Bạn đang đọc Tao Yêu Mày, Thằng Điên À – Chương 10
Một ngày mới lại đến.
Ánh nắng ấm áp trải dài khắp con đường với hai hàng cây xanh biếc. Tiếng chim ríu rít gọi nhau trên những cành cây. Chú mèo mun nằm ườn trong nhà, tận hưởng khí trời se lạnh.
Ngôi nhà với cánh cổng xanh…
-Dậy điiiiii!!!!!
-Không!!!!!!
-Dậy ngay!!!!!!
-Không!!!!!
-Dậy!!!!!
-Đã bảo không!!!!!
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng cái kẻ đang la “Không!” kia là Wind. Nếu vậy thì, mọi người đã hoàn toàn…sai.
Bất ngờ chứ gì?
Đây, số là thế này.
Tối qua, lo đọc sách, nghiên cứu cái gì đó say sưa, chàng Rain của chúng ta mãi đến 4 giờ mới ngủ. Trời xui đất khiến làm sao mà gió cứ se se, lành lạnh, nằm trong chăn ấm quá, thành ra ngủ ngon lắm. Được một chút thì đã 7 giờ sáng, mà cái giờ này hôm nay Rain có nhiệm vụ phải đưa Wind đi mua đồ. Buồn ngủ, gặp trời mát mẻ thế này, lại càng buồn ngủ hơn, thế nên…cái cảnh tượng Wind đang cố gắng kéo Rain ra khỏi giường diễn ra.
-Mày là đồ tồiiii, dậy chở tao đi mua đồ ngayyyyy!!!! – Wind hét vào tai Rain. Liên tục và liên tục. Rain cuối cùng cũng lồm cồm bò dậy, với tay lấy cái điện thoại, gắn hai tai nghe vào và…bật nhạc lên, rồi tiếp tục…ngủ.
-A…Mày…!!!! – Nó như tức điên, cứ liên tục vừa hét vừa lấy gối đánh Rain. Chợt, Rain đưa tay ra nắm lấy cổ tay nó, kéo xuống. Kết quả là Wind lúc này, cả người đều nằm đè lên Rain. Nó khẽ “ui da” rồi ngước mắt lên nhìn. Là khuôn mặt của người con trai đó, với đôi mắt nhắm nghiền, đang nhíu mày vì khó chịu.
-Mày…ồn quá! – Rain nói với giọng ngái ngủ.
-Thì ai biểu mày không chịu dậy. Hôm qua mày hứa đi mua đồ với tao mà! Nói dối!!!!! Nói dối!!!! Um…
Câu nói thoát ra khỏi miệng bị đáp trả bằng một nụ hôn không lường trước được. Có thể đối với Rain lúc này, việc ngái ngủ khiến cậu nghĩ đây chỉ là một trong những cách khiến cho Wind im lặng, và chắc chắn với đôi mắt một nhắm một mở kia, cậu sẽ không thấy được vành tai đang đỏ ửng của Wind.
-Ư…Rain…
Ý khoan, lúc này mà đẩy ra có uổng lắm không? Nó nghe được cả nhịp tim của Rain nè. Nhịp tim đều đều, sau lớp áo thun mỏng đó, nghe thích thế…làm nó quên mất mình vừa bị hun.
-Hehe…
-Gì vậy? – Vẫn còn ngái ngủ – Nhột…!
-Tao đang nghe nhịp tim của mày.
-Điên…
-Thú vị mà.
-Ừm,…
-Nhịp tim mày vẫn thường đập thế này à?
-Hỏi rõ ngớ ngẩn…ai mà…không như thế – Ngáp một cái – hơ…Nhịp tim chỉ thay đổi theo cảm xúc mà thôi…!
-Vậy cũng như đứng trước mỗi một người sẽ có mỗi cảm xúc khác nhau, nhịp tim cũng khác hả? – Wind đột nhiên thấy cái chủ đề nhịp tim và cảm xúc trở nên hay ho, nó quên bén chuyện đi mua đồ và quyết định nằm yên nghe giảng bài.
-Ừm…
-Vậy trước bố mẹ?
-Bình thường.
-Hai anh của tao?
-Nhanh.
-Tai sao?
-Ghét…
-Con Vy?
-Nhẹ. Từ từ.
-Vì là bạn hử?
-Ừm,…
-Vậy…còn tao?
Câu hỏi đáng để suy nghĩ. Đã hết buồn ngủ nên Rain nhận thức được rõ mình đang làm gì. Cậu im lặng. Điều đó làm cho Wind bỗng tò mò.
-Sao mày không nói gì hết??? Nè… – Wind lay mạnh cậu bạn, lay đến khi câu không chịu nổi nữa, phải bật dậy, gắt lên.
-Gì??? Phiền quá!!!
Wind giật mình, căng mắt ra nhìn Rain. Cái giọng gắt gỏng ấy cùng khuôn mặt nhăn nhó nó chưa bao giờ “bị” thấy lần đầu tiên lại xuất hiện. Có chút gì đó buồn buồn, sợ sợ, và hơi đáng ghét thì phải. Nhận ra được ánh nhìn “bị sốc” trong mắt nó, Rain bèn hạ giọng.
-Xin lỗi.
-Tao…chỉ muốn hỏi thôi mà, đâu cần…làm dữ vậy! – Wind nói, trề môi giận dỗi. Thì cũng là tại Rain không trả lời mà. Gắt lên như thế khuôn mặt trông đáng sợ lắm. – Không nói thì thôi…blè…
Giận rồi. Không thèm nói chuyện với ai đó nữa.
-Nè…
-… – Ngồi im lặng, quay mặt đi chỗ khác.
-Mày…haizzz, ra ngoài đợi tao đi rồi tao chuẩn bị chở mày đi mua đồ. Ok?
-…
Không nói gì, Wind chỉ quay lưng bước ra, đóng cửa một cái đùng. Còn Rain một mình trong phòng, cậu gãi đầu rồi bước vào phòng tắm.
Shop thời trang nam & nữ Venus…
-Mày mua gì vậy?
-…
-Không trả lời à?
-…
-Định im lặng với tao suốt đời sao?
-…
Rain lại gãi đầu.
Chà, có vẻ căng.
Một đứa con gái không sợ trời không sợ đất, thường ngày miệng oang oang, ít khi chịu ngồi yên một chỗ hôm nay lại im lặng đến thế. Haizzz, bây giờ thì Rain đã hiểu vì sao người ta nói, khi một đứa ngốc nói nhiều bỗng im lặng thì sẽ khiến cho người khác cảm thấy vô cùng hoảng sợ rồi.
Wind đi trước, Rain theo sau. Bỗng, từ đâu xuất hiện một đám con gái trường Lam Kha xuất hiện.
-A, Hoàng Phong kìa!!!
-Phong ơi, Phong ơi!!!
Rain quay lại nhìn, rồi thở dài ngao ngán. Sao lại đúng lúc vậy chứ?
-Nè nè, cậu đi đâu vậy?
-Cậu đi một mình hả?
-Vào đây mua đồ cho bạn gái sao?
-Bạn gái? Không phải cậu có bạn gái rồi chứ?
Những câu hỏi cứ chặn ngang họng Rain không cho cậu kịp nói gì. Đang loay hoay với 5,6 đứa con gái phiền phức này, thì cậu phát hiện, Wind đã biến đi đâu mất tiêu.
Rắc rối rồi đây…
Tại gian hàng bán nón…
-Đáng ghét, đáng ghét…thật là đáng ghét…! Sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Vừa nói, Wind vừa đánh túi bụi vào một cái nón nào đó, nó không để ý hậu quả là cái nón đó đang…muốn rách cả ra. Giận cá chém thớt có khi lại phải đền tiền đấy nhé!
-Xin lỗi quý khách, quý khách có thể ngừng làm hư nón của shop và đứng lên được không ạ? Quý khách làm vậy là không hay đâu…
Giọng nói của chị nhân viên vang lên, nhẹ nhàng mà sao đáng ghét thế không biết. Haizzzz, lại chuẩn bị giận cá chém thớt nữa rồi. Wind đứng lên theo lời chị nhân viên đó, đặt cái nón lại chỗ cũ trong ánh mắt không mấy hài lòng của chị ta. Rồi, nó nở nụ cười rất ư là gian manh.
-Chị à, mỏi chân thì ngồi xuống là không hay sao? Cái shop này buộc khách hàng phải đứng suốt à? Làm ăn chuyên nghiệp quá nhỉ?
-Xin lỗi quý khách, ý tôi không phải vậy.
-Chứ ý chị là sao?
-Thật sự thì có mỏi chân cũng không nên…
-Thế thì mỏi chân tôi cũng phải đứng chứ gì?
-Không phải, quý khách…
-Chị đừng có “quý khách” này “quý khách” nọ…Chị có biết là chị đang làm tôi khó chịu không? Này, tôi nói à biết nhá, tôi mà…ưm, hmm? – Đang gây sự ngon lành, tự nhiên có một bàn tay từ đâu không biết bịt miệng nó lại, không cho nó nói tiếp. Bàn tay đó đã cứu chị nhân viên đang toát mồ hôi kia.
-Xin lỗi chị, bạn gái tôi đang giận dỗi, nên trong lòng có chút khó chịu, chị thông cảm! – Người đang bịt miệng nó nói, khẽ nháy mắt với chị nhân viên. Khuôn mặt của người đó làm chị ta thoáng bối rối, hai má ửng hồng.
-Hừm, ồ ê ai…(Hừm, đồ mê trai!) – Wind thế đấy, cứ bực mình là lại nói thẳng ra, tìm mọi cách trút giận lên người khác, cái tính xấu này mãi không bỏ được.
-Suỵt…! – Người đó ra hiệu cho nó im lặng, rồi quay sang nở nụ cười với chị nhân viên – À chị cứ làm việc tiếp đi, nhỏ này để tôi lo được rồi. Cảm ơn chị.
Người đó lôi xềnh xệch nó đi, mặc nó đang vùng vẫy, cố hết sức để thoát ra. Hừ, thật là bực mình quá mà!
-Em nghĩ em đang làm gì vậy? Gây sự với một nhân viên sao?
-Kệ tôi. Thích! – Wind ngang bướng nói.
-Cứ thích là làm à, cái con bé này!
-Ừ, thích!
-Ngang bướng thật. Không hổ danh Wind côn đồ nhỉ?
-Cảm ơn!
-Haizzz, được rồi. Có chuyện gì bực mình phải không? Nói anh nghe đi.
-Sao tôi phải nói với anh?
-Anh thích nghe.
-Không thích kể.
-Đừng ép anh dùng vũ lực.
-Thách!
-Là em nói đấy nhé!
-Á…
Tại một góc vắng của shop Venus, có hai người, một trai một gái đang đứng với nhau. Cô gái bị ép vào tường, với hai cánh tay bị nắm chặt, giơ sang hai bên. Chàng trai với mái tóc cắt xéo, đang nở nụ cười – nụ cười mang chút gì đó cao ngạo, khinh người.
-Bây giờ có nói không?
-Không!
-Không nói anh hun đấy!
-Dám không? Tôi cho anh ăn cháo suốt đời!
-Đe doạ anh hả?
-Ừ đấy, thì sao?
-Thấy anh có sợ không?
-…
-Không nói anh hun thiệt nha?
-…
-Là tại em đấy nhé!
Khuôn mặt của chàng trai đang áp sát khuôn mặt của cô gái. Từ từ, từ từ, đôi môi họ tiến gần lại với nhau…
Thế này là…sắp hôn rồi phải không nhỉ?
Andy sẽ…hôn nó phải không nhỉ?
Khoan đã! Không thể như thế này được! Nó với Andy có là cái gì đâu? Không được…!
-Không thích!
Wind dùng sức đẩy Andy ra. Anh ta hơi loạng choạng, mém ngã xuống đất. Thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh ta cũng bật cười. Là ai từ đầu đã thách thức nhau, sao giờ lại nhát gan rồi?
-Em thật là…một chút nữa là được rồi mà.
-Anh…đồ biến thái!!! – Wind lấy tay che khuôn mặt hơi ửng đỏ, nói.
-Em thách anh mà? – Andy nhún vai.
-…
Wind tảng lờ lời nói của Andy, bây giờ nó đã bực mình lắm rồi, chẳng muốn cãi lại nữa. Trong chiếc áo thun cách điệu, lệch vai, và mái tóc xoã dài, tuy vẻ mặt lộ rõ sự tức giận nhưng không thể phủ nhận rằng trông nó lúc này thật đáng yêu!
Nhớ đến lần đầu tiên tiếp xúc, quả thật Andy đã không kiềm chế nổi. Vẻ ngoài yếu ớt, mà tâm hồn lại mạnh mẽ như thế, điều đó thật sự thu hút hắn. Khẽ mỉm cười, rồi Andy lại bước đến gần, nhưng Wind không để ý. Cho đến khi nhận thức được điều đó thì cả cái bóng to lớn của Andy đã đổ ập lên cái bóng nhỏ bé của nó mất rồi. Winh hơi bất ngờ, nhíu mày nhìn anh ta trong tình trạng bị ép vào tường như ban nãy.
-Anh…làm gì nữa đây?
-Cưỡng hôn! – Andy bình thản trả lời.
-Khùng hả? – Wind đẩy anh ta ra, toan bỏ đi, nhưng lại bị kéo lại một cách mạnh bạo. – Đau!!! Giờ tôi không thích đùa!
-Anh cũng vậy.
-…
Lần này, Andy không đùa thật. Ánh mắt đầy sự say mê, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Wind, đôi tay khẽ vuốt mái tóc mềm, rồi nhẹ nhàng đưa xuống chạm cánh tay trắng ngần. Chầm chậm, mặt Andy tiến đến gần mặt nó. Wind có thể cảm thấy rõ hơi thở của Andy, ấm nóng. Anh ta có mùi giống mùi cà phê nữa, khác với Rain. À, mà lúc này Rain đang làm gì nhỉ? Chắc là hạnh phúc lắm, có cả đống con gái vây quanh như thế mà.
Mà tại sao nó phải cảm thấy khó chịu như thế này nhỉ?
Hừ, mày có người khác, tao cũng có người khác chứ bộ. Đừng tưởng có mình mày là duy nhất nhé, Rain đáng ghét!
Vậy đó, vậy là nó mặc kệ cho Andy hôn. Khi môi Andy nhẹ nhàng ép lên môi nó, khoảnh khắc đó, có cái cảm giác gì đó nhói lên trong nó, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất. Wind không biết rằng chính lúc đó, Rain đã nhìn thấy. Khoé môi mỉm cười khi nhìn thấy Wind tan biến ngay lập tức. Cảm giác nhói đó, không chỉ một mình Wind cảm thấy, mà còn có Rain. Chỉ có điều, cậu còn thấy đau nữa.
-…
Đôi môi Andy cứ vương vấn không muốn rời. Wind không còn cách nào khác, cố hết sức đẩy anh ta ra. Không được, nó bèn cắn mạnh vào môi Andy, anh ta giật mình, lúc ấy mới chịu buông ra.
-Sao vậy?
-Không thích…
Andy cười khì.
-Hôn rồi, giờ em mới nói không thích?
-Vì hôn rồi nên mới thấy không thích.
Wind chợt nhớ đến những giấc mơ. Trong giấc mơ, nó thấy ai đó đã hôn nó, nó còn cảm nhận được nữa cơ, nhẹ mà sâu, cái hôn ấm áp vô cùng. Wind tự hỏi, không biết liệu đó có phải là thiên sứ không?
Về nhà…
Wind phải tự đón xe ôm về nhà, vì khi ra bãi đậu xe thì rain đã biến đâu mất. Cậu ấy cũng chẳng có ở nhà nữa. Haizzz, Wind thở dài. Chắc là đi với mấy em khi nãy rồi.
Ọt…ọt…
Đói. Wind tự nấu ình một gói mì, ăn xong, nó tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên sopha xem tivi. Rồi, Wind thiếp đi lúc nào không biết. Trong lúc ngủ, nó cảm nhận được bàn tay ai đó đã vuốt tóc nó, nhẹ nhàng, nhưng có chút gì đó buồn buồn. Mùi bia, khó chịu quá đi! Tại sao vậy nhỉ?