Đọc truyện Tao Không Thích Yêu Mày Đâu – Chương 12: Mày thích ngồi xe ai?
– Mày đến đây làm gì?
– Hỏi ngu. Bây giờ mày có muốn đi lên trường không?
– Lên thì liên quan gì đến…á..à…mày định cho tao đi ké hả?
– Không nhanh thì đi bộ luôn nhá.
– Không không phải, làm gì mà nóng thế? Chờ tí tao lấy đồ.
– Đi thôi Anh ơi.
Ngày nào tôi cũng năn nỉ hắn nên quen miệng mất rồi, kêu Anh ơi chẳng thấy ngượng miệng nữa rồi.
Hắn cũng vậy chắc cũng nghe quen rồi nên chẳng thèm ngạc nhiên.Và thế là mặt tôi càng ngày càng dày hơn. Hix.
– Mày làm gì mà đi sớm thế? Đừng có nói là qua chở tao nên đi sớm nha?
Tôi phá vỡ sự yên tĩnh bằng một câu hỏi rất chi là tưởng bở. Nhưng đúng rồi, hắn không không lên sớm làm gì.
– Mày có muốn tao ném mày xuống đường không? Mày nhiều sức mạnh để ảo tưởng nhể?
Xin lỗi chớ sức mạnh chị đây có thừa. Ảo tưởng chị đây không bao giờ thiếu đâu nhá.
– Vậy mày đi sớm làm gì?
– Tao làm MC cho chương trình văn nghệ tối nay.
Mc con khỉ mốc xì, khoe à. Giọng như vịt đực mà Mc khỉ gì. Thôi kệ hắn.
– Mà sao mày biết tao không có ai chở mà qua vậy?_tôi lại thắc mắc.
– Con Hương nói. Nếu mày mà không hát cho lớp đừng hòng tao chở nghe con.
Con với cha gì trời.
– Biết roài, biết roài. Lớp trưởng rất lo cho lớp, tao biết, tao biết.
Vậy sao đi học về mày cũng chở tao đó, màu mè quá. Tao biết mày đã bị mức độ cute của tao thu hút rồi, khỏi nói. Hehe.
Trời hôm nay trong lành lắm, buổi chiều nên gió nhẹ mát mát quanh tai. Ôi,
ngồi sau xe hắn cũng thích nha. Ít nhất là thích hơn so với khi đấu khẩu với hắn nhiều, còn đỡ tốn sức còng lưng đạp xe nữa chứ. Nhìn vậy mà lợi lộc đầy mình ý ha.
Vừa đến trường đã thấy tràn ngập không khí. Trên sân khấu chữ “Tri Ân Thầy Cô” bự chạn. Đèn sáng y như vũ trường, nhộn nhịp quá đi. 20/11 thôi mà.
Phải đi qua nhóm nhảy lớp tôi mà thay đồ thôi, không là trễ giờ mất.
– Cám ơn mày, tao đi đây.
Nói cũng không nói lại một lời, đồ khinh người.
– Ê Hân, đến đây coi.
Tôi chạy đến theo tiếng gọi (hét) của con tim, à nhầm của con Thương-lớp phó văn thể thân yêu. Hét to dữ.
– Mày đẻ luôn ở nhà à? Chờ muốn dài cổ.
Tôi chỉ biết cười trừ.
Thế là nó lôi tôi vào để mách xì kúp, còn nó làm gì đó trên tóc tôi, chắc
tết tóc. Tôi cảm thấy như mình đang “bị” phục vụ vậy, chẳng dám nhúc
nhích. Xong còn ra lệnh thay đồ. Ôi sợ quá, chậm có chút xíu thôi mà.
Thêm một dịp là tôi lại biết thêm tính cách của một người. Đúng là không
phải dạng vừa. Tôi có nên tìm hiểu tính cách tất cả các thành viên trong lớp để thêm “thấu hiểu” về nhau không nhỉ?
Tôi bước ra từ phòng thay đồ thì thấy nhóm bạn của tôi. Đông đủ nhỉ?
Lớp trưởng đúng là Mc mặt đồ cool quá. Nhìn là đã thấy ngứa con mắt, chỉ ước có thể cào cho vài phát.
– Wou, Hân đây sao? Xinh ghê nha._2 con vần ương lại được dịp khoe giọng.
– Khác quá nha_Tiến, Huy nhìn nhận.
-Hehe_tôi không còn biết làm gì hơn, khi người ta khen thì tôi ít nói hẳn đi, kiểu im lặng là đồng ý ấy nhỉ.
Tôi là phải cố gắng theo phương châm: tự sướng cho đỡ tủi thân.
– Ừ cũng rất khác. Nhìn cũng đầy đủ quá ha?_hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cười cười phán.
– Đầy đủ gì? _lần này tôi thực sự không hiểu hắn có ý gì hết.
– Nhìn điện nước hôm nay đầy đủ.
– Điện nước gì….há..há…thằng điên_không quên đạp hắn một cái.
– Mang giày cao nữa chứ, có mang cũng không cao bằng tao được đâu, đừng cố.
– Khùng, thằng khùng, mày biến đi_tôi đánh vào người hắn. Nhưng hắn chỉ đứng cười ha hả.
Tôi mang đôi giày đế cao thêm có mấy cm mà cũng để ý. Mà có ai so chiều cao với hắn đâu mà nói,
tưởng cao rồi chảnh, đồ dở hơi.
Sợ tôi đánh quá nên bày đặc phải đi xem cái gì đó 1 lần nữa gì gì đó.
– Sợ thì cứ nói_tôi liếc xéo.
Hắn chẳng nói gì mà chỉ nháy mắt. Thằng bịnh hoạn.
Văn nghệ bắt đầu, không
khí nhộn nhịp hẳn. Mà học sinh trường này lạ nha, ca sĩ diễn viên lên
biểu diễn thì không phản ứng mà chỉ cần Mc ra giới thiệu là lại gào to.
Nhức cả nách. Có gì đâu mà phấn khích thế không biết. Chỉ là hoa khôi
tên Hoàng Hảo khối 12 và thằng ngồi cạnh tôi tên Nguyên Anh thôi mà.
Rất nhiều tiết mục đặc sắc. Bài nhảy lớp tôi cũng rất ấn tượng nha. Trai gái mặt vui vẻ phối hợp nhịp nhàng, nhìn cũng rất hay.
Chỉ còn một tiết mục múa là đến tiết mục của tôi rồi, hơi hồi hợp xíu. Thằng cha Mc trước khi
lên giới thiệu còn cười đểu nháy mắt với tôi, muốn tôi mất tinh thần đây mà.
Tiết mục của tôi nhạc
rất buồn, tôi nghĩ chẳng có gì đặc biệt, nên cố bình tĩnh tháo kính đưa
con Phương cầm rồi bước lên. Mau kết thúc phần của mình…
– Hát hay nha.
– Khỏi khen. Hehe.
Hôm nay đúng là ngày tụ
tập học sinh cũ của trường, có rất nhiều anh chị lạ hoắc mà tôi chưa gặp qua. Đúng là người chuyên nghiệp có khác, những tiết mục của họ rất mới mẻ và độc đáo. Đã vậy có một anh cực kì đẹp trai lên làm ảo thuật, phải nói con gái hét rầm rầm. Có nhóm nhảy rất sôi động, rất vui mắt. Còn có nhóm mấy anh hát bài đường…vinh quang gì đó, trong đó tôi thấy anh
tôi nhìn chảnh nhất. Thành nhóm Bức tường gì chứ.
Hai đứa đứng cạnh tôi
muốn chảy hết nước miếng rồi kìa. Đồ mê trai. Nhưng tôi cũng phải công
nhận, mấy anh này đẹp trai thật. Áo thì sơ mi trắng chỉnh tề, hỏi sao
con gái không mê. Đúng là rất biết giữ hình tượng nha.
Mấy thằng con trai đứng cạnh đứa nào đứa nấy ganh tị, mặt một đống…
Văn nghệ tàn cũng đã gần 10h đêm, buồn ngủ thấy sợ.
Coi kìa đúng là đi xem văn nghệ có đôi có cặp quá, Tiến chở Hương, Huy chở Phương, lãng mạn thấy ớn.
– Thôi khuya rồi về thôi.
Thế là chúng nó đạp xe đi.
– Về.
Thằng này nói gì mà trống không, định nhìn tôi mà nói cho ma nghe à. Nhưng cố cười:
– Mày về trước đi, tao có người đón rồi.
– Ai đón mày vậy?
Vâng, tôi vừa nói có người đón là 2 chiếc xe đằng trước đã bay đến chỗ tôi rồi. Nhiều chuyện ghê.
Tôi lóe ra một ý nghĩ, mỉm cười:
– Anh ấy ở đằng kia.
Tôi nói thêm chữ “ấy” để tăng thêm phần mờ ám.
Anh hai tôi quay lưng về phía chúng tôi nên tụi bạn chẳng biết là ai. Kakaka.
– Tao về đây.
Tôi chạy đến chỗ anh tôi và không quên năn nỉ anh cài nón giùm. Hahaha, chắc là mấy đứa này đang trợn tròn mắt và há hốc mồm rồi đó. Tao cho chúng mày nghẹn vì xem cảnh lạ luôn. Vì đứng ở chỗ chúng nó thì làm sao nghe được anh tôi vừa cài
nón giùm vừa mắng tôi điên dở hơi. Hehe.
Khi tôi ngồi trên xe còn không quên vẩy tay tạm biệt chúng nó để thêm phần kịch tính.
Có một cục sướng cực bự.
Đừng ăn không ngon ngủ không yên nhé các tình iu.
Oooo—–****——-Oooo
Mỗi ngày đến trường là một niềm vui.
Nhìn dòng chữ nhớ đến tối ngày hôm qua là lại cảm thấy mắc cười rồi.
– Hôm qua ai chở mày về vậy?
Vừa vào chỗ là đã hỏi dồn. Chắc là cục thắc mắc to lắm đây. Lần này thì xin lỗi tụi mày…
– Ai gì đâu.
Tôi cố gắng trả lời tránh để cho chúng nó tha hồ mà mài dũa trí tưởng tượng. Cũng vui.
– Bạn trai à.
– Không…không phải.
Tôi cố ý nói tỏ vẻ ngượng ngùng.
– Vậy ai-ai-ai_mỗi đứa nói là một chữ ai.
Bài đó của La thăng, đúng là nhiều chiện.
Thế là tụi nó hỏi, tôi chối, tôi chối, chúng nó khẳng định. Cứ hỏi qua hỏi lại đến khi vào lớp mới thôi. Dai thật.
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi ngồi xe hắn.
Hôm nay hắn chưa cãi nhau với tôi thì phải, thấy không quen tí nào. Chắc
hôm nay hắn uống nhầm thuốc nên im lặng. Khi nãy tụi nó tra tấn tôi hắn
cũng không đóng góp. Ừ có khi nào hắn chọc ghẹo vặn hỏi tôi về vấn đề
này đâu. Hắn toàn nói những câu mà tôi muốn sôi máu không hà. Thôi hôm
nay im lặng đến nhà càng tốt.
– Mày thích ngồi xe ai?
– Hả?
Lại gì nữa đây, đang yên đang lành mà.