Tào Tặc

Chương 34: Binh lính Nghĩa Dương (1)


Đọc truyện Tào Tặc – Chương 34: Binh lính Nghĩa Dương (1)

Hắn gọi Đặng Tắc rồi đi sau người thanh niên.

Người thanh niên như vô tình quay đầu lại nhìn qua, thấy sau Đặng Tắc và Vương Mãi còn có mấy chục nam tử quần áo rách rưới thì nhăn mày lại, như có gì không hài lòng.

– Đại ca! Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của huynh.

– Chỉ là một tên tiểu tốt, không dám nhận quý tính đại danh… Đúng rồi! Các ngươi tìm binh lính Nghĩa Dương làm gì?

Tào Bằng lên tiếng:

– Tỷ phu nhà ta được mộ binh tới đây, phụng mệnh làm tiết tòng của Nghĩa Dương truân, đang chuẩn bị tới đó nhậm chức.

– Tiết tòng của Nghĩa Dương truân? – Nét mặt của người thanh niên có chút lo lắng:

– Từ xưa tới nay, tiết tong đều có chủ quan tiến cử, tại sao lại trực tiếp cắt cử? Nhóc con! Thoáng nhìn thì tỷ phu của ngươi có lai lịch không nhỏ. Nếu không thì cũng không phá quy định mà tự tiện phong.

Tào Bằng ngẩn người:

– Tiết tòng! Chẳng lẽ không phải do cắt cử hay sao?

– Đùa phải không? Tiết tòng là phó tướng của một truân. Khi Truân tướng không có mặt, thì toàn bộ truân sẽ do tiết tòng chỉ huy. Tiết tòng cần phụ trách kiểm tra kỷ luật, lương bộc, ăn ở, đi lại. Đồng thời còn phải liên hệ với các truân khác. Nếu có chiến sự, tiết tòng ở hậu quân, toàn bộ tính mạng của truân đều nằm trong tay Tiết tòng. Nếu không được chủ tướng tiến cử mà để cho người ngoài thì làm sao được bộ hạ tín nhiệm?

Cứ tưởng rằng tiết tòng chỉ là một chức quan phụ tá bình thường.

Nhưng bây giờ dường như cũng là một chức vụ lãnh đạo.

Nếu Truân tướng và tiết tòng không tin tưởng nhau, phối hợp với nhau thì sẽ tạo ra sự hỗn loạn. Như vậy khi vào chiến trường không tốt sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.

Chẳng trách mà Hoàng Xạ cho tỷ phu làm Tiết tòng, hóa ra là có ý như vậy.

Mượn đao giết người. Một chiêu này của Hoàng Xạ đúng là giết người không thấy máu…


Đặng Tắc đi bên nghe thấy rõ ràng, mà ớn lạnh.

– Đại ca! Ta cũng là bất đắc dĩ mới bị phái tới đây, cũng không muốn phá hỏng quy củ trong quân. Nhưng không biết, trong tình hình này, ta phải làm như thế nào mới có được sự tín nhiệm của mọi người?

Người thanh niên liếc mắt nhìn Đặng Tắc rồi hừ lạnh một tiếng.

“Tỷ phu! Huynh đừng nói như vậy chứ…

Huynh nói như vậy giống như coi bọn họ là binh lính hạ cấp, chẳng phải khiến cho mọi chuyện thêm ầm ĩ hay sao?”

Tào Bằng vừa mới định nói thì Đặng Tắc đã lên tiếng. Người thanh niên dừng bước:

– Biện pháp? Có hai cách.

– Xin đại huynh chỉ điểm.

– Hiện tại lập tức trở về, làm gì thì làm.

– Việc này chỉ sợ không được.

– Vậy chỉ còn biện pháp thứ hai. Muốn binh lính trong truân tin phục thì đánh trước một trận rồi nói. Đánh thắng thì là bạn tốt. Không đánh thắng thì đừng nghĩ bước vào trong doanh trại.

– Đánh nhau?

Đặng Tắc mở to mắt nhìn…

Ẩu đả trong quân là vi phạm quân kỷ.

– Thế nào? Không có can đảm sao? Tất cả đều là binh lính, muốn nói chuyện rõ ràng chỉ có giải quyết bằng nắm tay. Đánh một trận đã là cái gì? Nếu không có can đảm thì đuổi đi cho nhanh. Nếu muốn tiến vào trong đại doanh của binh lính Nghĩa Dương thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.


Vừa nói, người thanh niên vừa chỉ tay về phía trước.

Nhìn theo ngón tay của người thanh niên, ước chừng cách đó khoảng trăm thước có một doanh trại nhỏ rách nát.

Nhìn diện tích của doanh trại cũng không lớn, ba mặt được quây bởi hàng rào bằng gỗ rất thấp, có hai cây gậy cao chừng năm thước. Đứng ở vị trí của Tào Bằng có thể liếc mắt nhìn thấy được sự bố trí trong doanh trại. Chính giữa có một cái trướng lớn, xung quanh là vô số trướng nhỏ. Trước cửa những cái trướng nhỏ có sắp đặt từng dãy binh khí.

Có điều chỉ cần nhìn binh khí sắp xếp là có thể biết được kết cấu của doanh trại.

Gần với cây gậy gỗ nhất là bốn cái trướng nhỏ của Trường mâu thủ. Hai dãy trướng nhỏ bên lều lớn là của đao thủ. Hai bên doanh trại bố trí một dãy trước như ngăn doanh trại ra làm đôi. Có điều từ mấy cái chuồng bên cạnh dãy trướng nhỏ đó thì thấy là của kỵ binh. Nhìn đó mà tính toán thì số lượng binh lính Nghĩa Dương có khoảng năm mươi người. Trong đó, trường mâu thủ có khoảng hai mươi người, đao thủ chừng mười người, và quân kỵ khoảng sáu người. Tổng cộng ước chừng hơn bốn mươi người.

Quân đội thời Hán, một truân là một loại quân.

Nhưng binh lính Nghĩa Dương lại tập hợp tới ba loại quân nên hơi có chút khác lạ.

Chỉ với sự bố trí như vậy, cùng với vị trí của doanh trại có thể thấy binh lính Nghĩa Dương nằm ngoài đại doanh trong thành Cửu Nữ.

– Đấy là Nghĩa Dương truân.

Người thanh niên cười nhạt một tiếng rồi không nói nữa.

Đặng Tắc nhíu mày, hít sâu một hơi, rồi chắp tay cảm tạ người thanh niên. Sau đó y nói:

– A Phúc! Đầu Hổ! Chúng ta đi.

Tào Bằng còn đang định nói thêm với người thanh niên hai câu, nhưng nhìn nét mặt của y thì muốn nói lại thôi. Hắn chỉ chắp tay vái chào người thanh niên rồi dắt ngựa đi song song với Vương Mãi, bám theo Đặng Tắc mà đi vào trong doanh trại.

Phía sau ba người, ba mươi bảy tù nhân Cức Dương thất thểu bước theo.

Mã Ngọc nở nụ cười lạnh, thấp giọng nói với đồng bọn:


– Thoáng nhìn thì lần này Đặng thúc tôn gặp rắc rối.

Việc Đặng Tắc sống hay chết không liên quan gì tới họ.

Dù sao thì họ cũng bị phạt làm khổ sai, cho dù có chuyện gì thì cùng lắm quay về nơi khổ sai là được.

Nhưng ngược lại, Mã Ngọc vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Đặng Tắc chịu thiết, nếu bị người đánh chết thì đó mới là kết quả mà Mã Ngọc muốn thấy nhất.

– Các huynh đệ. Chốc nữa, mọi người đừng có tới tiếp cận.

Đặng Thúc Tôn đang bị ác giả ác báo, chúng ta chỉ đứng ngoài xem là được. Hắn có như thế nào, chúng ta cũng không nên để cho mình bị liên lụy. Ta thấy cái doanh trại này là một nơi nguy hiểm. Mấy người Đặng Thúc Tôn tới đó lành ít mà dữ nhiều. Mọi người cũng nên cẩn thận, đừng để bị đính vào.

– Lão Mã! Dù sao thì Đặng Tá sử cũng cùng quê với chúng ta. Chúng ta khoanh tay đứng nhìn…

– Con mẹ thằng ngốc nhà ngươi. Nghĩ xem trên đường Đặng Thúc tôn đối xử với chúng ta như thế nào. Con mẹ nó! Nó có gì tính tới tình đồng hương hay không?

– Không thể nói như vậy. Dù sao thì đó cũng là chức trách của Đặng Tá sử.

– Con mẹ ngươi! Hắn muốn chết thì cứ để hắn chết, đừng có liên lụy tới chúng ta.

Đám kẻ tù tranh luận với Mã Ngọc co đầu lại:

– Lão Mã! Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cần gì phải nổi điên như vậy? Tất cả đều là người cùng quê. Nếu ngươi không giúp thì chúng ta thôi… Ta chỉ thấy thật ra Đặng tá sử rất tốt.

Đám kẻ tù xì xào bàn tán với nhau nhưng không ai để ý, người thanh niên dẫn đường đi đi sát sau lưng họ.

Tất cả những gì đám người Mã Ngọc nói đều lọt vào tai họ.

Y hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bóng lưng ba người Đặng Tắc với một chút nghi hoặc…

– Đứng lại! Người tới là ai?

Dưới cây gậy gỗ có hai vệ binh…


Cả hai dựa vào cây gậy, tay ôm trường mâu như đang ngủ.

Nhưng khi đám người Tào Bằng tới cách chừng năm mươi bước, cả hai đều mở mắt, dựng trường mâu lên mà quát lớn.

Đặng Tắc vội vàng nói:

– Ta là Tả sứ Đặng Tắc của Cức Dương, phụng mệnh tướng quân tới đây làm tiết tòng của Nghĩa Dương truân.

– Phì! Mắt ngươi mù hay sao? Bạn đang xem tại – truyenfull.vn

Trong đại doanh của thành Cửu Nữ từ khi nào có Nghĩa Dương truân? Nói cho ngươi biết nơi này là binh lính Nghĩa Dương, lập tức dừng lại. Nếu còn tiếp tục đi tới thì đừng trách chúng ta vô tình.

Đặng Tắc ngơ ngác:

– Binh lĩnh Nghĩa Dương chẳng lẽ không phải là Nghĩa Dương truân?

– Binh lính Nghĩa Dương là Binh lính Nghĩa Dương. Chưa bao giờ nghe thấy Nghĩa dương truân. Đô Bá chúng ta không có ở đây, nếu có chuyện gì thì cứ tìm ngài mà nói. Không có lệnh của đô bá, cho dù ai cũng không được tới gần doanh trại. Về phần ngươi có là Tiết tòng hay không thì nơi này chúng ta không có. Ngay lập tức rời khỏi đây, nếu không giết.

Đặng Tắc còn đang định giải thích, đối phương đã không kiên nhẫn.

– Có địch tập! Binh lính xông lên.

Một tên vệ binh lập tức khàn giọng kêu lên. Trong phút chốc, doanh trại đang yên lặng đột nhiên sôi lên sùng sục.

Từ trong một dãy trướng nhỏ, một đám binh lính lao ra. Vừa mới ra ngoài, bọn họ không nói hai lời, quơ lấy binh khí bên ngoài trước rồi vọt tới giữa hai cây gậy gỗ cao. Phía trước là ba hàng trường mâu thủ, với lưỡi sắc bén. Phía sau trường mâu thủ là đao thủ, tất cả đều là Hoán đao thủ được trang bị móc, trong miệng liên tục hét lên.

– Có địch tập! Binh lính xông lên.

– Mâu binh ở trước, chúng ta vô địch…giết! Giết!

Sáu con chiến mã ở hai bên hí dài. Sáu gã quân kỵ, cầm trường thương trong tay như hổ rình mồi.

Mặc dù cái doanh trại này không có đủ năm mươi người nhưng trong nháy mắt khí thế họ tạo ra cũng đủ khiến cho Tào Bằng sởn tóc gáy.

“Chết tiết! Đúng là binh lính Nghĩa Dương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.