Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 38: Chín tiểu lão bà


Đọc truyện Táo Bạo Khốc Nương Tử – Chương 38: Chín tiểu lão bà

Đứng trước một tòa nhà xa hoa, Bạch Mạn Điệp kỳ quái hỏi, “Đây là đâu? Ngươi không nghĩ
tới đây làm chuyện xấu chứ?” Đông Phương Vũ thật là có bệnh, ăn xong
không ở lại khách điếm lại đi kéo nàng đi tới cái chỗ này. Đây là đâu?
Được rồi, nếu nàng không nhìn nhầm, bốn chữ kia hẳn là Thương Mang sơn
trang chứ.

“Nàng lát nữa sẽ biết.” Hắn bất mãn nhìn nàng, đi thẳng tới gõ cửa.

Trong chốc lát,
lập tức có người bước ra. Đằng sau cổng chính đang được mở rộng chính là một vị lão bá hơn năm mươi tuổi, hòa ái hiền lành.

Lão bá vừa thấy
Đông Phương Vũ, cung kính nói, “Gia, thỉnh vào trong.” Trong giọng nói
cũng không che giấu được hưng phấn. Không thể nào, tên kia lại có một
nơi ở xa hoa như vậy? Ắc, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

“Lý quản gian, cực khổ cho thúc rồi.” Vị Lý quản gia này đã theo hắn nhiều năm, trung
thành tận tụy, đối với Lý quản gia hắn tự nhiên cũng khách khí.

Lý quản gia cười
cười, chú ý tới Bạch Mạn Điệp, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, “Gia, vị cô
nương này là…” Chẳng lẽ là lão bà chủ tử mang về?

“Phu nhân.”

Lý quản gia kinh
ngạc cười rộ lên, bộ dạng có thể miêu tả bằng một chữ ngốc. Đều đã lớn
tuổi như vậy rồi, cẩn thận đừng kinh ngạc quá kẻo bị bệnh tim.

Bạch Mạn Điệp bất mãn trừng mắt nhìn hắn, “Cười cái gì?” Thật sự đáng cười vậy sao.

“Gia, ngài rốt cuộc cũng chịu thành thân rồi.” Hắn còn tưởng với tính tình của gia, cả đời sẽ không lấy lão bà chứ.

“Thu dọn Thấm
Phương viện cho tốt, tìm hai nha hoàn hầu hạ nàng. Thỉnh Sa đại nương
may cho nàng vài bộ y phục, thuận tiện đưa đến chút yên chi thủy phấn,
châu báu trang sức.” Hắn một bên vừa phân phó vừa kéo Bạch Mạn Điệp theo sau người.

Bạch Mạn Điệp từ sau lưng hắn mãnh mẽ trợn mắt, có tiền thì rất giỏi a, ném đi cũng được. Tiền? Nàng không ham.

“Lý quản gia, đây
thực sự là nhà hắn?” Bạch Mạn Điệp nhịn không được hỏi lại một lần. Nàng đột nhiên có chút minh bạch, tên kia nói đưa nàng đi mua vật dụng hằng
ngày là bởi vì nhà hắn ở đây, sau này có thể thường xuyên ở lại.

“Hồi phu nhân, đây thực sự là phủ đệ của gia.” Kỳ quái, một nhân vật như gia, sao có thể tìm về một nữ nhân ngu ngốc?

“A.” Nàng phẫn nộ gục đầu xuống, vận khí nàng đúng là tốt thật, ở một ngôi miếu đổ nát mà cũng nhặt được một lão công lắm tiền.

Đang đi tới phòng khách, Lý quản gia lập tức ôm tới một đống sổ sách lớn, “Gia, đây là sổ sách trong nửa năm nay.”

Đông Phương Vũ
thản nhiên nói, “Đưa đến thư phòng.” Nhiều năm như vậy, trên danh nghĩa
là sản nghiệp của hắn nhưng vẫn do Lý quản gia trông coi, Lý quản gia là một người đáng tin cậy, sổ sách này hắn có xem hay không không quan
trọng.

Bạch Mạn Điệp nháy nháy mắt, “Một đống lớn như vậy?” Lẽ nào hắn có rất nhiều sản nghiệp sao?

Lý quản gia mỉm
cười, “Phu nhân, hai phần ba sản nghiệp ở Thương Mang sơn trang đều là
của gia cả.” Bên cạnh đó cũng còn hằng hà vô số sản nghiệp khác.

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn chỉ có một sản nghiệp thôi
chứ. Ở Thương Mang trấn quả thật có một vị lão bản rất có tiền, thế
nhưng tên đó hình như họ Kim, mọi người đều gọi hắn là Kim lão bản. Lúc
nàng nghe tới xưng hô đó, còn tưởng Kim lão bản là một đại gian thương
chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Nàng nuốt nuốt nước bọt, “Hắn không phải chính là Kim lão bản trong truyền thuyết chứ?”

“Phu nhân, gia chính là Kim lão bản.” Thế nhưng gia không thích mọi người gọi là Kim lão bản.

Bạch Mạn Điệp dở
khóc dở cười, “A?” Thật sự là Kim lão bản. Đều nói Thương Mang trấn có
ba nhân vật vô cùng lợi hại, Thiên Cơ các chủ, Tuyệt Tình kiếm khách,
Kim lão bản, thế nhưng nàng chưa từng nghĩ qua đối tượng của mình lại là vị Kim lão bản kia. Sáo Ngọc Công Tử? Đông Phương Vũ, Kim lão bản? Trời ạ, hắn rốt cuộc có bao nhiêu thân phận.

“Tiểu Điệp, nàng trước tiên xuống dưới nghỉ ngơi đi.”

“Hừ.” Bạch Mạn
Điệp xoay người bỏ đi, tức giận trừng mắt nhìn hắn. Nam nhân chết tiệt
kia, ngoài miệng thì nói thích nàng, nhưng lại xem nàng như ngoại nhân,
cái gì cũng không nói cho nàng biết.

“Đưa phu nhân xuống dưới nghỉ ngơi, sau đó đến thư phòng gặp ta.”

Bạch Mạn Điệp bất
mãn đứng lên, “Vâng, phu quân.” Nàng nói xong nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân chết tiệt này, có tiền thì giỏi lắm sao.


Thấm Phương viện
nằm trong một tòa tiểu viện độc lập, là nơi ở của nữ chủ nhân, đối diện
với Thương Mang viện của Đông Phương Vũ.

“Phu nhân, các
nàng từ nay về sau sẽ là thiếp thân nha hoàn của ngài.” Lý tổng quản chỉ chỉ vào hai nha hoàn thanh tú, giới thiệu với nàng.

Bạch Mạn Điệp nhàn nhạt trả lời một câu, “Không tệ.” So với Lưu Ly còn kém hơn một chút.

Lý tổng quản nhìn hai nha hoàn một cái, hai nàng rất thông minh lập tức tới thỉnh an.

“Nô tỳ Nguyệt Nhi (Diệu Nhi) bái kiến phu nhân.”

“Đứng lên đứng lên.” Nàng chịu không nổi loại quy củ này.

“Tạ ơn phu nhân.” Quả nhiên là nha hoàn của Kim lão bản, rất có giáo dưỡng, thậm chí so với nàng còn khéo hơn.

“Phu nhân, ngày
mai sẽ có người đến đo y phục cho ngài, những trang sức này đều là gia
thưởng.” Lý tổng quản vung tay. Lập tức có người hầu mang đến một đống
đồ trang sức.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, tiện tay cầm vài món ném cho hai nha hoàn. “Tặng các ngươi.” Chú ý, là tặng, không phải thưởng.

Thưởng? Xem Bạch Mạn Điệp nàng là nô bộc à, những kẻ có tiền quả nhiên đều y như nhau.

“Phu nhân…” Vị phu nhân này thoạt nhìn không tham tài, gia thật sự rất có mắt nhìn.

“Tổng quản đại
thúc, sau này đừng tặng đồ cho ta, ta cái gì cũng không cần. Những y
phục trang sức này, nên mang đi đâu đó đi.” Nàng là người trong giang
hồ, không chú trọng những thứ này. Ngay cả y phục áo liền quần đang mặc
trên người, nàng đã mặc rất không quen.

“Phu nhân, ngài tại sao không cần?” Chín người kia đều thích.

“Không thích, cả ngày trang điểm cho đẹp lên làm gì? Ta cũng không phải hoa nương.”

Lý tổng quản trong lòng đối với nàng lại đánh giá cao thêm vài phần, quả là một vị cô
nương đặc biệt. Có thể là gia nhìn những tiểu thư khuê các giả dối đã
quen rồi, nên mới chọn một nữ tử thẳng thắn như vậy.

“Phu nhân, thời
tiết phương Bắc đang dần trở lạnh, e rằng phu nhân ngài chịu không nổi.” Một vị cô nương nũng nịu như vậy, làm sao có thể chịu được khí trời
phương Bắc, phải may chút y phục giữ ấm.

“Ta nguyên bản
chính là người phương Bắc.” Lúc còn ở hiện đại nàng sống ở phương Bắc,
sao lại có thể sợ lạnh. Theo nàng thấy, thời tiết ở đây so với hiện đại
còn ấm áp hơn.

“Thì ra là thế,
nhưng mà phu nhân, gia ban rồi thì sẽ không thu lại, ngài nên giữ lại
đi.” Hắn nếu dám thu hồi, gia nhất định mắng chết hắn.

“A, là vậy.” Nàng dẩu dẩu môi, thập phần khó chịu.

“Phu nhân, nếu không còn gì sai khiến, lão nô xin phép cáo lui.”

“Đại thúc a, ngươi đừng có lão nô lão nô nữa, ngươi là trưởng bối của ta, ta rất ngại a.”

Lý quản gia mỉm cười, càng thêm tán thưởng Bạch Mạn Điệp.

“Một mình ta ăn
nhiều như vậy?” Bạch Mạn Điệp nhìn thức ăn đầy cả một bàn, ra sức nhíu
mày, có tiền cũng không cần lãng phí như vậy, chí ít đủ cho ba mươi
người ăn.

“Đúng vậy, phu nhân.”

“Không còn ai khác sao?” Ăn một mình thì còn gì thú vị.

“Gia dùng cơm cùng tổng quản, thỉnh phu nhân một mình dùng bữa.”

Bạch Mạn Điệp cầm đũa lên, “Cùng nhau ăn đi.”

“Nô tỳ… không dám.”

“Đừng nói như vậy, sau này ở trước mặt ta cứ việc xưng “ta”, không cần có quá nhiều quy củ.” Nàng sớm muộn cũng bị phiền chết.

Hai nha hoàn sợ hãi quỳ xuống, “Nô tỳ không dám.” Các nàng đã làm sai chuyện gì?

Bạch Mạn Điệp buông đũa, nhanh chóng nâng các nàng dậy, “Ai da, đừng quỳ nữa, đứng lên đứng lên.”

“Tạ ơn phu nhân.”

“Đừng cảm ơn ta, cùng ăn đi.” Đồ ăn nhiều như vậy, không ăn chẳng lẽ để cho heo?

“Thế nhưng…”


“Không nhưng nhị gì cả, cầm bát đũa lên. Sau đó lại đây, không cần nhiều quy củ như vậy, mọi người chung sống tốt với nhau.”

“Đa tạ phu nhân.”
Hai nha hoàn lập tức vành mắt đỏ hoe, các nàng đã hầu hạ nhiều vị cô
nương như vậy, nhưng chưa từng thấy ai hòa nhã như phu nhân. Thảo nào
gia muốn chọn nàng làm vợ, quả thật là một nữ tử tốt.

Bạch Mạn Điệp
không biết Đông Phương Vũ đang làm cái quỷ gì, cả ngày không nhìn thấy
hắn. Hỏi Nguyệt Nhi, Diệu Nhi Đông Phương Vũ ở đâu, các nàng đều nói
không biết. Đông Phương Vũ chết tiệt, không phải quên mất nàng rồi chứ?
Hừ, nam nhân quả nhiên đều là cùng một loại. Cùng Đông Phương Vũ ở chung nhiều ngày như vậy, hắn đột nhiên biến mất, thật sự có cảm giác không
quen.

“Để cho ta vào.”
Bạch Mạn Điệp đang nằm dài trên bàn đờ ra, một giọng nói thanh thúy mềm
mại tiến tới hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Nàng miễn cưỡng đứng lên, “Diệu Nhi, Nguyệt Nhi, có chuyện gì?”

“Thúy Uyển tiểu
thư tới.” Diệu Nhi tiến vào thông báo, thế nhưng Bạch Mạn Điệp thấy thần sắc của các nàng dường như không được tự nhiên.

“Ai a? Thỉnh nàng vào.” Bạch Mạn Điệp trong lòng nghi hoặc.

Nguyệt Nhi đứng bên ngoài nghe phu nhân phân phó, chỉ có thể để Thúy Uyển tiến vào.

Thúy Uyển cao ngạo tiêu sái tiến vào, liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, cười lạnh nói, “Ngươi
chính là nữ nhân gia mới mang về? Cũng chỉ có vậy thôi.” Nguyên bản nàng tưởng rằng Bạch Mạn Điệp là một nữ nhân mỹ lệ, hiện tại xem ra chỉ
thường thường bậc trung, dung mạo so với nàng còn kém xa lắm. Vị trí Kim phu nhân, nàng mơ ước đã lâu rồi.

“Thúy Uyển tiểu
thư, đây chính là phu nhân.” Nguyệt Nhi nhịn không được kháng nghị. Tuy
rằng nàng và phu nhân mới biết nhau có một ngày, thế nhưng nàng biết phu nhân là người tốt. Thúy Uyển được nuông chiều mọi người đều biết, nàng
không hy vọng phu nhân chịu ủy khuất.

Thúy Uyển kịch liệt nói, “Tới phiên ngươi nói chuyện sao?” Nha hoàn này thật là lớn mật.

“Thúy Uyển tiểu
thư, Thấm Phương viện chính là nơi ở của phu nhân.” Diệu Nhi nghiêm túc
nhắc nhở Thúy Uyển, đừng quên thân phận của Bạch Mạn Điệp.

“Câm miệng.” Thủy
Uyển tức giận mắng một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Diệu Nhi, “Cút.”
Xem ra nữ nhân gia mang về không phải nhân vật tầm thường, mới một ngày
đêm, đã thu mua được hai nha hoàn. Nữ nhân này là một kình địch a, không thể không diệt trừ.

Mắt thấy Diệu Nhi
bị đánh, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc phát hỏa, cả giọng nói, “Ngươi rốt cuộc
là ai?” Nữ nhân này chạy tới chỗ nào giễu võ dương oai, thực sự là không nói đạo lý.

Bạch Mạn Điệp thương xót Diệu Nhi, kéo nàng đến bên người kiểm tra thương thế.

Thúy Uyển cao ngạo ngẩng đầu, “Ta là nữ nhân của gia.”

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp ngẩn người.

Thúy Uyển dương dương tự đắc, “Ta nói, ta là thị thiếp được gia sủng ái nhất.”

Bạch Mạn Điệp
buông Diệu Nhi ra, một bước tới gần nàng, biểu tình phi thường nguy
hiểm, “Thị thiếp?” Đông Phương Vũ xú nam nhân kia, cư nhiên dám nuôi
tiểu lão bà, quá sức không nể mặt nàng rồi.

“Không sai, đừng
tưởng hạ nhân gọi ngươi một tiếng phu nhân thì ngươi thực sự là phu
nhân. Ngoại trừ ta, gia còn có tám thị thiếp.”

Bạch Mạn Điệp trong lòng có chút lạnh, “Hai chúng ta nữa là mười người?”

Thúy Uyển khinh
miệt liếc nhìn nàng một cái, ”Không sai, muốn làm chính thất? Ngươi
không xứng.” Nam nhân như gia, chỉ có nàng mới xứng.

Bạch Mạn Điệp
trong lòng có một trận lạnh toát, cảm thấy hình như mình bị lừa rồi.
Trong lòng có một hơi phiền muộn, khiến nàng hít thở không thông. Hắn có lão bà? Không chỉ một người?

“Nếu như ngươi bây giờ cút đi, ta còn có thể cho ngươi chút tiền. Nếu như ngươi chết tại
chỗ này, e rằng không được thuận tiện cho lắm.” Thúy Uyển thấy Bạch Mạn
Điệp như người mất hồn, càng thêm càn rỡ.

Ánh mắt Bạch Mạn
Điệp đột nhiên biến đổi, sắc bén nói, “Cút xa ta một chút, đừng quấy rối tâm trạng tốt đẹp của ta. Nữ nhân ngươi vừa nhìn đã thấy giống như kỹ

nữ từ Câu Lan (nơi múa hát diễn kịch thời Tống, Nguyên ở TQ) bò ra rồi,
bớt giễu võ dương oai trước mặt ta một chút.” Nàng vốn dĩ tâm trạng
không được tốt, vậy mà nữ nhân này cư nhiên cứ thêm dầu vào lửa.

“Ngươi… ngươi dám mắng ta?” Thúy Uyển giơ tay lên, một cái tát nóng hực trời giáng in trên mặt Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp thật sự là xui xẻo, có chút thích Phương Chấn Hiên thì bị Phương phu nhân
đánh. Động lòng với Đông Phương Vũ thì bị tiểu lão bà của hắn đánh. Xem
ra nàng với cổ đại thật sự không có duyên, hiện đại mới chính là nhà của nàng.

Bạch Mạn Điệp tới
gần Lâm Thúy Uyển, nheo mắt nhìn nàng, “Ta là người có thể cho ngươi
đánh sao?” Đánh Vô Ảnh La Sát, thực sự chán sống rồi.

“Tiện nhân, ta sẽ đánh ngươi.” Thúy Uyển giơ tay, chuẩn bị đánh thêm một cái.

Nàng còn chưa kịp
xuống tay đã bị Bạch Mạn Điệp một tát tiếp một tát đánh vào trên mặt.
Bạch Mạn Điệp nàng sớm đã nổi danh, giết người còn được, đừng nói chi
vài cái tát.

Thúy Uyển đánh
nàng một cái, nàng trả lại mười cái, huề nhau. Đánh xong mười cái tát,
Bạch Mạn Điệp kéo kéo tay áo, cười nhạt. “Trong vòng ba giây cút ra
ngoài cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Khí thế của Bạch
Mạn Điệp làm Thúy Uyển hoảng sợ, không nói được lời nào, nhanh chóng
mang đầy một bụng tức bỏ đi. Tiện nhân, ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

“Phu nhân, mặt của ngài…” Diệu Nhi dè chừng hỏi, rất sợ chọc giận phu nhân.

“Ta không sao, Diệu Nhi, ngươi có sao không?” Thúy Uyển đánh nha hoàn, nhưng kỳ thực là đánh nàng.

Diệu Nhi trong lòng có một trận cảm động, phu nhân thật sự là người tốt, không để tâm đến bản thân mình mà còn lo cho nàng.

“Phu nhân, Diệu nhi không sao.”

Bạch Mạn Điệp thật sâu thở ra một hơi, “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

“Phu nhân, ngài
đừng để tâm đến những lời của Thúy Uyển tiểu thư. Gia nếu mang ngài về,
thừa nhận ngài là phu nhân thì nhất định rất quan tâm ngài.”

Bạch Mạn Điệp bình tĩnh hỏi, “Hắn thật sự có chín thị thiếp?”

Nguyệt Nhi chần chừ một chút, gật đầu.

Cái tên lừa đảo
kia, có chín người còn thấy chưa đủ, đi trêu chọc Bạch Mạn Điệp nàng.
Vậy mà hắn ban đầu còn không biết xấu hổ, giả mù sa mưa nói muốn đem vị
cô nương kia gả ra ngoài, tất cả đều là gạt người. May mà nàng đối với
Đông Phương Vũ chỉ có chút hảo cảm, không đến mức khăng khăng nhất mực.
Bây giờ tuy rằng khổ sở nhưng cũng không phải quá thương tâm.

“Mẹ nó, nam nhân kia thực sự quá đáng mà.” Nàng đã lâu rồi không có nói tục, bây giờ thực sự giận đến mất cả lý trí rồi.

Nguyệt Nhi, Diệu Nhi hai mặt nhìn nhau, không ngờ phu nhân cũng mắng chửi người khác.

“Phu nhân, ngài
nên thông suốt một chút. Nam nhân ai chẳng có tam thê tứ thiếp, nhất là
nam nhân như gia.” Bình thường đều có nữ nhân tự tìm tới cửa.

“Nha đầu a, nữ
nhân cũng phải sống có tôn nghiêm. Sau này đừng gọi ta phu nhân, ta
không gã cho tên hỗn đản đó, gọi tiểu thư đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị, gọi tiểu thư.” Phu nhân, xưng hô nghe chói tai quá.

“Vâng, tiểu thư.” Hai nha hoàn chỉ có thể vâng lời.

“Lại đây lại đây,
ta cùng các ngươi nói chuyện.” Một mình nàng đã muốn buồn chết rồi. Nếu
không phải vì hoàn thành nhiệm vụ để nhanh chóng quay về hiện đại, từ
khi biết hắn có chín tiểu lão bà, nàng đã bỏ đi rồi.

Nàng luôn luôn là
một nữ tử nhấc lên được thì bỏ xuống được, nếu đã định trước là không
thể ở bên nhau, sớm nên cắt đứt tình ý. Có thể sắp tới nàng sẽ khổ sở,
nhưng qua đoạn thời gian này là tốt rồi. Nàng sớm có dự định trở về, nên nhanh chóng chuẩn bị tốt để ly biệt. Hiện tại sớm xa nhau, đối với cả
hai người đều là việc tốt.

“Tiểu thư, nô tỳ…”

“Được rồi, đã nói
là không được xưng nô tỳ nữa mà. Đừng khách khí với ta như vậy, xem ta
như tỷ tỷ các ngươi đi.” Động một chút là xưng nô tỳ, quả thực là không
có nhân quyền.

Hai nha hoàn lần
thứ hai cảm động, tiểu thư thực sự là người tốt. Nàng cái gì cũng tự
mình làm, đối với các nàng lúc nào cũng hòa nhã. Thậm chí còn kéo các
nàng cùng ăn, đem trang sức trân quý tặng cho các nàng. Bây giờ còn bảo
các nàng xem mình như tỷ tỷ, chủ tử như vậy sớm đã chết hết cả rồi. Được tiểu thư hậu đãi như vậy, các nàng tự nhiên tận tâm hầu hạ tiểu thư.

“Tức chết ta, tức chết ta rồi, ả tiện nhân kia cư nhiên dám đánh ta”. Thúy
Uyển trở lại Thiên Tư viên, nổi giận đùng đùng. Nàng luôn là trân bảo
được cha mẹ nâng niu, cư nhiên lại bị một nữ nhân lai lịch bất minh cho
ăn tát, nàng không cam lòng a. Nguyên lai tưởng muốn thị uy trước nữ
nhân kia, không ngờ là nàng không dễ chọc.


“Tiểu thư”. Nha hoàng Quỷ Quỷ ra chủ ý, “Nghe nói gia thưởng ả rất nhiều cái
này cái nọ, vừa vào cửa đã hướng mọi người gọi ả phu nhân. Nếu tiếp tục
để ả ở lại, e là bất lợi với tiểu thư.” Nếu tiểu thư có thể làm Kim phu
nhân, nàng làm nha hoàn cũng nở mày nở mặt.

Lâm Thúy Uyển nói, “Ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Loại bỏ nàng, ý kiến hay.

“Tiểu thư ngài đã quên, Tuyệt Tình cư ở ngay sát vách.” Thiên hạ đệ nhất sát thủ sợ gì không giải quyết định một tiểu nữ tử chứ.

Trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Thúy Uyển lộ ra một nụ cười, “Sao ta lại
không nghĩ tới nhỉ? Nhưng mà… ả tên gì mới được? Lai lịch thế nào?” Lãnh Tuyệt Cuồng giết người cần một bức họa và tư liệu của đối phương, nàng
cái gì cũng không biết.

“Cái này…” Lãnh Tuyệt Cuồng hành nghề sát thủ nhiều năm như vậy, chưa từng có ngoại lệ.

Nha hoàn tròng mắt vừa chuyển, “Chi bằng thỉnh lão gia hỗ trợ.”

“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra. Có cha ta hỗ trợ, xem ả chạy đường nào.
Cha vẫn hi vọng ta được làm Kim phu nhân, nhất định nguyện ý giúp ta.”
Lâm gia mặc dù không phải cự phú, cũng rất có gia sản, được gọi là đại
phú đại quý. Ngay từ lần đầu Lâm Thúy Uyển gặp Đông Phương Vũ đã bị hắn
cuốn hút. Hắn bề ngoài tuấn mỹ, nổi bật khí chất bất phàm, quan trọng
hơn là hắn lại có gia nghiệp khổng lồ. Gả cho nam nhân như vậy, chính là mơ ước thiết tha của nàng. Phụ nữ các nàng hợp mưu, hướng Đông Phương
Vũ làm kim quy tế. Đáng tiếc tên kia lại không động lòng trước sắc đẹp,
đối với nàng một chút hứng thú cũng không có. Bước vào đường cùng, cha
nàng đem nàng làm lễ vật, tặng Đông Phương Vũ làm thị thiếp, hy vọng gần gũi lâu ngày có thể đoạt được vị trí Kim phu nhân. Lâm lão gia tuy là
thương nhân, nhưng cũng qua lại với một số người trong giang hồ, nếu đến giải quyết Bạch Mạn Điệp cam đoan vạn vô nhất thất (vạn lần không thể
thất thủ) (TN: chị chắc hông ;;)?). Trừ khử xong Bạch Mạn Điệp, nàng
thừa dịp nhảy vào, không chừng có thể thật sự làm Kim phu nhân.

“Đúng vậy, có con rễ như gia, Lâm gia nhất định nhanh chóng phát triển. Lão
gia vẫn muốn gia làm con rễ ngài, đương nhiên sẽ giúp tiểu thư.”

“Tốt, lập tức gửi một phong thư.” Tiện nhân, ngươi chờ xem, cố gắng chờ xem. (Ám sát Vô Ảnh La Sát? Chỉ có ngu mới làm.)

——————

“Ngươi chính là do gia mang về?” Bạch Mạn Điệp đang cao hứng tán gẫu cùng hai
nha hoàn, đột nhiên cửa bị đá văng ra, một nữ tử đang đùng đùng nổi giận vọt đến. Mở miệng ra đã nói một câu vô nghĩa không có tiêu chuẩn. Khỏi
phải nói, là một trong mấy tiểu lão bà của tên kia.

Bạch Mạn Điệp đứng lên, động tác cùng vẻ mặt so với du côn cũng không sai biệt chi mấy, “Ngươi là ai?”

Tiền Kiểu Kiểu tiểu thư giận dữ, “Ta là thị thiếp của gia, là phu nhân tương lai.” Tiền Kiểu Kiểu nàng không hề rụt rè vào cửa đã ba năm, gia đương
nhiên coi trọng nàng hơn. Nữ nhân này một chút giáo dưỡng cũng không có, tư sắc bất quá cũng chỉ tầm thường, so gia thế, chỉ sợ không so nổi
với Tiền gia, cỡ nàng cũng được gia ưu ái? Nàng rất không cam tâm a.

“À.” Nàng lười nhác trả lời, nàng đối với hắn cũng đã hết hy vọng, lão bà
hắn đến, nàng cũng không có phản ứng. Trong lòng không thể không có phản ứng kia, ít nhất là không muốn biểu hiện ra ngoài.

“Ngươi… cư nhiên dám dùng khẩu khí này nói chuyện với ta. Ngươi biết ta là ai
sao? Cha ta là Tiền gia trang chủ nhân”. Nếu Kim lão bản là phương bắc
thủ phủ, Tiền gia tuyệt đối đứng thứ hai.

“À, nguyên lai là Tiền tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười cười, “Bất quá chưa từng nghe qua.” Nàng là người trong giang hồ,
đối với thương trường không có hứng thú.

“Ngươi…” Tiền Kiểu Kiểu vẻ mặt phẫn nộ, “Ngươi là thiên kim nhà nào?”

Bạch Mạn Điệp đắc ý nói, “Ta a, bổn cô nương chính là ta, liên quan gì ngươi? Có bản lĩnh thỉnh quan phủ đến điều tra ta đi.”

“Ngươi… tiện nhân.”

“Ai ai ai, bổn cô nương ta họ Bạch… họ Bạch là được rồi, ngươi có thể gọi
ta Bạch tiểu thư, không chuẩn cho ngươi gọi tiện nhân.” Bạch Mạn Điệp
tên thật hơi mẫn cảm, không thể tùy tiện nói.

Tiền Kiểu Kiểu không phải Lâm Thúy Uyển, biết Bạch cô nương này không dễ
chọc, ngữ khí có chút dịu xuống, “Bạch cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta và ngươi có thể cùng thờ một chồng. Cho dù làm thiếp, cũng không
quan hệ.

“A? Ngươi đã là tiểu lão bà của hắn, chuyện này lại cần hỏi ta?” Các nàng
trên danh nghĩa đúng là thị thiếp, nhưng đến tên các nàng Đông Phương Vũ còn chẳng biết. Nếu muốn làm Kim phu nhân, chỉ có thể xuống tay trên
người Bạch Mạn Điệp.

Nói đến việc này, Tiền Kiểu Kiểu thập phần xấu hổ, “Đại tỷ…” Đừng gọi bậy,
nàng chỉ có hai muội muội, Tiền đại tiểu thư không nên gọi vậy.

Bạch Mạn Điệp không kiên nhẫn phất tay, “Được rồi được rồi, ngươi biết ta
gọi hắn là gì không? Đại ca đó. Đừng có coi ta là lão bà của hắn, muốn
làm phu nhân của hắn thì tự mình đi tìm hắn đi, đừng tìm ta.” Thật sự
chẳng có gì hay ho, cư nhiên gặp phải tên hỗn đản kia. Nếu có thể lựa
chọn, nàng tình nguyện không biết hắn.

“Đại tỷ…”

“Tiền tiểu thư, nương của ta chỉ sinh một mình ta, ngươi gọi ai là đại tỷ
vậy?” – Nương đương nhiệm à, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài đâu.

Tiền Kiểu Kiểu tiểu thư cố gắng nén giận, dịu giọng nói: “Đại tỷ, tỷ thực sự không thể cùng ta sống hòa bình sao?”

“Lăn xa ra một chút, đừng tới phiền ta. Nói lại lần nữa xem, mẫu thân bổn cô nương chỉ sinh có mình ta, ta không phải đại tỷ ngươi. Ngươi họ Tiền ta họ Bạch, không liên quan, không thân thích gì hết.” Nàng đã muốn hết
kiên nhẫn , nếu không đi nàng thực sự sẽ giết người.

Bạch Mạn Điệp như thế không coi ai ra gì, Tiền Minh hừ lạnh một tiếng, không cam lòng bỏ đi.

Kế tiếp liên tục có vài nữ tử tới đây, đều là tiểu lão bà của Đông Phương
Vũ, tìm Bạch Mạn Điệp thị uy có, mượn sức cũng có . Bạch mạn điệp thật
sự chịu không nổi, đóng cửa lại để hai tai yên tĩnh. Hắn có cả tá tiểu
thiếp như hoa như ngọc như vậy, còn muốn lấy lòng nàng, đáng bị thiên
lôi đánh chết. May mắn nàng không yêu hắn lắm, nếu không nhất định rất
thương tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.