Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Chương 26


Bạn đang đọc Tao Yêu Mày, Thằng Điên À – Chương 26


Lại một ngày chủ nhật đẹp trời.
Nó đã được xuất viện vài ngày trước rồi, và hiện giờ rất là khỏe khoắn, sinh lực dồi dào. Có thể nói là, Wind siêu nhân đã trở lại. Haha. Bây giờ Wind đang dạo bước trên con phố tấp nập, sầm uất trong chiếc quần short jean, áo sơ mi hồng buộc trên bụng. Con phố Cầu Vồng rực rỡ màu sắc của những cửa hàng thời trang, những trung tâm vui chơi, quán bar, và tràn ngập trong bầu không khí trong lành buổi sáng là mùi hương thơm lừng từ những tiệm ăn, nhà hàng dọc đường. Tiếng người người qua lại, trò chuyện rôm rả. Đôi chân thoăn thoắt chạy nhảy từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng nó cũng đã chịu dừng chân tại một cửa hàng áo cưới tên White. Ngước mắt nhìn những bộ áo cưới trắng tinh, lộng lẫy, bất giác, Wind bị mê hoặc. Những chiếc áo cưới với làn váy dài, mỏng manh, tầng váy xếp chồng lên nhau, bồng bềnh, cứ như có ai đem mây may lên đó vậy. Một cảm giác lạ dâng lên, nó muốn được mặc áo cưới.
-Này… – Tiếng gọi của Rain vang lên, cậu mệt mỏi, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc. Chỉ mới quay đi một chút thôi, là chẳng thấy Wind đâu. Báo hại cậu phải chạy vòng vòng, lo lắng đảo mắt tìm kiếm bóng người nhỏ nhắn, tinh nghịch, không chịu nghe lời.
-A, đuổi kịp rồi à? Oái!
Một cái búng trách móc vào giữa trán, Wind chu mỏ xuýt xoa. Có làn gió thoảng qua, mang theo không khí se se lạnh làm nó chợt khẽ rùng mình. Cũng sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?
Soạt. Chiếc áo khoác được phủ lên thân hình nhỏ nhắn của Wind làm nó hơi bất ngờ.
-Ơ?
-Sao lại ơ? Không phải mày đang lạnh à?
-…
Phải, đúng là nó có run, khẽ thôi, vậy mà cậu cũng nhìn ra sao? Co mình vào chiếc áo khoác mang mùi hương dễ chịu của Rain, nó cảm thấy thật ấm, khóe môi khẽ mỉm cười. Phía sau lưng nó, vài chiếc lá vì bị gió lay động mà khẽ buông xuống, xoay xoay giữa không trung, nhẹ nhàng rơi trên nền đất. Hình ảnh đó lọt vào mắt Rain, bất chợt vẽ nên trong lòng cậu những cảm xúc lạ. Trước mắt cậu, không phải là một thiên thần với vẻ đẹp thuần khiết, không phải là một thiên thần với đôi cánh trắng, cũng không phải là một thiên thần đầy nữ tính và dịu dàng. Trước mắt cậu, chỉ là một cô gái, nhỏ nhắn, đáng yêu như một bông tuyết nhỏ, khiến cho người ta thoạt nhìn cứ tưởng là yếu đuối, rất muốn che chở, bảo vệ. Nụ cười ngây ngô, hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng kia…thật sự khiến cậu không thể kiếm lòng.
-Rain, tụi mình đi ăn đi…hơ? N…này… – Một cái ôm bất ngờ làm nó lúng túng, không biết nên làm thế nào. – Sao…sao lại…
-Suỵt. Im lặng nào! – Rain thì thầm vào tai nó, làm vành tai hơi nóng lên. – Một chút thôi, chỉ một chút thôi.
-Ahahaha…thắng rồi, knock-out nhá. – Wind cười khoái chí sau khi vừa dành được điểm cao nhất trong trò chơi vừa rồi.
Hiện tại thì nó đang ở Trung tâm Giải trí Wonderland. Đây là Trung tâm giải trí lớn nhất thành phố với nhiều loại hình mua sắm, vui chơi giải trí đa dạng, có cả nhà hàng ẩm thực, quán café sang trọng,…Mỗi năm, Wonderland lại nâng cấp, sao cho hiện đại hơn, sang trọng và đẳng cấp hơn.
-Ha, thật là thích! – Ngồi xuống chiếc ghế kiểu thanh lịch trong quán café Bing Bing, nó khoan khoái hớp một ngụm Cappuchino, cảm giác ngọt ngào lan khắp miệng. Liếc nhìn Rain, cậu đang nhìn vô định, đôi mắt huyền đầy trầm tư. Là do nó tưởng tượng hay đôi mắt ấy thấp thoáng một nỗi buồn không tên, đôi mắt ấy lộ rõ sự phân vân, đầy lo lắng, và như sắp bật khóc. Tựa cái ôm lúc nãy, Wind cảm nhận được, cái ôm ấy, có chút gì đó là lạ. Cứ như là…sau này không còn cơ hội như vậy nữa?! Như một cái ôm cuối…
-Ưm…Rain à…
-Sao?
-Mày…có gì không vui…hả? – Nó ngập ngừng, đan ngón tay vào nhau.

-Sao lại hỏi vậy?
-Ừm…vì… – Nó bóp chặt tay, liếc nhìn Rain – Vì, ừm…trông mày có vẻ đang lo lắng gì đó. Vì tụi mình là…người yêu, cho nên, có gì thì mày cứ tâm sư với tao nè.
-… – Rain im lặng, rồi bất giác phì cười.
-Ơ? – Nó ngơ ngác, trố mắt nhìn Rain đang tiến đến, cụng nhẹ trán của cậu vào trán của nó, nở nụ cười trìu mến.
-Đang quan tâm chồng đấy à, vợ yêu?
-Há?! – Nó đẩy Rain ra, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ lên. Rain cười thầm, thế nào cũng hét lên là “ai thèm quan tâm” à xem. Nhưng lần này, có vẻ cậu đã lầm. Tuy có chút xấu hổ, nhưng Wind vẫn cố gắng nói ra những lời mà nó cho rằng…rất khó nói trước mặt Rain, đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước. – Phả…Phải. Là quan tâm. Cho nên, có chuyện gì buồn, thì nói ra nhé, có được không?
-…
Ây cha, sao im lặng vậy ta? Wind đã cố gắng nói ra như vậy rồi mà. Híc, chẳng phải vì con Vy bảo nó phải “tỉnh cảm” một chút thì…có lẽ đã chẳng ngượng thế này.
-Được rồi. Không sao đâu. Không có gì hết đâu. Đừng lo, nhé? – Rain dịu dàng xoa đầu nó. Cảm thấy lâng lâng sau khi nhận được sự ấm áp từ bàn tay đó, Wind ngoan ngoãn gật đầu. Rain đứng dậy, nhìn đồng hồ, hào hứng nói. – Cũng đến giờ rồi, chúng ta đến đó đi.
So Kul café là quán cà phê được yêu thích nhất gần đây. Quán có địa thế rất đẹp, rộng rãi. Tầng 1 trông như 1 quán cà phê bình thường; tầng 2 yên tĩnh, ấm cúng, nhìn được ra ngoài, rất thích hợp cho các đôi yêu nhau; tầng 3 có thể coi là thú vị và ồn ào nhất, có nhạc sống, và một sân khấu nhỏ, thường thì mỗi tuần sẽ có một vài người đăng ký biểu diễn ở đây. Hôm nay khá vắng khách đến tầng 3.
-Wind! – Vy vẫy tay ra hiệu cho nó.
Wind kéo tay Rain chạy đến chiếc bàn đã được ghép lại bởi ba chiếc bàn khác. Ngồi xung quanh là những khuôn mặt khá quen thuộc: Vy, Hoàng, và một vài người bạn cũ.
-Chị Wind, lâu rồi không gặp! – Vũ, một cậu đàn em lớp dưới rất sùng bái Wind năm cấp 2 lên tiếng. Cậu ta đứng dậy, đưa tay ra. Hiếu ý, Wind cũng đưa tay ra, cả hai cùng chào nhau bằng kiểu bắt tay thân mật ngày xưa.
-Yo, nhóc, dạo này khỏe chứ hả?
-Khỏe như vâm. Haha. – Cậu nhóc cười tươi rói, chiếc đầu bờm ngựa trông khá hợp với khuôn mặt và cả bản chất của một tay rap.
-Làm sao em biết mà đến đây?
-Chị Vy gọi. Bất ngờ không, em có mang cả quà cho chị này! – Cậu nhóc nháy mắt tinh nghịch. Chợt phát hiện có một khuôn mặt lạ hoắc đang nhìn mình, cậu thắc mắc – Còn đây là…
-À, là…Rain. Cậu ấy là, ừm, bạn trai chị. – Wind giới thiệu.
-Chào anh. – Vũ lễ phép.

-Chào. – Rain lịch sự chào lại.
-Ái chà, ghê quá ha! Lâu rồi không gặp, nhóc Phong ngày xưa khác hẳn nhỉ? – Lucy, cô nàng đỏng đảnh của hội chen vào. Cô hất mái tóc xoăn tít ra sau, vừa nhai sin-gum vừa nói. – Tao cũng không ngờ là chúng mày lại quen nhau đấy! Haiz, chuyện đó đâu ai ngờ?
-Ahaha… – Wind ngại ngùng.
-Ầy, bà vô duyên quá! Ghen tỵ thì nói đại đi. – Vân, cô nàng nhí nhố ngày xưa cũng đến. Hôm nay diện hẳn một bộ đầm xanh biển cơ đấy.
-Nè, nè…ai thèm ghen tỵ chứ! Tui cũng có bồ mà! – Lucy cãi.
-Ủa, chứ không phải chia tay rồi hà?
-Làm gì có. Nói bậy. Tụi này đang rất hạnh phúc. – Lucy mơ màng.
-Ai cần quan tâm mày có hạnh phúc hay không? – Vy lúc này mới lên tiếng. Nhỏ kéo chiếc
ghế bên cạnh rồi nhìn Wind. – Mày ngồi đi, cả Rain nữa.
-Ừm.
-Ơ trời, nhỏ này, mày dám sốc tao à? – Lucy tức giận.
-Cũng thường thôi – Vy nhún vai. Lại bắt đầu một trận cãi vã inh ỏi. Từ cấp 2 đến giờ vẫn vậy. Thật là…Nếu không có Hoàng và Vũ can ngăn thì chắc đến tết năm sau vẫn còn cãi mất.
Nhập tiệc, ai cũng hào hứng kể lại những kỷ niệm ngày xưa, sau đó là thay nhau hỏi thăm chuyện mới. Tiếng nói cười âm vang cả một tầng lầu. Ban đầu, Rain còn khá trầm lặng, nhưng đến giữa tiệc thì cậu cũng cởi mở hơn nhiều. Wind mừng thầm trong lòng. Cậu đã vui hơn một chút rồi.
Đồng hổ điểm mốc 6 giờ 30 tối, quán đang phát bài Safe and Sound của Taylor Swift. Bài hát có âm điệu nhẹ nhàng như hơi thở, lắng đọng lòng người. Dưới ánh đèn rực rỡ, nó đưa mắt nhìn Rain bị kéo ra góc bàn bên kia, Lucy và Vân bắt đầu tra khảo về nó và cậu, lại thêm Vy đốc vào những câu chuyện “nhạy cảm” làm cậu ngượng ngùng, hơi cau mày lại. Wind bất giác mỉm cười.
-Chị khác trước rồi. – Vũ bất chợt lên tiếng.
-Sao?
-Chị xinh hơn, dịu dàng hơn, và nữ tính hơn nhiều lắm. – Hớp một ngụm nước, Vũ nhận xét. Cậu nhóc toe toét cười. – Phải chi lúc trước em “cua” chị nhỉ?
-Nhóc khùng. – Wind dí tay vào trán cậu nhóc, cười cười. Phải rồi, nó cũng đã thay đổi nhiều. Gần đây, nó không còn nghĩ đến việc đánh nhau hay quậy phá nữa. Bây giờ, nó lo lắng nhiều hơn về học hành, quần áo, da mặt, những thứ mà ngày trước nó khá xuề xòa. Có lẽ, khi yêu một ai đó, ta luôn muốn được là người giỏi nhất, đẹp nhất trong mắt người đó, phải không nhỉ?
Tiếp sau đó là màn quậy phá của Vân và Lucy trên sân khấu. Đến cả Hoàng và Vũ cũng tham gia. Có lẽ đây là lần đầu tiên, nó thấy được một mặt khác của Hoàng. Anh chàng năng động cực kỳ, hát hết bài này sang bài khác, còn Vy thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, miệng lặp đi lặp lại câu “Tôi không quen anh ta”. Vân và Vũ song ca bài “Ngôi nhà hoa hồng” khá hay, nhưng còn Lucy, cô nàng bập bẹ tiếng Anh với bài “Love you like a love song”…hơi bị “khiếp”. Cả đám được một phen cười đau bụng khi Vũ rút dây micro ra, làm Lucy đang hát bị cụt hứng, cả hai rượt nhau suýt làm rơi cả ly tách, bị mắng ột trận.

-Chúng ta chơi trò Pocky đi. – Vũ đề nghị, cậu nhóc giơ hộp bánh que phủ Sôcôla lên.
-Được được, hay đấy! – Lucy hào hứng.
-Vậy chúng ta bắt dầu thôi. Ai sẽ chơi trước đây?
-Nhân vật chính. – Vy cười gian, chỉ vào Wind. Nó giật mình, xua tay.
-Gì cơ? Khoan…khoan…không được. Tại sao lại là tao chứ?
-Mọi người bỏ phiếu mà, phải không? – Vy nhún vai, quay sang hỏi 4 người kia. Mọi người gật gù đồng tình. Khoan đã, sao cả Rain cũng gật đầu vậy? Nó phản đối kịch liệt.
-Không là không! Tao nhất định không chơi. Mày ép là tao tự tử đó!
-Được thôi. – Lần đầu tiên trong đời, Vy dễ dàng đồng ý. Wind thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại rơi ngay vào trạng thái sợ sệt, bởi vì người Vy chọn lựa lần này lại là… – Vậy…Rain bắt đầu trước nhé? Cậu có thể chọn người sẽ chơi với mình.
Wind há hốc miệng nhìn cô bạn thân, còn Vy thì chỉ nhếch mép. Rain cầm hộp bánh do Vũ đưa, rồi quay sang nhìn nó. Cậu cười gian.
-Chơi chứ, honey?
-Hơ…
-Nếu mày không chơi tao sẽ chọn người khác đó.
-…
Pocky là một trò chơi khá thú vị. Lúc bắt đầu, mỗi người sẽ ngậm một đầu của que bánh, rồi sau đó từ từ ăn vào, khi cả hai chạm đến giữa que, người đầu tiên quay đi sẽ là người thua cuộc. Nhưng, thường thì, trò này sẽ kết thúc bằng việc “môi chạm môi”. Pocky giống như một cái cớ để người ta hôn nhau ấy.
-Sao hả? Nếu mày không chơi, thì tao sẽ chơi đó. – Lucy nhướn mày, trêu chọc. – Tao sẽ dươc hôn bạn trai mày đấy nhóc! Chắc là thù vị lắm…
Phải rồi, nếu nó không chơi, thì Rain sẽ bị người khác hôn. Wind không muốn như vậy chút nào. Tư dưng nó lại ghét Vũ quá, chắc chắn là cậu nhóc cố tính bày ra trò này đây mà. Xem cái mặt khoái chí kia kìa. Đáng ghét!
-Được…tao sẽ chơi. Có gì phải sợ đâu chứ!
-Ok.– Vy vỗ tay cái bốp, rồi bắt đầu ra luật. – Người thua sẽ phải nghe theo bất cứ yêu cầu nào của người thắng, được chứ?
-Hả? – Nó bị sốc lần thứ hai. Cái luật quái gở gì thế này?
-Chà, có vẻ tao sẽ thắng chắc rồi. – Rain nhếch mép. – Để suy nghĩ xem, nên yêu cầu mày làm gì đây? Múa khảo thân có vẻ thú vị…
-Gì? – Wind đỏ mặt, nghiến răng. Rain kiếm đâu ra tự tin vậy chứ? Nó có cảm giác mình bị khinh thường. Đáng ghét. – Trận đấu chưa bắt đầu. Đừng vội kết luận.

-Thế nào? Có dám cá không? – Rain nhìn nó thách thức.
-Chơi thì chơi. Chỉ cần cầm cự đến phút cuối là được chứ gì? Và nếu tao thắng, mày phải nghe theo lời tao, nhớ đấy! – Wind lớn tiếng, chấp nhận thách thức. Nó chắc chắn sẽ không thua đâu.
-Ok ok. Bắt đầu nào!
Rain rút que bánh ra khỏi hộp, đẩy một đầu vào miệng Wind, còn đầu kia cậu ngậm lấy, một tay cậu đặt lên thành ghế bên đầu Wind. Rain nhe răng cười, nụ cười thách thức đó khiến Wind càng quyết tâm phải thắng. Năm người còn lại chăm chú nhìn, họ sắp được xem một màn kịch “hot”.
Nó chủ động di chuyển trước, và Rain cũng nhanh chóng di chuyển theo. Gần đến giữa que, Rain dừng lại, ngắm nhìn nó – kẻ đang vừa nhắm mắt vừa cố gắng nuốt hết que pocky – hai má ửng hồng, hàng lông mày chau lại, môi không ngừng di chuyển, trong lòng cậu rạo rực…Lớp sôcôla tan trên đầu lưỡi, béo ngậy.
Chỉ còn cách Rain cỡ 2cm nữa, Wind dừng lại, hé mắt nhìn que pocky, chỉ một chút nữa thôi. Đang cảm nhận sự chiến thắng, nó hơi bất ngờ khi thấy Rain nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy mê hoặc làm tim nó đập nhanh hơn. Híc, bộ Rain không để ý đến mọi người xung qunh sao. Họ đang nhìn chúng ta đấy! Mặt nó hoàn toàn đỏ, Wind thực sự không dám nhìn thẳng vào Rain nữa, nhưng nếu quay đi, nó sẽ thua mất.
Đáng ghét, thế này gọi là ăn gian phải không?
Nó lại kiên trì, cố gắng mặc kệ khuôn mặt đỏ lựng, nắm chặt ngực áo của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. điều đó làm Rain rất thích thú. Môi của cả hai lại bắt đầu di chuyển. Sức nóng tăng lên, khuôn mặt của cả hai đã không thể nào gần hơn được nữa, đôi môi chạm vào nhau. Miếng bánh cuối cùng sắp bị chiếc lưỡi láu cá của Rain giựt mất rồi. Đang khóc thầm trong lòng vì sắp thua, Wind bất ngờ bị kéo đi mà không kip phản ứng gì. Cả mọi người xung quanh cũng đều bất ngờ, ngoại trừ Vy.
Đến một góc khuất, Rain dừng lại, cả hai cùng thở hổn hển. Nó thắc mắc không biết vì sao mình lại bị kéo đi như vậy, nhưng chưa kịp hỏi gì, nó đã bị chăn lại bởi một nụ hôn. Rain dường như đã mất kiểm soát rồi, cậu ép nó vào tường, giữa hai cánh tay rắn chắc đang kéo hai cánh tay yếu ớt của nó sang hai bên, đôi mổi dính chặt lấy đôi môi. Đến lúc này, Wind mới nhận ra mục đích của trò chơi. Nó đã hoàn toàn bị lừa ngay từ đầu mất rồi. Chính là Vy muốn trêu chọc nó đây mà, cô bạn thân muốn thử độ kiềm chế của Rain nên đã bày ra trò này. Không chỉ dừng lại ở môi, Rain còn trượt lưỡi vào, đón lấy những mảnh vụn còn sót bên trong miệng nó. Đầu lưỡi láu cá đang bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp. Nụ hôn sâu, ướt át, và mãnh liệt, làm Wind mềm nhũn, không tài nào thở được, đầu gối không còn vững nữa. Nó vẫn còn đang rất mệt vì cuộc chạy bộ lúc nãy.
Phải rất lâu Rain mới chịu buông nó ra. Lúc kết thúc, cậu vẫn còn vương vấn không chịu rời. Vị sôcôla vẫn cứ ngọt ngào trong miệng. Rain đưa ngón tay cái quệt vệt sôcôla dính trên môi nó, rồi đưa lên miệng liếm, khuôn mặt lộ rõ sự thõa mãn như vừa được nếm một món ngon.
-Ngọt lắm…! – Rain vuốt mái tóc dài, thì thầm.
-Con sói tham lam, biến thái! – Nó đánh một cái vào ngực Rain, trách móc.
-Nếu không thích mày có thể từ chối, mày biết mà. – Ran lần lên khuôn mặt đỏ ửng, nóng ran của nó, nói.
-Đáng ghét! Xấu xa!
-Ừ. – Lại nữa rồi. Nâng khuôn mặt đỏ lựng của nó lên, Rain lại nhìn nó bằng ánh mắt si mê. Con sói đói này lại muốn ăn nữa rồi.
Có tiếng mưa tí tách ngoài hiên, làn gió se lạnh thoảng qua, mang theo mùi hương của đất hơi khó ngửi. Mưa rơi lộp bộp trên những chiếc lá to, rào rào trên những mái tôn của nhà bên cạnh, có tiếng người vừa chạy vừa rủa thầm trong màn mưa. Cơn mưa ồn ào và bất chợt. Nhưng, mưa cũng là lý do để biện hộ cho cái ôm hôn ấm áp lúc này.
Cái ôm chặt thật chặt. Nụ hôn thật sâu.
Một câu nói “Anh yêu em.”
Ngỡ như thời gian ngưng đọng lại.
Ngỡ như trái đất đang ngừng quay.
Ngỡ như không gì có thể chia cắt được hai người.
Dẫu sao, cũng chỉ là ngỡ như thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.