Bạn đang đọc Tao Thích Mày, Thật Đấy !: Chương hap 17: Làm Queen liệu có đáng?
Công viên buổi tối thật đẹp. Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ mấy cây đèn, lại thêm ánh đèn từ mấy nhà bên cạnh làm công viên chỗ sáng chỗ tối. Gió thổi làm lá cây va chạm vào nhau kêu “loạt xoạt”. Đây quả thật là một khung cảnh lãng mạn, phù hợp để hẹn hò. Giá như có Phong ở đây thì tốt. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi bộ dưới tán cây, nói chuyện linh tinh,…
Hình như tôi ăn ở rất tốt hay sao ý! Chưa vào đến sân bóng nằm giữa công viên, tôi đã nghe thấy tiếng nóng đạp xuống đất. Thầm nghĩ trời thương mình, tặng ình một người để chơi bóng cùng, tôi chạy nhanh đến sân bóng để tìm hiểu xem bạn đẹp trai, xinh gái nào được trời phái xuống chơi bóng cùng tôi.
Haizzz! Cái bạn được trời phái xuống quả thật là rất đẹp trai à nha~ Vâng, bạn đoán đúng rồi đấy. Là Phong ạ!!
– Ngọc Anh? Sao mày lại ở đây? – Vừa thấy tôi, Phong liền hỏi
– Mai đấu quyết định Queen bằng bóng rổ, tao đi khởi động ý mà – Tôi tươi cười nói
– Mày mà cũng biết chơi bóng rổ á? – Có cần phải ngạc nhiên đến như thế không chứ =”=
– Này!!! Tao chơi trong đội bóng rổ nữ của trường đấy! Đừng đùa!!!!
– Mày muốn chơi với tao không?? – Hỏi rất tự nhiên
– Chơi thì chơi – Nói rồi, tôi đặt quả bóng mình cầm theo xuống, đứng đối diện Phong
– Nhường mày bắt đầu đấy – Phong nói, ném quả bóng đang cầm sang cho tôi
Không dè dặt gì, tôi bắt lấy quả bóng, đập xuống đất. Tôi dẫn bóng tránh sang một bên, rổ bên đối diện thẳng tiến. Đứng trước rổ, tôi nhanh chóng ném bóng. Bóng vừa rời tay tôi đã ngay lập tức bị bạn nào đó bắt lấy. Phong dẫn bóng về lại sân bên tôi. Tôi vội chạy theo, cố chặn đường bóng đang bay. Tiếc thật, cái chiều cao có hạn không cho phép tôi chặn bóng. Vào rồi! Chết thật đấy! Đường đường là thành viên đội bóng của trường mà lại thua một người mà không đáng để thua nhất ==
– Mày ăn cái gì mà giỏi thế? – Tôi ngờ vực hỏi
– Chẳng qua là tao cao hơn mày RẤT nhiều, với cả cấp hai tao là đội trưởng đội bóng rổ của trường – Thản nhiên
– Hả?? – Đơ toàn tập
– Tao cũng chơi bóng đá và cầu lông – Thản nhiên part 2
– Cái gì cơ??
– Mày không định chơi nữa à? – Mồm nói, tay dẫn bóng
– Hả? Cái… – Tôi định thần lại, chạy theo
Bóng vào rổ. Lại quả nữa. Thêm quả nữa. Một quả 3 điểm (Woa!!!). Lại thêm mấy quả nữa vào rổ. Thất bại thảm hại. Thất bại tràn trề ㅠ.ㅠ Kết thúc với tỉ số 17:2, tôi thua be bét, may mà còn vào được một quả an ủi.
Tối đến, tôi ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Tôi còn có một giấc mơ vô cùng đẹp à nha!!!!!
Sáng, tôi thay bộ đồng phục bóng rổ vào người, đồng thời cất một chiếc áo phông và quần soóc vào cặp. Tâm trạng của tôi hôm nay phải gọi là vô cùng tốt. Đứng đợi xe bus, tôi bỗng thấy bóng dáng ai đó đạp xe đạp đi qua. Nhìn thấy tôi, người ta vội dừng lại, hỏi:
– Lên xe đi
– Sao hôm nay đổi gu à? Xe ôtô xịn của mày đâu rồi?? Hay bị anh giao thông đáng yêu nào giữ lại rồi???
– Ừ, hôm qua có anh giao thông vô cùng đẹp trai thu con cưng của tao rồi, hôm nay phải đạp xe đây này! – Phong cười đùa theo
Tôi ngồi sau xe Phong, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng.
Đến trường, một lần nữa, những câu nói của dư luận bay đầy bên tai. Tôi tạm biệt Phong ở nhà xe, bước đến khu vực lớp mình ngồi. Haizzz! Vừa thấy bóng dáng Hà, tôi định gọi nó, ai mà ngờ lại thấy cái cảnh tượng tràn ngập màu hồng như thế chứ. Hà và Vũ đang thắm thiết ôm hôn nhau ngay giữa bao nhiêu ánh nhìn và lời cảm thán. Tôi thật sự shock rồi đấy. Đứng yên một chỗ đợi khi đôi bạn trẻ tạm biệt nhau xong, tôi mới đi đến.
– Hai anh chị tình cảm quá nhể??? Có còn coi trường học ra cái gì nữa không hả!?? – Giám thị Ngọc Anh lên tiếng
– À dạ?!! Thưa c… Cái con này!! Mày đùa tao đấy à????
– Hì hì!! Tao nhờ tí, giữ hộ tao cặp
– Ừ ừ!! Đưa đây tao cầm cho – Vừa nói, Hà vừa đưa tay ra túm lấy cái cặp trên tay tôi – Thi đấu cho tốt vào, hãy làm rạng danh lớp mình
– OK! Yên tâm!! Cứ giao trách nhiệm cho tao!!! – Tôi đùa – Thôi, tao đi nhá
– Cố lên Ngọc Anh!!! 5-ting!!!!
.
.
.
– Chào mừng các thầy, các cô, ban giám hiệu nhà trường, phụ huynh học sinh và toàn thể các bạn học sinh trường Stars HighSchool đến theo dõi cuộc thi quyết định Queen khối 10 năm nay!!!! – MC – Như chúng ta đã biết, bạn Đặng Ngân Ly lớp 10C3 và bạn Phạm Ngọc Anh lớp 10A2 cùng cố số phiếu bầu bằng nhau. Hôm nay, nhà trường quyết đinh tổ chức thi bóng rổ 1:1 để định ra Queen. Và sau đây, mời hai nhân vật chính ra sân bóng.
MC vừa dứt lời, tôi và Ly cùng bước ra sân. Tôi không quên giơ tay chào lớp mình. Lớp tôi cổ vũ cùng nhiệt ghê cơ! Băng-rôn đầy đủ cả, chúng nó làm cái gì mà siêu thế không biết nữa, chưa đến một ngày mà đã làm được cái băng-rôn đẹp như thế. “Ngọc Anh, Ngọc Anh” Mồm lớp tôi cùng to ghê, có hai mấy đứa thôi mà.
– Ngọc Anh, mặt hình hay mặt số? – Trọng tài hỏi
– Dạ! Mặt hình ạ – Tôi đáp
Trọng tài tung đồng xu lên, mở ra là mặt số.
– Ly, sân hay bóng? – Trọng tài
– Dạ? Ý thầy là sao? – Ly hỏi ngu ngơ
– Ý tôi là em chọn sân hay là chọn xuất bóng trước – Thầy kiên nhẫn trả lời
– À! Em chọn bóng ạ
– Ngọc Anh, sân bên nào?
– Sân phải ạ – Tôi đáp
– Được rồi, bắt đầu đi
Hiệp một tôi dễ dàng vượt qua Ly, bóng vào rổ liên tục. Đến giờ nghỉ giữa hiệp, tỉ số đã là 6:0 nghiêng về tôi. Tôi khá tự tin về chiến thắng của mình. Tuy nhiên…
– Lỗi rồi!!!! – MC
Vừa vào hiệp hai, Ly đã cố tình ngáng chân tôi. Đau quá!! Hình như bị trật mắt cá rồi thì phải. Trọng tài lại gần hỏi:
– Em có sao không? Chơi được nữa không??
– Em nghĩ là không. Hình như em bị trật mắt cá rồi. – Tôi thành thật trả lời
– Dừng lại! Ngọc Anh bị thượng, ai đưa em ấy vào y tế đi. Trận đấu hôm nay có lẽ phải hoãn lại thôi, hôm khác sẽ đấu lại. – Trọng tài tuyên bố
– Thầy ơi! Không cần đâu ạ! Cho Ly thắng đi ạ! Đợi chân em khỏi có lẽ cũng mất khá lâu đấy ạ – Tôi nói
– Em chắc chứ?
– Vâng ạ
– Được rồi! Tôi tuyên bố Ngọc Anh bỏ, Ly thắng
– Hahh! Làm người thua cuộc vui chứ?? – Ly vui sướng hỏi tôi
– Vui lắm! Đồ thua cuộc ạ – Hà từ đâu đi đến nói – Ai cũng biết mày chơi xấu. Đồ thua cuộc!!
– Đi được không? Tao cõng mày – Phong từ đâu chạy đến, ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi thì cũng chả có vấn đề gì với việc để Phong cõng mình cả, choàng tay qua cổ Phong. Phong cõng tôi đến phòng y tế.
Đằng sau tôi là những lời chỉ trích Ly chơi xấu của bạn học, cộng với một vài ánh nhìn hâm mộ. Tôi thật thấy tiếc cho Ly, tuy thắng được cái danh hiệu Queen nghe vô cùng to lớn nhưng lại bị bạn bè khinh thường, chê bai. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc chơi xấu mà không biết giấu. ^.