Đọc truyện Tào Tặc – Chương 721: Trận chiến Hà Manh quan mở màn
Tào Bằng quyết định tiến quân từ từ. Sau khi biết được tin tức Nam man xong, hắn lại càng giữ vững suy nghĩ đó. Nhưng tới ngày thứ ba sau khi Thạch Thao phái người đưa tin tới Miện Dương, chợt có tiểu hiệu tới báo rằng Gia Cát Lượng phái người đưa lễ vật tới. Tào Bằng ngẩn người, nói một tiếng:
– Mời.
Một lát sau, đã thấy một gã thanh niên ngẩng đầu đi vào phòng. Người thanh niên đó chỉ chừng hai mươi, thân cao tám thước. Theo sau y có một gã thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mi thanh mục tú.
– Học sinh Mã Trung, phụng mệnh Gia cát quân sư tới hoàn trả lễ vật cho Đại tướng quân.
Tào Bằng lặng đi một chút rồi nở nụ cười.
– Ta có vật gì mà ở trong tay Khổng Minh?
– Đại tướng quân tự mình xem thì biết.
Nói xong, Mã Trung giơ tay, gã thiếu niên sau lưng y lập tức dâng cái hộp gấm đang ôm lên. Mã Trung bưng hai tay, liền có Tôn Thiệu bước tới nhận lấy cái hộp rồi đặt trên án thư trước mặt Tào Bằng.
Tào Bằng cảm thấy nghi hoặc. Hắn giơ tay mở thì ngửi thấy mùi vôi rất đậm. Một cái đầu dính dầy máu xuất hiện trước mặt Tào Bằng. Pháp Chính đang nhắm mắt ngồi bên, trợn mắt lên nhìn thấy liền biến sắc mà hét to:
– Tử Độ.
Tào Bằng liền hiểu ra, cái đầu trong hộp gấm chính là đầu của Mạnh Đạt.
Quả nhiên Mạnh Đạt đã chết.
Pháp Chính vô cùng đau thương, quát to một tiếng định chém Mã Trung. Nhưng y liền bị Tào Bằng đứng dậy ngăn lại:
– Hiếu Trực! Đừng có để trúng kế Khổng Minh. Không Minh muốn ta loạn mà chiến thắng. Ta biết ngươi và Tử Độ có tình cảm như tay chân nhưng càng lúc này, càng phải bình tĩnh mới được. Ngày khác, khi ta pha được Thanh đo, bắt Khổng Minh sẽ để cho ngươi báo thù rửa hận.
Pháp Chính hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần.
– Công tử! Tử Độ và ta tình như tay chân. Xin hãy đưa đầu Tử Độ cho ta để ta đi an táng.
– Đó cũng là ý của ta.
Tào Bằng cũng không từ chối lời thỉnh cầu của Pháp Chính.
Hắn lệnh cho Đặng Ngải đi cùng Pháp Chính. Tào Bằng từ từ ngồi xuống, quan sát hai người Mã Trung. Hắn chỉ thấy sắc mặt của hai người vẫn bình tĩnh, thản nhiên.
– Ngươi làm nhục ta như vậy, không sợ ta lấy đầu các ngươi hay sao?
Mã Trung cười to:
– Cái đầu này nếu đại tướng quân thích thì cứ lấy.
Tào Bằng thầm kính nể Mã Trung có chút can đảm. Hắn lập tức nở nụ cười rồi trầm giọn nói:
– Khổng Minh cho các ngươi tới đây truyền tin gì?
Mã Trung không ngờ Tào Bằng không hề nổi giận mà thậm chí lại có chút kích động. Y nhanh chóng bình tĩnh, khom người nói:
– Quân sư phái ta chuyển cáo tới đại tướng quân, ngài ở cửa Hà Manh sẽ chờ đại tướng quân chịu chết.
Tào Bằng biến sắc rồi bật cười ha hả.
– Khổng Minh chỉ là một tên nông dân mà dám mở miệng ngông cuồng vậy sao?
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Gia Cát Lượng thực sự là quá ngông cuồng. Chẳng lẽ y nghĩ cái ải Hà Manh nhỏ bé có thể ngăn cản được bước chân của ta hay sao?
– Ngươi trở về nói với tên nông dân đó rằng ít ngày nữa, ta sẽ lấy cổ hắn.
Mã Trung chẳng hề kiêu ngạo, bình thản nói:
– Học sinh sẽ bẩm báo lại từng lời của Đại tướng quân.
Dứt lời, Mã Trung xoay người rời đi.
Tào Bằng nhìn theo bóng dáng của y mà im lặng. Mã Trung này không giống với kẻ đầu đường xó chợ. Nhìn cách ăn nói của y có lẽ lai lịch không tầm thường. Tại sao ta không nhớ tới ai tên là Mã Trung? Ta có biết một người tên như vậy nhưng đó là người Giang Đông. Trong lịch sử y từng giết Quan vũ. Còn Mã Trung vừa rồi rõ ràng không phải người đó. Một nhân vật như vậy ta phải có ấn tượng mới đúng, tại sao lại không có lấy một chút? Chẳng lẽ đó là một nhân tài bị lịch sử chôn vùi?
Nhưng Tào Bằng đã nhớ nhầm rồi.
Mã Trung không phải bị lịch sử chôn vùi mà là trí nhớ của Tào Bằng đã bị phai nhạt. Trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Mã Trung từng theo Gia Cát Lượng chinh phạt Nam man. Khi Bắc phạt từng đảm nhiệm Phấn uy tướng quân, Bắc Dương đình hầu. Có điều, đất di của Mã Trung quá ít cho nên Tào Bằng không nhớ rõ lắm. Mà khi sống lại tới nay, thời gian trôi qua, ấn tượng của hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Trong lịch sử thật sự, cuối cùng, Mã Trung từng được phong làm An Nam tướng quân, là một danh tướng thời hậu kỳ Tam quốc. Y xuất thân là sĩ phu, mấy năm trước từng đổ Hiếu liêm. Khi Lưu Bị ở Nam Trung, vì ngưỡng mộ thanh danh Lưu Bị cho nên mới tìm tới nương tựa. Hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ Tham quân. Nói một cách đơn giản, y chính là người tham mưu bên cạnh Gia Cát Lượng.
Tào Bằng không nghe tới cái tên Mã Trung cũng là chuyện bình thường.
Có điều, khi Mã Trung ra tới bên ngoài, đang định đi ra cửa thì thấy có một người từ bên ngoài đi vào. Hai bên chỉ lướt qua mặt nhau một chút, cũng không hề nói chuyện. Khi Mã Trung đi ra tới đại môn thì từ phía sau chợt vang lên tiếng gọi ầm ĩ:
– Phía trước có phải Bá Kỳ không?
Người thiếu niên đi bên cạnh Mã Trung liền ngẩn người, dừng bước, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy người thanh niên vừa mới lướt qua họ đang ngạc nhiên và nhìn mình đầy vui mừng.
Mã Trung cũng sửng sốt, hỏi nhỏ:
– Bá Kỳ! Người này là ai?
Thiếu niên kia chưa kịp trả lời, người thanh niên dã bước tới nắm lấy cánh tay thiếu niên:
– Bá Kỳ! Đúng là ngươi…
– Xin hỏi…
Nét mặt của thiếu niên hết sức ngơ ngác…
Người thanh niên cười nói:
– Ta là Vương Bình… Không nhớ ra ta sao?
– Bình? – Người thiến niên ngẩn người một lúc rồi như sực nhớ ra mà vui mừng nói:
– Ngươi là Tử Quân?
– Là ta. Chính là ta… Năm đó chia tay ở Nam Sung, thoáng cái đã gần tám năm rồi. Nếu như ta không nhớ đôi lông mày của ngươi thì thực sự không nhận ra… Tại sao ngươi lại ở đây?
– Ta,,,
Người thiếu niên đang định trả lời thì nghe thấy bên tai có tiếng ho nhẹ. Y lập tức tỉnh ra liền thoát khỏi tay Vương Bình:
– Ta là thư tá dưới trướng Hán Trung vương, nay theo Mã tham quân tới đưa thư cho Đại tướng qân. Tử Quân! Tại sao ngươi lại ở đây? Ta nghe người ta nói, ngươi theo tổ phụ tới Hán Trung, làm sao lại xuất hiện ở phủ đại tướng quân?
Vương Bình cười nói:
– Sau khi tổ phụ ta qua đời, ta liền quy tông nhận tổ, đổi lấy họ phụ. Sau khi dốc sức dưới trướng Lỗ công được một thời gian. Lỗ công quy hàng liền được Đại tướng quân coi trọng. Phong cho ta làm Quả nghị Đô úy, dốc sức dưới phủ Đại tướng quân. Ngươi định đi hay sao? Đã lâu chúng ta không gặp, hay là tìm một chỗ uống mấy chén?
– Cái này…ta còn chuyện công, sợ không thể ôn chuyện với ngươi.
Quả Nghị đô úy? Đây là một chức vụ hoàn toàn mới mà trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
Mã Trung hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
– Bá Kỳ! Chúng ta đi thôi.
– Vâng.
Thiếu niên đó liền chắp tay với Vương Bình:
– Huynh trưởng! Sau này chúng ta còn gặp lại.
Dứt lời, thiếu niên liền theo Mã Trung rời đi. Vương Bình có lòng ngăn lại nhưng không biết phải mở miệng như thế nào. Đúng lúc đó, từ bên ngoài cửa trướng chợt có tiếng quát:
– Đại tướng quân có lệnh, ngăn sứ giả Ích châu lại.
Đang làm nhiệm vụ ở cửa phủ là Trương Hổ, con trai Trương Liêu. Nghe được mệnh lệnh, y không nói hai lời dẫn hơn trăm Bạch Đà binh nhanh chóng tiến tới ngăn hai người Mã Trung lại.
Mã Trung kinh hãi:
– Các ngươi định làm gì?
Trương Hổ quát:
– Đại tướng quân bảo các ngươi ở lại thì ở lại đi.
– Hai nước giao tranh, không chém sứ giả.
Mã Trung còn định chống đối thì Tào Bằng bước ra khỏi cửa đại sảnh mà cười to:
– Cái gì mà hai nước? Chỉ là một tên loạn thần tặc tử lừa gạt thiên hạ, quên ân phụ nghĩa mà thôi. Ích Châu từ xưa là lãnh thổ của nhà Hán, thần thánh cũng không thể phân chia. Trước đây, Lưu Ích Châu được thiên tử sắc phong làm Chấn Uy tướng quân, Đại tư đồ, Đô đốc Ích châu. Lưu Ích châu niệm tình cảm tông thất, thu nhận Lưu Bị. Nhưng Lưu Bị lòng lang dạ sói, ám sát Lưu Ích châu… Các ngươi chịu ân của triều đình, được sự chiếu cố của Lưu Ích châu, không vì triều đình mà giải nạn, báo thù rửa hận cho Lưu Ích châu lại còn cố tình đi theo loạn thần tặc tử thì có tư cách gì mà kêu gào? Hôm nay ta ngăn ngươi lại cũng là vì cứu ngươi… Lưu Bị chẳng qua chỉ là một tên giặc giả mạo dòng dõi thiên tử, ai cũng có thể diệt. Nếu ngươi đã tới đây thì ở lại đi, tránh sau này bị liên lụy bởi Lưu Bị mà bỏ mạng oan, còn liên lụy tới người nhà. Trương Hổ! Đưa Mã tiên sinh tới nhà sau nghỉ tạm. Nếu không có lệnh của ta, không cho phép nói chuyện với ai. Người nào trái lệnh, giết không tha.
Hai nước giao tranh?
Mã Trung ngươi chỉ là loạn thần tặc tử, ta cần gì phải nói đạo lý với ngươi?
Chiêu thức đó của Tào Bằng hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của Mã Trung. Cũng không để cho y kịp phản ứng, Bạch Đà binh đã khống chế ngay lấy y. Tên thiếu niên thấy vậy, định rút đao cứu Mã Trung.
Đúng lúc này, Vương Bình đột nhiên có phản ứng. Gã rút bảo kiếm, bước tới ngăn cản người thiếu niên.
– Bá Kỳ! Không vất đao chịu trói, định tìm cái chết hay sao?
Còn Mã Trung nhìn thấy xung quanh Bạch đà binh đều lăm lăm gươm giáo thì biết khó chịu trốn.
– Bá Kỳ! Bỏ vũ khí xuống.
Tên thiếu niên do dự một chút rồi vất binh khí trên mặt đất.
Trương Hổ vừa định sai người tới bắt thiếu niên thì bị Vương Bình ngăn lại. Vương Bình bước nhanh tới trước mặt Tào Bằng, quỳ một gối xuống mà cầu xin:
– Công tử! Bá kỳ cũng không phải là kẻ phản nghịch, chỉ vì bị người ta ức hiếp mới phải theo nhầm người. Trước đây khi Bá Kỳ còn nhỏ là một người hết sức trung nghĩa, vũ dũng hơn người. Xin công tử tha cho tính mạng của hắn. Tử Quân nguyện bảo đảm cho hắn không phải là người giúp sức cho loạn thần.
Tào Bằng nghe thấy vậy thì ngẩn người. Hắn thấy Mã Trung có khí độ bất phàm thì mới có lòng mời chào. Chuyện hai nước giao chiến đối với Tào Bằng mà nói không hề có quy tắc. Lưu Bị chẳng qua chỉ là loạn thần chiếm lấy Ích châu, có cái gì mà gọi là hai nước? Vì vậy mà Tào Bằng mới bắt Mã Trung lại hy vọng có thể từ từ làm cho y xiêu lòng.
Nhưng không ngờ, Vương Bình lại nhận biết người của đối phương.
Bá kỳ?
Tào Bằng liếc nhìn thiếu niên rồi đột nhiên hỏi:
– Tên của hắn là gì?
– Tên của Bá Kỳ là Trương Nghi, là người đồng hương với thuộc hạ. Trước đây, cha mẹ thuộc hạ chết sớm, sống nương tựa vào ngoại tổ. Lúc ấy cuộc sống gian khổ, nhờ có Bá Kỳ nên thuộc hạ mới có ngày hôm nay. Cái tên Bá Kỳ là do ngoại tổ ban tặng. Chỉ có điều, sau này, thuộc hạ theo ngoại tổ tới Hán Trung nên bị chia cách với Bá Kỳ. Thoáng cái đã tám năm trôi qua, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Trương Nghi?
Cái tên này rất quen thuộc. Cũng không thể trách được tại sao Tào Bằng lại cảm thấy quen thuộc. Dưới tay Lưu BỊ có Trương Dực, Trương Duệ và Trương Nghi.
Mặc dù đôi khi Tào Bằng có chút lẫn lộn nhưng có điều hắn hơi ấn tượng với cái tên Trương Nghi. Bởi vì Trương Nghi sau này kế tiếp Vương Bình, đảm nhiệm chức thống lĩnh Vô Đương phi quân.
Hóa ra, y và Vương Bình biết nhau từ trước?
Tào Bằng liếc mắt nhìn Trương Nghi rồi nở nụ cười. Ba Thục đúng là nơi ngọa hổ tàng long. Trong lịch sử, Lưu Bị ở Tây Xuyên trọng dụng rất nhiều người tài. Đáng tiếc, sau khi Lưu Bị qua đời, nhân tài của Thục Hán từ từ điêu linh.
Hiện giờ, Lưu Bị mới vào Tây Xuyên, gốc rễ còn chưa ổn định. Cho dù y ở Nam Trung ba năm nhưng vẫn chưa lập được uy danh thật sự. Nhưng cho dù như vậy, mà vẫn mời được những người như Mã Trung, Trương Nghi thì đúng là một nhân vật lớn trong Tam quốc.
– Nếu vậy thì giao hắn cho ngươi. Ta không cần hắn phải ra sức vì ta nhưng tuyệt đối không được để hắn về Tây Xuyên. Nếu để hắn chạy, ta sẽ hỏi ngươi. Được rồi! Đưa Mã tiên sinh đi. Hồ Đốc! Đúng là cái tên hồ đồ. Là như vậy, chẳng lẽ không sợ tương lai khiến cho cả nhà gặp họa?
Mã Trung được dẫn đi. Câu nói cuối cùng của Tào Bằng như đang tự nhủ với mình, nhưng y vẫn nghe được. Mã Trung biến sắc, la lớn:
– Đại trượng phu làm việc đều tự làm tự chịu. Ta tìm tới nương tựa và Huyền Đức công là sự lựa chọn của ta, không liên quan gì tới gia đình ta. Đại tướng quân làm sao lại để liên lụy tới người vô tội?
Tào Bằng nhìn y rồi cười ha hả, xoay người đi vào đại sảnh. Tuy nhiên, tiếng cười của hắn lại làm cho Mã Trung thêm bối rối.
………
– Công Miêu tiên sinh! Theo tiên sinh nói thì Mã Trung thực sự là một nhân tài?
Tào Bằng về tới chỗ ngồi đã thấy ở đó có người ngồi thì kinh ngạc. Người đó tên là Diêm Chi, là sứ giả do Nghiêm Nhan phái tới. Hóa ra, trước khi Tào Bằng chiếm được Hán Trung, Tào Chương đã khởi binh. Nhưng Tào Chương cũng không vội vàng khai chiến mà phái người tới Ba quận, tiếp Nghiêm Nhan. Đồng thời, Tào Chương còn mang một phong thư của Tào Tháo tới, mời Nghiêm Nhan chuyển cho Lưu Bị. Nghiêm Nhan đứng ở giữa, không biết phải làm như thế nào.
Lưu Chương đột nhiên bị giết khiến cho Nghiêm Nhan luống cuống. Mặc dù lão tỏ vẻ báo thù cho Lưu Chương nhưng nay Lưu Chương vừa mới chết, Tây Xuyên đại loạn. Tào Tháo ngồi ở Kinh Tương đương nhiên không thể bỏ qua. Tới lúc đó, Tào Tháo xuất binh tấn công thì lão phải đi về đâu?
Lưu Chương mà không chết thì Nghiêm Nhan sẽ trung trinh như một. Nhưng nay Lưu Chương chết rồi, Tào Tháo lại giương lá cờ báo thù cho Lưu Chương khiến cho Nghiêm Nhan cảm thấy khó khăn.
Cảm giác của lão đối với Lưu Bị rất kém. Lúc trước khi Lưu Chương mời Lưu Bị và Xuyên, Nghiêm Nhan đã không đồng ý. Lão cho rằng, một khi để Lưu Bị và Xuyên thì Ba Thục chắc chắn sẽ rung chuyển. Đặc biệt, Ba Thục khó tránh khỏi chuyện khói lửa. Nhưng Lưu Chương không nghe, vẫn kiên trì để cho Lưu Bị vào Xuyên.
Mà nay, Lưu Chương quả nhiên đã chết. Nghiêm Nhan có chút lúng túng…
Lúc này, Tào Chương lại đưa thư của Tào Bằng và Tào Tháo tới trước mặt khiến cho Nghiêm Nhan lại càng thêm lúng túng.
Tào Bằng và Nghiêm Nhan là hai lão bằng hữu. Hai người thường xuyên thư từ qua lại, nhưng không thảo luận về chính sự. Phần lớn, Tào Bằng chỉ thỉnh giáo một chút kinh nghiệm của lão. Chẳng hạn như tấn công Hà Hoàng, chinh phạt Liêu Đông, công chiếm Cao Lệ, thôn tính nước Phù Dư… Những chuyện như vậy, một là hắn thỉnh giáo, hai lả giảng thuật.
Thường xuyên thư từ qua lại khiến cho sự đề phòng của Nghiêm Nhan đối với Tào Bằng giảm đi nhiều. Có đôi lúc, thậm chí lão còn coi Tào Bằng là tri kỷ, thường xuyên nói chuyện thư từ, bàn luận với Tào Bằng trên bàn tiệc. Nếu Lưu Chương còn sống, Tào Bằng gửi thư có ý chiêu hàng thì Nghiêm Nhan sẽ xé thư, trở mặt với Tào Bằng ngay lập tức.
Nhưng hiện tại…
Nội dung bức thư của Tào Bằng hết sức đơn giản: “Lão tướng quân trung nghĩa cương liệt, ta vẫn vô cùng kính nể. Trước kia khi Lưu Ích Châu còn, ta đã có ý khuyên bảo. Nhưng ta biết lão tướng quân sẽ không nghe. Nếu ta mở miệng chắc chắn lão tướng quân sẽ cắt đứt quan hệ. Nhưng hiện tại Lưu Ích châu mất rồi, lão tướng quân nghĩ Lưu Tuần có thể ngăn cản được Lưu Bị hay sao? Lưu Bị là một kẻ kiêu hùng, có tài… Một khi y ổn định tình hình Ích Châu sẽ dụng binh với Ba quận. Đến lúc đó, lão tướng quân sẽ đi về đâu? Mà dân chúng của Ba quận cũng sẽ rơi vào cảnh lầm than. Ta không nói Ngụy vương có gì tốt. Nhưng trăm họ dưới quyền của Ngụy vương an cư lạc nghiệp, cuộc sống hạnh phúc. Lão tướng quân không suy xét cho mình thì cũng nên nghĩ cho dân chúng Ba quận. Lưu Bị tới đó chắc chắn sẽ gây chiến. Lúc trước ở Từ Châu, dân chúng giàu có và đông đúc, nhưng khi Lưu Bị tới Từ Châu, dân cư giảm mạnh, chiến sự liên tục khiến cho sinh linh đồ thán. Sau đó, y tới Kinh châu, kéo theo dân chúng bỏ trốn, kiết quả là suýt chút nữa khiến cho dân chúng rơi vào tử địa. Khi y ở Kinh Nam cấu kết với Võ Lăng ngầm chiếm cứ lợi ích con dân nhà Hán. Kết quả là bỏ chạy tới Tây Xuyên. Theo ta biết, sau khi y tới Tây Xuyên lại cấu kết với người Nam man. Lão tướng quân là người tốt, cũng rất chân thật. Quyết định về đâu, lão tướng quân cũng đã có suy nghĩ của mình.”
Nếu như nói, phong thư của Tào Bằng khiến cho Nghiêm Nhan phải suy nghĩ… Thì phong thư của Tào Tháo lại càng hết sức đơn giản: Nếu Cô vào Xuyên, sẽ không phạm với Tây Xuyên một chút nào.
Ý phong thư là ta sẽ bảo đảm lợi ích của bách tích Tây Xuyên. Đây là một lời cam đoan khiến cho Nghiêm Nhan phải suy nghĩ. Nên chiến đấu một mình hay là quy thuận về v triều đình?
Nghiêm Nhan phái người đưa thư của Tào Tháo tới Ba Tây. Rồi sau đó, lão lại phái Diêm Chi tới tìm Tào Bằng để bàn bạc.
Nói cho cùng thì Nghiêm Nhan lại càng tin tưởng Tào Bằng. Cho dù Tào Chương là con của Tào Tháo nhưng trong suy nghĩ của Nghiêm Nhan thì vẫn không thể tin cậy b Tào Bằng. Dù sao thì Tào Chương cũng vẫn còn nhỏ. Tào Bằng mặc dù chưa nhiều tuổi lắm nhưng thanh danh đã vang dội. Huống chi, mấy năm qua lại thư từ khiến cho Nghiêm Nhan lại càng thêm tin Tào Bằng.
Mã Trung không biết Diêm Chi nhưng Diêm Chi lại nghe thấy cái tên của Mã Trung. Trước khi Mã Trung rời khỏi, Diêm Chi liền kể một số chuyện liên quan tới y khiến cho Tào Bằng chú ý.
Tào Bằng cũng hiểu rất rõ, nhanh chóng giữ Mã Trung lại.
– Công Miêu! Xin về chuyển cáo với lão tướng quân, ta cam đoan thế tử hoàn toàn đáng tin cậy. Việc lão tướng quân lo lắng, ta hết sức hiểu. Nhưng hiện nay không phải là chuyện hai nước giao chiến mà là chính tà giao chiến… Cho dù thế nào thì lão tướng quân cũng được triều đình ủy thác. Còn Lưu Bị chỉ là một tên loạn thần tặc tử mà thôi. Đi theo con đường nào thì có lẽ lão tướng quân hiểu rõ.
Diêm Chi gật đầu tỏ vẻ ghi nhớ. Sau khi nói chuyện với Tào Bằng một lúc, y liền cáo từ.
Tiễn Diêm Chi, Tào Bằng ngồi ngay ngắn ở trong phòng. Chợt bên ngoài có tiếng bước chân, rồi Pháp Chính vội vàng đi vào phòng.
– Công tử! Ta có một kế, mặc dù nguy hiểm, nhưng nếu thành công thì có thể khiến cho Gia Cát Khổng Minh rối loạn