng bà Mai Chi vẫn bình thản, tay nhẹ nhàng cắt thịt bò. “Con nghĩ ta không có cách gì nếu như ta hy vọng vào điều đó sao?”
“Hình như mẹ kế hiểu lầm ý con rồi thì phải.” Thiên Minh cười nhạt rồi nói tiếp. “Dù gì thì quan hệ giữa con và Hải Băng xưa nay cũng không được tốt.Sau này khi con thừa kế tài sản ắt không tránh khỏi bị mẹ kế hoài nghi.Con chỉ là lo lắng cho Hải Băng mà thôi.”
“Cái đó con không cần lo lắng. Hôn sự của nó đã được quyết định.Mỗi lo của con sẽ không còn nữa?” Bà Mai Chi không hề ngần ngại, lên giọng nói.
“Hôn sự?” Thiên Minh ngạc nhiên.
“Đúng vậy!” Nâng ly trà lên thưởng thức,bà Mai Chi thành thật nói “Lần này Hải Băng về nước là để đính hôn với người thừa kế của quốc tế RS…con biết cậu ta đúng không?”
“Việc kết hôn của Hải Băng chính là bàn đạp tiến thân của con sau này.” ông Hoàng tiếp lời “Vậy nên con nên chuyên cần học tập đi và đừng gây…”
“Choang.”
Thiên Minh buông cả dao lẫn nĩa xuống làm chúng va vào nhau và phát ra một tiếng khá mạnh khi nghe ba mình nói.
“Con đi trước!” Cậu không hài lòng ra mặt, bỏ dỡ bữa ăn rồi bước khỏi bàn ăn.
“Người lớn chưa nói xong ai cho con tự ý đứng dậy vậy hả?” Ông Hoàng khó chịu lớn tiếng nói.Bị cho ăn một quả bơ mà.
“Nếu tiếp tục ngồi nghe con sợ mình sẽ trở thành tên khốn mất.Cho nên…dừng ở đây đi.” Cậu lạnh nhạt đáp, rồi lạnh lùng quay đi.
“Chiều nay Băng về Việt Nam …” Bà Mai Chi nói vội theo,bước chân Thiên Minh khựng lại “mẹ hy vọng con bớt chút thời gian ra đón nó.”
Chần chừ chừng 3s, Thiên Minh không nói gì mà lạnh nhạt bước đi. Cậu khó chịu ra mặt nhưng trước mặt bà Mai Chi không thể để lộ ra điều đó vì nếu để bà ta nhìn thấy cũng có nghĩa là cậu đã thua. Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, ông Hoàng thì tâm trạng nặng nề ăn cơm. Còn bà Mai Chi thì hí hửng vì đã chọc tức được Thiên Minh.
“Cuối cùng thì vẫn chỉ còn lại hai chúng ta…”
“Anh cũng nghĩ như Thiên Minh hả?” ông ta đang định nói gì đó thì bà Mai Chi lên tiếng cắt ngang câu nói của ông.
“Chuyện gì?” Ông Trần nhìn bà ta hỏi.
“Nghĩ rằng em đang hy vọng để cho Hải Băng quyền thừa kế thay Thiên Minh.” Bà ta đặt ly trà xuống bàn, vẻ tức giận âm ỉ trong đôi mắt.
“Nếu như anh thật sự nghĩ như thế thì ngày xưa đã không cưới em rồi.” Ông nói bằng giọng nịnh nọt mà không hề hay biết có một khuôn mặt đang toan tính điều gì đó.
“Vậy nếu như sau này em muốn làm như thế thì anh sẽ đá em đi giống như mẹ Thiên Minh sao?” Bà ta khích bác.
“Đừng nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt tôi…” Ông ta khó chịu ra mặt,cứ mỗi lần nhắc đến mẹ ruột của Thiên Minh là ông như muốn sôi máu.
“Xem ra là thật rồi! em có nên chuẩn bị chút gì đó trước khi ngày đó đến không nhỉ?” bà ta giả vờ không nghe thấy, gắp miếng thịt bate đã cắt sẵn rồi cho vào miệng.
“Em không chỉ xinh đẹp,thông minh mà còn rất nguy hiểm nữa.Đây chính là điều tôi thích nhất ở em.” Ông ta ôn tồn nói
“Em biết!” Bà Mai Chi đáp một cách tự tin.
——————————————————–
Tại sân bay NeWark Liberty,New York,Mỹ.Hải Băng vừa mới tới nơi và đang chờ ở phòng chờ dành cho khách.Vừa mới ngồi xuống thì nhận được điện thoại từ Việt Nam sang. Trên màn hình hiện lên dòng chữ “mama” làm nó khó chịu thấy rõ. Tâm trạng Hải Băng vốn đã xấu vì sắp phải trải qua một chuyến bay dài thì thêm cú điện thoại này làm tâm trạng Băng lại xấu đi. Băng khó chịu bốc máy.
“Con nghe?”
“Con sắp lên máy bay chưa?” Một giọng nói lãnh đạm, quyến rũ vang lên. Người gọi điện chính là mẹ nó-bà Mai Chi.
“Vẫn chưa.Con vừa mới tới sân bay thôi.” Giọng nó vẫn lãnh đạm.
“Một mình con đến sân bay thôi sao?” Mẹ nó hỏi.
“Đương nhiên là có rất nhiều người bạn ra tiễn con rồi.” Hải Băng lạnh nhạt nói, nó cũng không thích phải nói dối như thế. Nhưng vì,từng hứa với bà ta sẽ cố gắng tìm thật nhiều bạn tốt nên phải nói như thế.Ngoài Khải Kiệt ra,nó chẳng có ai làm bạn cả. “Không lẽ con phải lặng lẽ về nước sao?Có ít nhất 8 người bạn đang ở đây với con, những người bạn Mỹ và việt kiều.”
Nói đến đây Hải Băng chợt nhận ra cái gì, nó nghiêng đầu lại nhìn, một cô gái khá xinh xắn,tóc rối bù, mặc một cái áo phông màu trắng phối hợp với một chiềc áo sơ mi kẻ sọc bình thường, nửa dưới là quần bò rách, nhìn qua thì khá là bình dân đang nhìn nó,như đang dò xét.Nó không mấy bận tâm quay lại nói chuyện tiếp,tuy nhiên,mắt nó vẫn khẽ liếc về phía cô ta vì cảm thấy có gì đó không ổn…miệng tiếp tục cãi bướng.
“Đương nhiên đó không phải là tất cả,tại con không muốn làm náo loạn sân bay thôi.”
Nói xong những lời này,nó để ý cô gái kia vừa nhìn nó mà nở một nụ cười nhạo.Đang lúc tâm trạng không tốt lại gặp phải người đâu vô duyên. Hải Băng cảm thấy khó chịu và quyết định không để yên…
“Con sẽ gặp mẹ sau,giờ có chuyện cần phải giải quyết rồi.”
Không để mẹ mình nói tiếp,nó lạnh nhạt tắt máy, rồi quay lại tiến về phía cô gái đó.Thấy bị phát hiện cô ta quay lưng định bỏ đi nhưng bị nó gọi lại.
“Này, cô kia!”
Biết là không thể thoát được,cô ta đành ngoan ngoãn đứng lại nhưng não vẫn hoạt động để tìm cách trốn thoát khỏi vụ này.
“Cô vừa cười nhạo tôi đúng không? Sao cô lại cười?” Nó đi đến trước cô ta và lạnh giọng nói.
“それは何ですか? 私は日本” (Có chuyện gì sao?tôi là người Nhật Bản) Biết tình hình không tốt.Cô ta nhanh chóng chuyển qua nói tiếng nhật để thoát.
“あなたのふりをする場合です「これを呼び出すときだけしばら “này!cô kia”彼女がいない好転しなかった . そうではないですか?.” (Nếu cô định giả vờ là người Nhật Bản . Thì vừa nãy khi tôi gọi “này!cô kia” cô đã không quay đầu lại.Không phải sao?)
Nó cười nhạt,đáp lại bằng tiếng Nhật,từ năm 7 tuổi Hải Băng đã bắt đầu biết dùng tiếng nhật để nói chuyện. Không chỉ có thế,tiếng anh-hàn-trung-pháp Băng đều nói rất thành thạo.Từng này ăn thua gì..
“Tôi xin lỗi!” Ngẩn người ra một lúc, cô gái đó mới hoảng hồn xin lỗi.Lúc đầu vào thấy nó nói chuyện bằng tiếng việt,cô vui mừng vì nghĩ tìm được bạn đồng hành về nước. Nhưng có ai ngờ lại gặp phải người đáng sợ như thế này đâu.Rồi vội vàng xách hành lý bỏ đi nhưng vệ sĩ của nó đã nhanh chóng cản lại.
“Tôi hỏi sao cô lại cười nhạo tôi?”
“Đó không phải là cười nhạo.Tại vì nội dung của cuộc nói chuyện qua điện thoại của cô không giống những gì tôi nhìn thấy.”
“Cô nghĩ là tôi đang nói chuyện điện thoại với cô đấy à?” Hải Băng trừng mắt.
“Tôi xin nhắc lại lần nữa là tôi không có cười nhạo cô.Chỉ là tôi cảm nhận được sự đồng cảnh ngộ thôi.Ít ra không chỉ có mình tôi là phải cô đơn khi ở đây.Là vậy thôi!”
“Hả?” Nó nhíu mày.
“Xin lỗi vì tôi đã giả làm người Nhật. Tôi xin phép!”
Nói rồi cô ta xách hành lý quay đi,đám vệ sĩ cũng không cản lại nữa. Hải Băng nhìn theo cô gái kia, cảm giác không hiểu sao có cái gì đó quen thuộc. Nhưng lại nhất thời không thể nói nên lờ.i
“What doesnt she?” (Có chuyện gì vậy cô) Chú vệ sĩ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
“Nothing! Retrieved luggage, we go.” (Không có gì!Lấy hành lý ,chúng ta đi thôi!) Hải Băng thu hồi ánh mắt, cũng không muốn để tâm đến nữa, nó quay đầu nhìn vệ sĩ ra lệnh.
Hết chương 2