Tập Cảnh

Chương 1


Đọc truyện Tập Cảnh – Chương 1

Bóng đêm như giao1.

Trên chiếc giường lớn xa hoa đang diễn ra một tình huống nóng bỏng, mỗi đêm đúng hạn trình diễn.

Lần này chỉ là hơi kịch liệt một chút.

“Mạc Vấn Chi ngươi…ngươi đây là tập cảnh !”

Bộ cảnh phục tượng trưng cho sự thiêng liêng bất khả mạo phạm bị xé toạc ra, nút áo bằng kim loại bị bứt ra rơi lả tả dưới bốn cái chân giường. Tràn ngập dương cương khí, vừa nhìn thì gương mặt chàng cảnh quan trẻ vô cùng chính nghĩa, đang gắng sức bảo trì sự nghiêm túc trên mặt, ý đồ đe dọa cái tên to gan lớn mật dám xâm phạm hắn.

“Tập cái gì ?”

“Tập cảnh !Ngươi tập cảnh!”. Dốc hết toàn lực cũng vô pháp giãy dụa cánh tay bị còng ở đầu giường.

Ghê tởm, hắn cư nhiên lại bị xích bởi chính cái còng tay của mình.

Hơn nữa là ở trên giường.

“Ta chính là thích tập cảnh, thế nào ?”. Dáng tươi cười cùng vô cùng cao ngạo tự đại, nhưng càng lộ rõ vẻ muốn xâm phạm con người có hình dáng nhã nhặn tuấn mỹ này.

Mạc Vấn Chi chậm rãi tới gần, một tay nắm lấy cằm của Nam Thiên, ngón tay lướt dọc từ môi xuống tới bụng, rồi chính những ngón tay ấy tùy tiện truyền nhiệt khí đến đôi môi nhạy cảm, dâm mỹ xúc cảm như luồng điện chạy xẹt qua tâm trí của Nam Thiên.

“A…thả ra…buông ra…cẩn thận ta tố cáo ngươi…”

Nam Thiên yếu ớt cảnh cáo.

Trái tim đập thình thịch, đã nhắc nhở hắn rằng sức chống cự ngày càng yếu, mị lực của Mạc Vấn Chi lúc nào cũng khắc chế được hắn, một người có gương mặt đẹp như vậy thế nào lại có thể có năng lực đáng sợ đến thế ?

Hắn đã tự cảnh cáo bản thân cả vạn lần, không nên đem vẻ ngoài giả vờ nhã nhặn trầm tính của Mạc Vấn Chi mà pha lẫn với biểu hiện trên giường của hắn. Đang tiếc chính là, hắn lần nào cũng không hiểu tại sao vẫn bị Mạc Vấn Chi lừa gạt trên giường.

Ngu quá !

Mà mỗi lần bị tổn thất, hắn lại tự cảnh cáo một lần, nghìn vạn lần không nên bị vẻ đẹp bề ngoài của tên đó mê hoặc.

“Ta thật sự rất sợ a, Nam cảnh quan. Tập cảnh thật là tội lớn mà.”. Trong đôi mắt đen của Mạc Vấn Chi lóe ra dục hỏa cuồng nhiệt, chế nhạo dõi theo hắn. “Ngươi muốn nói như thế nào với lão đại trong tổ trọng án của ngươi đây? Nhân vật bị tình nghi số một Mạc Vấn Chi đem tân tú 2 của tổ trọng án lừa gạt trên giường? Đầu tiên nói chuyện phát sinh quá trình là hắn cởi y phục của ngươi, đem ngươi đặt trên ghế sô pha, kéo hai chân của ngươi, sau đó hung hăng, hung hăng mà đem cái kia của hắn cắm vào cái mông của cảnh sát.”

“Câm miệng! Câm miệng ! Mạc Vấn Chi!” Nam Thiên tức giận gào lên.

Lão thiên a, cái miệng duyên dáng như thế, làm sao mà lại có thể nói ra những lời dâm đãng đáng sợ như vậy.

Nam Thiên trừng hắn bằng đôi mắt đen sáng ngời.

Mạc Vấn Chi mỉm cười, thản nhiên tiếp thu cái nhìn chằm chẳm của hắn, nghiễm nhiên như một công tử quý tộc từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục thượng lưu, nhưng ngôn từ của hắn cũng không thể nào phù hợp lễ nghi. “Lúc báo án, bọn họ nhất định sẽ tra hỏi kĩ càng tỉ mỉ tình huống ngươi bị ta thượng, như vậy ngươi cứ thành thực trình báo. Báo cáo ngươi bị thứ gì nóng như lửa xuyên vào đến cực khoái, ngươi là thế nào bị ta ôm tới tới lui lui mà đè ở trên cả một buổi tối, có bao nhiêu thứ của ta đều bắn tại trong thân thể ngươi, hơn nữa cho ngươi sảng khoái đến ngất đi”.

“Ta không có sảng khoái đền ngất xỉu”, Nam Thiên không chịu nổi mà kháng nghị, hắn giãy dụa chiếc còng tay va vào đầu giường màu bạc tạo hình theo phong cách cổ xưa, vang lên một trận âm thanh lanh lảnh.

“Phải không ?”, Mạc Vấn Chi thú vị quan sát hắn. Hắn tiến gần lại một chút, thậm chí ngay cả luồng hô hấp nóng hổi đều có thể trực tiếp phun lên mặt của Nam Thiên.

Ánh mắt bỡn cợt nhìn từ trên xuống dưới, chậm rãi đảo qua nơi mất đi sự yểm hộ của cảnh phục, lộ ra làn ngực trần rắn chắc,kéo dài xuống bụng dưới đang phập phồng, dừng lại tại phía dưới dây lưng.

Tựa như cảm nhận được sự gian trá.

Hô hấp của Nam Thiên càng thêm hỗn loạn, thân thể cư nhiên nổi lên một cảm giác tê liệt khó có thể ức chế.

“Thế đấy…Vì sao ta chỉ mới nói mấy câu, nhìn mắt ngươi, ngươi lại cứng như vậy, cảnh quan ?”. Vừa trêu đùa, Mạc Vấn Chi vừa nắm được trong quần cái khí quan đang đứng thẳng, không chút khách khí mà xoa nắn cho nó thức tỉnh.

Nam Thiên phát ra một tiền kêu chật vật.

Thật quá nhanh mà.

Cái này chết tiệt tiểu đệ đệ, vì sao luôn luôn chống lại không được sự mê hoặc của Mạc Vấn Chi ? Chỉ cần nhìn thấy Mạc Vấn Chi, nhìn hầu kết3 luôn nhúc nhích lên xuống khêu gợi, nhìn đôi môi vừa mỏng vừa đẹp của hắn, nhìn hắn có đôi mắt xếch giết người, sẽ cả người phát nhiệt, phải kiềm nén dục vọng. Nam Thiên quả thật là thẹn quá hóa giận mà, hận không thể cắt luôn cái khí quan không có liêm sỉ kia của hắn.

“Rất muốn bị ta xuyên qua mà?”. Kẻ ở phía trên pha trò.

Mạc Vấn Chi xấu xa vĩnh viễn cũng không có chút cải thiện, hắn vui vẻ với việc ở trên giường dùng ngôn ngữ dằn vặt nhục nhã đối phương.

“Ta…ta…”. Nam Thiên thống khổ thở hổn hển. Qua lớp vải vóc cảm giác bị đùa bỡn cương lên làm cho hắn không chịu nổi nữa. Nếu như không phải tay bị còng trên giường, hắn nhất định sẽ điên cuồng mà đảo tẩu. Lúc này cũng chỉ có thể dùng miệng mà phô trương thanh thế, “Ta…ta muốn xuyên qua ngươi mới đúng…”.

Mạc Vấn Chi bày ra vẻ mặt sớm biết thừa ngươi chỉ có thể nói vậy.

“Có khả năng sao, ngươi bướng bỉnh quá, hình như ngươi thực sự nghĩ có thể xuyên qua ta sao. Bất quá, ta cũng có kiểm soát một chút, mới có thể xác định ngươi rốt cuộc là muốn xuyên qua ta, lại bị chính ta xuyên qua”. Hắn nở nụ cười tăm tối.

Thuần thục cởi ra dây lưng cảnh dụng, đơn giản nắm chiếc quần trên người Nam Thiên kéo xuống.

Hạ thể trần trụi của chàng cảnh sát trẻ, thân trên cảnh phục bị xé toạc ra nhưng bởi vì chiếc còng tay, nên vẫn khoác trên vai hơn phân nửa. Cảnh huy lóng lánh phối hợp với những đường nét trên cơ thể mạch sắc khiến Mạc Vấn Chi cũng chịu không được mà hung hăng nuốt nướt bọt.

Không hề báo trước mà đem cả người Nam Thiên lật sấp lại, Mạc Vấn Chi đem khuôn mặt mình kề sát vào chỗ lõm trên tấm lưng đẹp đẽ, hô hấp thật sâu. Da thịt đàn hồi ma sát vào mặt hắn, vị đạo khoan khoái nhẹ nhàng thuộc về Nam Thiên phảng phất từ sâu trong cốt tủy đi ra.


“Hảo, hiện tại là đến phiên ta thẩm vấn ngươi mà, cảnh quan”.

Tách hai bắp đùi thon dài rắn chắc ra, song khâu4 khả ái đã hiện ra trước mắt.

“Ngươi thích cùng ta làm không?”

“Không thể trả lời”. Khuôn mặt bị ép vào gối khiến Nam Thiên phát ra thanh âm nặng nề.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt hai vòng quanh song khâu, mới chậm rãi tách ra hai vòng cung 5 thật giống như tách ra một trái đào mật tươi ngon. Nhưng bên trong lộ ra một thứ màu sắc so với quả mật đào càng làm cho người ta yêu thích.

“Ngoại trừ ta ra, có cùng nam nhân khác làm chuyện này không?”.

Đáp lại hắn, là sự dồn dập của Nam Thiên, kinh hãi như tiếng thở dốc.

Tuy rằng Nam Thiên rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không ít lần chủ động tích cực, hắn lại bị tên hỗn đãn Mạc Vấn Chi khám phá ra hậu đình cực kỳ mẫn cảm.

Đầu ngón tay của Mạc Vấn Chi nhẹ nhàng đâm vào rồi quấy bên trong nếp uốn, khiến Nam Thiên chịu sự kích thích nhẹ nhàng.

“Trả lời vấn đề của ta nhanh lên một chút, ngoại trừ ta ra, có cùng nam nhân khác làm chuyện này không?”. Mạc Vấn Chi đề cao âm lượng, trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp.

Tên biến thái chết tiệt này, rõ ràng trong bụng biết hắn là nam nhân duy nhất chạm qua nơi đó của ta.

Vì sao mỗi lần cũng đều hỏi ta vấn đề thiên thiên nhất luật6 này?!.

Vừa phối hợp một chút, song song cũng đem đầu ngón tay đang đặt tại lối vào của cây hoa cúc xuyên vào thật sâu, đến khi cả ngón tay đều đâm hẳn vào, mới bắt đầu chậm rãi uốn lượn đầu ngón tay.

Nam Thiên phát ra tiếng kêu nho nhỏ, bởi vì chen giữa hai chân là một kẻ dù có đá hắn cũng tuyệt đối không đi – Mạc Vấn Chi, chỉ có thể thảm thương mở hai chân tùy ý hắn ung dung đùa giỡn cái lỗ nhỏ mẫn cảm ở phía sau. Dị thường dâm mỹ kích thích, thân thể đang nằm sấp không thể không liều mạng giãy dụa, nương vào sự ma sát của khăn trải giường để xoa dịu hạ thể đang bị kích động đến đau nhức.

“Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, còn sát xuống phía dưới như thế sẽ phải tiết ra . Tiểu đệ đệ của ngươi đều không phải muốn xuyên ta mà? Thế nào hiện tại lại muốn dùng để cắm vào khăn trải giường thế?”. Một bên dùng kế pha trò, một bên càng thêm nỗ lực khai thác bên trong vách của nhục động. Từng có nhiều lần kinh nghiệm, Mạc Vấn Chi phi thường rõ ràng thân thể Nam Thiên có bao nhiêu mẫn cảm, đồng thời tàn nhẫn ngoan cố kích thích niêm mạc, nhưng kiên quyết không đụng chút nào tới điểm tối mẫn cảm.

Nếu như ấn vào một chút, Nam Thiên nhất định sẽ bắn ra ngay lập tức.

Mạc Vấn Chi không thích như vậy.

Hắn dường như có khuynh hướng đầu tiên là phải thưởng thức mỹ cảnh Nam Thiên giãy dụa trên giường, sau đó sẽ tai lúc Nam Thiên đang gần đến đỉnh điểm thì kéo hắn từ trên vách trở về.

Mỗi lần làm như vậy Nam Thiên đều lộ ra biểu cảm như sắp khóc, nhãn nhần mờ mịt hoang mang có thể khiến cho Mạc Vấn Chi gần như căng ra đến mức muốn nổ tung.

Sau khi đã chơi đùa đủ rồi, cuối cùng mới là ung dung sáp nhập,khiến cho tâm can bảo bối của hắn thật sự dục tiên dục tử.

“Mạc…Mạc Vấn Chi…Ta cảnh cáo ngươi”. Nhận thấy được động tác của ngón tay ở bên trong thân thể dần dần dịu xuống tới, từ cố chấp quấy phá đổi thành ôn hòa âu yếm, Nam Thiên đang nhanh đạt đến đỉnh điểm nhất thời cảm thấy không ổn.

Ngọc hành đang hưng phấn ma sát với khăn trải giường, sắp bắt đầu tiết ra dịch thể trong suốt làm ướt một mảnh nhỏ, thiếu chút nữa sẽ…

“Ô…ngươi không thể…không thể mỗi lần đều như vậy…”. Mạc Vấn Chi tên hỗn đản này nhất định là tính được thời điểm rồi, cố ý tại thời khắc cuối cùng đem hắn trở mình lại.

Dục vọng vô pháp phát tiết tại hạ thể dâng trào gần như đau đớn. Khóe mắt cùng môi của Nam Thiên đều ướt át thành một loại cảnh tượng tột cùng dâm mỹ. Mạc Vấn Chi vẫn không hề do dự, dùng bàn tay lạnh lẽo đã chạm quá khối băng (nước đá) cầm lấy ngọc hành đã đứng thẳng tới cực hạn của Nam Thiên, nhìn nó tiếp túc bị ép xuống.

“Không được như vậy, ngươi thế nào mỗi lần làm đều sảng đến ngất xỉu thế kia?”. Mạc Vấn Chi vô cùng thân thiết cắn lỗ tai của hắn, nam nhân cuồng dã khí tức bao phủ phía sau Nam Thiên, nhấn rõ từng chữ bằng giọng nói trầm thấp gợi cảm ” Để cho người mỗi ngày buổi tối đều khao khát đến tìm ta, ta đương nhiên sẽ cẩn thận tỉ mỉ hảo hảo hầu hạ người nha, Nam cảnh cung”.

Thắt lưng cường tráng yên tĩnh môt hồi, trước khi đem toàn thân khí lực nhồi vào trong đó rồi tựa như bất thình lình thẳng tiến.

“A…a…ô!”.

Chấn động mạnh mẽ cuối cùng cũng đến, thân thể bị chà đạp toàn bộ liền nhận ra rằng không thể tự chủ được mà cong lên. Nam Thiên phát ra tiếng nức nở đau khổ xen lẫn ngọt ngào.

Khí quan thuộc về Mạc Vấn Chi mỗi lần ma sát qua niêm mạc thì kích thích vui vẻ không gì sánh được. Một bên bị mạnh mẽ ra vào, một bên là trên ngực mẫn cảm nụ hoa bị Mạc Vấn Chi tùy ý dùng môi chà đạp, Nam Thiên đã hoàn toàn quên đi chủ đề “Tập cảnh”.

Đại não hoàn toàn trống rỗng.

Bên trong màu trắng thuần khiết, chỉ có ngọt ngào cùng thống khổ.

Tất cả dệt nên một tấm thổ cẩm đầy màu sắc.

Hành vi phạm tội “Tập cảnh” kéo dài này bắt đầu vào ngày hôm đó khi hắc bang sống mái với nhau cùng một hồi anh hùng cứu mỹ nhân sự kiện thì bắt đầu.

Chú giải:

(1) giao : là một loại chất dùng để dán dính như keo, ở đây ý chỉ bóng đêm dầy đặc.

(2) tân tú : ý chỉ thành viên mới xuất sắc

(3) hầu kết : trái táo ở cổ của nam nhân.

(4) song khâu : chỉ 2 viên bi :-”


(5) ở đây chỉ cặp mông đó a :”>

(6) thiên thiên nhất luật : rập theo một khuôn.

Tiếng còi cao vút của xe cảnh sát tới gần, tiếp cận hiện trường vụ án còn đang hỗn độn.

Oa cừ thật! Xem chừng đã chết không ít người.

Nam Thiên từ trên xe moto cảnh dụng nhanh nhẹn nhảy xuống, khí thế anh tuấn móc ra cảnh huy (huy hiệu cảnh sát), thoáng đưa về phía một viên cảnh sát đóng giữ bên ngoài, “Huynh đệ, ta ở ban giao thông, vừa rồi là các người gọi hỗ trợ qua vô tuyến?”.

“Ban giao thông? Ban thông thế nào cũng tới? Quên đi, mau vào, ở đây chóng thành thất quốc đại chiến rồi, khắp nơi đều là thi thể, cho dù là ban giao thông cũng hoan nghênh. Lão đại ở bên trong, đang cần người, ngươi qua hỏi một chút có chuyện gì cần làm không”.

“Hảo”

Nam Thiên sảng khoái đáp lời, khom lưng tiến bên trong vòng dây cảnh giới màu vàng, ánh mắt sáng ngời tìm tòi chung quanh.

Ha hả, xem ra trận này rất lớn mà, xã hội đen bình thường sống mái với nhau tối đa là chết bốn, năm tên, nhưng hiện tại số thi thể nằm trên mặt đất, sẽ không dưới hai mươi.

Nhất định là một trận sống mái thế kỷ. Tấm tắc, người của tổ trọng án thiệt hạnh phúc, bình thường có thể gặp những sự kiện đặc sắc thế này, hơn hẳn tổ giao thông mỗi ngày đi ghi biển số xe của thiên hạ bị nhiều người phỉ nhổ (J).

Cậu chưa thấy qua lão đại của tổ trọng án bao giờ, bất quá muốn tìm ra lão đại thì cực kỳ dễ.

Trong hiện trường có giọng nói lớn nhất, khiến cho kiệt sức khản giọng nhất định là người đó.

“Không nên động đến súng ống trên hiện trường! A Nham, kiểm tra một chút số lượng thi thể! Có thể có người còn sống hay không để mà lấy khẩu cung?”.

“Tạm thời còn không có bắt được, bọn Tiểu Phân đang lùng bắt ở gần đây”.

“Bảo đám Tiểu Phân, kéo cảnh giới tuyến này ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nói không chừng có tên còn lọt lưới đang trốn ở các nhà dân phụ cận. Này, cái tên đứng ở kia là ai đó? Dân thường à? Con bà nó, dân thường thì đứng ở đây làm gì, mau đi ra, muốn chết à? Thu thập dấu vân tay ở hiện trường! Thủ chứng khoa (nhân viên lấy dấu tay) tới chưa?” Lão đại căng giọng ồn ào, bỗng nhiên quay đầu lại thì thấy Nam Thiên từ phía sau chạy đến, “Huynh đệ, ngươi là thủ chứng khoa à?”

“Thưa sếp, ta là người của ban giao thông, nhận được vô tuyến điện đến hỗ trợ”.

“Ban giao thông? Lão đại cau mày quan sát Nam Thiên một chút, lẩm bẩm nói “Ban giao thông thì tới đây để làm chi? Thủ chứng khoa không biết chết đâu mất rồi!”.

Lầu đầu tiên được cùng với lão đại luôn được sùng bái tiếp xúc gần như thế này, Nam Thiên đứng nghiêm chỉnh, cúi chào một cách đầy chuẩn mực, mạnh mẽ nói vang , “Ban giao thông khu C 1520. Cảnh viên phụng mệnh có mặt hỗ trợ, trưởng quan, có chuyện gì giao cho ta không?”

“Hắc, vẫn rất có tinh thần mà. Như vậy đi, huynh đệ, ngươi hỗ trợ duy trì trật tự một chút, hiện trường vụ án gần kề nhà dân, nói không chừng sẽ có phổ thông bách tính không cẩn thận đi vào cảnh giới tuyến, đem bọn họ đuổi ra ngoài. Ngươi có mang súng trên người chứ?”

“Có,trưởng quan!”.

“Hiện trường còn không có dọn dẹp xong xuôi, không bài trừ việc để lọt lưới tội phạm, cẩn thận một chút, bọn họ trên tay có súng. Thời điểm gặp tội phạm không nên cậy mạnh, lập tức kêu cứu”.

“Vâng,trưởng quan”.

Nhận được mệnh lệnh, Nam Thiên tinh thần càng hăng hái, lập tức chấp hành nhiệm vụ.

Trước mắt là hiện trường hoang tàn, cậu vượt qua những thi thể ngã trên mặt đường, hướng về phía khu dân cư gần đó.

Đám xã hội đen chết tiệt, lại có thể nổ súng bắn phá ở một chỗ gần khu dân cư, xã hội đen hiện tại là càng ngày càng không có đạo đức nghề nghiệp nữa (‘___’).

Phịch…Phía trước có tiếng động rất nhỏ khiến cho Nam Thiên chú ý.

Tội phạm à ? Sự cảnh giác của cậu dâng lên, rút súng từ bên hông ra, hết sức cẩn thận tới gần.

Thân là cảnh viên của ban giao thông, có thể gặp được một tội phạm có mang súng, thật là ông trời ban ân mà. Chỗ này đã cách xa trung tâm hiện trường vụ án, phụ cận cũng không có cảnh viên nào khác, mà Nam Thiên cũng không dự định kêu cứu, cậu có năng lực đối phó với một tên tội phạm đã cùng đường. Lão thiên, cậu cũng không có quên chí khí lập ra khi bắt đầu nhập học trường cảnh sát.

Lưng áp sát vào tường, cậu bình ổn hô hấp, chậm rãi ló đầu ra quan sát.

Không sai.

Một người đàn ông vừa nhìn đã biết không phải là người tốt đứng ở một góc phía bên kia, cầm trên tay một khẩu súng lục cỡ nhỏ. Nam Thiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc khẩn trương của hắn.

Nam Thiên bình tĩnh nắm chặt súng, lần thứ hai ló đầu ra, tiếp tục quan sát.

Không bình thường.

Tội phạm không đứng một mình. Còn có một người khác tại hiện trường, càng không xong chính là, nam nhân tay không tấc sắt kia, lại đứng dưới nòng súng của tên tội phạm.

Có dân thường bị tội phạm kèm hai bên.

Thần kinh của Nam Thiên căng thẳng buộc chặt, không, hẳn là hăng hài vùng lên.

Hà hà ! Ngày hôm nay là ngày hoàng đạo sao? Lão ba thân ái hy sinh vì nhiệm vụ chính nghĩa của ta, nhất định là người phù hộ ta đi! Tuy rằng ngày giỗ của ba ta không đến bái tế được vì phải tăng ca, bất quá ba vẫn là nhớ kỹ mà phù hộ ta trở thành một cảnh sát anh dũng xuất sắc, đúng hay không?


Không chỉ gặp gỡ tên tội phạm có súng, lại còn gặp một màn bắt cóc dân thường đặc sắc như vậy. Cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy kích thích này khiến cho insulin của cảnh viên Nam Thiên thuộc khu C ban giao thông 1520 cấp tốc phân bổ, tim đập nhanh gấp hai lần bình thường.

Niềm kiêu hãnh của cảnh viên! Sự tôn nghiêm của cảnh huy (huy hiệu cảnh sát) !

Tinh thần trọng nghĩa của người cảnh sát giám hộ nhân dân.

Xuất thân là cảnh sát thế gia nên ý thức trách nhiệm cao độ khiến cậu hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi. Nam Thiên hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, đương nhiên hắn hoàn toàn quên mất những gì mà lão đại tổ trọng án phân phó. Mà dù cho là có nhớ kỹ, cậu cũng tuyệt đối sẽ không liên hệ với cảnh viên khác, bởi vì một người bình dân bách tính vô tội thiện lương đang bị kẻ xấu uy hiếp, cậu không có thời gian lo lắng cái gì khác.

“Đừng nhúc nhích”. Hầu như không trải qua bất luận cái gì lo lắng, Nam Thiên thấy như bị thiên chức của cảnh sát thúc giục. Cậu bỗng nhiên từ trong góc nhảy ra, rống lên một tiếng khiến tên tội phạm dại ra một chút mới phản ứng được, đồng thời giơ súng lên với cậu.

Ha ha, quá muộn rồi !

Phịch.

Nam Thiên dùng tư thế tiêu sái nhất để bóp cò súng.

Máu tươi từ ngực trái của tên tội phạm bắn tung tóe ra ngoài, hắn ngã ngửa ra trên mặt đất.

“Này, ngươi không sao chứ?” , cảnh viên ban giao thông anh dũng sau khi thành công bắn chết tên tội phạm, phi thường tẫn trách hướng về phía thiện lương bách tính thiếu chút nữa bị bắt cóc.

“Không có việc gì”.

Cảm tạ trời đất, thanh âm của thiện lương bách tính coi như bình thường, Nam Thiên đối với việc xoa dịu người bị hoảng sợ thì không được thành thạo.

“Đừng lo lắng, tên vô lại đó sẽ không thể tổn thương ngươi được nữa…”. Cuối cùng cũng thấy được gương mặt khổ sở của nam nhân, hô hấp của Nam Thiên càng khó khăn.

Mỹ nam…

Nam Thiên bỗng nhiên tựa như một con cá đang bơi lơ đãng thì bị người kẹp lại ngay má, thanh âm như bị đè nén. Mắt cậu trừng to, quan sát nam nhân vừa được mình cứu ra khỏi nòng súng.

Duyên dáng bạc thần, đường nét vô cùng anh tuấn, con người này có đúng hay không có huyết thống ngoại quốc? Thế nhưng con mắt và mái tóc đều là màu đen thuần khiết, da trắng thì có trắng, chung quy cũng là dân da vàng. Thế nhưng nếu không phải là có huyết thống ngoại quốc, thế nào mà cả người đều tản mát ra một loại khí chất vô cùng dị quốc phong tình.

Lão ba, lẽ nào đây là của ngươi an bài? Ba rốt cuộc không phản đối ta thích nam nhân!

“Cảnh quan,cảm tạ ngươi. Ta…”

“Xuỵt”. Nam Thiên khẩn trương phất tay ngăn lại lời cảm tạ của mỹ nam.

Thẩm mỹ quá trình của cậu còn chưa có kết thúc mà ! Nam Thiên tham lam theo dõi hắn.

Đó là đan phượng nhãn mà (mắt phượng)? Lão thiên, nam nhân lại có một đôi mắt câu hồn như thế thiệt là tội ác mà. Ô, nhất là trong ánh mắt lại có một loại ôn thuần nhu nhược quang mang, phối thượng nhã nhặn với mắt kính tơ vàng khả ái, đủ để kích khởi cường đại ý muốn bảo hộ của bất cứ kẻ nào.

Thở ra, hít sâu, nhịn xuống.

Không xong, tim đập gia tốc…Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Tiểu đệ đệ sức sống tràn đầy à, hiện tại là hiện trường vụ án, ngươi có nề nếp một chút nghìn vạn lần không nên nhếch lên a. Chết tiệt, ta biết yêu cầu này đối với ngươi mà nói có điểm hà khắc…

“Cảnh quan? Ngươi có khỏe không?”

“Hở, hoàn hảo, hoàn hảo”. Thấy nam nhân đi tới trước mặt, giương mỹ kiểm cách hai mắt mình chỉ có một chút cự ly rất gần, Nam Thiên dùng khả năng tự chủ mà cậu học vô cùng thành công ở học viện cảnh sát, tìm về hồn phách của chính mình, “Không có gì, ta…ta là quan sát địch tình (tình hình kẻ địch), nơi này là hiện trường vụ án. Cậu cẩn thận cúi đầu quan sát, hoàn hảo, quần tạm thời còn không có bị căng lên. =))

Thế nhưng cái này mỹ nam, thực sự là làm cho huyết mạch sôi sục mà. Tuyệt đối, tuyệt đối là báu vật.

“Ta có thể đi về mà?”

“Trở về?”

Tiếng bước chân cấp bách từ xa vọng tới, nhất định là có những người khác nghe được tiếng súng.

“Huynh đệ! Là ngươi nổ súng?”. Một cảnh sát cầm súng xông đến, mắt thấy đầu tiên là Nam Thiên.

“Đúng vậy, một tên tội phạm có súng đã bị ta đánh gục. Tên này thiếu chút nữa còn bắt cóc con tin”.

“Ai, trường hợp lộn xộn như thế này chỉ sợ chuyện con tin, không biết còn có hay không tội phạm lọt lưới, con tin thế nào? Có thụ thương không?”.

“Hẳn là không có. Ở đây rất nguy hiểm, ta dẫn hắn ly khai cảnh giới tuyến”.

“Giao cho ngươi vậy”.

“Ta mang người trở lại”. Nam Thiên nhìn mỹ nam, nhân cơ hội lại lén nhìn một chút mỹ sắc.

Này tuyệt đối không thể trách Nam Thiên cảnh quan không có tự chủ, đối với một người thích nam nhân, một nam nhân thành niên tuổi trẻ cường tráng mà nói, muốn chống lại một loại mê hoặc như vậy quả thực là không có đạo đức. =))

Một nam nhân mỹ lệ trẻ tuổi, giở tay nhấc chân đều như vậy ưu nhã. Gần một phút trước, hắn còn bất lực ở dưới nòng súng tên tội phạm.

Chỉ là trải qua một số chuyện xảy ra thì nhãn thần vừa vô tội vừa trong suốt kia cũng đủ khiến Nam Thiên thần kinh hưng phấn lên tiếng ca hát.

Nam nhân có vẻ rất có giáo dục, hơn nữa trầm tĩnh. Tim của Nam Thiên một mực thình thịch đập loạn xạ, khi chui ra khỏi cảnh giới tuyến, cậu rốt cuộc nhịn không được mà cầm lấy cánh tay của hắn, lấy việc công làm tư mà nói “Cẩn thận một chút”.

A a…cho dù ngăn cách bởi y phục cũng có thể cảm nhận được cơ thể ưu mỹ mà cậu thập phần hứng thú.

Nếu như mỗi ngày đều có thể sờ mó một chút…Dừng lại! Nam Thiên, ngươi là cái đồ cảnh sát bại hoại không có liêm sỉ, thế nào lại đối với một thị dân vô tội phát sinh cái ý nghĩ kì quái này?

“Có lạnh chút nào không?”

“Ừm”

Ô…chết tiệt, đơn âm của một người cũng có thể phát đắc gợi cảm mê người như vậy…Ý muốn bảo hộ của Nam Thiên chưa từng có bành trướng như vậy.


Cậu một trăm hai mươi phần trăm ân cần cởi chính mình áo khoác cảnh phục, “Cho ngươi”. Không đợi nam nhân có phản ứng, trực tiếp dùng dải áo to phủ lên lưng nam nhân.

“Đừng lo lắng, thông thường sau khi bị hoảng sợ đều có cảm giác hàn lãnh, đó là nguyên nhân tâm lý bình thường”. Nam Thiên đối với lão ba đã chết cũng chưa dùng qua loại này ôn nhu ngữ khí.

“Cảm tạ”

“Đây là việc ta phải làm mà”. Nam Thiên một bên dùng thái độ uy nghiêm của cảnh quan trả lời, một bên động não suy nghĩ.

Có muốn hay không thừa thắng xông lên? Mỹ nam như vậy không thể tùy tiện nhặt được ở đâu cả, hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng của hắn, a, quả thực chính là trời đất tạo nên một đoạn duyên phận. Nếu như tự mình đưa hắn về nhà…

Không được! Như vậy câu dẫn thiện lương thị dân là không có đạo đức!

Thế nhưng, nếu là anh dũng cảnh sát cùng hiền lương thị dân tâm đầu ý hợp, hẳn là không có gì hệ trọng chứ?

Không không không, không nên suy diễn, đây là cảnh dân quan hệ (quan hệ cảnh sát-người dân) biểu hiện tốt đẹp mà thôi.

“Ta đưa ngươi về có được hay không?”

“Hảo, cảm tạ cảnh quan”

Ye! Nam Thiên vui mừng đến muốn xỉu đem mỹ nam đưa đến chỗ xe cảnh dụng, đưa cho hắn mũ bảo hiểm rồi bước lên xe máy.

“Đừng sợ,ôm lấy thắt lưng của ta”.

Mỹ nam phía sau an tĩnh một hồi, chậm rãi đem hai cánh tay quấn lấy, ôm trọn thắt lưng của Nam Thiên.

Tim của Nam Thiên liền phát sinh một tiếng thét kịch liệt chói tai.

Ô! Không được, không được! Nhất định là nghiệt duyên, vì sao chỉ là bị hắn nhẹ nhàng ôm một cái, tiểu đệ đệ thiếu chút nữa là hướng thẳng lên trời? Không xong, tuyệt đối không thể để cho mỹ nam thấy.

“Cảnh quan?”

“A? A? Cái gì?”

“Ngươi còn không có hỏi ta muốn đi đâu.”

“Đúng rồi, địa chỉ ở nơi nào?”

Mỹ nam tiến gần, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói một địa điểm, khiến vành tai của Nam Thiên run rẩy một trận.

Nam thiên nổi lên sự nhạy bén của cảnh sát, một đường cát bay đá chạy (nhanh như bay) đã đến địa chỉ theo lời của mỹ nam.

“Ngươi ở chỗ này?”

“Không, chỉ là hẹn một người bằng hữu ở chỗ này chờ.”

Nhìn mỹ nam xuống xe, tựa hồ dự định xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Nam thiên bỗng nhiên kêu to.

“Chuyện gì, cảnh quan?”

“Cái này. . .” Nam thiên chỉa chỉa vào bảng số hiệu cảnh viên của mình “Ta là ban giao thông khu C 1520 cảnh viên, ta là Nam Thiên.”

“Ừm”.

“Còn chờ một chút! Cái kia…cái này là số điện thoại phòng làm việc của ta, nếu như ngươi gặp phải vấn đề có thể gọi cho ta”. Nam Thiên móc ra giấy bút, cấp tốc viết lên dãy số, “Có đôi khi ta sẽ không ở phòng làm việc, số di động của ta cũng cấp ngươi. Được rồi, nếu như điện thoại di động tắt máy, ngươi có thể gọi đến nhà của ta. Bất quá, ta có đôi khi điện thoại ở nhà sẽ không có gác máy cẩn thận, ngươi có thể gọi cho hàng xóm của ta, bọn họ gặp sẽ nói cho ta biết.”

Nam Thiên sột soạt viết mấy số điện thoại, bỗng nhiên dừng lại suy nghĩ một chút, “Có đôi khi ta nghỉ phép, ta thường sẽ về nghỉ với ông bà”.

Cậu đưa tờ giấy chi chít chữ cho đối phương, khẩn trương hỏi “Ta…có thể hỏi số điện thoại của ngươi không?”.

Nam nhân xuyên thấu qua tơ vàng kính mắt lẳng lặng nhìn hắn, bên môi bỗng nhiên khẽ mở phóng ra một tia duyên dáng mỉm cười. “Cảnh quan, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Tái kiến”.

Khi bóng lưng của hắn tiêu thất tại phía cuối con đường, Nam Thiên mới có thể theo nụ cười thần bí kia mà hồi phục lại tinh thần.

A! Lão ba, đây nhất định là lễ vật ngươi tặng ta !

Mặc kệ đi, nhất định phải đuổi tới cùng!

Tuyệt thế mỹ nam, anh dũng cảnh sát, ngọt ngào hành trình, xuất phát!

Phía bên kia con đường, nam nhân lấy ra điện thoại di động, bấm một dãy số quen thuộc.

“Ta vừa bị phục kích”.

“Đừng lo lắng, ta không có thụ thương. Nhưng bảo tiêu đều đã chết, A Đạt cũng chết rồi”.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao gần nhất xảy ra nhiều sự cố như vậy? Địa vị của đối phương là thế nào? Tìm người điều tra cho rõ”.

“Ta hiện tại ở khu C giao lộ E, đoán xem ta như thế nào tới được đây?”

“Ha hả, một cảnh sát nhiệt tâm tự mình dùng xe máy cảnh dụng đưa ta tới được, còn treo còi cảnh sát suốt đường đi.”

“Hắn còn đem cảnh phục khoác trên người ta, nói là sợ ta bị lạnh.”

“Hắc hắc, bộ dạng thật không tồi, là một tên đẹp trai, con mắt phí thường hữu thần”.

“Đương nhiên, mỹ thực ngon miệng như vậy, ta chưa bao giờ lãng phí. . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.