Bạn đang đọc Tao Yêu Mày, Thằng Điên À – Chương 35
Tích tắc, tích tắc…
Căn phòng yên tĩnh, không một tiếng động, không một tiếng nói, chỉ có tiếng thở đều đều, nhịp nhàng và ngoài ánh sáng của chiếc đèn ngủ hình con mèo ra, thì bao trùm toàn bộ là bóng tối. Wind trở mình, môi khẽ vẽ lên một nụ cười. Nó đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
Chợt…
“I’ve found the way to let you leave…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan mộng đẹp của Wind, nó bực mình nhưng cũng tặc lưỡi, mặc kệ. Đã khuya như vậy, mà còn ai gọi gì nữa. Wind với tay, tắt điện thoại rồi chuyển sang chế độ rung trong khi đôi mắt, một con mở, một con nhắm. Sau đó, nó quăng chiếc điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Rừ…rừ…
Chiếc điện thoại không chịu nằm im, cứ rung lên liên hồi. Cuối cùng, mất kiên nhẫn, Wind phải bật máy lên, nghe điện thoại với cái giọng ngái ngủ, khó chịu.
-A…lô…
~Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi lên tiếng. Giọng nói có chút lạ lẫm làm Wind suýt tí nữa không nhận ra.
-Wind…em có thể ra gặp anh một chút được không?
-…
Wind hơi bất ngờ, đột nhiên không biết phải nói gì.
-Alô? Em có nghe thấy anh nói gì không?
-À, xin lỗi…tôi nghe.
-Vậy…em có thể ra gặp anh một chút được không? – Người bên kia nhắc lại.
-Nhưng bây giờ…
-Anh biết. Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi.
Wind im lặng. Tại sao lại là người này? Tại sao lại là lúc này? Cậu ấy muốn gì đây? Nói chuyện? Giữa cả hai còn gì để mà nói nữa đâu.
-Anh đang đứng dưới cửa sổ phòng em. Anh sẽ chờ. Em không ra, thì anh sẽ không vào nhà đâu!
Wind giật mình, chạy ra xem. Quả thật cậu ấy đang đứng đó, cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Wind tự hỏi, không biết cậu ấy đang dự tính gì, muốn gì, tại sao lại làm như vậy? Nó thở dài. Có lẽ không nên suy nghĩ nhiều.
-…
-Tôi với anh chẳng có gì để nói cả! Muốn làm gì, tùy anh!
Nói rồi Wind cúp máy. Nó nắm chặt chiếc điện thoại trong hai tay, dựa lưng vào tường, trượt xuống nền gạch. Khẽ rùng mình, nó bước lên giường, nằm ngủ tiếp.
Nhưng, Wind không ngủ được. Thay vì nhắm mắt, mơ tiếp tục giấc mơ ngọt ngào ban nãy, nó lại trằn trọc, thao thức. Wind kéo chiếc chăn ấm áp lên cao hơn, cuộn tròn lại. Lúc đó, nó mới sực nhớ tới sàn nhà khi nãy cũng lạnh toát. Ừ thì, hôm nay bão mà. Wind rủa thầm.
-Thật xui xẻo!
Rồi nó bật dậy, khoác vội chiếc áo khoác để giữ ấm rồi tiện tay lấy luôn chiếc áo khoác mà anh Vĩ để quên trên bàn.
Giữa đêm khuya lạnh lẽo thế này, ngồi một mình dưới gốc cây đúng là cô đơn thật. Rain khẽ rùng mình. Tuy là có khoác áo nhưng vẫn thấy lạnh. Là lạnh từ bên trong mà ra. Rain khẽ bật cười.
-Hah…mình đang làm gì thế này?
Trời đầy sao. Rain ngắm nhìn những vì sao lấp lánh. Lúc trước, có một lần, cậu và Wind cùng ngồi đợi sao băng, cũng dưới bầu trời này, cũng là lúc thời tiết lạnh thế này. Nhưng có điều, lúc ấy, tay trong tay, tựa vào nhau, lòng tràn ngập hạnh phúc. Wind từng nói rằng, nếu ước một điều ước với sao băng, điều đó sẽ thành hiện thực.
-Sao băng à? – Rain thì thầm – Nếu thực sự kỳ diệu như vậy, thì hãy xuất hiện và biến điều ước của tôi thành hiện thực đi….
Xung quanh, mọi vật dường như đang chìm vào giấc ngủ say. Chỉ có tiếng gió thổi làm tán cây đung đưa, tiếng ếch nhái kêu, và đâu đó vang lên tiếng mèo gọi bạn. Chờ đợi thế này, thực sự cô đơn quá…
-Này, anh định ở đây cho gió độc giết chết à?
Tiếng nói trong trẻo vang lên, Rain đang lim dim đột nhiên thấy tỉnh táo hẳn. Vốn nghĩ, người ta sẽ không tới, vậy mà…
-Nè! Mặc vào đi! – Wind trong bộ đồ ngủ có hình những chú thỏ rất dễ thương, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, mái tóc xõa dài bên vai, hơi rối, nó đưa ra trước mặt Rain một chiếc áo khoác màu nâu. Rain thoáng ngạc nhiên, cầm lấy, rồi cứ tròn mắt nhìn nó chằm chằm.
-Sao…?
-Thì tôi thấy trời lạnh, mang áo cho anh mặc. Sao trăng gì?
-Em ra đây chỉ để mang cho tôi áo khoác?
-Chứ anh muốn gì nữa? Đừng hiểu lầm, tôi không muốn nghe anh nói gì đâu.
-…
-Anh nên vào trong đi, Kiều Như có lẽ đang chờ anh đấy!
-…
Thấy người đối diện cứ im lặng, nhìn mình không chớp mắt, khoé môi khẽ cong lên, nó hơi cau mày hỏi.
-Nhìn gì?
-…
-Bộ có gì trên mặt tôi hả? – Nó nhăn nhó sờ khắp mặt. Cái cảm giác khi bị người khác nhìn chằm chằm mà không nói gì, khó chịu thiệt. – Được rồi, tôi đi đây. Anh nên vào trong sớm đi!
Thấy Rain vẫn im lặng, nó tặc lưỡi rồi quay lưng bước đi. Vừa lúc đó, nó cảm thấy có một bàn tay chợt bất ngờ kéo mình lại. Không kịp phản ứng nên nó cứ thế buông cả người ngã vào lòng Rain. Phải vài giây sau, Wind mới định thần được chuyện vừa xảy ra. Nó dùng hai tay, cố gắng đẩy Rain nhưng không được, chỉ khiến cho vòng tay cậu siết chặt hơn nữa. Hai má nóng hổi, nó luống cuống.
-Nà…này, làm gì…làm gì thế hả? Buông…buông ra. Lỡ ai thấy thì sao? Này…!!!!
-Sẽ không ai thấy đâu.
-Nhưng…
-Giờ này, sẽ không ai thấy được chúng ta đâu! – Rain khẳng định, rồi cậu khẽ thì thầm – Bởi vậy, hãy cho anh ôm em một chút thôi.
-Không được!!!
-10 giây thôi.
-…
Cuối cùng Wind cũng đành để mặc Rain ôm mình như vậy.
A, cảm giác này…thật là…
-Ấm quá! – Rain đột nhiên thốt lên những gì nó nghĩ, làm nó giật mình. Cậu thì thầm – Thế này, ấm hơn khi khoác áo nhiều.
-…
-Em…vẫn quan tâm đến anh. Anh vui lắm…
-…
-Em…vẫn còn yêu anh, phải không? – Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt Rain trong mắt nó cũng mờ ảo. Nụ cười dịu dàng, đầy trìu mến khiến Wind bất giác im lặng, nó không biết nên làm gì, nói gì. Bầu trời đêm lung linh, huyền ảo. Ánh trăng vàng, từng ngôi sao lấp lánh trên nền trời.
Đẹp…đẹp quá!
Từ từ, Rain cúi đầu, Wind có thể cảm nhận thấy hơi thở của cậu đang lướt nhẹ trên làn da mình.
Gần hơn một chút…
Một chút nữa…
-Xin lỗi…
Chỉ cần 1cm nữa là hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng Wind đã kịp tỉnh dậy. Phải rồi, nó phải thoát ra khỏi giấc mơ này. Đây không phải là điều nó nên làm.
-Tôi chỉ định mang áo khoác cho anh….bây giờ, tôi nghĩ, mình nên vào trong. Trễ rồi!
Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi. Nhưng, cánh tay mỏng manh lại bị nắm chặt lấy lần nữa.
-Cái…!!!
-Đi với anh!
-Hả? Ơ này….
Không thể phản kháng, Wind bị Rain kéo đi đến một quán bar nhạc nhẹ gần đó. Lướt qua những con người đang đắm mình trong ánh đèn xanh đỏ và những điệu nhạc êm dịu, cuối cùng cả hai cũng dừng lại ở quầy rượu. Wind nhìn quanh, và thấy hơi xấu hổ. Trên người nó lúc này là bộ đồ ngủ với chiếc áo khoác xanh nhạt, trông không phù hợp với nơi này một tí nào. Nó nhăn nhó, tự hỏi không biết người trước mặt nghĩ gì mà lại dẫn nó đến đây.
-Một Whisky! – Rain gọi đồ uống rồi quay sang nhìn nó – Em uống gì?
-Ơ? À không…tôi…
-Vậy thì một Whisky thôi!
Người phục vụ gật đầu rồi đi làm việc của mình nhưng không quên liếc nhìn Wind một cái. Nó cảm thấy hơi khó chịu. Quả thật, mặc đồ ngủ vào đây là một ý kiến tồi. Trời ơi, đến xấu hổ chết mất!!!!
-Này…tôi…về đây!
-Không, em không được đi! – Rain vừa nói, vừa nắm chặt lấy cổ tay nó, kéo lại. Ánh mắt kiên quyết cho biết dù nó có vùng vẫy thế nào thì cậu cũng không tha cho nó đi, nên Wind đành thở dài, ngồi xuống, hai tay chống cằm, trong lòng đầy bực tức.
Buổi tối ngon giấc thế là đi tong.
Chai rượu Whisky được đem ra. Sau đó, Rain uống hết ly này đến ly khác, còn Wind chỉ im lặng nhìn. Điều bất tiện chính là, cho dù đang uống rượu, từ lúc bắt đầu cho đến khi say, Rain vẫn không chịu buông tay ra. Nó có thể cảm thấy cổ tay phải của mình nóng và ẩm ướt thế nào. Wind chống cằm nhìn Rain, trong đầu vẩn vơ những suy nghĩ, cho đến khi giai điệu của bài hát “Không thể thay thế” vang lên.
“Chợt ngày hôm qua,
tình yêu ấy ngỡ như nhạt nhòa…”
Giai điệu đượm buồn, sâu lắng. Cảm giác mất đi người mình yêu thương, quả thật, rất buồn…
“Người ơi đừng quên…
Ngọt ngào yêu thương đã trao…
Và nỗi nhớ vẫn luôn cồn cào,
Anh luôn cần em bao đêm…”
Bàn tay kia bỗng dưng siết chặt hơn, Wind ngạc nhiên nhìn Rain. Nụ cười buồn làm nó thoáng chạnh lòng. Cậu quay đi, mắt dán vào ly rượu trên tay, giọng nói khàn đi vì say.
-Anh…rất yêu em. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng một lần hết yêu em.
Wind tròn mắt nhìn, nó không hiểu Rain đang nói gì nữa.
-Hàzz… – Rain liếc nhìn nó một cái rồi mỉm cười quay đi, nói tiếp, câu nói bị ngắt quãng bởi cơn say đã thấm dần – Anh biết nói như vậy, em…sẽ không tin anh đâu, bởi vì…lúc chia tay, anh đã nói “hết yêu”…với em mà. Chắc em…hận anh lắm!
-…
-Bây giờ…có giải thích với em thế nào thì…cũng muộn rồi. – Rain cúi đầu, giọng nói buồn bã – Việc anh làm, tất cả đều vì em, anh chưa một lần…hối tiếc. Nhưng… – Bàn tay phải siết chặt thành nắm đấm – Nhưng…nếu anh nhận ra mối quan hệ của em và anh ta sớm hơn thì…có lẽ, anh đã…kh…không mất em.
-…
Rain im lặng một lát, hít một hơi dài, rồi nói tiếp.
-Xin lỗi. Có lẽ…em hạnh phúc hơn…khi ở cạnh anh ta.
-…
-Cho dù tên đáng ghét kia…có bắt anh phải giành lại em bằng mọi giá, anh cũng không làm được. – Wind chợt thấy người Rain khẽ run nhẹ – Bởi vì…anh chỉ là một thằng học sinh vô dụng…căn bản, anh chẳng có gì bằng anh ta. Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa…anh…anh vẫn không thể mang lại hạnh phúc cho em được. Ở bên anh, em…sẽ chỉ gặp nguy hiểm. Chi bằng…giao em…cho người khác.
-…
Có cái gì đó rất lạ, Wind càng lúc càng thấy khó hiểu. Là do cơn say mà Rain nói nhảm hay là cậu ấy đang nói ra hết sự thật?
-Nhưng…anh không cam tâm. – Bàn tay lại càng siết chặt hơn nữa, và giọng Rain lúc này gần như lạc hẳn đi. Cậu ấy…đang khóc ư? Wind không lầm, quả thật người con trai trước mặt nó đang khóc. Bài hát làm cho tâm trạng cậu càng lúc càng chùn xuống, từng kỷ niệm hiện về và câu hát “Người ơi đừng quên, ngọt ngào yêu thương đã trao…” cứ âm vang trong đầu cậu. Rain cúi mặt, dùng tay chống đầu, che đi khuôn mặt yếu đuối lúc này, nghiến răng, cố gắng nói một cách bình thường.
-Anh…không cam tâm nhìn em cùng anh ta âu yếm, yêu thương như vậy. Hah…anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, nhiều hơn anh ta gấp bội. Vậy mà…tại sao…anh lại để mất em chứ? Anh đúng là một thằng vô dụng mà. Anh chẳng làm được gì ngoài than vãn và trách móc bản thân cả…
-…
-Vô dụng, bẩn thỉu…hahah…người đàn bà đó quả nói không sai. Anh lẽ ra không nên tồn tại trên đời…
-…
-Xin lỗi…xin lỗi vì đã khiến em đau khổ…khiến em phải khóc…Anh xin lỗi…anh…anh yêu em…
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Rain khiến nó chợt thấy đau nhói. Những câu chuyện rời rạc, nhưng câu nói bị đứt quãng,…Wind nhận ra rằng, hình như nó đã hiểu lầm gì đó. Về Rain, về tất cả những chuyện này. Có thực sự là cậu không còn yêu nó? Nếu vậy, tại sao cậu lại đau khổ như thế? Khóc ư? Wind chưa bao giờ thấy Rain khóc nhiều như thế này. Wind muốn hỏi, nhưng nó lại không thể. Nó sợ, nếu nó biết rõ mọi chuyện thì tất cả sẽ lại rắc rối hơn nữa. Phải, Wind là kẻ hay trốn tránh, cứ trách nó đi.
Nhìn thấy Rain thế này, nó cũng buồn theo. Có cái gì đó cay cay ở sóng mũi. Bàn tay trái buông lửng giữa không trung, nửa muốn chạm vào nửa không muốn chạm vào người con trai kia. Cuối cùng, Wind đành hạ tay xuống, mím môi ngăn giọt nước mắt rỉ vào kẻ miệng.
Họ cứ im lặng như thế cho đến khi Rain cất giọng khàn khàn, phá tan không khí trầm lắng, đầy nước mắt.
-Chúng ta…hãy trốn đi!
-Sao…cơ? – Một lời đề nghị quá bất ngờ làm Wind không kịp lau đi vệt nước mắt còn thấm trên má.
-Anh nói… – Rain đưa tay chạm lên mặt Wind, quệt đi vệt nước mắt đó. Cậu nhìn thẳng vào mắt Wind, nhắc lại một lần nữa, rõ ràng và chậm rãi. – Chúng-ta-hãy-trốn-đi.
-Hả? Trốn? Đi đâu?
-Đến một nơi nào đó, xa thật xa, chỉ có hai chúng ta thôi!
-Gì cơ?
-Được rồi, đi thôi! – Nói rồi, Rain kéo nó đi không để nó kịp phản kháng gì.
Một nam, một nữ sau khi trả tiền vụt chạy ra khỏi quán bar trong cái nhìn tò mò của mọi người. Cô gái với bộ đồ ngủ trên người ngơ ngác, mặc cho chàng trai kia vẫn cứ tiếp tục kéo cô đi về phía trước, không nói không rằng.
Đã 2 giờ sáng rồi sao…