Đọc truyện Tao Không Thích Yêu Mày Đâu – Chương 17: Giận
Để xem…lớp trưởng Nguyên Anh hỏi anh tôi có phải bạn trai tôi không? Câu này hỏi rất chi là điên rồ…
Bạn trai mà khi nào cũng đánh đầu bạn gái như thế không?
Nghĩ là lại thấy tức sao sao á, thế quái nào nhìn vào lại giống có quan hệ
gì gì đó trời. Chưa chém giết nhau là hay lắm rồi đó.
Xét về phương diện khác, lớp trưởng chưa bao giờ hỏi tôi về vấn đề này
nhưng hôm nay lại hỏi, có 1 điều nạ nùng quanh đây…mà anh tôi lại ở
dạng đập trai học giỏi, hắn thấy tôi nói chuyện với anh liền hỏi….ế… không lẽ….hắn..hắn….thích….
– Mày thích anh Đăng hả?
Binh!!!!
Ui! Sao bị đánh đầu hoài vậy chời!!
Nhưng mà đúng lắm mà, tự nhiên không không lại hỏi, không phải thích anh tôi thì là gì?
Bây giờ mấy thằng đẹp trai toàn thích nhau, thế mới có câu trai đẹp đã ít mà chúng lại còn yêu nhau.
Thằng này bị dính chưởng không chừng.
Ôi nhưng nếu thật thì cũng hơi tiếc, đẹp trai như thế mà….
– Tao hỏi là có phải không? Trả lời mau.
???? Cái gì vậy?
– Cái gì mà hét vào mặt tao thế hả?_tôi hét lại.
– Tao nói…
– Về Hân!
Anh tôi ở phía xa gọi tôi làm ngắt đoạn câu tiếp theo của hắn…
Có gì thì tôi tạo điều kiện cho, gì mà bên này hét bên kia hú là sao.
Haizzz…cái thân bé nhỏ của tôi.
– Thôi tao về đây_tôi nói.
Chẳng dám nói thêm, tại tôi thấy anh tôi trừng mắt nhìn tôi dữ quá. Ừ thì hắn cũng đang dịp khoe mắt to với tôi nhưng tôi sợ người đang sống cùng nhà với tôi hơn. ¥¤¥
Tôi cười trấn an hắn ý nói “tao không giành đâu” rồi đi. Tại tôi thấy hắn cứ nhìn anh tôi hoài.
Hắn thích anh tôi quá chăng?
Mà tôi nói với hắn tôi với anh Đăng là anh em chưa hè…mà thôi kệ…thích nghĩ sao cũng được.
…….
Mới sáng sớm mà tôi cảm thấy uể oải hết sức rồi. Ông Đăng ổng nói ổng là
thanh niên nghiêm túc, đi học sớm đỡ ùn tắc giao thông. Còn vì chủ nghĩa “yêu nước không sợ trầy sướt”, muốn trở thành công dân tốt, phải đi học làm việc đúng giờ nên nắm đầu lôi tôi đi luôn.
Cũng tại tôi còn ám ảnh vụ té xe nên nhét góc chiếc xe độp mới mua rồi.
Kể ra cũng do tôi rất hay bị ám ảnh. Tôi nhớ có lần anh tôi đưa phim ma về xem, kéo tôi xem cùng, thế là ám ảnh hết cả tuần. Cứ nhắm mắt lại là
cứ tưởng có người kéo chân, ở đâu cũng tưởng tượng có người mặt đầy máu
đứng sau lưng. Tôi sống sót qua từng đêm đó được là nhờ ngủ ở phòng ba
mẹ đó…
Thật là khổ hết sức….
Giờ mặt tôi không biết như thế nào nhưng giờ chắc lơ ngơ lắm. “Trẻ em” ngủ
không đủ giấc là vậy đó, mắt thì muốn nhắm cái rụp xuống cho nó an
lành.
– Thầy Tân coi thi dễ cực luôn tụi mày à….
Tôi nghe mấy đứa nó đang kể về thầy cô nào đó, rồi kéo qua bữa thi, ai canh phòng tụi nó, hiền như thế này, nghiêm như thế nào.
Nghĩ lại
thấy mấy lần thi cũng thú vị thật, thi theo tên nên toàn bạn bè xa lạ,
chỉ quen được dăm ba đứa. Giờ lớp 11 nên cũng quen được kha khá, đủ để“hỏi thăm tình hình” rồi. Có một điều là từ trước đến giờ vào phòng thi
chúng tôi rất thích ngồi gần mấy bạn học giỏi để hỏi bài, không hỏi
được thì…nhòm lén ^_>
Vì thi theo tên nên
phòng tôi toàn là chữ “H“. Tôi có nhìn danh sách có chục đứa tên Huy, có hơn 5 đứa tên Hiền, rồi đứa tên gì không nhớ nữa, nói chung là trùng
tên rất nhiều. Trùng tên đến nỗi mà kêu 1 đứa mà chục đứa “ơi“. Tôi nhớ
tên của tôi có đúng 4 đứa và tôi bị hớ 2 lần rồi.
Cũng tại cái đứa
khi kêu không rõ ràng, tôi khi đó thì đang viết say mê, từ nhỏ đến giờ
chưa bao giờ bị trùng tên, thế là vừa nghe được tên mình thì quay xuống
còn “hả” như thật.
Sau 3s tôi biết mình hố nặng. Té ra bạn lạ hoắc
ngồi phía dưới gọi bạn Thanh Hân ngồi cạnh tôi. Tôi lúc đó chỉ biết khoe nụ cười không thấy tổ quốc một cách vô duyên của tôi ra.
Thế là 3 đứa ngồi cười.
Còn một lần nữa là cũng
là do lanh chanh như vậy, nhưng với mức độ rộng và sức lan tỏa mạnh
hơn, cả phòng thi cười luôn. Chuyện là giám thị nhắc bạn Hân gì đó bên
dưới về vấn đề tài liệu mà tôi lại đứng dậy giải thích cho tôi mới
ghê chứ. Tôi cũng không thể tin được mình có tật tài lanh xuất chúng như vậy đó.*#*
Hồi tưởng quá khứ lại cảm thấy quê hết sức. 1 năm có 2 lần thi học kì mà tôi hớ hết 2 lần rồi….
– Chép thời khóa biểu mới vào đê.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Nhi đại ca đang ghi thời khóa biểu cho lớp. Khổ quá, mới đổi giờ lại đổi tiếp….
– Này, chép…Ơ…
Tôi chưa kịp đem vở qua thì bạn ngồi cạnh đã đi ra khỏi chỗ rồi.
Cái gì thế? Tôi muốn tỉnh luôn rồi đây…mới sáng sớm….
Thôi dù sao hắn cũng rất hay dở chứng nên chẳng thèm quan tâm. Đành ngậm ngùi…..đưa đứa khác chép giùm.
2 tiết đầu là tiết thể
dục nên cũng đỡ khổ. Mặc dù tôi rất ghét môn này mỗi khi thi, vì phải
chạy theo thầy xin cho thi lại, hay xin thầy cho luôn cái ĐẠT để củng
cố tình hình. Nhưng so với các môn khác thì nó vẫn khỏe hơn nhiều, ít
nhất được tán dóc nửa tiếng trước khi ra chơi.
Hồi cấp 2 tôi rất tệ môn thể dục, đặc biệt là đá cầu còn giờ thì…vẫn vậy. Nhưng tôi thì lại
rất thích đá cầu thành vòng. Tại tự mình tâng cầu sẽ rất ít chẳng đổ lỗi được cho ai. Nhưng đá thành vòng thì khác, có lỡ đá trật hay làm gián
đoạn đường truyền đẹp thì cứ đổ lỗi cho đứa đứng cạnh chèn ép quá, làm
mất tập trung, không thì nói nó lo đá đi để tôi đá làm gì, còn không
được nữa thì…nhe răng híp mắt mà làm hòa thôi.
Lâu lâu nghĩ lại thấy mình hơi bỉ ổi, nhưng thôi cũng kệ ^_+
Thế là vừa thấy có bọn đang chơi trò chơi mình yêu thích thế là há há, nhập bọn luôn. Nhưng tôi vừa đến lại nghe thấy tiếng nói:
– Tao đi trước.
???
Thường thì tôi
đến, hắn là người mừng ra mặt, và tỏ ra phấn khích quá mức luôn mà. Sau
đó nếu đứng gần sẽ giành đá tất cả trái cầu bay đến chỗ tôi để tôi làm
nền chơi vậy đó, còn mà đứng đối diện tôi sẽ cho tôi nhặt cầu đến lìa
chân. Thế mà giờ sao lại vậy? Đi luôn là sao? Là sao?
Đừng nói là thằng Nguyên Anh tránh mặt tôi nha. Đâu khùng thế chứ.
Thôi dù sao tôi cũng là bạn hắn nên…cứ kệ hắn cho rồi.
….¤¤¤¤¤¤……..
– Ê Anh bài này biến đổi sao mày.
-…..
Im lặng và im lặng.
Cái thằng này, sao cứ im lặng hoài vậy, dù gì cũng đến tiết bài tập rồi
mà, lơ đẹp tôi như thế là không được đâu nha, tôi còn vài bài tập chưa
hiểu lắm.
– Này!
-…..
– Này!
Sau khi tôi “Này” muốn gãy lông mày thì hắn cũng bày cho tôi vài bài nhưng rất qua loa, không tận tình như lúc trước nữa.
Tôi không phải là người
sống tình cảm hay có nội tâm sâu sắc nên cũng không hiểu rõ được thái độ người khác như thế này sẽ nghĩ gì, như thế kia thì sẽ nghĩ sao.
Nhưng hiện tại tôi có thể xác định được một điều là Nguyên Anh đang giận tôi. Con nít 5 tuổi còn đoán được mà, vì bây giờ trên mặt hắn cứ như có chữ “tao giận con Hân” chành bành thật to.
Ô ô chẳng biết vì sao bị giận.
Tôi cũng không phải là gớ rèn (girl friend) của hắn mà đến hỏi “em đã làm sai điều gì” hay là “sao lại đối xử với em như vậy” được.
Haizzz.
Giờ chẳng biết làm sao.
……
– Ê, nghe tao nói gì không, im lặng hoài vậy?
Tôi vẫn trong tình trạng độc thoại ngoại tâm. Tức hết sức. Thằng này bị khùng rồi. Tôi nhẫn nại
huyên thuyên với hắn ra đến cả nhà xe luôn rồi nhưng hắn vẫn vậy.
Có gì thì nói thẳng ra luôn đi, dù có chửi nhau đánh nhau gì cũng được đi, xong rồi cho tôi mượn cái nón đội về coi, quên bố cái nón ở nhà rồi.
Nãy giờ cứ than trời nắng để hắn cho mượn nón như mấy lần trước vậy mà
hắn chẳng động tĩnh gì.
Nghĩ xem tôi có làm gì hắn đâu. Bị bơ đẹp không có lí do làm tôi thật sự thật không chịu nổi:
– Mày im mãi luôn đi, tao về.
Dù nói xong câu đó tôi
cũng rất hối hận vì lỡ mất người cho mình về ké. Nhưng tôi là ai, người
không bao giờ khuất phục số phận, liền ra cổng trường móc điện thoại gọi ngay và luôn cho người khác để…..đi ké típ.
” Anh Đăng yêu dấu ơi, anh đang ở đâu đó.
– ế cũng gần trường em mà, chạy ngược lại chở em về đi.
– Không muốn cũng phải đến, em mách ba đó, từ đó đến chỗ em có mất mấy phút chứ nhiều gì đâu. Lẹ lên đó.”
Tôi cúp ngay và luôn để không thể nghe sự phản hồi không mong muốn. Hè…
– Này em.
Tôi vừa cất điện thoại thì có người vỗ vào vai tôi, tôi quay lại phía người đó.
Giờ trước mặt tôi là 2 chị gái, nhìn xinh nha, nhưng 2 chị này như cứ bắn tia lửa đạn về tôi…làm tôi sợ quá.
– Em quen anh Ngọc Đăng à?_một chị hỏi tôi.
Ồ…thì ra là bạn ông
Đăng, mà chắc là bạn mới nên không biết tôi. Ê mà sao ai cũng đặt ra
những câu hỏi thừa thải thế. Có cần tôi đây đưa sổ hộ khẩu ra không?
Thật là….
Mà không, có khi nào mấy chị này muốn “làm dâu” nhà tôi không.? Ố ồ….
Thế là tôi lịch sự:
– Dạ em rất quen.
– Em vừa mới gọi điện cho anh ấy à?
– Dạ.
– Bữa bóng chuyền là em lau mặt cho anh ấy sao?
– Dạ.
– Em là bạn gái anh ấy à?
– Dạ_…ế, tôi đang nói gì thế, ấy không_ chị ơi kho……
– Ai thế Hân.
Tôi bị bất ngờ bởi người tiết kiệm nước bọt từ sáng đến giờ lại lên tiếng và đội nguyên cái nón của hắn lên đầu tôi, nên ngừng luôn từ đang định nói và… “ơ Anh” theo phản xạ.
Nhưng tôi lại không biết từ “Anh” đã khơi dậy ngọn lửa nơi chị xinh đẹp nãy giờ im lặng đó.
Trước là chị ấy nhìn tôi và Nguyên Anh sau đó nhìn lên chiếc nón trên đầu tôi rồi thình lình nói:
– Vậy em có thích anh ấy không?
Thích không? Xuỳ xuỳ, không thích đâu, thế là tôi thành thật:
– Em không thích anh Đăng đâu.
Tôi chỉ nói đúng sự thật nhưng lại không ngờ…
Chát.
Tiếng phản xạ từ má tôi
kêu lên làm tôi quá bất ngờ. Cái nón trên đầu tôi rớt xuống đất. Tôi ù
cả tai ôm má trái còn in hằn dấu tay vừa được chị im lặng từ đầu đến
cuối “chạm” mạnh vào. Sự đau rát làm tôi liêu xiêu muốn ngã, nhưng tôi
vẫn nghe được Nguyên Anh hỏi: “chị làm gì vậy” một cách tức giận khi đỡ tôi.
Đúng tôi cũng muốn hỏi lắm đây: chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này!!!!!