Tao Thích Mày, Thật Đấy !

Chương hap 3: Gặp lại (2)


Bạn đang đọc Tao Thích Mày, Thật Đấy !: Chương hap 3: Gặp lại (2)

“The way you move is like a full on rainstorm
And Im a house of cards
Youre the kind of reckless
That should send me runnin
But I kinda know that I wont get far
And you stood there in front of me
Just close enough to touch
Close enough to hope you couldnt see
What I was thinking of
Drop everything now
Meet me in the pouring rain
Kiss me on the sidewalk

Take away the pain
cause I see sparks fly whenever you smile
Get me with those green eyes, baby, as the lights go down
Give me something thatll haunt me when youre not around
cause I see sparks fly whenever you smile”
[Sparks fly – Taylor Swift]
– Đứa nào đấy, ko thấy tao đang ngủ ak?? – Tôi gắt vào điện thoại
– Tao đây mày, Hà này. Hôm qua mày lại chẳng bảo t gọi điện nhắc mày dậy còn gì?? – Giọng Hà có vẻ hơi khó chịu ( chỉ là hơi khó chịu mà thôi)
– À ừ đúng rồi, tao xin lỗi, tao dậy rồi nè, đến trường nhanh thôi ~^^
~- Tốt nhất là mày nhanh chân lên, tính kiên nhẫn của tao có hạn thôi mày ak
– Ừ ok ok
Cái lúc mà tôi chuẩn bị tắt máy, tôi có nghe loáng thoáng qua đầu dây bên kia nói ” ừ, chào bạn” chắc là gặp fan trước cổng trường rồi
Tôi ngồi dậy và nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi phi thăng đến trường.
>~- Mày ak, tao xin lỗi nha!!!! Mày ăn sáng chưa, vào canteen tao khao nha mày!!! – Chính tôi cũng phải thấy khó chịu với cái giọng ngọt xớt này của mình
– Tao chưa ăn. Mà mày bao thật không đấy, hay là chém
– Tao khao thật mà mày, đi ăn thôi mày
– Đi thôi
Và thế là chúng tôi đi vào canteen. Chúng tôi chọn ” nơi nghỉ chân” là cái bàn nằm trong góc canteen.Nằm trong góc khuất như vậy thì vừa yên tĩnh mà lại có view đẹp nữa chứ, nhìn được toàn cảnh sân trường cơ mà.

Sau khi chọn được chỗ ngồi đẹp, chúng tôi mới đi mua đồ ăn. Tôi chỉ lấy một cái bánh mì thịt, còn con bạn tôi, nó lúc đầu định mua một đống cơ mà sau đấy thấy tội tôi quá thành ra cũng chỉ lấy có một cái bánh mì thịt giống tôi ( cảm ơn trời đã cứu vớt cái ví tiền của con)
Quay lại bàn ăn, thật là KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC. Cặp sách của chúng tôi đang nằm trỏng trơ trên nền đất gạch. Chưa hết, sách vở cũng như đồ dùng học tập còn bị rơi tung toé( hết từ ^^) khắp nơi. Đùa chứ, ai lại đi làm việc này vậy chứ?? Tôi còn đang mải suy diễn lung tung thì con bạn tôi đã tìm ra hung thủ rồi
– Cái quỷ gì thế này? Bọn tôi đã ngồi đây rồi mà, mấy người ở đâu chui ra vậy hả?? – Hà nói vậy tôi mới để ý đến đám người đang ngồi ờ bàn đó.
Mà nói là đám người có lẽ cũng ko đúng, chỉ có 2 người thôi mà. Đoán xem là ai nào, là hắn, cái tên ngày hôm qua và một tên nào đó nhìn cũng được, hình như là bạn hắn
– Này bạn, bàn này là của bọn tôi từ trước rồi – cái tên mà “nhìn cũng được” lên tiếng
Nghe vậy, tôi tiến lại gần cái bàn, soi đủ các nơi, mặt bàn, gầm bàn…. thế nhưng mà làm gì có thấy tên ai đâu
– Tên của bạn ghi ở đâu vậy??? sao tôi không thấy nhỉ?? – Tôi hỏi mỉa
Và rồi, Ngân Ly đi đến, chanh choai chen vào:
– Bàn này của các anh ý mà, mày ko biết sao??
– Mày hỏi NGU thế?? tất nhiên là tao KO BIẾT rồi – Tôi cố tình nhấn mạnh
– Cô ở đâu chui ra vậy?? – Anh bạn đẹp trai lên tiếng – Chuyện của chúng tôi đâu có liên quan gì đến cô chứ???
Nhỏ nghe vậy đỏ mặt bỏ đi luôn( nhục quá mà)
– Hay là hai bạn ngồi đây đi cũng được – cậu ta quay sang chúng tôi nói
Tôi đang định từ chối thì Hà đã nhanh miệng đồng ý. Cái gì vừa xảy ra vậy chứ? khi nãy còn chửi mắng thậm tệ mà giờ đã bị vẻ đẹp của cậu ta hớp hồn rồi sao?? Tôi ko biết là nó lại hám giai đến thế.

Nếu có bạn nào thắc mắc thì trong lúc tôi soi cái bàn ăn thì Hà đã nhặt cặp sách của bọn tôi lên rồi
– Mình tên là Nguyễn Ngân Hà, còn đây là Phạm Ngọc Anh, bọn mình đều học lớp 10A2. – Oaaaa, vừa ngồi vào bàn nó đã giới thiệu được luôn rồi – Hân hạnh làm quen
– Hân hạnh làm quen. Nguyễn Ngân Hà à? Tên hay thật đấy! Mình tên là Nguyễn Gia Vũ, còn cái thằng lạnh tanh bên cạnh là Trần Lam Phong, bọn mình cùng học lớp 10A1
Trần Lam Phong??? Phong thật sao?? đấy là tên cậu ấy mà?? Thảo nào mà nhìn lại giống cậu ấy như vậy, hoá ra là cậu ấy thật. Nhưng sao cậu ấy lại lạnh lùng như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?? Có thật là Phong ko?? Mình phải kiểm chứng cái đã! Nói là làm, tôi hỏi:
– Cho hỏi, cấp một cậu học trường nào vậy??
Nghe tôi hỏi vậy, Hà quay sang nói nhỏ “mày hỏi gì kì vậy? học cấp ba rồi mà còn hỏi người ta cấp 1 học trươngf nào. Ý mày là muốn hỏi cấp 2 phải ko??” . Tôi quay sang nói “ko, tao hỏi cấp 1 mà” , rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt ấy thật đẹp. Tròng mắt màu nâu cafe, sáng, nhưng lại lạnh tanh đến khó chịu, ko cảm xúc, tạo cho ta cảm giác ko thật khi nhìn vào. Lông mày hắn hơi nhíu lại (bị chị nhìn chằm chằm, ko khó chịu mới lạ)
– Sắp vào giờ rồi đấy, đi thôi – một hồi im lặng, hắn nói rồi bỏ đi
Hắn nói, tôi mới để ý, sắp vào giờ rồi!!!
– Chết, ko để ý giờ gì cả, lên lớp thôi mày! – tôi nói rồi kéo Hà lên lớp
[HẾT CHAP 3]
– Mèo Đen –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.