Đọc truyện Tao Yêu Mày, Bạn Thân – Chương 14: Cái Thứ Tình Cảm Tao Dành Cho Mày Là Gì Vậy?
Tối hôm đó…
“Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường.
Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.”
Thư cầm quyển sách ngồi trên ghế đọc cho nó nghe. Mọi hôm thấy nó đọc toàn truyện tranh, hôm nay tự nhiên đọc truyện ngôn tình. Cái lạ không phải ở đấy mà là nó bắt cô đọc ba quyển ngôn tình rồi. Chắc lại có chuyện buồn.
Nó nằm bò dài trên giường chăm chú lắng nghe. Nghe nguời ta nói là khi buồn, cứ trút hết vào truyện ngôn tình là sẽ có cách giải quyết. Mọi lần chỉ cần một quyển, lần này tới ba quyển.
Nó vò đầu bứt tai, những đoạn đối thoại của nó và cô trưa nay cứ hiện ra.
“- Bao giờ tao phải đi?
– 3 năm nữa. Lớp 12 đó.”
“- Hay mày cứ ở lại đi. Tao sẽ đi thay mày. Dù sao, tao với Phong cũng đã biết tình cảm của mình rồi. Mày ở lại mà lo cho mày đi.”
Thật là rối. Từ khi nào mà nó biết né tránh hắn vậy chứ.
Cái ngày là con bé Vân Nhi gây sự với nó, cốt yếu cũng chỉ cho nó biết là con bé thích hắn. Nó cũng biết hắn không thích con bé nhưng trong lòng vẫn thật khó tả.
Nó không cảm thấy đứng cạnh hắn, bị hắn trêu hay hắn nắm tay đi về là chuyện bình thường nữa. Nếu như trước kia, nó chủ động làm điều đó thì bây giờ nó luôn tìm cách tránh hắn.
– Quyển thứ tư. “Sa ngã vô tội”. Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm. – Thư uể oải đọc. Mặc dù thích ngôn tình, soái ca nhưng bốn quyển thật quá sức với cô. Không biết chuyện này buồn như nào nữa.
Nó vẫn chìm đắm trong cái suy nghĩ quái quỷ ấy. Thật khó hiểu quá đi mất. Có khi phải hỏi Thư mất.
Ngó qua Thư, thấy cô không ngồi ở ghế nữa mà đã chuyển qua giường nằm. Giới tính là con gái bị cô đạp bay hết đi rồi. Chân gác lên bàn, một tay cầm quyển sách, một tay cầm cái điện thoại xem giờ, đầu thì ở trên giường, thân thì ở giữa bàn và giường. Chỉ có cái miệng là vẫn kiên trì đọc quyển tiểu thuyết ấy.
Nó suy nghĩ một lát rồi lấy dũng khí hỏi cô.
– “Nếu có thể, cô sẽ chọn không nói gì cả, chỉ muốn ôm anh khóc thật lớn, khóc hết những ấm ức trong lòng, cầu xin anh lại bố thí cho cô một chút yêu thương nữa, lại dịu dàng che chở cho cô thêm một lần nữa…” – Giọng Thư đọc vang đều đều.
– Này mày ơi. – Nó thều
thào gọi.
– Có chuyện gì? – Thư bỏ quyển sách trên mặt ra rồi hỏi nó.
– Ngồi dậy nghiêm túc đi. Tao sẽ kể cho mày nghe hết.
Nghe thế, cô bật dậy, ngồi khoanh chân trên giường, tay thì ôm lấy con gấu bông của nó.
Nó bắt đầu kể cho cô nghe mọi chuyện. Từ chuyện nó đỏ mặt khi đứng cạnh hắn, tại sao luôn né tránh hắn, tại sao lại không hay nói chuyện với hắn như trước nữa.
Nó thì rõ nghiêm túc, vẻ mặt còn ra bộ như mình bị mắc bệnh nan y. Cô thì cứ hơi tí thì cười, vỗ vào nguời nó mấy cái rõ đau. Cô làm nó tưởng mình bị bệnh thật. Sau khi kể, nó lăn quay ra một góc giường khóc, gào rõ to, nước mắt chảy một mảng giường.
– HUHUHUHU…MÀY ƠI, GIÚP TAO ĐI. TAO CHƯA MUỐN CHẾT.
Nó tiến lại gần lau hết cả nước mắt nước mũi vào cái váy ngủ của cô. Nó lay khiến người cô muốn bay khỏi giường.
– Bỏ ra rồi tao chữa cho. Bỏ ra coi con này. Bỏ ra.
Hắn và anh ở phòng bên nghe thấy tiếng nó và cô ồn ào, nào là tiếng khóc của nó, tiếng thét của cô. Đang chơi cờ, hai anh phải chạy ngay sang phòng bên cạnh.
Sang đến bên, mở cửa bước vào thì thấy nó giàn giụa nước mắt ôm chăn ngồi ở góc phòng. Cô thì cau có mặt mày, đầu tóc rũ rượi ngồi trên giường.
– Chúng mày làm sao vậy? Cái ổ chó à? – Bọn hắn hét lên.
– Oa oa oa. – Nó nhào đến ôm lấy hắn. – Nó bắt nạt tao.
– Hu hu hu. – Cô cũng chạy đến kéo tay Phong lên giường. – Nó đánh tao. – Quay qua nó – Không chữa cho mày nữa.
Nói rồi, cô tiến đến tủ quần áo lấy bộ quần áo ra rồi kéo Phong qua phòng bên kia.
– Làm sao, kể tao nghe coi. – Hắn lấy khăn trong phòng tắm lau mặt cho nó.
– Không có gì hết. Tao với nó trêu nhau thôi. – Nó đưa tay lấy cái khăn mặt rồi tự mình lau.
Hắn thấy nó như vậy lạ lắm. Hắn kéo nó lên ghế ngồi, mình ngồi đối diện với nó rồi nói:
– Mày giận gì tao hả?
– Không có. – Nó ảo não nói, tránh ánh mắt của hắn.
– Nhìn này.
Hắn quay đầu nó về phía mình, bắt mắt nó nhìn thẳng vào mắt mình.
– Mày không thích tao có thể nói cho tao biết nhưng đừng tránh tao. Mày không muốn làm bạn với tao có thể cho tao biết nhưng đừng lạnh nhạt với tao. Mày không thích có những hành động thân mật của tao có thể nói cho tao biết. Tao không muốn mày buồn. – Hắn ra khỏi phòng nó.
Nó kéo tay hắn lại, ôm chặt hắn từ phía sau như hắn đã làm với nó.
– Tao xin lỗi. Không biết những hành động của tao khiến mày buồn như thế. Không phải tao cố tình tránh mày hay gì cả. Tao chỉ là có chuyện khó nói thôi. Khi tao cảm thấy thích hợp tao sẽ nói cho mày biết.
– Ừ. Sẽ không như vậy nữa chứ?
– Tao hứa đấy. – Nó giơ ngón úp về phía hắn.
– Móc ngoéo rồi đấy. – Hắn đưa ngón úp của mình lồng vào tay nó.