Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 11: Mở Đầu Cho Một Chuỗi Bi Kịch (1)


Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 11: Mở Đầu Cho Một Chuỗi Bi Kịch (1)

Dọc theo lối hành lang bóng loáng những học sinh của trung học Newport đang nhanh chóng hướng về phía lớp học của mình sau khi tiếng chuông cất lên.
*)Tại phòng học lớp 11a1.
Bà cô già đứng trên bục giảng,đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên, hướng ánh nhìn xuống phía dưới: “Cả lớp chú ý!” Bà cô hơi ngừng lại đợi khi bầu không khí trở lại nghiêm túc rồi tiếp tục nói tiếp. Bàn tay cô chìa ra hướng về phía một học sinh nữ đang đứng bên cạnh : “Từ hôm nay lớp ta sẽ có thêm thành viên mới. Em hãy giới thiệu về mình đi.” Cô chủ nhiệm nghiêng đầu và ngầm ra hiệu đến lượt em rồi đó.
“Cảm ơn cô.” Tường Vy đáp lại nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy sự chân thành: “Xin chào các bạn! Tôi là … ” Vy vừa dứt lời nói, trong lớp một vài người đã cất tiếng cười nhạo. Vy quên mất rằng mấy câu chào hỏi này thật thừa thãi khi ở đây.Một chút lúng túng,một chút sợ hãi bất giác hiện hữu trên khuôn mặt Tường Vy lúc này. Nhưng rất nhanh thôi chúng lại biến mất như chưa từng xuất hiện. “Tôi tên là Thẩm Tường Vy. Năm ngoái tôi đã từng học ở đây nhưng sau khi nhận được học bổng ở Mỹ thì xin nghỉ,lần này tôi xin trở lại đây để lấy bằng tốt nghiệp. Không cần biết là ở đâu nhưng tôi hoàn toàn có khả năng làm tốt mọi công việc.Cho nên tôi cảm ơn và từ chối mọi sự quan tâm và giúp đỡ của người khác vì nó sẽ làm tôi cảm thấy áp lực.Rất vui khi được học cùng các cậu.” Lấy lại phong thái Vy tiếp tục.
“Được rồi! Tốt lắm! Em về chỗ đi.” Bà cô vỗ tay một cái tỏ ý hài lòng rồi chỉ tay về phía chiếc bàn nằm ở bàn thứ hai từ dưới lên ngoài cùng bên trái. Quả thực, Vy cũng biết rằng sự trở về lần này chắc chắn không ít sóng gió, bởi vì về cùng cô còn có một người khác nữa. Nhưng Tường Vy chẳng ngờ còn chưa kịp ngồi vào bàn thì sóng đã ập đến rồi.
“Em có một câu hỏi dành cho học sinh mới.” Bỗng một giọng nói từ phía dưới lớp cất lên.Nghe ra giọng nói ấy đầy sự khiêu khích khiến cả lớp ngay lập tức đều hướng ánh mắt về phía chủ nhân của lời phát ngôn đó,một nam sinh nói: “Cậu chuyển về trường với tư cách gì vậy.?”
Câu hỏi của nam sinh đó như đánh trúng điểm yếu mà Tường Vy muốn che giấu đồng thời khiến cả lớp nhớ đến thủ tục của trường,liền quay lại nhìn Vy.Từng học ở đây nên Vy hiểu rõ quy tắc đó hơn bất cứ ai, nhưng một khi thân phận của mình bị lộ ra thì Vy sẽ khó lòng sống nổi. Không kịp chuẩn bị tâm lý lại bị đánh một đòn phủ đầu như vậy không khỏi làm cô lâm vào thế bị động. Khi Vy đang cứng họng run lẩy bẩy trên mục giảng,cả lớp như càng tò mò mong chờ câu trả lời từ phía bạn mới. Trong đó Hạo Quân ở dưới cũng lo lắng chẳng kém,hắn không biết nên cứu Tường Vy như thế nào còn Thiên Minh đang nhìn Vy với ánh mắt nham hiểm có lẽ với Minh đây là sự bắt đầu khá hoàn hảo.
Bỗng một cánh tay khác giơ lên kèm theo một giọng nói đầy kiêu hãnh : “Ở đây cũng có một học sinh mới chuyển đến.” Một lần nữa cả lớp đều quay lại nhìn nơi vừa phát ra giọng nói-Là Hải Băng .
Bà cô ôn nhu nhìn Hải Băng giải thích: “Cả lớp mình chắc không ai không biết Hải Băng phải không.” Bà cô nói bằng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể, làm giáo viên lâu năm ở đây chẳng nhẽ cô lại không hiểu rõ một điều là không nên đụng tới cô bé này sao!

Hải Băng nghe vậy liền tiếp lời: “Chẳng phải chúng ta có học sinh mới chuyển đến sao.Vậy nên cái gì cần làm thì vẫn phải làm.”
“Vậy em lên giới thiệu đi.” Bà cô cũng chẳng biết nói gì hơn.
Nó dương một nụ cười đắc thắng rồi đứng dậy và đi lên phía mục giảng trước sự ngỡ ngàng của học sinh trong lớp, trong đó có Hạo Quân và Thiên Minh. Đến trước mặt Tường Vy nó dõng dạc tuyên bố,chính xác hơn là ra lệnh: “Giới thiệu xong rồi thì về chỗ đi,cô đang làm mất thời gian của người khác đấy biết không?”
Cảm thấy đúng như bị xúc phạm nhưng may mắn hơn lần này sự xúc phạm của nó lại cứu cô một bàn thua trông thấy.Vy nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Hải Băng đứng vào vị trí lúc nãy của Tường Vy để giới thiệu. “Tên tôi là Hoàng Hải Băng.Về thân thế,về tư cách chuyển đến đây tôi nghĩ mọi người đều đã rõ.Tôi vừa trở về từ Mỹ cách đây không lâu.Tôi cũng muốn có một cuộc sống học sinh bình thường hơn bất cứ ai.” Nói đến đây,Băng khẽ đánh mắt sang nhìn Hạo Quân,một ánh nhìn thách thức,còn hắn thì chỉ đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu-hắn không hiểu nổi hành động cứu Tường Vy này của nó có nghĩa là gì.Tuy nhiên,duy nhất Thiên Minh là hiểu nó muốn gì. “Vậy nên mong mọi người giúp đỡ.”
Kết thúc màn giới thiệu của hai học sinh mới Tường Vy và Hải Băng cả lớp lại trở về với những con số con chữ khó nhằn.Thế nhưng trong hai học sinh mới này thì cô nàng tên “Hải Băng!” lại để lại trong lòng mọi người một ấn tượng mạnh… Cô nàng này có vẻ cá tính và rất tự tin trong mọi lời nói,chứ không như Tường Vy nhút nhát và rụt rè trong mọi cử chỉ.
*) Kết thúc tiết học đầu tiên, Hải Băng đứng dậy đi ra ngoài, Băng phải đến gặp một người duy nhất ở ngôi trường này mà nó đã rất muốn gặp trong suốt 3 năm qua.
Đi vào phòng phát thanh,Băng đưa tay gõ lên cánh cửa rồi khoanh tay lại dựa vào tường,ánh mắt Hải Băng nhìn thẳng vào người con gái đang chăm chú ghi chép mớ bản thảo trên bàn. Đó chính là cô gái đã đứng trên sân thượng lúc sáng…

Thấy có người đến phá rối phút giây quý báu yên tĩnh làm việc của mình, Lệ Anh nhíu mày biểu lộ sự không vui. Quay đầu nhìn ra cửa xem kẻ phá đám là ai, nhưng khi nhìn thấy Hải Băng,trong ánh mắt thoáng lên tia ngạc nhiên nhưng Lệ Anh vẫn dùng thái độ bình thản như tờ nhìn nó: “Đã vào như vậy em còn gõ cửa làm gì?”
Hải băng mặt ảo não,chu miệng như trẻ con than vãn, trông nó lúc này khác xa so với một Hải Băng thường ngày. Chắc đây cũng là người duy nhất mà nó chịu bỏ mặt nạ xuống mà nói chuyện. “Chị đối xử thân thiện với em một chút được không?Đã ba năm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.”
“Sao?” Nghe vậy, Lệ Anh để bút xuống, đứng lên giơ tay ra như muốn ôm nó: “Muốn chị ôm em không?”
“Ôi trời!” Nó giật mình “Chị làm em sợ đấy!” Rồi quan tâm hỏi “Dạo này chị vẫn thế nhỉ, việc học hành thì sao?”
“Cũng vậy, ngoài chuyện học hành thì chẳng có gì làm khó được chị cả? Em về hẳn hay về nghỉ ngơi thôi.” Lệ Anh vừa trở lại bàn là hỏi.
“Đã mặc đồng phục thế này đương nhiên là về hẳn rồi.” Nói Hải Băng khẽ đánh mắt xung quanh phòng đánh giá.
Căn phòng với phong nền màu trắng , trên trần nhà có gắn hai chùm đèn pha lê lung linh tuyệt đẹp. Bộ bàn ghế sang trọng với tông màu đỏ mịn viền trắng hài hòa, kết hợp với một tấm thảm nâu nhạ rất giản dị nhưng cũng không kém phần sa hoa, lộng lẫy…Liếc mắt sang bên phải là hai chậu hoa lan nhỏ với lá xanh hoa tím nhạt ..và cuối cùng là bàn làm việc của Lệ Anh , nó chép miệng cảm thán.
“Phòng phát thanh gì mà lại hoành tráng thế này?” Băng cảm thán đầy ngưỡng mộ.

“Ai bảo đứng sau nó là một tỷ phú lắm tiền chứ. Lớp học mới thế nào?” Lệ Anh quan tâm hỏi.
“Còn thế nào được khi trong lớp đó hội tụ những kẻ em ghét nhất.” Băng trả lời, giọng điệu không mấy vui vẻ. Rồi như chợt nảy ra ý định gì đó,nó quay ra hỏi Lệ Anh: “Nhưng mà,Thẩm Tường Vy-cô ta là người thế nào vậy?”
“Ý em là gì?” Lệ Anh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Hải Băng.Sao nó mới về Việt Nam mà đã biết đến Tường Vy rồi.
“Tính cách,nhân phẩm,đại loại thế. Hơn nữa, chuyện với Trần Hạo Quân là sao vậy?” Nó hỏi đầy bóng gió.
“Hoá ra em đang yêu à?” Lệ Anh nghe nó nói vậy thì bật cười.
“Vớ vẩn,yêu đương gì ở đây.” Nó nghe thế không khỏi nhiú mày vội nói: “Em hỏi vì em muốn biết cách nên đối xử với cô ta thế nào thôi.”
“Nếu như em muốn có một người bạn tốt thì Tường Vy không phải là một ý kiến tồi đâu.Ít ra,trong ngôi trường này,cậu ta là người không quan tâm đến tư cách của người khác.”
“Vậy sao?” Nó hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng thì đang cười thầm điều gì đó,có vẻ như đầy toan tính.
*)Rời khỏi phòng phát thanh Hải Băng đi lang thang một mình trên hành lang,vừa đi vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để hủy hôn ước với Hạo Quân.
Nhưng bước chân của nó chợt dừng lại trước cửa căntin trường. Ở bên trong, bàn thứ 3 phía dưới bên trái,Hạo Quân và Tường Vy đang ngồi đút kem cho nhau rất tình cảm như đang ở chốn không người. Hai người họ yêu nhau mà làm vậy Băng cũng chẳng quan tâm làm cái gì nhưng mà việc hắn hành động như không có chuyện đính hôn này làm Hải Băng khó chịu rồi đó,rốt cuộc hắn muốn thế nào ít ra cũng phải cho nó biết chứ. Đợi khi hai người họ tách nhau ra,để Hạo Quân đi ngang nó lên tiếng.

“Này…”
Hạo Quân quay lại nhìn nó nhưng im lặng không nói giống như chưa nghe hay chưa từng nhìn thấy sự xuất hiện của nó ở đây vậy.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Nó bắt đầu có chút bực bội trước vẻ dưng dửng của hắn.
“Tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có chuyện gì để nói cả.” Quân lạnh lùng đáp lại trước sự xuất hiện phiền phức của Hải Băng. Hắn đút tay vào túi quần ung dung bước đi không thèm nhìn nó thêm một cái.Con người này tại sao lại đáng ghét đến vậy Băng cố kìm nén sự ấm ức trong lòng nói vội theo.Trong đầu nó nảy lên một ý nghĩ…
“Vậy để tôi đi gặp Thẩm Tường Vy nhé?” Bước chân Hạo Quân dừng lại khi nghe giọng nói mang đầy tính uy hiếp của Hải Băng.Lần này,người đi lên trước là Băng. Với nó,chỉ cần nắm được điểm yếu của đối phương thì có thể điều khiển được người đó một cách dễ dàng và điểm yếu của hắn không ai khác chính là Thẩm Tường Vy. “Tôi với cô ta thì chắc có chuyện để nói đấy.”
“Cô tính nói gì hả?” Hạo Quân xiết chặt cổ tay nó giật lại.Theo phản xạ tự nhiên Băng vùng tay khỏi cánh tay thô bạo của hắn nhưng người buông kẻ níu khiến lòng nó càng thêm khó chịu.
“Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên tỏ ra ngoan ngoãn mới phải.” Băng nói bằng giọng điệu của một người chiến thắng: “Buông tay ra rồi đi theo tôi, ở đây không tiện nói chuyện.”
Đến lúc này Hạo Quân mới chịu buông tay ra.Nói rồi nó đi trước, không thèm để ý tới sự khó chịu của Quân đầy miễn cưỡng đi theo nó ở phía sau.
Còn tiếp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.