Đọc truyện Táo Bạo Khốc Nương Tử – Chương 65: Ái tình cần đau khổ
“Bởi một tên bội tình bạc nghĩa, hồng hạnh xuất tường, bại hoại đạo đức,
quan hệ nam nữ bữa bãi, dưỡng tiểu mật. Tên kia chính là điển hình của
đại sắc lang, đại phiến tử, mặt người dạ thú, nói hắn là Tây Môn Khánh
đệ nhị đã là khẩu hạ lưu tình, một người họ Tây Môn, một kẻ họ Đông
Phương, quả nhiên là cùng một loại. Hắn quả thực là hủ bại, hết thuốc…”
Trong đại sảnh Thiên Cơ các, một đám người liên tục hít không khí. Đại ca tuy rằng điển hình lãnh khốc bảo thủ, nhưng không đến mức xấu xa như vậy
chứ? Nhất là nói đại ca cái gì… bại hoại đạo đức, quan hệ bữa bãi… Quân
Tùy Phong xin thề, trước khi gặp đại tẩu, huynh ấy vẫn còn là xử nam a,
đại tẩu nói huynh ấy như vậy, có phải hơi quá đáng không?
Mọi người nhìn nhau, tiếp tục xem.
“Bản cô nương ta thực sự không nhịn được nữa, quyết định ly hôn với hắn, nói đơn giản, chính là ta hưu hắn. Từ nay về sau nam hôn nữ giá, không còn
quan hệ. Các vị không cần lo lắng, ta rất khỏe, bởi bên cạnh ta còn có
một nam nhân rất sinh tình – Phương Chấn Hiên. Hắn đối với ta si tình cả giang hồ ai ai chẳng biết? Tin rằng các người cũng không ngoại lệ, hắn
yêu ta như vậy, sẽ không khiến ta chịu ủy khuất. Ta hiện tại quyết định
quay về Hồ Châu, sau đó đến Đông Phương gia giải trừ hôn ước với tên
kia, sau đó… không biết, tạm thời chưa có dự định. Một câu thôi, đừng lo lắng, ta sẽ rất khỏe. Lãnh… cái gì kia, nếu ngươi dám khi dễ nhị muội
ta, ta lập tức mang theo kim kiếm quay về tìm ngươi. Quân Tùy Phong, nếu ngươi còn dám đi tìm nữ nhân khác, ta cho ngươi vào cung làm thái giám. Đừng hoài nghi, bản công chúa tuyệt đối nói được làm được. Hơn nữa, ta
đã nhờ đại ca ta đi tìm Quỷ Y, nếu có người của Minh cung tới tìm, lập
tức dùng bồ câu đưa tin cho ta, mùi trên người ta đám bồ câu ngu ngốc đó biết chứ? Không nói nữa. Ta quyết định đi cùng nam nhân khác, cúi chào. Đúng rồi, đừng tới tìm ta. Nhất là phu thê họ Lãnh, một người có thai,
không thể lỗ lỗ mãng mãng chạy loạn bên ngoài được.”
Xem thư xong, mọi người trợn tròn mắt. Đại ca rốt cuộc đã làm gì? Đại tẩu thế nào lại không kiềm chế được?
Quân Tùy Phong cố gắng áp chế bất mãn đang dâng trào, lãnh tĩnh phân tích,
“Có thể khi đại ca rời khỏi đây, trùng hợp bị đại tẩu nhìn thấy, khi đó
Ngọc Phượng đang đi cùng huynh ấy. Đại tẩu hiểu lầm đại ca không cần đại tẩu nữa, có nữ nhân khác.”
“Rất có thể.” Diệp Lăng Tương tán thành.
“Vậy bây giờ tính sao?”
“Báo cho đại ca biết tin tức của đại tẩu?” Lãnh Tuyệt Cuồng tuyệt đối trung thành với đại ca.
Lãnh phu nhân lườm hắn một cái, “Không được, đại tỷ không muốn đại tỷ phu biết hai người đã thành thân.”
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Dùng bồ câu đưa thư giải thích rõ ràng.”
“Làm vậy đi.”
“Nhưng mà… để đại tẩu đi cùng Phương Chấn Hiên sao?” Tên kia si tình với đại
tẩu như vậy, nếu như hắn thừa cơ làm loạn thì sao bây giờ?
“Ta đi.” Lãnh Tuyệt Cuồng lạnh lùng xen vào một câu. Hắn có trách nhiệm
thay đại ca trông coi lão bà, nếu như tên kia thực sự có mưu đồ gây rối, hắn sẽ cho tên kia thử kiếm.
“Để muội đi.” Thủy Tịch Linh thản nhiên trả lời, “Nhị tỷ đang mang thai,
không thể lặn lội đường xa, cần phải có nhị tỷ phu chăm sóc.”
“Ta cũng đi.” Quân Tùy Phong đứng lên, rất sợ lão bà quên hắn.
Diệp Lăng Tương lườm hắn một cái, “Tam muội phu, ngươi là Thiên Cơ các các
chủ, ngươi đi Thiên Cơ các làm sao bây giờ?” Người này biểu tình không
quan tâm mọi chuyện, nhưng thực tế đại sự của Thiên Cơ các đều phải
thỉnh hắn cân nhắc mới đưa ra quyết định.
“Lần trước ta cũng cùng Linh Linh đi mà.” Lần kia là vì truy lão bà, cho dù trời sập xuống, hắn cũng không muốn quản.
Diệp Lăng Tương thở dài, “Đại tỷ cùng đại tỷ phu phát triển đến mức nào cứ
để thuận theo tự nhiên đi. Nói thật, đại tỷ phu thật sự cũng không tốt
lắm. Hi vọng để hai người chịu ít đau khổ, đại tỷ phu sẽ hiểu được thế
nào là yêu một người.” Nàng vô thức nhìn Lãnh Tuyệt Cuồng, tưởng ban đầu kẻ này lạnh như băng, nhưng bây giờ băng đã tan hết. Nếu yêu thật lòng, hoàn toàn có thể thay đổi một người.
“Đại ca tính tình vốn đã là như vậy.” Quân Tùy Phong có điểm chột dạ. Lãnh
Tuyệt Cuồng so với đại ca còn lạnh lùng hơn, chính là một sát thủ, thế
nhưng đối với nhị tỷ, lại trở thành một người nhu tình mật ý. Trái lại
là đại ca, tuy rằng quan tâm đại tẩu, có khi cũng biểu hiện ôn nhu. Thế
nhưng vẫn chưa đủ lắm, ôn nhu đó chỉ là thỉnh thoảng, có rất nhiều lúc
cũng rất cứng nhắc.
Diệp Lăng Tương lén lút nhu hòa nắm lấy tay Lãnh Tuyệt Cuồng, “Bất luận là lúc nào, chàng đối với ta đều là ôn nhu.”
Quân Tùy Phong nghẹn lời, than nhẹ một tiếng, “Vậy phải làm sao?”
“Lần này coi như khảo nghiệm đi, nếu đại tỷ phu là thật tâm, nhất định có
cách khiến đại tỷ hồi tâm chuyển ý. Đại tỷ là một người kiêu ngạo, theo
đại tỷ phu thiên nam địa bắc, vì đại tỷ phu mà thay đổi, vậy đại tỷ phu
có phải cũng nên vì đại tỷ chịu khổ một chút không?” Kỳ thực Đông Phương Vũ là thật tâm, nàng biết, minh chứng tốt nhất chính là để đại tỷ hút
máu của mình. Thế nhưng, thứ khó có được mới khó để mất, nàng vẫn thấy
đại tỷ phu có được đại tỷ quá dễ dàng, hẳn là nên khảo nghiệm một chút.
Nam nhân kia thật sự quá cứng nhắc, chỉ có trải qua hiểu lầm, mới biết
thế nào là yêu thương đại tỷ, quý trọng đại tỷ.
Quân Tùy Phong cùng Thủy Tịch Linh hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật
đầu. về phần Lãnh Tuyệt Cuồng thì không cần phải nói, lão bà đại nhân đã có lên tiếng rồi thì hắn không phản đối. Đại ca, huynh tự cầu phúc đi.
“Ta mệt rồi.” Diệp Lăng Tương ngáp một cái, làm ra bộ dạng buồn ngủ.
“Đi thôi.” Thủy Tịch Linh đỡ nàng, đi thẳng ra cửa.
“Nàng đi đâu?” Quân Tùy Phong đứng chắn trước mặt bọn họ.
Thủy Tịch Linh cứng nhắc trả lời, “Trở về.”
“Ở đây mới là nhà của nàng.” Lão bà mình ngày nào cũng ở nhà người khác là chuyện gì đây.
“Đi.” Lãnh Tuyệt Cuồng nhân cơ hội đó đỡ Diệp Lăng Tương đi. Hắn đã sớm sinh
lòng bất mãn đối với chuyện Thủy Tịch Linh quấy rối phu thê hai người ân ái, đến lúc có cơ hội thoát rồi, hắn sao có thể cho nàng theo về chứ?
Diệp Lăng Tương sớm đã nhìn thấu ý đồ của hắn, trong con ngươi ngập tràn tiếu ý.
Phu phụ Lãnh Tuyệt Cuồng đi xa, Quân Tùy Phong không nói không rằng, thình lình ôm lấy Thủy Tịch Linh tiến vào phòng.
“Chàng muốn làm gì?” Bị hắn thình lình ôm lấy, dọa nàng nhảy xuống.
“Hừ, ta còn chưa hỏi tội nàng. Tại sao lại hạ độc ta? Lại còn chạy tới Tuyệt Tình cư trú ngụ.” Quân Tùy Phong lầm bầm, biểu tình bất mãn.
Thủy Tịch Linh đưa mắt nhìn hắn, “Đáng đời.” Ai bảo hắn thân mật với Lương Ngọc Phượng kia.
“Nàng nói oan ta rồi, chúng ta một chút quan hệ cũng không có.” Quân Tùy
Phong lại cười gian, “Ta có thể không tính toán, nhưng mà… nàng phải nổ
lực nha.” Dài dòng cái gì, trực tiệp hiện hình ác lang, mềm mại thế này
chắc chắn là mỹ vị.
***
Theo tính toán của Bạch Mạn Điệp, nàng trước tiên về Hồ Châu một chuyến,
giải trừ hôn sự với Đông Phương gia, sau đó vân du tứ hải. Dù sao Đông
Phương Vũ cũng không cần nàng, hơn nữa nàng mất tích lâu như vậy, đã là
không giữ phụ đạo, muốn giải trừ hôn sự rất đơn giản. Thế nhưng, sáng
sớm hôm sau nàng đột nhiên thay đổi chủ ý. Kế hoạch của nàng, triệt để
bị một phong thư quấy rối.
Quân Tùy Phong dùng bồ câu đưa tin, kể cho nàng toàn bộ sự việc. Nguyên lai, Đông Phương Vũ vội vội vàng vàng rời khỏi nàng cũng vì có người mưu
phản, hắn phải đi bảo hộ hoàng đế. Mà vị cô nương đi cùng hắn, lại chính là tiểu sư muội. Nàng ngốc thật, thế nào lại không nghĩ ra Phượng cô
nương kia chính là Lương Ngọc Phượng. Tính tình hắn như vậy đích xác
không thể lưu nữ nhân lại bên người, nếu như nữ nhân kia là tiểu sư muội thì cần gì tranh luận nữa. Hắn từ nhỏ đã không có bằng hữu, tiếp xúc
với hắn cũng chỉ có Quân Tùy Phong, Lương Ngọc Phượng, quan hệ hai người có tốt cũng không có gì đáng trách. Lương Ngọc Phượng sớm đã thành phu
nhân của Hàn Phi, nàng ăn dấm chua cái gì a? Ngẫm lại đúng là không còn
mặt mũi.
Ban đầu nàng rất giận Đông Phương Vũ đã bỏ mặc nàng, nhưng vừa nghĩ tới hắn vì bảo hộ minh quân nên tạm thời không tính toán, toàn bộ tức giận bây
giờ đã tiêu tan. Nam nhân nàng yêu là một hảo nam nhân trung nghĩa, nàng nên tự hào, tuy rằng hắn tạm thời bỏ qua tư tình nhi nữ. Bạch Mạn Điệp
luôn là người có tâm yêu nước, nghe nói đương kim hoàng thượng kia là
một minh quân hiếm thấy, bảo hộ hắn là việc nên làm.
Hiểu lầm được giải thích rõ ràng, nàng quyết định tới kinh thành tìm Đông
Phương Vũ. Võ công của nàng tốt như vậy, có thể giúp được gì thì giúp.
Làm bảo tiêu cho hoàng đế, nghĩ lại cũng thấy tự hào. Nữ chính trong
tiểu thuyết xuyên không không phải đều muốn du ngoạn hoàng cung một
chuyến sao? Nàng cũng muốn biết qua cổ đại hoàng cung là như thế nào.
Ngồi trong xe ngựa sang trọng, Bạch Mạn Điệp liếc mắt ra ngoài cửa sổ, thản
nhiên nói, “Phương đại ca, ta muốn tới kinh thành, không về Hồ Châu
nữa.”
“Sao?” Phương Chấn Hiên ngẩn người, sao lại thay đổi ý định? Đều nói nữ nhân hay thay đổi, quả nhiên là thật.
“A, ta muốn tham quan kinh thành.” Nàng không muốn nói ra mục đích thật sự, nàng không đành lòng đả kích Phương Chấn Hiên. Mấy ngày nay, ánh mắt
hắn nhìn nàng luôn có một loại ái tình nồng đậm, nàng biết, hắn rất
thích nàng. Ở trước mặt hắn nói tới một nam nhân khác, với hắn chính là
một loại nhục nhã.
Phương Chấn Hiên không cần suy nghĩ đáp, “Ta đi với nàng.” Chỉ cần có thể ở
bên cạnh nàng, đi đâu thì có gì phân biệt? Đúng lúc cũng có thể dò xét
sản nghiệp của Vạn Kiếm sơn trang.
“A, cái này…” Nàng không biết nên trả lời thế nào, đồng ý cũng không được,
không đồng ý cũng không xong. Từ đây tới ngày mười lăm còn hơn nửa
tháng, nếu như nàng giữa đường phát bệnh… Còn nếu cùng hắn đi gặp Đông
Phương Vũ, chính là hành vi không phép tắc điển hình.
“Nàng rất ghét ta?” Nàng lặng một hồi lâu, đương nhiên là khó xử.
“Phương đại ca.” Bạch Mạn Điệp có chút bối rối, “Ta sao lại ghét ngươi? Ngươi
là người đang có hôn ước, đi bên cạnh ta sẽ khiến mọi người nhìn thấy.”
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thì đã sao?” Nếu như nàng để tâm, hắn tùy thời có thể giải trừ hôn ước.
Bạch Mạn Điệp nói không nên lời.
“Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên cúi đầu, có chút chần chừ, “Chuyện chúng ta lúc trước còn có thể không?”
Bạch Mạn Điệp hầu như không cần suy nghĩ thốt ra, “Không thể.” Biểu tình
thất vọng sâu sắc của hắn đã tổn thương đến nàng, nàng vội vàng nói một
câu, “Ta đã không còn một thân thuần khiết, không xứng với ngươi.”
“Ta không ngại.” Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, nàng thế nào hắn cũng không để ý.
“Thế nhưng ta ngại, ta là đại ma đầu bị người đời phỉ nhổ, ngươi là người kế nhiệm võ lâm thế gia, chúng ta căn bản không phải người cùng đường.”
Nàng tận lực nói bản thân mình xấu xa.
Phương Chấn Hiên mạnh mẽ nắm tay nàng, kích động nói, “Ta không cần biết, nàng cũng không cần quan tâm, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích
nàng rồi. Khi biết nàng đã là thê của người khác, ta đau khổ vô cùng. Ta rõ ràng biết, đời này kiếp này, ta chỉ thích một mình nàng, bất luận là dạng nữ tử gì cũng không lọt vào mắt ta được nữa. Ta xin thề, nhất định đối xử tốt với nàng, không ghét bỏ nàng. Nếu như nàng chán ghét thân
phận này, ta nguyện ý vứt bỏ tất cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng. Ta
chưa từng biết tình cảm của mình lại mãnh liệt như vậy, cho đến khi nàng cùng Sáo Ngọc Công Tứ rời đi, đến lúc ta biết đã hoàn toàn mất nàng, ta mới biết mình đối với nàng đã vô phương cứu chữa. Nói ta biết, nàng có
nguyện ý đi theo ta không?” Hắn đường đường là Lãnh Tâm công tử, bình
thường đều có nữ nhân theo hắn, thế nhưng nữ nhân hắn chung tình lại
không thích hắn. Bỏ mặc tất cả để yêu nàng, thực sự là một trò hề lớn
nhất võ lâm.
Hắn xưa nay luôn biết tự chủ, chưa bao giờ mất bình tĩnh đến vậy, đây là
lần đầu tiên. Đối mặt với Bạch Mạn Điệp, hắn luôn không kiềm chế được
mình.
“Ta…” Bạch Mạn Điệp càng thêm khó xử, tình cảm hắn đối với nàng sâu đậm như
vậy, nàng làm sao cự tuyệt hắn? Nàng không muốn làm hại hắn a.
“Ngâm Ngâm…” Hắn ôm hi vọng nhìn nàng.
Bạch Mạn Điệp hít sâu, chậm rãi nhắm mắt, khó xử phun ra ba chữ, “Ta xin lỗi.”
Tình cảm là vô phương miễn cưỡng, nếu nàng không thẳng thắn cự tuyệt hắn,
chỉ làm song phương càng đau khổ, giải quyết dứt khoát một lần cho xong.
Phương Chấn Hiên chậm rãi buông tay nàng ra, “Ta đã biết.” Một câu xin lỗi, đã biểu đạt rõ ràng tâm ý của nàng.
Bạch Mạn Điệp cúi đầu, không biết thế nào đối mặt với hắn.
Phương Chấn Hiên cười sang sảng nói, “Sắp đến nhà rồi, ta không thể bảo hộ
nàng nữa.” Hắn đang cười, nhưng ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.
“Ta sẽ tự chăm sóc bản thân mình.” Bảo hộ, nàng không cần.
“Hắn thật sự may mắn, nhưng lại không biết quý trọng.” Hắn nhàn nhạt cười, tiếp tục làm như không nhìn thấy nàng.
“Phương đại ca, ngươi cũng biết, tình cảm là không thể miễn cưỡng mà.” Nàng rất xấu hổ, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn.
“Nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là chỗ dựa cho nàng.” Sẽ có một ngày nàng cần dựa vào
hắn hay không? Hắn ôm hi vọng ích kỷ… ngày đó sẽ có. Cho dù nàng không
thương hắn, hắn cũng hiểu được, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, lặng lẽ
yêu nàng, hắn đã rất mãn nguyện.
***
Đông Phương Vũ bây giờ đang có thân phận mới là… đại nội mật thám.
Hắn đang là tân hộ vệ của hoàng đế, dù sao cũng không thể dùng thân phận kẻ trộm đứng bên cạnh hoàng đế được. Tuy rằng hắn có thân phận mới. Nhưng
đương nhiên, hắn không có đeo mặt nạ. Hắn đã hứa với Bạch Mạn Điệp,
không đeo mặt nạ nữa, hắn đã nói, nhất định sẽ làm.
Khi hắn vào tới thư phòng gặp hoàng đế, hoàng đế đã một phen bị dọa cho
hoảng sợ. Sáo Ngọc Công Tử được xưng là võ lâm đệ tam mỹ nam, quả nhiên
danh bất hư truyền. Hắn luôn cho rằng giang hồ đồn đại luôn là đồn đại,
Sáo Ngọc Công Tử mang mặt nạ, căn bản ai biết hắn xấu đẹp thế nào, thật
không ngờ hắn thực sự tuấn mỹ đến như vậy.
Có đôi khi, suất quá cũng không phải chuyện gì tốt.
Đó là vào ngày thứ ba hắn theo bảo hộ hoàng đế, tiểu công chúa được hoàng đế sủng ái nhất Nhập Họa đột nhiên xuất hiện.
Lúc đó, hắn đang canh giữ ở bên cạnh hoàng đế, nữ hài tử luôn được nuông
chiều kia tự nhiên xông tới, ngay khi nhìn thấy hắn, cả nói cũng quên
mất, chỉ biết đứng chết trân mà nhìn.
Trời ạ, nàng tới bây giờ chưa thấy qua nam nhân nào đẹp như vậy.
Nghẹn cả nửa ngày, Nhập Họa đỏ mặt hỏi, “Hoàng huynh, hắn là ai?”
Hoàng đế là người thông minh, vừa liếc mắt đã hiểu rõ ý tứ của công chúa,
cười cười nói, “Đại nội mất thám, hộ vệ của ta.” Muội muội đã động lòng
xuân rồi, kỳ thực đem Nhập Họa gả cho hắn cũng không tệ, như vậy không
phải quang minh chính đại đem thiên hạ đệ nhất cao thủ thu làm người của mình sao?
Nhập Họa suy nghĩ một chút hỏi, “Hoàng huynh, hắn tên gì?”
“Không biết.” Hoàng đế thật sự không biết hắn gọi là gì, “Hắn chưa nói qua.”
Nhập Họa ngẩng đầu, trong đó có ba phần e thẹn, “Này, ngươi tên là gì?”
Đông Phương Vũ cứng nhắc trả lời, “Không tên.” Tên của hắn nàng không xứng được biết.
“A.” Nhập Họa công chúa có vẻ thất vọng.
“Hắn vốn là có tên.” Biết tính tình Sáo Ngọc Công Tử vốn đã là như vậy, hoàng đế vội vàng giải thích.
Nhập Họa bĩu môi, “Ta đây cho ngươi một cái tên là được rồi.” Nhập Họa đột
nhiên nhớ tới cái gì, “Ta gọi ngươi Lãnh Băng Băng đại ca, ngươi luôn
luôn lạnh như băng mà.”
Lãnh Băng Băng? Là tên con gái mà.
Hoàng đế buông ngự bút, nhịn không được cười ra, “Haha, Lãnh Băng Băng? Là tên con gái.”
Nhập Họa nhăn mặt, “Huynh cười người ta, muội gọi Lãnh đại ca là được rồi.” Đều là Lãnh mà.
Hoàng đế bật cười, “Tùy ý.” Muội muội này của hắn, thật đúng là hồ đồ.
“Đại ca, muội nhớ rõ hộ vệ bên cạnh huynh là Hàn Phi mà, sao lại đổi người
chứ?” Đã từng có ý với Hàn Phi, đáng tiếc tên kia đã thành thân rồi.
“Hàn Phi có việc cần làm.” Có thiên hạ đệ nhất ở đây, Hàn Phi có thể dùng thời gian thay hắn xử lý chuyện khác rồi.
Hoàng đế vừa liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của nàng, nhẹ nhàng gật đầu, “Chuẩn bị
chút đồ ăn trẫm thích đi.” Hắn có vô số huynh đệ tỷ muội, nhưng duy chỉ
thân nhất với muội muội này.
“Được nha.” Nhập Họa công chúa hầu như nhảy dựng lên, khoái trá đi ra ngoài, ngay tới mục đích nàng tới đây cũng quên mất.
Đợi đến khi Nhập Họa công chúa đi xa, hoàng đế ý tứ sâu xa liếc nhìn Đông
Phương Vũ đang đứng ở phía sau, “Muội muội ta dường như có ý với ngươi.”
“Ty chức nhận không nổi.” Ngữ khí hắn chính là lãnh đạm. Hắn sớm đã nhìn ra tiểu công chúa kia có hứng thú với hắn, thế nhưng hắn không có hứng thú với nàng.
“Ai nói ngươi nhận không nổi.” Từ ý tứ của hoàng đế cho thấy, chỉ cần có
thể thu được một nhân tài, hi sinh một muội muội thì đã sao? Nhất là khó có được một nhân tài được muội muội nhìn trúng, hắn không muốn bỏ qua
cơ hội này.
Hắn nhìn không chớp mắt, “Ty chức đã có thê thất.”
Hoàng đế ngây cả người, “Ngươi có thể lấy cả hai mà.” Công chúa dù sao vẫn là công chúa, vậy ra người còn lại chỉ có thể làm thiếp.
“Không được, nàng sẽ không đồng ý.” Gian trá a, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người lão bà.
“Ngươi rất sợ nàng?” Hoàng đế tiếu ý càng sâu, thê tử hắn rốt cuộc là dạng nữ
tử như thế nào? Có thể đem Sáo Ngọc Công Tử thu thập thành dễ bảo như
vậy?
“Không phải sợ, là yêu.” Bởi vì yêu nàng, nên luôn nghĩ chỉ có một mình nàng.
Bởi vì yêu nàng, nên quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Hoàng đế càng có hứng thú, “Giai nhân tuyệt sắc thế nào có thể lọt vào mắt ngươi? Hôm nào đưa đến cho trẫm xem thử.”
“Cũng không phải là tuyệt sắc gì.” Bạch Mạn Điệp diện mạo bình thường, chỉ là trên phương diện khác tương đối đặc biệt.
“A?” Hoàng đế thú vị nhìn hắn. “Nàng có chỗ nào hơn người.”
“Là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian.” Đúng vậy, đó là đánh giá của hắn với nàng.
“Là người trong giang hồ?” Hắn là người trong giang hồ, thê tử đương nhiên cũng là người trong giang hồ.
“Vô Ảnh La Sát.”
“A?” Hoàng đế ngẩn người, lập tức cười to, “Hai vị quả nhiên là tuyệt phối
a.” Hoàng muội, muội hết hi vọng rồi. Vô Ảnh La Sát kia hung tàn độc ác
nổi tiếng, muội đừng tranh với nàng.
Nói đến Bạch Mạn Điệp, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, “Ty chức muốn xin hoàng thượng một việc.”
“Cứ nói.” Hoàng đế trên mặt vẫn còn tiếu ý, rốt cuộc là chuyện gì lại đáng cho hắn mở miệng?
“Thượng phẩm dương chi bạch ngọc trâm.” Nàng từng nói nàng muốn, hắn vẫn nhớ
rõ. Hắn từng sai Lý tổng quản đi tìm, đáng tiếc cuối cùng cũng tìm không được trân phẩm tốt nhất. Hoàng cung có nhiều bảo vật như vậy, hắn liều
mình bảo hộ hoàng đế, muốn một vật không có gì quá đáng chứ?
Hoàng đế lần thứ hai ngẩn người, cười ha hả, “Trẫm đã biết, Vô Ảnh cô nương
muốn đúng không?” Lạnh lùng như hắn, kiêu ngạo như hắn, cư nhiên vì
khiến một nữ nhân vui mà khai kim khẩu, thực sự hiếm có a.
“Phải.” Hắn không e dè thừa nhận.
Trên mặt hoàng đế lộ ra chút khó xử, “Mấy ngày trước, A Lý quốc từng tiến
cống một đôi, là ngọc trâm làm từ thế gian trân phẩm. Thế nhưng… trẫm đã ban cho Chu Tước rồi.” Chu Tước kia phát hiện ra ý đồ mưu phản của
Vương gia, hắn dùng đôi ngọc trâm kia để tạ lễ.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, “Chi bằng ngươi tìm Chu Tước lấy một cây.” Dù sao cũng là một đôi, nàng giữ một cây là được. (đem ngọc trâm cho bọn họ
thực sự mang tới đại phiền toái nha)
“Vâng.” Hừ, tới chỗ tiểu sư muội lấy. Nha đầu kia vừa nhìn thấy hắn là run, hắn muốn gì, nàng dám không cho?
“Như vậy đi, hôm nào Hàn Phi tiến cung, trẫm cho ngươi mượn một ngày.”
“Tạ hoàng thượng ân điển.”
“Vô Ảnh cô nương đâu?” Tại sao không mang nàng đến, có phu thê bọn họ ở
đây, đám thích khách đó có thể ngồi không hóng mát được rồi. Hai vị
đương đại cao thủ tới, làm sao cho bọn chúng có “không gian phát triển”
“Hồi hoàng thượng, chuyết kinh mất tích rồi.” Hắn bây giờ chưa kịp phiền nào chuyện này.
“A?” Hoàng đế suy nghĩ một chút, “Trẫm có thể hỗ trợ.”
“Tạ hảo ý của hoàng thượng, Thiên Cơ các đang tìm nàng.” Bọn họ dù sao cũng là người trong giang hồ, vận dụng lực lượng của triều đình không tiện.
“Ngươi không cần khách khí, ta vẫn rất bội phục, nếu như ngươi không chê, lúc
không có người cứ xưng huynh gọi đệ.” Hoàng đế dùng “ta” để xưng hô, rất rõ ràng là không muốn có khoảng cách với hắn.
Đây chính là chỗ thông minh của hoàng đế, muốn thu phục Sáo Ngọc Công Tử
kiêu ngạo bất tuân trên giang hồ, không thể mạnh bạo được, chỉ có thể
lấy hai chữ “nghĩa khí” ra thu mua hắn. Người trong giang hồ trọng
nghĩa, hắn cũng không ngoại lệ.
“Ty chức không dám.” Hắn vẫn duy trì thái độ cung kính như cũ.
“Mỗi lúc không có ai, ngươi không cần như vậy, chỉ có huynh đệ, không có
quân thần, ta luôn mong muốn sống cuộc sống thoải mái trong giang hồ.”
Hoàng đế ngẩng đầu, si ngốc hi vọng, “Nếu ta không phải hoàng đế thì
thật là tốt a.” Hắn lập tức cười khổ, “Nhưng rốt cuộc ta vẫn là hoàng
đế.” Hắn cầm bút, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đông Phương Vũ vẫn diện vô biểu tình, trong lòng đối với vị quân chủ này lại thêm vài phần kính trọng. Có đế vương như vậy, bách tính không cần phải chịu khổ. Tạm thời rời xa Tiểu Điệp để bảo hộ hoàng đế, hắn không làm
sai, tin tưởng Tiểu Điệp nếu biết được chân tướng, sẽ không trách hắn.