Tạp Đồ

Chương 614: Kèn lệnh!


Bạn đang đọc Tạp Đồ – Chương 614: Kèn lệnh!

Trần Mộ cảm thấy hơi mỏi mệt, dưới chân xác nằm ngổn ngang! Phiêu phù trên không, đám vô tạp lưu căn bản không có biện pháp với tới hắn. Nhưng điều hắn đoán không ra chính là, đối phương tựa như có thù sâu nặng, không giết được hắn không ngừng nghỉ. Tuy vô tạp lưu không thể phi hành, nhưng vô luận hắn bay tới đâu, bọn chúng đều ở dưới bám sát.
Phóng!
Không sợ Trần Mộ giết đến mỏi tay, đám gia hỏa này mắt đỏ lừ, tựa như keo dính lẵng nhẵng bám không rời, khiến cho kẻ “giết thú chuyên nghiệp” như Trần Mộ cũng thấy mỏi tay. Đám gia hỏa này hoàn toàn điên rồi!
Bản thân hắn không thể vĩnh viễn ở trên không. Trong tầng bụi này, chỉ có nấp dưới khe nứt mới an toàn. Gió lốc có thể đến bất kỳ lúc nào, khi đó thì hắn không thể không hạ xuống khe nứt được. Nhưng nhìn vào những đôi mắt đỏ ké của đám vô tạp lưu kia, hắn cũng có thể tưởng tượng được, một khi hạ xuống, hắn phải đối diện với dạng công kích điên cuồng như thế nào!
Không còn ưu thế về khoảng cách, đám vô tạp lưu dầy đặc như châu chấu sẽ gặm hắn đến cả bã cũng chẳng còn.
“Xem ra mình đã chọc phải một tổ ong vò vẽ”, Trần Mộ nghĩ trong lòng, nhưng tuyệt không hoảng hốt. Thần kinh của hắn đã được rèn luyện trong khoảng thời gian ở Bách Uyên đến mức cứng rắn như thép, cho dù là cận chiến sát sườn, hắn cũng không một chút sợ hãi.
Đám người ở phía dưới không thiếu cao thủ nhưng may mắn không có một ai khủng bố như gã đầu trọc. Nếu vẫn còn gã đầu trọc, Trần Mộ biết chắc ngày hôm nay hắn tuyệt đối sẽ phải chết. Hư không kỹ của gã trọc đúng là đã đến cảnh giới kinh thế hãi tục, kỹ thuật cận chiến của y tuyệt đối không có đối thủ.
Trong những cao thủ mà Trần Mộ đã gặp, gã trọc tuyệt đối xếp ở nhóm vài người đứng đầu. Đương nhiên, điều này cùng với hiểu biết của bản thân gã có quan hệ trực tiếp, cái thứ hủy diệt trong chiến đấu kia, lực lượng cuồng bạo đã dung hợp hoàn mỹ với kỹ xảo tinh tế vô cùng.
Nhưng tình hình hiện tại cũng không khá hơn chút nào. Hắn cho dù có lợi hại, nhưng chỉ là 1 cá nhân. Một khi mất đi ưu thế trên không, bị nghiền nát chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khí bụi trên thiên không đột nhiên ảm đạm, sắc mặt Trần Mộ không thể không biến! Bão cái sắp đến! Dựa theo kinh nghiệm của hắn, chỉ trong tối đa hai giờ nữa, bão cát sẽ đến.
Hai giờ!
Ở phía dưới, đám bệnh hoạn điên cuồng vô tạp lưu cũng đã nhận ra biến hóa của khí trời, kẻ nào kẻ nấy hưng phấn đến trợn to mắt, trông cứ như hận đến mức không thể cắn từng miếng thịt trên người Trần Mộ xuống.
– Ở bên kia hình như có động tĩnh!
Khẩu khí của Tiếu Ba vẫn như trước, gã đột nhiên ngây người: “Tạp tu?”
Xa xa trên thiên không, có một điểm đen nhỏ, liên miên bất đoạn phóng ra những tia sáng màu đỏ, từ trên cao oanh kích địch nhân ở phía dưới.
– Lão đại, chúng ta phát rồi!
Đám thủ hạ hít một hơi lãnh khí, chỉ vào đám vô tạp lưu dầy đặc ở xa không một chút sở hãi, mà còn ẩn chứa vài phần hưng phấn. Bọn họ người nào người nấy xoa tay, hận không thể xông lên lập tức.
Lần trước vận khí bọn họ không tốt, không giết được một gã địch nhân nào, so chiến tích thì kém rất xa tổ Một.
– Ghê gớm!
– Quá trâu!
– Trời! Đây là cao thủ dạng gì chứ?
Đám tạp tu thủ hạ của Tiếu Ba người người nhìn mê ly đến nhòe mắt, Đông Vệ cao thủ tụ tập như mây, nhưng bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy ai, chỉ bằng năng lực của một người, lại phóng thích công kích có cường độ khủng bố như vậy!
Ánh hồng quang như mưa chiếu rực cả một góc trời!

Bọn họ quay đầu lại phát hiện, lão đại của bọn họ ngây ngốc nhìn lên thiên không, sững người bất động, chỉ có mấy sợi tóc trắng lặng lẽ phiêu động.
o0o
Tang Hàn Thủy dẫn tổ Một Thanh Niên Vệ, cuồn cuộn như nước lặng lẽ theo khe nứt tiến lên phía trước. Y cực kỳ cẩn thận, thực lực của Thanh Niên Vệ so với tạp tu Liệp Thủ đoàn và Mộc Tự doanh vẫn còn kém một khoảng lớn, để cho bọn họ có thể vừa rèn luyện vừa có khả năng bảo vệ chính mình đó là trách nhiêm của gã. Nòng cốt của tổ Một đều giống như gã nhưng được khương lương dạy dỗ. Bọn họ mỗi một bộ phân, đều nghiêm khắc án theo bài học, không một chút buông lỏng. Trinh sát hai cánh, trinh sát đan xen, yểm hộ tiền tiến..
Địch nhân bị gặp dọc đường thường không kịp phản ứng, đã bị bọn họ giết chết. Bọn họ một đường đã “giết chết năm tiểu đội địch nhân”, tất cả đều toàn diệt!
Cả đội đội ngũ chính xác như một cái máy tinh vi, hoàn hoàn nhịp nhàng, tầng tầng thôi động.
Đội ngũ phía trước đột nhiên dừng lại. Không cần hô một tiếng, toàn bộ đội ngũ tràn đầy ăn ý, tất cả mọi người lập tức dừng bước, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tang Hàn Thủy biến sắc, ánh hàn quang trong mắt tam giác chớp động.
Ở xa trên không, vô số tia sáng như mưa, ánh sáng đỏ rực lên trong màn bụi trên không bắt mắt lạ thường.
Tất cả các thành viên của tổ Một Thanh Niên Vệ đều hít một hơi lãnh khí, sắc mặt biến đổi! Kỷ luật của bọn họ đã được duy trì ổn định rất lâu, nhưng thần tình trên mặt bọn họ, ánh mắt kinh hãi của bọn họ, đã bạo lộ ra sự chấn động trong lòng bọn họ, cùng với cơn phấn khích sôi sục trong ngực!
Luồng sáng đỏ tươi mà chói mắt, ngoài ra chẳng còn gì đễ hấp dẫn sự chú ý, nhưng mật độ khủng bố của nó, lại còn tính liên tục kinh người, tính ổn định, tính chính xác.. tổ Một bình thường đã trầm tĩnh như máy móc, đến giờ thì thực sự tắt tiếng! Thậm chí còn có người không tự chủ mà dừng nhịp tim trong một giây!
Nhưng những tạp tu trẻ tuổi mà có đầu óc linh hoạt sắc mặt lập tức biến đổi một lần nữa, tạp tu trong Đông Vệ, không có một ai sử dụng loại tạp phiến dạng chùm tia như thế này!
Vậy phải chăng tạp tu đã tiến vào tầng bụi?
Cái suy đoán đầy tính tai nạn này khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía miệng khô lưỡi nóng, bọn họ muốn mở miệng nói với thống lĩnh dự đoán của mình, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, vốn trầm mặc âm lãnh nhưng giờ thống lĩnh lại ngây ra như tượng đất!
o0o
Tổ Hộ Vệ dùng tốc độ cao tiến tới. So với Thanh Niên Vệ, đội hình của bọn họ trông rất tùy ý. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, lập tức phát hiện, bọn họ phối hợp chặt chẽ, so với Thanh Niên Vệ càng linh hoạt và biến hóa hơn vài phần.
Tiến lênh nhanh chóng, trận hình của bọn họ xem ra rời rạc. Nhưng trên thực tế, mỗi vị trí của một người đều có thể yểm họ cho ba đồng bạn khác.
Sắc mặt Lô Tiểu Như có vẻ khó coi. Nhất Tự Mi rời đi lâu vậy, mà không một chút tin tức. Tình huống như thế này rất hiếm gặp khiến nàng hơi lo lắng. Không chỉ nàng, mọi người trong tổ Hộ Vệ sắc mặt đều ngưng trọng. Thực lực của Nhất Tự Mi trong tổ Hộ Vệ xếp thứ nhất, đặc biệt về mặt trinh sát và ẩn giấu khí tức.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đúng tại lúc này, độ nghi trên tay Lô Tiểu Như đột nhiên khởi động. Lô Tiểu Như cùng lúc thở dài một hơi, khởi động Thiên Lý, trước mặt liền xuất hiện một màn hình ảo, Nhất Tự Mi xuất hiện trên màn hình.
– Ngươi gặp chuyện gì thế?
Giọng nàng gấp gáp, trong giọng nói chưa đầy sự quan tâm. Tất cả mọi người đều xúm lại.
– Cô xem.
Tựa như bị nhiễm bệnh của Weah, vốn đã ít nói bây giờ Nhất Tự Mi lại càng kín miệng. Nhưng mà ở trong hai chữ này, mọi người lại tựa như cảm giác được tâm tình của y đang chấn động kịch liệt.

Trên màn hình, một thân hình dong dỏng đang trôi nổi trong vô số những tia sáng đỏ chói thẳng tắp!
Lô Tiểu Như cảm giác như trái tim của nàng đột nhiên đình chỉ trong nháy mắt. Phía sau nàng, Tập Thụy Nhất ngây ngốc như gà gỗ, vẻ ác độc trên mặt Ô Vũ và Chư Hoành đột nhiên không cánh mà bay!
o0o
Trên một táng đá ở mép khe nứt, Weah ngây ngốc nhìn vào thân ảnh quen thuộc trên không trung, khuôn mặt đờ đẫn giống như nham thạch cuối cùng cũng xuất hiện những tia biến hóa nhỏ dị thường!
Tiểu Bộ Mặc cũng nghiêng đầu nhìn lên trời, đầu mũi đột nhiên nở ra, nước mắt không khống chế nổi, ào ào chảy xuống.
Hai người ở phía sau, Dương Sơn Phi mồm há rộng, vẻ không tin nổi đầy mặt nhìn lên bầu trời.
Ánh hồng quang lấp loáng trên mặt nạ vàng nhạt, Tô ngây ngốc nhìn Trần Mộ ở trên không khó khăn nói:
– Gã trở lại rồi!
Trong phòng tổng chỉ huy của căn cứ Khe Núi Lớn, Bagnell đang uống trà. Dạo này tình thế không được tốt, áp lực lên lão rất lớn. Đối phương là chủ một vực, có thực lực lật nghiêng một vùng. So ra, Đông Vệ tuy đã phát triển có gốc rễ, nhưng còn xa mới bằng chủ của một vực. Nhưng, bọn họ vẫn chiếm được tiên cơ, tình thế vẫn chưa bại đến nước không có cách nào vãn hồi.
Nói cùng kỳ quái, lão vẫn cảm thấy thủ đoạn của đối phương có gì đó quen thuộc. Chẳng lẽ thật sự đã già rồi sao? Lão cười cười tự giễu.
Một loạt các thủ đoạn của Đường Hàm Phái mấy năm trước, lão đã có cảm giác cực kỳ quen thuộc, lại đến lần này, lão lại có cảm giác quen thuộc.
“Không lẽ bản thân đã phát triển đến mức này?” Trong lòng lão lại tự cười giễu thêm một lần nữa. Đường Hàm Phái là con cưng của trời, vạn vạn lần không có khả năng cùng với một lão trung niên như mình có gì quan hệ. Mà còn Ma Cáp Địch Vực, hắc, lại càng là một thế giới khác lạ!
Uống thêm một ngụm trà, lão đang đơi tin tức tiền phương truyền lại. Thanh Niên Vệ và tổ Hộ Vệ đều đã xuất quân, chỉ là quấy nhiễu bình thường. Trong căn cứ, Liệp Thủ đoàn và Mộc Tự doanh đang tu chỉnh.
Ánh đèn đỏ trên bàn chớp động, tinh thần của lão chấn động, tin tức tiền phương truyền đến. Lão ấn xuống ngọn đèn đỏ, màn hình ảo lập tức xuất hiện bắn ra trước mặt.
Trên màn hình, chỉ có một người, cùng vô số những tia sáng đỏ chói!
Đinh đang!
Chén trà rơi xuống đất, tan nát.
Tạp tu phụ trách cảnh giới bên ngoài nghe được động tĩnh, hoảng hốt xông vào, chỉ nhìn thấy tổng chỉ huy Bagnell như tượng đá, ngốc ngốc nhìn vào màn hình ảo.
Địch nhân hết lớp sóng này đến sóng khác, bọn họ không một ai sợ chết, người trước xông lên, kẻ sau nối tiếp!
Điều làm cho Trần Mộ cảm thấy đau đầu nhất là, những chủng hình dạng vũ khí của lực lượng vô tạp lưu kia lực lượng rất sung mãn, chỉ cần quệt phải là gẫy xương đoạn thịt. Mà theo thời gian trôi đi, sắc trời càng lúc càng tối. Nó có nghĩa, bão cát đến càng lúc càng gần!
Trần Mộ đã thấy mỏi mệt, cảm giác của hắn đã tiêu hao cực đại đến mức, công kích hắn phóng ra đã chậm lại.

Địch nhân ở phía dưới càng thêm hưng phấn. Đó là tín hiệu, địch nhân đã suy yếu, địch nhân không còn nhanh được! Bọn chúng như dã thú thấy máu, biết rõ rằng món ngon đang tới rất gần. Nhưng bọn họ lại không biết, nó cũng như một tiếng kèn lệnh.
Một tiếng kèn lệnh mà có rất nhiều người chời đợi đằng đẵng ba năm!
– Xung phong!
Không nói lời thừa, Weah nhảy xổ xuống dưới!
Chỉ thấy hình ảnh của một người đột nhiên mơ hồ, tốc độ đã được gã đẩy đến cực hạn.
Tiểu Bộ Mặc cũng không một xíu chậm trễ, vội vàng bám sát Weah, trên mặt vẫn còn hai vệt nước, nhưng hai hàng lông mi dày nhíu lại, sát khí phần phật!
Tô cười nhẹ:
– Thật là làm cho người ta kích động a!
“Oa ha ha” Dương Sơn Phi ngửa lên trời cười lớn, tiếng cười đột nhiên dừng lại, sung mãn gầm lên: “Sát!”
Hai người hóa thành hai vệt sao băng, hướng địch nhân xông tới!
Người trên không trung động tác trở nên chậm chạp.
Tiếu Ba như vừa tỉnh mộng, đồng tử thu lại, mái tóc dài màu bạc kim phất phơ trong không trung quỷ dị dừng lại, vẻ chậm rãi trên mặt không biết biến mất vô ảnh vô tung từ lúc nào, vẻ ác độc sát khí thoắt phủ đầy mặt. Gã vung tay, chỉ về phía trước.
“Tất cả đều nghe cho rõ đây, ma quỷ trước mặt!” Giọng nói tựa như từ trong hang sâu truyền đến, mang theo một cỗ hàn khí thấu xương:
– Tiêu diệt bọn chúng! Không chết không dừng!
Toàn bộ tạp tu tổ Hai trong lòng phát rét, rồi lập tức hưng phấn trở lại. Trong các cuộc chiến trước đây của bọn họ, chưa bao giờ lão đại lại ra một lệnh công kích ác độc như vậy, quyết liệt như thế!
– Tiêu diệt bọn chúng!
Cả ngàn con sói cùng gầm rú!
Không chút ẩn hình, không chút sợ hãi hay chậm trễ, Tiếu Ba vượt lên phía trước, đi tới phía trên cùng, tựa nhu một con sói bạc kiêu ngạo!
– Tiêu diệt bọn chúng!
Hành động của Tiếu Ba làm cho chiến ý của tất cả đám tạp tu bùng phát chỉ trong chớp mắt, tình cảm của bọn không còn cấm chế lại chấn động phát thành tiếng gầm rú!
– Xung phong!
Tiếu Ba rống giận một tiếng, hướng phía trước xuong phong đầu tiên.
– Xung phong! Xung phong! Xung phong!
Đám tạp tu không cần phải áp chế chiến ý trong lòng, mặc cho chúng bùng phát, bọn họ tựa như bầy sói đi theo con đầu đàn, thế như sấm sét, nhằm địch nhân vồ tới!
Con mắt tam giác của Tang Hàn Thủy dường như nhắm tít thành còn một khe hẹp, gã nhận ra tiết tấu công kích của bóng người trên không đã chậm lại, góc mắt nháy động, mặt trầm như nước.
Đám thủ hạ trong lòng nghiêm nghị, vẻ mặt này của thống lĩnh, thật là hiếm thấy.

“Mọi người, mục tiêu, vô tạp lưu!” Âm độc tựa như phun ra từ kẽ răng, kiên quyết như chưa bao giờ từng có, Tang Hàn Thủy nặng nề phún ra:
– Tử chiến!
“Tử chiến!” Trong lòng mọi người rùng mình, đều nhịp ầm ầm ứng tiếng!
Tổ Một lập tức biến trận thành hình công kích, không như bình thường đứng ở giữa đội, Tang Hàn Thủy thong thả đi đến đầu mũi tên. Gã cũng không nói thêm một lời, chỉ cúi đầu bắt đầu kiểm tra độ nghi của bản thân. Nhưng động tác lặng lẽ này, lại mang một cỗ quyết tâm chiến ý, nhanh chóng truyền lan trong đội ngũ, trong ngực đám đám tạp tu trẻ tuổi như có một đám lửa!
Không một ai nói, ngọn lửa trong lòng càng đốt càng mạnh, tựa như muốn phá ngực mà xuất ra! Bọn họ cố gắng kìm chế xung động, vững vàng như đinh đóng tại vị trí của mình. Nghiêng đầu nghiêm túc mà bắt đầu kiểm tra trang bị toàn thân.
Chỉnh trang hoàn tất, đội ngũ lạnh lẽo như đao!
Không nói lời thừa, Tang Hàn Thủy tay chỉ tiền phương, hạ giọng quát: “Tiến lên!”
Đội ngũ lặng lẽ tiến lên, vừa như đồng ngâm lại như nước thép đang chảy, bám theo khe nứt hướng đến vị trí địch nhân mà đến!
Lô Tiểu Như khôi phục tỉnh táo, nàng cảm giác như trái tim muốn nhảy vọt ra ngoài. Nàng chăm chú cắn môi, tầm nhìn trước mắt như mơ hồ, nàng cố mở to mắt, gắng không để nước mắt tràn ra.
“Sát!” Nàng thở ra một tiếng, nàng sợ nếu nói thêm một tiếng nữa, nước mắt sẽ không kìm được mà tràn ra mất.
“Sát!” Tập Thụy Nhất đẩy đẩy gọng kính, mắt kính hàn quang nháy động.
“Sát! Sát! Sát!” Ô Vũ cùng Chư Hoành đấm ngực phẫn nộ, hai người bọn họ như con thú phẫn nộ, phát ra tiếng rống điên cuồng!
“Sát! Sát! Sát!” Toàn bộ mọi người trong đội ngũ tựa như bị điên hết cả!
Căn cứ Khe Núi Lớn đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chiến đấu bén nhọn.
Căn cứ lập tức lầm vào cảnh hỗn loạn một đám, tất cả tạp tu đều dừng công việc đang làm, cấp tốc chạy về vị trí tiểu đội của mình. Phải chăng là địch nhân sắp tiến công?
Trên mặt mỗi tạp tu đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
– Chuyện gì thế?
Raphael vừa lúc gặp được Tang Thiết Tư đang chạy đến điểm tập kết, không kịp tránh Tang Thiết Tư vội lắc lắc đầu:
– Không rõ. Nhưng lệnh cảnh báo chiến đấu là do lão đại phát ra. Chắc chắn là xuất hiện tình huống lớn.
“Lão đại” trong giọng của gã, chỉ có thể là Bagnell.
Khi hai người đến nơi, trên sân thông thoáng đã đầy những đầu là đầu. Hai người không thể nhịn được mà hít vào một hơi lãnh khí, hai mặt nhìn nhau, gần như tất cả mọi tạp tu đang ở trong căn cứ đều tập trung tại đây, phải chăng hành động lần này là muốn dốc toàn bộ lực lượng? Tình huống gì mà lại nghiêm trọng đến bước này? Trên mặt hai người không kìm nổi vẻ lo lắng.
Liệp Thủ đoàn và Mộc Tự doanh cấp tốc hoàn thành tập kết. Rất nhanh, Bagnell xuất hiện trước ánh mắt của mọi người. Lão toàn thân y phục chiến đấu chỉnh tề, ngay lập tức khiến mọi người kinh hãi.
Chẳng lẽ lão đại muốn tự thân ra trận? Tình hình đã nghiêm trọng đến nước này sao?
Không một lời động viên, không một lời giải thích, Bagnell chỉ hạ một mệnh lệnh cực kỳ ngắn gọn đơn giản: “Xuất phát!”
Tất cả tạp tu cấp tốc bay lên tập thể, chỉ thấy bầu trời dầy đặc tạp tu, tựa như một đám mây đen liên miên bất tuyệt, toàn cảnh hoành tráng đến cực điểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.