Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Chương 29


Bạn đang đọc Tao Yêu Mày, Thằng Điên À – Chương 29


-Em vào cùng anh à? – Cô gái có dáng người nhò nhắn, mái tóc xõa dài, mặc chiếc đầm cotton màu đen, có dây nơ thắt trên eo, trông rất nữ tính, dễ thương. Đôi giày cao gót lần đầu mang khiến cô đi hơi khó, có đôi chút vướng víu.
-Ừ. Vào luôn cùng anh.. – Chàng trai bên cạnh với chiếc áo vest trắng đắt tiền, chỉn chu, mái tóc gọn gàng, trông chững chạc vô cùng, mỉm cười. – Anh muốn giới thiệu em với cha mẹ.
-Ừm…
-Sao thế?
-Em thấy, ngại…
-Khì.
-Sao anh lại cười? – Cô nhăn nhó.
-Bình thường em đâu nhát như vậy? – Chàng trai nói, rồi anh hôn nhẹ lên trán cô, cười dịu dàng. Nụ cười làm cô gái cảm thấy yên tâm hơn. – Được rồi, vào cùng anh nhé?
-D…dạ… – Khuôn mặt hơi ửng đỏ, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Cánh cửa mở ra, có luồng ánh sáng chiếu vào mắt làm cô hơi nhíu mày lại. Bên trong căn phòng là ông Shen – tổng giám đốc tập đoàn Kasel với mái tóc muối tiêu cùng bộ vest đen phong độ, kế bên ông là Thái My – là vợ cũng là người mẫu nổi tiếng hiện đang chuyển sang làm nhà thiết kế thời trang. Trên chiếc ghế sôpha đỏ đối diện bàn Tổng giám đốc là một cặp trẻ tuổi. Kiều Như với mái tóc uốn xoăn, bộ quần áo sang trọng, làm bật vẻ đẹp sắc sảo, còn chàng trai ngồi cạnh, khuôn mặt tuy không thể hiện rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy, cậu đang rất khó chịu bởi sự nũng nịu của cô.
-Vĩ, con đến rồi à? Cô gái này là…?
-Cha, đây là người con sẽ đính hôn cùng. – Anh đứng né sang một bên, cô gái phía sau ngại ngùng bước lên phái trước một bước. Quay sang nhìn anh, thấy Vĩ gật đầu, cô lễ phép cúi chào.
-Chà, xinh đẹp thật! Khà khà, rất hợp với ý ta. – Ông Shen hài lòng, nhìn sang Thái My, bà cũng mỉm cười đồng tình. – Nào, thế con tên gì?
-Cha hỏi em kìa?
-Ơ, dạ, con…tên W…, à Tuyết ạ!
Giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh nhìn của Rain. Giọng nói quen thuộc quá! Cậu quay sang nhìn và sững sờ. Đó là…
-Wind?
-Con quen cô ấy? – Ông Shen ngạc nhiên hỏi.
-À, con…
-Họ là bạn học đấy ạ! – Kiều Như xen vào, cô quay sang nhìn Rain mỉm cười đầy ẩn ý. Chuyện Vĩ sẽ đính hôn với Wind, cô biết từ trước rồi, bởi vì, chính cô cũng đã tiếp tay vào mà. Người con gái khi bị tổn thương chính là người dễ yếu lòng nhất. Kiều Như đã giúp Vĩ lấy lòng Wind. Một khi cả hai người họ đính hôn, thì mối quan hệ của cô và Rain sẽ chắc chắn hơn nhiều. Nếu về lâu dài, họ càng có tình cảm sâu đậm thì Rain, chắc chắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc ở yên bên cạnh cô.

-Thật sao? – Ông Shen quay sang nhìn nó, còn nó chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng chút đượm buồn rồi tan biến. Nó mím môi, kháoc tay Vĩ, nở một nụ cười thật tươi.
-Dạ, chỉ là bạn bình thường thôi ạ! – Hai từ “bình thường” thật khó để nói ra, nhưng nó buộc phải nói. Wind đã tự hứa với lòng mình sẽ ngoan ngoãn ở bên Vĩ, chấp nhận tình cảm của anh. Nó biết như thế là mạo hiểm, bởi trong cái giao ước gì đó, nó vẫn phải thường xuyên gặp Rain trong căn nhà mà ông Shen sắp xếp. Wind muốn đối mặt với Rain, nó không tin là nó không thể quên cậu được. Cả hai đã không thể là gì của nhau, thì ít nhất, nó muốn xem cậu ấy như một người bạn…bình thường.
-Bạn bình thường? – Rain cười nhạt – Đúng vậy, chúng con…chỉ là bạn bình thường thôi!
Vĩ có thể cảm nhận được cánh tay anh đang bị nó bấu chặt.
-Khà khà…được rồi, được rồi. – Ông Shen cười sảng khoái – Vậy chúng ta cũng nên định ngày đính hôn cho các con thôi.
-Dạ.
Cạch. Cánh cửa phòng mở ra, một người bước vào.
-Cô đến đây làm gì? – Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc rỉ nước, chỉ có mỗi chiếc quần đùi, trên vai khoác chiếc khăn lông màu xanh nhạt, Rain cau có. Nhìn thân hình rắn chắc của Rain, Kiều Như mỉm cười thích thú, tiến lại gần.
-Anh, em yêu anh… – Vừa nói, Kiều Như vừa kề sát môi, dựa dẫm vào Rain. Nụ hôn đến càng lúc càng gần, tưởng chừng như cả hai đã dán chặt vào nhau, nhưng cậu đã kịp ngăn lại, bàn tay to lớn che lấy đôi môi đỏ màu son của cô ta.
-Cô…dừng lại đi.
-Sao thế? – Kiều Như nũng nịu – Em muốn hôn anh.
-Tôi thì không.
Rain chán ghét đẩy Kiều Như ra xa, cậu ngồi lên giường, sẵn tay với lấy rờ-mốt bật TV, không thèm màng đến cô. Tuy có hơi hụt hẫng nhưng Kiều Như không lấy đó làm buồn. Càng khó chiều, càng kích thích cô muốn chinh phục. Kiều Như lại đi đến gần, lần này, cô ngồi xuống bên cạnh Rain.
-Chị dâu thật dễ thương, nhỉ?
-…
-Không biết lúc này hai người đó đang làm gì ta? Nắm tay? Ôm? Hôn? Hay là…anh nghĩ xem, hai người một phòng, họ chắc chắn sẽ làm điều đó…
-Chết tiệt, cô im đi! – Rain tức giận quát lên. Cậu không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, ít nhất là lúc này. Cậu đã cố gắng nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng kết cục thì sự thật vẫn là sự thật. Người sẽ đính hôn với anh trai cậu là Wind. Cậu không trách nó, cậu không có tư cách xen vào quyết định của Wind, chính bản thân cậu đã bỏ rơi nó trước mà. Thậm chí đến việc mẹ cùa Wind bị bệnh, cậu cũng không thể giúp gì được. Đến cuối cùng thì vẫn là Vĩ ở bên, an ủi và chăm sóc nó, chính anh ta đã xoa dịu nỗi đau trong lòng Wind, nó phải lòng anh cũng đúng thôi.
-Sao hả? Hối hận với quyết định này chứ gì? – Kiều Như đổi giọng, nở nụ cười xảo quyệt. Cô rất hả hê trước sự đau đớn của Rain. Chỉ cần hai người kia toàn tâm toàn ý với nhau thì xem như kế hoạch của cô đã thành công. Không ngờ Rain lại thực sự vì một cô gái mà tập trung vào sự nghiệp tương lai như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn cậu đã học được rất nhiều thứ, mọi người trong Villy ít nhiều cũng có phần yêu mến, tin tưởng cậu. Đúng vậy, đã là con rể tập đoàn Viily thì phải như thế!
-Vậy ra từ đầu, cái bẫy của cô là như thế? Dụ tôi đính hôn, mặt khác lại tạo điều kiện cho cả hai người họ?
-Bingo. – Kiều Như nháy mắt – Em làm tốt đấy chứ!

-Tiếc là từ đầu tôi không biết họ quen nhau.
-Chính vì em biết anh không biết, cho nên mới dễ dàng dụ được anh. – Kiều Như quỳ lên giường, dùng hai tay nâng khuôn mặt của Rain lên, khẽ vuốt ve. Cô ghé sát lại gần, thì thầm, những lời nói như đâm sâu vào nỗi đau của Rain. – Rồi họ sẽ yêu nhau, thật sâu đậm. Họ sẽ có con, sẽ hạnh phúc. Còn anh, trở thành người thứ ba, không có cách nào xen vào giữa được. Hãy yên vị mà ở bên cạnh em đi.
-…
-Em sẽ cho anh nhiều thứ, tiền bạc, quyền lực,…anh xem, chỉ cần không nghĩ đến con nhỏ đó nữa thì anh sẽ có tất cả. Thế nào? – Kiều Như lại giở giọng dụ dỗ.
-Tôi… – Rain ngước đôi mắt đầy kiên định nhìn cô, nói rõ ràng, chậm rãi – Đính hôn với cô, bởi vì muốn bảo vệ người đó. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác cả. Tiền bạc, quyền lực? Những thứ đó, hãy chờ đi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận khi xem thường tôi như vậy.
Kiều Như hơi ngạc nhiên, tự hỏi không biết điều gì đã khiến cho Rain trở nên tự tin như thế.
-Ha, dù anh có dự định gì trong đầu thì đến sau cùng anh vẫn chẳng thể có con bé ấy đâu. – Kiều Như nhếch mép – Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Nó rồi sẽ quên lãng anh thôi.
-Tôi không để điều đó xảy ra là được chứ gì?
-Anh định làm gì? Tiếp cận nó? – Kiều Như cười – Anh nên nhớ, anh là hôn phu của em đó! Đừng làm điều gì dại dột, không thì người gặp nguy hiểm không phải là anh đâu, mà là nó.
-…
Kiều Như tiến về phía cửa, không quên nói thêm.
-Với sức anh bây giờ, muốn khống chế Thái My vẫn là chuyện không tưởng. Cho đến đó thì anh vẫn phải nghe lời em. Lần sau em đến, mong là sẽ không còn kiểu từ chối như ban nãy nữa.
Cánh cửa đóng sầm, Rain nằm phịch xuống giường, tay gác lên trán thở dài.
-Meo…
-Là mày à. – Bế chú mèo con lên, Rain mỉm cười. Xem kìa, lại hung dữ với cậu rồi. – Mày xấu tính quá đi, con gái gì mà dụng đâu cào đó là sao?
-Meo…meo…
-Mèo con, cô ấy…hôm nay đã nắm tay một người khác…không phải là tao.
***
-Mmm…

-Này, dậy đi, con sâu ngủ.
-Hmm, 5 phút nữa thôi mà mẹ…
-Khì, dậy đi nào…
-5 phút nữa thôi.
-Hừm, xem ra không còn cách nào khác rồi.
Chỉ là một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng, Wind thích nằm ườn ngủ nướng mặc cho kim đồng hồ đã sắp chỉ đến giờ đi học. Nhưng thật kỳ lạ, sao hôm nay môi lại có cảm giác như bị ai đè lên vậy nhỉ? Nặng quá!
-Mmm…
Wind từ từ mở mắt ra. Một khuôn mặt? Khoan đã, là anh Vĩ đây mà. Và anh ấy…
-Kyahhh…anh, anh Vĩ…
-Haha, chịu dậy rồi sao? – Vĩ cười, nụ cười của anh sáng lên dưới ánh mặt trời. Chói quá đi mất!
-Sao anh…hôn em? – Nó ngượng ngùng, lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
-Vì gọi mãi mà em không dậy, lại còn dễ thương như thế nên… – Vĩ giải thích.
-Ư…nhưng, nhưng… – Nó ấp úng không biết phải nói gì nữa, nhìn xuống thì phát hiện mình chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh thôi, Wind hốt hoảng đuổi ngay Vĩ ra khỏi phòng.
Lát sau, tự tin hơn với bộ đồng phục, nó mỉm cười ngắm mình trong gương. Căn phòng lại thay đổi rồi, bởi vì nó không phải ở căn nhà có cổng màu xanh lá, cũng không phải nhà có ba mẹ và hai ông anh nữa, mà là căn biệt thự của tập đoàn Kasel. Đính hôn, giống như kiểu “đặt cọc” vợ chồng trước ấy. Cảm giác thật kỳ lạ. Bây giờ thì nó có hôn phu rồi, nghe có vẻ “tiểu thuyết” quá nhỉ? Chỉ cần nó bước sang tuổi 18 thì…Bất giác trong lòng Wind dâng lên một nỗi buồn không tên, nó nắm chặt tay, cố gắng xua đi những suy nghĩ trong đầu.
-Chào cô Tuyết.
-A…ch…chào.
Cái thế giới của những người nhà giàu thật khác biệt. Nhiều người hầu quá đi! Sống thế này cứ như vua ấy nhỉ? Chẳng phải làm gì, cứ kêu là có người đến ngay. Rất hợp với cái tính lười biếng của nó. Khà khà.
Cạch.
Phía sau cánh cửa kính là một khu vườn rất rộng, rất đẹp, chắc chắn được chăm sóc âất cẩn thận. Bầu trời nhìn cao xa, trong xanh hơn, những đám mây đủ hình dạng lơ lửng trên nền trời, không khí trong lành, mát rười rượi. Mùi hoa thơm thoang thoảng, không biết là hoa gì nhỉ? Giữa vườn, có một chiếc bàn tròn trông rất thanh nhã, xung quanh là ba người, hai nam một nữ đang nói chuyện với nhau. Họ vừa nói vừa dùng bữa sáng trông khá hấp dẫn.
-Ừm…xin lỗi, em ra trễ…
Wind e dè nói, chỉ khẽ liếc nhìn chàng trai với chiếc áo sơmi trắng vài giây.
-Không sao. Ngồi đi. – Vĩ kéo nhẹ tay Wind, nó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh. Đột nhiên, Vĩ ôm lấy eo nó, làm nó hơi giật mình. – Đến gần đây một chút…
-A…ừm… – Nó ngại ngần nhích lại gần anh. Từ lúc quen nhau đến giờ, hình như Vĩ bạo dạn hơn trước. Vẫn dịu dàng như vậy, vẫn ân cần như vậy nhưng có chút gì đó rất khác, anh không còn e dè trong việc chạm vào nó nữa. Điều đó khiến Wind cảm thấy hơi không quen.

-Nói “a” đi nào! – Kiều Như ngồi đối diện, xiên một miếng trái cây đưa đến cho Rain.
-Làm gì vậy? – Cậu hơi khó chịu, cau mày.
-Đút cho anh chứ làm gì. Nào, nói “a” đi. – Kiều Như đáp, nở một nụ cười thật tươi.
-…
-Anh à…ngoan ngoãn một chút đi mà.
Cuối cùng thì Rain cũng chịu mở miệng ra ăn miếng táo đó. Wind hơi giật mình khi thấy ánh mắt của cậu ấy liếc sang mình một cái. Chắc là nó lầm, phải không? Ánh mắt đó hình như đang thăm dò phản ứng của Wind. Nhưng tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt đó chứ? Wind hơi bấu chặt vạt váy, mím môi, nó cúi đầu xuống né tránh. Làm ơn đừng khiến nó lung lay.
-Em ăn sáng đi rồi anh chở đi học. – Vĩ đẩy chén súp vừa mới được bưng ra, nóng hổi và thơm phức sang cho nó. Wind lí nhí nói cảm ơn rồi chậm rãi cầm muỗng múc. Tự nhiên nó nhớ món súp của mẹ quá! Không biết bây giờ mẹ thế nào rồi?
-Tuyết.
-Dạ? – Nó sau khi no nê, quay sang nhìn Vĩ.
-Có…chiếc lá này. – Anh đến gần, đưa tay ra, gỡ chiếc lá đang yên vị trên mái tóc của nó xuống. Khoảng cách đột nhiên rút ngắn lại, nó mà ngước lên là thế nào cũng đụng trúng mặt anh cho coi. Wind cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào tóc mình, nó bất giác đỏ mặt. Bất ngờ hơn, một nụ hôn có chủ ý nhanh chóng đặt lên trán nó, đôi môi anh nóng bỏng. Wind giật lùi ra phía sau, mặt đỏ gay.
-A…
-Anh rể à, không cần phải lộ liễu vậy đâu. – Kiều Như vừa đi dạo với Rain không biết từ bao giờ đã quay lại, trêu ghẹo. – Còn chị dâu nữa, xấu lắm nha, dám mê hoặc anh rể như vậy.
-A…tôi…
Wind bối rối, nó không biết phải làm thế nào. Nhớ lại nụ hôn “gọi dậy” lúc sáng, mặt lại càng nóng hơn nữa.
-Anh, đi đâu vậy?
-Vào trong. – Rain đáp.
-Nhưng…còn chị dâu với anh rể.
-Họ còn bận “vui vẻ” với nhau. Tôi và cô chỉ là kì đà thôi.
Mặc kệ cho Kiều Như léo nhéo phía sau, Rain bỏ đi một mạch, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái. Kiều Như đuổi kịp, nhanh chóng khoác tay cậu, õng ẹo làm nũng. Nhìn dáng hai người khuất dần, Wind cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng, một cơn đau tim nhẹ ư?
Cậu ấy không quan tâm sao? Nhưng tại sao nó phải buồn chứ?
Wind quay sang nói với Vĩ.
-Anh chở em đến trường đi. Trễ rồi.
Người ta thường nói: Bạn sẽ không bao giờ nhận ra mình yêu một người nhiều như thế nào, cho đến khi, bạn nhìn họ yêu…yêu một người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.