Đọc truyện Tao Yêu Mày, Bạn Thân – Chương 17: Hình Như Là Thích.
Cô kéo nó lên lầu, ấn vào tay nó bộ quần áo rồi chọn cho mình một bộ, kéo nó vào phòng tắm.
Sau 15, cô và nó ngồi đối mặt trên bộ ghế trong phòng nó.
– Tao đã có câu trả lời, mày muốn nghe không. – Cô nói.
– Muốn chứ.
– Nhắc lại câu hỏi cho tao nghe coi. Tao quên rồi.
– Tại sao tao luôn đỏ mặt trước những hành động của thằng Nam đối với tao, nó hết bình thường rồi? Tại sao tao lại cảm thấy muốn đấm con bé Vân Nhi mộy cái khi nó đến nói thích thằng Nam?
– Mày cảm thấy như thế nào nếu nó biến mất?
– Nhớ.
– Mày cảm thấy thế nào khi nó trêu mày?
– Xấu hổ.
– Cảm giác của mày đối với nó là gì?
– Hình….hình như là thích….
Đúng vậy đó cô bé. Cô hỏi nó như vậy cũng chỉ để nó tự nhận ra tình cảm của mình mà thôi. Chứ cô biết từ khi nhìn thấy nó và con bé Vân Nhi nhìn nhau, cô đã biết đáp án rồi.
– Không thể nào như vậy được. Tao mà thích nó à? Mày nhầm rồi.
Dám bảo cô nhầm nữa chứ. Không chịu nhận mình thích hắn à. Để cô cho nó xem nhớ.
– Mai con Vân Nhi sẽ tỏ tình với Nam đó. Hôm trước tao đi qua nghe thấy nó bàn với bọn bạn nó như thế. Xem ra nó không bỏ cuộc như những đứa khác rồi.
– Không được. Ai cho nó làm như vậy chứ.
– Sao mày phản ứng quá vậy.
– Tao…tao…
– Mày thích nó. Nói thật cho tao biết đi.
– Ừ thì tao thích nó nhưng như vậy thì sao chứ?
– Mày phải nói cho nó biết chứ.
– Ừ thì cứ cho là tao nói đi, nó đồng ý. Mà 3 năm nữa tao đi rồi, đến lúc đấy thì nó làm như thế nào đây.
Hắn cũng như anh vậy, đâu thể chờ nó mãi rồi bỏ tuổi xuân của mình ở lại. Dù hắn có đợi nó cũng thể chắc là sau 5 năm nữa, chắc là tình cảm của hắn cũng không như bây giờ nữa.
– Tính sau đi. Mày phải lo cho hiện tại đã chứ. Cứ bỏ bê hiện tại rồi nghĩ mãi về mai sau như thế, đến khi nhìn lại, hối hận cũng không kịp đâu đấy.
Cô bỏ nó xuống nhà trước.
Hiện tại, mai sau ư. Tham gia vào cái tổ chức này mà nó còn nghĩ đến mai sau. Ví dụ như này:
Một buổi sáng đẹp trời, nó bước ra khỏi nhà. Kẻ thù nó gặp nó. Sáng sớm ngứa mắt quá, rút súng bắn cho một phát thì hết cả hiện tại lẫn mai sau luôn.
Hay là như thế này đi:
Nó và hắn yêu nhau. 3 năm sau, nó đi. 5 năm sau, nó về. Một buổi sáng đẹp trời khác, hắn dắt con bé xinh xinh nào đó, ví dụ con bé Vân Nhi đi, đến gặp nó. Nói là: “Đây là vợ sắp cưới của tao, tình cảm của tao với mày năm đó chỉ là nhất thời thôi. Mày quên tao đi và sống cho tốt. Chúc mày hạnh phúc.”. Nghe thế nó lại rút súng bắn cho một phát thì xuống âm phủ mà hạnh phúc.
Nghĩ đến mấy cái tương lai tăm tối phía trước mà rùng hết cả mình.
Nó cứ ngồi suy nghĩ mà không biết hắn đã gọi nó khản cả giọng.
– Nhi Nhi, xuống ăn cơm rồi đi chơi nào.
– Đợi tí.
Nó bước xuống lầu mà không để ý chỗ hắn vừa lau chưa khô.
– Aaaaaa. Au ui. – Nó xoa xoa cái mông.
– Có đau không? – Hắn tiến đến đỡ nó dậy.
Trượt một phát từ chân cầu thang vào cửa bếp có đau không chứ. Vỡ mông nó rồi.
Hắn quay lưng lại phía nó rồi ngồi xổm xuống.
– Lên. – Hắn nói.
– Thôi không cần. – Nó đứng dậy bước nhanh qua hắn.
Hắn ngạc nhiên. Trước giờ, mỗi khi nó ngã, nó thường tự giơ hai tay lên rồi nũng nịu đòi hắn cõng thôi. Lần này lại tự đứng dậy. Cú ngã vừa rồi chẳng phải đau lắm à.
Hắn lại gần rồi vác nó lên vai.
– Nói nhẹ không thích cứ để tao nặng tay cơ.
Cô nhìn thấy thế nháy mắt với nó. Nó giơ nắm đấm lên, trợn mắt cảnh cáo cô. Cô thầm nghĩ: “Trước khi mày đi, tao sẽ có quà cho mày, Nhi Nhi ạ”.