Tàng Tình

Chương 39


Đọc truyện Tàng Tình – Chương 39

Buổi tối, Lăng Thanh nằm trên giường, lật qua lật lại ngủ không được, trong đầu bắt đầu suy nghĩ liên quan giữa chuyện phát sinh lúc trước.

Đông Ly Mộ Vân theo ám chỉ của Tạ Thiên Cơ suy đoán đỉnh trấn quốc trong truyền thuyết xác thực tồn tại, đồng thời có khả năng rất lớn ở ngay trong lăng Diễm đế. Lúc này người Liêu xâm chiếm, Nguyễn Tố Tuyết dẫn quân Kỳ gia đi Ung châu đối phó với địch, Đông Ly Mộ Vân lo lắng suy đoán của mình trở thành sự thật, Tạ Thiên Cơ xuất hiện cũng báo trước đỉnh trấn quốc có thể có nguy hiểm, vì vậy hắn mới vội vã dẫn người chạy tới Ung châu, thế nhưng giữa đường lại bị người của Thiên Chính Thánh giáo giam lại.

Mà chính mình sau khi nhận được tin Đông Ly Mộ Vân mất đi tung tích, liền cùng Yên Vân Liệt lên đường, trước khi gặp được Yên Vân Liệt, cũng cảm giác có người theo dõi mình, sau đó dọc theo đường đi bị người đuổi giết, rồi Tạ Thiên Cơ cũng bị giết, hiển nhiên là không muốn để cho mình biết cái gì, mà người này cũng là người của Thiên Chính Thánh giáo.

Như vậy xem ra chú ý đến đỉnh trấn quốc rất có thể chính là người của Thiên Chính Thánh giáo, vì không để cho âm mưu của bọn họ bị nhìn thấu, vì thế một đường cuồng sát chính mình, nhưng vì sao bọn họ chỉ giam Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương?

Có lẽ bọn họ còn chưa có nắm được bản đồ lăng Diễm đế, cho rằng vật kia ở trong tay Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương, cho nên mới không giết bọn hắn, muốn buộc bọn hắn giao nó ra đây. Thế nhưng…

Lăng Thanh lật người.

Tạ Thiên Cơ cùng Đông Ly Mộ Vân nói là về chuyện đỉnh trấn quốc, như vậy “ma giáo tác loạn” trong cái hồ lô thứ chín lại là chỉ cái gì? Chẳng lẽ ám chỉ chính là Thiên Chính Thánh giáo?

Lăng Thanh nhớ tới đối thoại của Yên Vân Liệt và Điện Dao nghe lén được trong tòa điện ngày đó, nhớ Điện Dao còn nói Thiên Tuyệt giáo đến Trung Nguyên mang sứ mệnh gì đó, thế nhưng sau đấy Yên Vân Liệt chỉ giải thích chuyện y vì sao giấu giếm quen biết với mình, nhưng không có nói với mình quan hệ của Thiên Tuyệt giáo và Thiên Chính Thánh giáo…

Thật ra Yên Vân Liệt vẫn luôn biết sự tồn tại của Thiên Chính Thánh giáo, vì sao ngày đó trên đường phố ở Ứng Thành lúc gặp phải đám người kia không nói với mình?

Lăng Thanh lại lật người, nằm một hồi, sau đó vẻ mặt bực bội ngồi dậy, toàn bộ đầu mối đã biết tới đây liền bị kéo thành một nhúm. Mà càng không nên tự mình nghĩ nhiều, lại càng nghĩ loạn về hướng không tốt.

Lăng Thanh phát hiện mình không có cách nào hoàn toàn buông nghi ngờ, chỉ vì năm đó Yên Vân Liệt lừa gạt mình, tuồng kịch làm cho mình chủ động thừa nhận là Tần Lâm ấy, thực sự làm rất thật, an bài tỉ mỉ như thế, khiến chính mình cũng nghĩ không ra đây là một hồi âm mưu thế nào.

Huống hồ khi đó Yên Vân Liệt còn chưa có xác định mình là Tần Lâm hay không, lại vẫn có thể bày ra vẻ mặt thâm tình như thế… Chỉ cảm thấy ngực đau xót, Lăng Thanh đưa tay níu chặt áo chẽn ở ngực.

Vì sao lại đột nhiên nhớ tới sự tình khi đó?

Lúc này trên nóc phòng truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt, Lăng Thanh chú ý tới, phủ thêm quần áo đứng dậy, cầm Thái Thượng Vong Tình mở cửa sổ ra, tay vịn khung cửa sổ tung người nhảy lên trên trần nhà lầu dưới, xoay người đề khí vọt lên đỉnh phòng.

Thấy có một bóng người bỗng nhiên vút qua, mũi kiếm chỉ vào, thét, “Người nào?”

Liền thấy bóng người kia nghiêng người, giống như là trượt chân, sau đó kêu thảm “ối” lăn xuống.

Thanh âm nghe như là Tiết Ký Phong, Lăng Thanh đi qua nhìn xuống, liền thấy Tiết Ký Phong một tay vịn mái hiên một tay ôm vò rượu đang ngẩng đầu cười “hắc hắc hắc”.

Phía dưới truyền đến thanh âm của tiểu nhị, “Gia ơi, tiểu *** còn phải buôn bán, cũng đừng giẫm thủng nóc nhà.”

Tiết Ký Phong cúi đầu hô xuống dưới, “Hỏng cũng không thể thiếu bạc cho ngươi sửa.”

“Được, vậy ngài uống tận hứng chút, không đủ ta lấy thêm cho ngài.”

Lăng Thanh ước chừng hiểu được xảy ra chuyện gì, nghe thấy một tiếng “Đón lấy” liền thấy một vò rượu bay lên, vội đưa tay đỡ.

Tiết Ký Phong vịn mái hiên xoay người, phủi phủi tuyết dính vào người, “Ta bất quá muốn lên đây ngắm trăng uống rượu, ngươi xem ngươi hù ta sợ.” Nói xong ôm vò rượu trong tay Lăng Thanh ngước cổ rót một hớp, dùng tay áo lau miệng, “Đừng xem nhà trọ này rách, rượu đây thật đúng là đủ tiêu chuẩn.”

Lăng Thanh cười cười, bên ngoài này lạnh như thế, còn bay tuyết vụn, mặt trăng trốn trong tầng mây căn bản nhìn không thấy, cũng là hắn sâu rượu này nhàn nhã.

Xoay người muốn về phòng, lại bị Tiết Ký Phong gọi lại, “Cũng đã lên đây rồi thì cùng ngồi một lát đi.”

Lăng Thanh nghĩ dù sao mình cũng ngủ không được, ngồi một lát cũng tốt.

Tiết Ký Phong ôm vò rượu ực mạnh một trận, đột nhiên nổi lên hứng thú với kiếm trong tay Lăng Thanh, “Ồ? Thanh kiếm này thú vị, lúc gặp ngươi ở Ứng thành đã thấy ngươi cầm.”

Lăng Thanh dựng thẳng kiếm lên, cũng nâng ngón trỏ cùng ngón giữa miết trên thân kiếm ngọc nhuận băng lãnh, “Thanh kiếm này nghe đồn là tổ sư Côn Lôn phái Mạc Uyên đạo nhân dùng hàn ngọc cực bắc mất mấy năm mài thành, kiếm dài ba thước bảy tấc, không lưỡi, băng lãnh lại không sắc bén, tuy là kiếm khí lại không sát tính, hệt như cao nhân lánh đời, vì vậy tên là ‘Thái Thượng Vong Tình’.” (1)

Tiết Ký Phong gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy sao ngươi không dùng ‘Quy Mộng’?”

Lăng Thanh cười khẽ, “Cầm ‘Quy Mộng’ không phải là nói cho người khác biết ta là ai? Còn ẩn giấu thân phận thế nào?”

Đây là thứ nhất, còn có một nguyên nhân là bởi vì hắn bây giờ trong bụng còn có một tiểu sinh mệnh, dùng tự nghĩ ra hắn khi đối phó với địch có thể mức độ lớn nhất bảo trì cự ly giữa đối phương và mình, hết sức không cho hài tử trong bụng bị nguy hiểm.


Tiết Ký Phong thoạt nhìn hứng thú mười phần với thanh kiếm này của hắn, vừa uống vừa nhìn kiếm, “Nhưng lúc ngươi dùng thanh kiếm ngọc này, dùng cũng không phải Vãn Nguyệt kiếm pháp phải không?”

“Xác thực, Vãn Nguyệt kiếm chỉ thích hợp ‘Quy Mộng’ kiếm mềm như vậy, mà bộ này là kiếm pháp ta tự nghĩ ra.” Lăng Thanh nói, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc tự hào. Nếu không phải Yên Vân Liệt ỷ vào chưởng phong của y lợi hại, mỗi lần luyện đôi đều làm cho mình không gần được người y còn liên tiếp bị y trêu đùa, mình cũng sẽ không sáng chế ra bộ kiếm pháp kia trong cơn tức giận.

“Bộ kiếm pháp kia tên gọi là gì?”

Lăng Thanh sửng sốt, hắn trái lại thật sự chưa từng nghĩ tới đặt tên, liền lắc lắc đầu.

Tiết Ký Phong buông bình rượu, trong miệng phả mùi rượu, “Vậy gọi ‘Vong Tình’ kiếm đi…”

Tiết Ký Phong không phát giác Lăng Thanh sau ki nghe thấy hắn nói ra từ ấy thân thể khẽ chấn động, mà nói tiếp, “Một chữ tình, đến chết khó quên, trong cuộc sống khó quên nhất đó là chữ ‘tình’ này, nếu ngay cả ‘tình’ cũng có thể bỏ qua, vậy tất nhiên có thể leo lên cảnh giới ‘thái thượng’.”

Lăng Thanh buông mắt, tầm mắt thẳng tắp nhìn kiếm ngọc trong tay ngẩn ra, thỉnh thoảng có hình ảnh hiện lên trong đầu…

“Vậy thì, ngươi muốn quên đi những gì?”

“Toàn bộ liên quan tới Yên giáo chủ… ta đều không muốn nhớ.”

“Ta đã nghĩ mình chưa bao giờ biết ngươi, chưa từng thích ngươi, cũng chưa từng hận ngươi, không có những yêu hận ấy, cũng không có những sự tình đau triệt nội tâm ấy…”

“Nơi này đã đốt thành tro, hóa thành bụi, sẽ không còn đau đớn nữa, chuyện này quên hay không cũng không sao cả…”

Trận đau đớn ở ngực lại lần nữa trào lên.

Vốn tưởng rằng một ngày nào đó mình sẽ buông chuyện này, cho rằng theo năm tháng trôi qua, phần đau lòng ấy cũng sẽ dần dần lắng lại, nhưng tựa hồ cũng không như hắn suy nghĩ.

Kỳ thực hắn sớm nên biết, hắn không phải một người đơn giản có thể bỏ qua “tình”, dù cho Yên Vân Liệt dùng “Nhiếp Hồn”, cũng không có cách nào làm cho hắn quên phần khắc cốt ghi tâm ấy, mà những thứ khác, lại sao có thể bình phục lại trong thời gian ngắn như vậy?

Lăng Thanh lắc đầu, quét sạch hình ảnh hiện lên trong đầu.

Không nên lại đi suy nghĩ… Đã qua, thế nào cũng vãn hồi không được…

Lăng Thanh ngồi có chút lạnh, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, lúc quay đầu lại thấy Tiết Ký Phong ôm cái vò uống rượu “ừng ực”, rất hào hùng và phóng khoáng.

Lăng Thanh nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ nữa, nhưng nhịn không được lại nhớ tới năm ấy cùng Yên Vân Liệt về Thiên Tuyệt sơn lấy thuốc giải của Thanh Phong, lúc đi ngang qua chỗ Liên di, Yên Vân Liệt trộm rượu Liên di cất giấu, ngồi trên miếu thờ uống rượu với hắn. Bầu trời xanh vạn dặm, mùi rượu triền miên, cũng làm cho nội tâm hắn từ từ để lộ mạng che, ý thức được tình ý chôn giấu thật sâu trong lòng ấy.

Tiết Ký Phong giơ vò rượu lên, há miệng, tựa ý do vị tẫn đón lấy những giọt chất lỏng tinh thuần cuối cùng trong vò, cái vò trống không, không rót ra rượu nữa. Tiết Ký Phong ném vò đi, phát ra một tiếng vỡ vụn “xoảng” giòn tan, người theo sát cũng phi thân xuống phía dưới, vừa rơi xuống đất, liền rút thanh trường kiếm của hắn ra đùa giỡn.

Kiếm khí “vun vút” khuấy tuyết rơi tung bay, kiếm quang mang theo trắng tinh thật nhỏ, như nhiều loại hoa hỗn loạn.

Tiết Ký Phong càng ngày càng mạnh hơn, thân hình khỏe khoắn, xoay chuyển xê dịch, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn sau khi nếm no quỳnh tương mỹ dịch, cùng với ý cười tùy ý bất kham.

Lăng Thanh nhìn, bỗng nhiên tâm trạng khẽ động, nhảy lên, tay áo hơi rung, đạp gió hạ xuống, hắn khinh công trác tuyệt, chạm đất không tiếng động, xoay người, rút kiếm, ra chiêu, động tác liên tiếp như mây trôi.

Thấy có đối thủ, Tiết Ký Phong không thể vui hơn, Lăng Thanh cũng là tùy tính mà lên, không xem như hai người đang đối chiêu, lại càng giống như đang luyện kiếm.

Tiểu nhị ban đầu còn hơi lo lắng lên tiếng, “Gia, kiềm chế đánh chút, những thứ kia không chịu nổi các ngươi lăn qua lăn lại.” Nhưng sau một lát hắn lại vỗ tay liên tục trầm trồ khen ngợi.

Trong suốt trắng tinh lã chã rơi xuống, dường như muốn rửa cõi trần này, Lăng Thanh một thân bạch y, có vẻ vô cùng xuất trần, hắn vốn cũng không có ôm tâm tính quá nghiêm túc tới luyện, vì vậy chiêu kiếm càng tùy tính.

Hắn tu chính là nội công tâm pháp của phái Thanh Hồng, võ công phái Thanh Hồng là vì cường thân kiện thể mà không phải là giết chóc, một khi buông tâm tính, cái loại sảng khoái mặc ý tùy tính này làm cho cả người hắn đều thoải mái.

Lúc kiếm của Tiết Ký Phong quét ngang tới, tay hắn vịn trụ hành lang chân đạp vách tường toàn thân bật lên, khi đến chỗ cao nhất chân giẫm lên lên trụ hành lang, liền nhẹ nhàng rơi xuống, đầu ngón chân điểm nhẹ, lại vững vàng rơi trên mũi kiếm Tiết Ký Phong đang giơ.

Quần áo màu trắng phiêu dật ấy, nhỏ vụn bay phất phơ óng ánh bốn phía, dường như hòa hợp thành một khối, hoặc như là sen hãy còn nở rộ giữa phiến trong trẻo lạnh lùng này, tan đi một thân thuần khiết trong sạch.

Hai người duy trì tư thế như thế yên lặng giằng co chốc lát, Tiết Ký Phong bỗng nhiên rung mũi kiếm, Lăng Thanh vọt lên nhảy lùi lại, yên ổn rơi xuống đất.

Tuyết rơi lớn hơn một chút, Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, dưới trời cao thâm trầm vô ngần đen như biển, từng mảnh trắng tinh rơi xuống, rơi vào mặt, băng lãnh băng lãnh, nhưng không biết vì sao, giờ khắc này tâm tình hắn lại bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, khó tin, dường như giống như tuyết rơi xuống lắng đọng này.


Lăng Thanh thu hồi Thái Thượng Vong Tình, nhìn về phía Tiết Ký Phong.

Tiết Ký Phong nhét trường kiếm vào bao rồi vươn vai, “A… Toàn thân đều dễ chịu, đi về ngủ.” Nói xong cười cười với Lăng Thanh, vác kiếm trên vai, khiêng về.

Lăng Thanh nâng tay lên, tuyết trong suốt khẽ rơi trên Thái Thượng Vong Tình, dùng ngón tay phất đi, dưới ngón tay thấm xúc cảm lạnh buốt, không biết là tuyết rơi ấy, hay là bản thân kiếm ngọc.

Trên lầu, Yên Vân Liệt đứng trước cửa sổ, tầm mắt dừng thật lâu trên thân ảnh màu trắng trong đình viện kia, không rời một giây…

Động tĩnh trên nóc nhà y đương nhiên là nghe được, vốn muốn đi tới đạp Tiết Ký Phong xuống, thuận tiện mang Lăng Thanh về phòng mình, kết quả nhìn thấy Lăng Thanh theo Tiết Ký Phong xuống dưới múa kiếm.

Nhớ tới lần trước Lăng Thanh luyện kiếm với Tiết Ký Phong, kết quả luyện thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, y liền lửa giận bốc lên định bụng đi xuống, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Lăng Thanh, y lại đứng sững ra đó.

Thanh niên bạch y kia, thân ảnh cầm kiếm múa dưới tuyết bay đầy trời ấy, có phiêu dật và phóng khoáng nói không đủ, mà y cũng rất lâu không nhìn thấy biểu tình ung dung tùy ý như thế trên mặt Lăng Thanh…

Thật ra y vẫn luôn lo lắng, Lăng Thanh hiện đang ở bên mình, là thật tâm thấy tốt sao? Mình còn có chỗ nào làm chưa đủ?

Y biết thương tổn chuyện quá khứ tạo thành trong lòng Lăng Thanh và bóng mờ lưu lại sẽ không lập tức biến mất trong lòng hắn, có lẽ sẽ theo hắn cả đời cũng chưa biết chừng, vì y hiện tại cũng thường xuyên nhớ tới quá khứ, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt Lăng Thanh nằm ngủ bên cạnh mình, y sẽ toát ra ý niệm như vậy —

Nếu như năm đó Lăng Thanh không gặp được mình, có lẽ hắn kiếp này sẽ sống thoải mái hơn đi…?

Nhưng mình không thể nào buông tay hắn, phần cảm tình ấy đã sớm trồng xuống, dù cho nửa đường trải qua mưa gió cùng trắc trở, lại ảnh hưởng không được hạt giống ấy bén rễ nảy mầm, trổ cành mọc lá, cho đến khi rậm rạp như rừng.

Nhìn thấy thân ảnh màu trắng trong đình viện kia thu kiếm trở về, Yên Vân Liệt đóng cửa sổ đi đến bên cửa, nghe thấy tiếng bước chân từ từ tới gần, y đoán chắc thời gian mở cửa, kéo người đang đường đường chính chính qua cửa, lập tức đóng cửa lại.

“Yên…?”

Trên người hắn còn dính không ít bông tuyết, Yên Vân Liệt khóa hắn vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể xua tan ý lạnh trên người hắn, “Vừa rồi lúc ngươi đùa giỡn bộ kiếm pháp kia… thật là đẹp mắt…”

Lăng Thanh sửng sốt, tiếp đó cười khẽ, “Ngươi nhìn lén ta luyện kiếm, có phải chuẩn bị phá kiếm pháp của ta hay không?”

Yên Vân Liệt dùng ngón tay kẹp cằm Lăng Thanh, làm cho hắn nghiêng đầu, “Ta không nhìn lén ngươi luyện kiếm…”

Lại nói tiếp, “Ta ấy à, đang nhìn lén ngươi…”

Khẽ lẩm bẩm, đồng thời ấn cánh môi lên…

Nghỉ ngơi ở khách *** hai ngày, mấy người lại lần nữa lên đường, lúc này bầu không khí trong xe lúc này tốt hơn nhiều nếu so với lúc trước, nhưng đến doanh trại đóng quân tại Ung châu, lại thấy tình huống không ngờ.

“Tỷ, tại sao có thể như vậy?”

Trong quân doanh đóng quân ở Ung châu, khắp nơi có thể nhìn thấy tướng sĩ bị thương, Nguyễn Tố Tuyết vừa mới giúp một người bị thương xử lý xong vết thương, bưng khay đặt chai chai lọ lọ vén doanh trướng lên đi ra, theo thanh âm nhìn qua, vừa thấy là Lăng Thanh bọn họ, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

“Lăng Thanh, sao ngươi lại tới đây?”

Nguyễn Tố Tuyết giao thứ trong tay cho một tướng sĩ bên cạnh, đi tới kéo tay Lăng Thanh, giống như hồi lâu không thấy vô cùng thân thiết, nhưng Yên Vân Liệt để ý Nguyễn Tố Tuyết là đặt tay lên trên mạch môn của Lăng Thanh.

“Tỷ tỷ mang binh xuất chinh, ta sao có thể yên tâm được? Vốn có thể chạy tới sớm hơn một chút, nhưng bởi vì Đông Ly đại ca bị người phục kích bắt lấy, ta trước chạy đi cứu hắn, đến nơi đây mới lỡ một ít thời gian.”

Nguyễn Tố Tuyết vỗ nhẹ tay hắn, “Một đường cực khổ.”

Nhìn về phía An Dương vương và cả Đông Ly Mộ Vân thi lễ một cái, Nguyễn Tố Tuyết xoay người nói với tướng sĩ nhận lấy khay thuốc của nàng, “Lưu Bình, ngươi sắp xếp mấy doanh trướng cho An Dương vương, Đông Chu vương, còn có mấy vị hiệp sĩ này, bọn họ lặn lội đường xa, trước dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.” Lại quay đầu về phía Lăng Thanh, sắc mặt hơi có chút trầm trọng, “Lăng Thanh, ngươi đi theo ta một lát.”

Thấy Nguyễn Tố Tuyết sau khi sờ mạch môn của Lăng Thanh đơn độc gọi Lăng Thanh đi, toàn bộ trái tim Yên Vân Liệt đều siết lại, lo lắng có phải thân thể Lăng Thanh và hài tử trong bụng hắn có vấn đề gì hay không.

Yên Vân Liệt muốn cùng qua, nhưng ngại lúc trước bị Nguyễn Tố Tuyết tát một cái, trong lòng trực tiếp đưa Nguyễn Tố Tuyết vào một đám trưởng bối của Lăng Thanh. Mặc dù Nguyễn Tố Tuyết là nữ lưu, nhưng trưởng bối chưa mở miệng, y cũng thật sự không dám dán lên, thế là đứng ở nơi đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong, biểu tình lo lắng.


Lăng Thanh quay đầu lại thấy bộ dáng đôi mắt trông mong kia của y, trong lòng bật cười.

Đi vào trong doanh trướng của Nguyễn Tố Tuyết, Nguyễn Tố Tuyết bảo hắn ngồi trước, chính mình đi lật cái rương tìm bình để thuốc viên, đổ hai viên vào lòng bàn tay đưa cho hắn, “Ăn cái này, so với ta, ngươi càng hẳn là lo cho mình mới phải.”

Lăng Thanh nhận lấy hai viên thuốc trong tay nàng, miết giữa ngón tay, sau khi nghe thấy Nguyễn Tố Tuyết nói như vậy trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.

Thấy hắn như vậy, Nguyễn Tố Tuyết lại cười lên, “Ngươi kia là biểu tình gì, nếu là đứa trong bụng ngươi thật có chuyện gì, ta sẽ chỉ cho ngươi ăn hai viên này sao?”

Lăng Thanh có chút lúng túng cúi đầu, lặng lẽ nuốt hai viên thuốc kia vào miệng.

Nguyễn Tố Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, “Xem ra ngươi dọc đường đi xảy ra không ít chuyện?”

Lăng Thanh gật gật đầu, sau đó nói một lần chuyện phát sinh dọc theo đường đi mình từ dưới Thiên Tuyệt sơn, đến được doanh đóng quân nơi này, sau đó không thể chờ đợi được nói ra bản thân vừa vào doanh địa liền sinh ra nghi hoặc, “Tỷ tỷ ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có nhiều tướng sĩ bị thương như vậy?”

Năm đó quân Kỳ gia thần dũng biết bao, Lăng Thanh đương nhiên là từng nghe nói, mặc dù sau khi Kỳ Tĩnh Việt bị hại, quân Kỳ gia cũng bị không ít liên lụy, thế nhưng xuất phát từ lòng trung thành đối với Kỳ gia, trách nhiệm đối với bách tính thiên hạ, rất nhiều tướng sĩ vốn là quân Kỳ gia sau khi Kỳ gia sửa lại án xử sai lại chủ động trở lại Kỳ gia.

Lần trước lúc chuẩn bị tiến cung cần vương hắn liền thấy được, những người đó mỗi người xem ra cương nghị dũng mãnh, uy phong lẫm liệt, mà tình huống vừa nhìn thấy bên ngoài… Chẳng lẽ lần này nhà Liêu phái người tới rất nhiều, bọn họ không thể ứng đối?

Nguyễn Tố Tuyết thở dài, “Ta cũng nói không ra là chuyện gì xảy ra, trước khi ra trận giết địch vẫn còn tốt, thế nhưng trống trận của đối phương vừa vang liền lập tức quân lính tan rã, như vậy hai lần ta và các phó tướng cũng không dám cho bọn họ chủ động xuất kích, chỉ có thể lui giữ làm đầu, suy nghĩ đối sách.”

“Kỳ quái như thế…?”

“Trước khi ta đến Ung châu thu được văn kiện khẩn cấp của thủ tướng ở đây, liền báo cho ta chuyện quái dị này, ta lúc đầu cũng không tin hoàn toàn, thế nhưng vị thủ tướng này là bạn tri kỉ sinh tử của Tĩnh Việt lúc còn sống, ta cảm thấy hắn sẽ không nói xằng nói bậy, không ngờ lại là thật…

“Ngươi đã đến vừa lúc, ta mặc dù đọc một lượt y thuật, lúc còn là cô nương cũng giả nam trang làm quân y trong quân doanh, nhưng không kiến thức rộng rãi bằng ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy.”

“Tỷ tỷ ngươi quá khen, nghe ngươi nói như vậy ta cũng không nghĩ ra được đây rốt cuộc là nguyên nhân gì, ngươi lại nhớ thử xem, những tướng sĩ ấy có cảm giác gì?”

Nguyễn Tố Tuyết đứng lên, tinh tế suy tư, sau đó nói, “Bị ngươi nói như thế những tướng sĩ này tựa hồ cũng nói lúc nghênh địch nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái, rung đến trong óc bọn họ vang lên ong ong, không chỉ không có cách nào tập trung tinh thần giết địch, có vài người trước mắt còn xuất hiện ảo giác, thậm chí coi người mình thành người Liêu.”

Thanh âm?

“Tỷ tỷ vậy ngươi có từng nghe thấy loại thanh âm này?”

Nguyễn Tố Tuyết lắc lắc đầu, “Kỳ quái chính là ở ta cái gì cũng nghe không thấy.”

Lúc đầu nghe thấy Nguyễn Tố Tuyết nói sau khi nghe thấy “trống trận” liền quân lính tan rã, lại thêm loại tình huống nàng miêu tả, Lăng Thanh phỏng đoán trong trận doanh đối phương có lẽ có cao nhân nào đó, lợi dụng trống trận để nhiễu loạn tinh thần con người.

Mà Nguyễn Tố Tuyết sở dĩ nghe không được, thì có lẽ có liên quan tới việc nàng không có võ công không có nội lực, loại này càng là người nội lực cao thâm càng dễ bị ảnh hưởng, nhưng sự thực có như vậy hay không, hắn bây giờ cũng không dám hoàn toàn xác định.

Lăng Thanh ra khỏi doanh trướng của Nguyễn Tố Tuyết, đang muốn tìm Yên Vân Liệt hỏi y chuyện về âm luật, lại thấy chỗ doanh trướng ồn ào.

“Có chuyện gì?”

“Lăng Thanh!” Tiết Ký Phong nhảy ra từ trong đám người, “Ngươi xem chúng ta năm người chỉ hai màn trướng, muốn chia thế nào?”

Phó tướng tên là Lưu Bình quay đầu lộ ra vẻ mặt khó xử, “Làm khó các vị chen chúc, trong quân thực sự không còn nhiều màn trướng như vậy.”

“Thêm một màn trướng cũng không có sao?”

Lăng Thanh trấn an Tiết Ký Phong nói, “Nơi đóng quân biên quan vật tư thiếu thốn có thể hiểu được, huống hồ ở loại địa phương này cũng không cần câu nệ chi tiết, chen thì chen đi.”

Lần này đổi thành Tiết Ký Phong lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, “Ngươi nhưng thật ra nói xem muốn chen thế nào?”

Đông Ly Mộ Vân là vương hầu, thân phận của An Dương vương thì lại càng không bình thường, đứng ở nơi đó không nói một tiếng, trên mặt rõ ràng viết: Loại bình dân kêu loạn này sao có thể ở cùng một trướng với bản vương?

Lăng Thanh vỗ vỗ vai Tiết Ký Phong, “Ngươi cùng ta còn có Yên Vân Liệt…”

Nói còn chưa dứt lời, Yên Vân Liệt chỉ chỉ Lưu Bình, “Ngươi ở cùng hắn là được rồi.”

“Hả?” Tiết Ký Phong há to mồm chuyển hướng sang Lưu Bình.

Lưu Bình vội vã xua tay, “Chỗ ta đều là công văn cơ mật, hạng người nhàn tạp không thể đi vào.”

Người nào đó bị mang danh hạng người nhàn tạp ngồi xổm một bên vẽ vòng tròn.

“Đống củi cũng có thể ngủ.”


Lăng Thanh hung hăng trừng Yên Vân Liệt một cái, “Tiết đại ca, ngươi ở cùng một trướng với chúng ta.”

Mặc dù không cần đi ngủ đống củi, nhưng Tiết Ký Phong cũng không vui vẻ, có lẽ luôn cảm thấy quấy rầy gì gì đó nhà người ta, Yên đại giáo chủ sắc mặt âm trầm kia như sắp xẻ hắn thành tám mảnh cho sói hoang ăn.

Nghỉ ngơi một lát, mấy người và phó tướng trong quân tề tụ trong trướng chủ soái, thương thảo đối sách.

“Lăng thiếu hiệp, ngươi đoán có thể là tiếng trống trận của người Liêu ảnh hưởng thần thức binh sĩ bên ta, đây có phần rất làm người ta khó mà tin được. Vì sao người của bọn họ đều không bị làm sao?”

Lên tiếng chính là Dần Hổ một vị phó tướng khác, người này mặt râu quai nón, vóc người khỏe mạnh, thoạt nhìn tính tình ngay thẳng, nói chuyện cũng là thẳng thắn.

Lưu Bình nói với hắn, “Ngươi cả ngày chỉ biết đùa thương chơi đại đao, làm sao biết cao thủ chân chính trên giang hồ không cần đao kiếm cũng có thể đả thương người.”

“Xì, đều là nói mò, Dần gia ta mới không tin có người như vậy.” Dần Hổ liền vỗ vỗ cánh tay cường tráng của mình, “Dần gia ta ra trận giết địch, dựa vào chính là một thân sức mạnh của ta còn có thanh đao kim hoàn kia, có thể không dùng đao kiếm đả thương người, đây chẳng phải là yêu ma nói xằng, người trong ma giáo?”

Tiết Ký Phong bật cười, “Ngươi khoan hãy nói, chúng ta đây không phải có một người trong ma giáo, người ta còn là giáo chủ đấy.”

Vừa nói xong, trong trướng tức khắc an tĩnh lại, Yên Vân Liệt quét Tiết Ký Phong một cái, sát khí bức đến Tiết Ký Phong rụt rụt cổ.

Lăng Thanh nhìn về phía Yên Vân Liệt, còn chưa đợi mở miệng, liền thấy Yên Vân Liệt nghiêng đầu mỉm cười với hắn, ý bảo hắn không có vấn đề gì, ngay sau đó lấy ra kia khúc sáo nhỏ kia từ trong ngực, đưa đến bên miệng thổi lên.

Lăng Thanh biết Yên Vân Liệt không có ý định đả thương người, lại lòng mang hiếu kỳ, liền không có phong thính giác của mình.

Tiếng sáo du dương uyển chuyển thê lương, làn điệu chợt chậm chợt nhanh, lúc đầu còn làm cho người ta cảm thấy trong trẻo động lòng người, nhưng một lát sau làn điệu đột nhiên nhanh vọt, làm cho người ta có chút theo không kịp tiết tấu vận luật, liền bất tri bất giác thúc mở nội lực, lại cảm giác khí huyết bị một cỗ lực lượng đẩy ngăn, thêm vào giai điệu réo rắt không ngừng mà càng ngày càng cấp bách bên tai, như đang thúc giục cái gì, hai cỗ lực lượng bắt đầu chống lại…

“A nha nha nha… Đừng thổi!” Dần Hổ ôm đầu hô to, “Nhịp điệu cái quái gì đây, làm cho đầu Dần gia ta cũng sắp nứt ra!”

Một lời thức tỉnh mọi người đang ngồi, tiếng sáo của Yên Vân Liệt cũng chợt ngừng lại.

Lăng Thanh dẫn khí về chỗ cũ, âm thầm thở ra, vừa rồi biết rõ Yên Vân Liệt là đang cho người đang ngồi thí dụ mẫu, nhưng mình trong bất tri bất giác nhưng cũng động chân khí chống lại âm luật của y, nếu không phải là Dần Hổ đúng lúc hô ngừng, phỏng chừng sẽ giằng co với nội lực trong làn điệu rồi.

Lại nhìn những người khác, sắc mặt Đông Ly Mộ Vân khẽ biến, tựa đang thuận nội tức; Tiết Ký Phong thì dùng tay áo lau đi một đầu mồ hôi, dựa theo tính tình của hắn, hiển nhiên vừa rồi dám chắc chống chọi với từ khúc của Yên Vân Liệt; An Dương vương thủy chung bộ dáng thờ ơ với ngoại vật, cho dù có ảnh hưởng gã cũng sẽ không để ý tới; mà Nguyễn Tố Tuyết chỉ là có phần kỳ quái nhìn mọi người, Lưu Bình và mấy phó tướng còn lại thoáng bị chút ảnh hưởng.

Yên Vân Liệt thu sáo nhỏ vào, Dần Hổ kia lại tựa còn có điểm không phục, nện bàn nói, “Dần gia ta vẫn chưa tin, nếu như trống trận ấy thật sự có thể nhiễu loạn thần thức con người, vì sao người Liêu đều không có phản ứng gì?”

“Có lẽ những người Liêu ấy đều là người điếc thì sao?” An Dương vương chậm rì rì nói.

“Thật ra chỉ cần nghe không được là được, che thính giác lại, sau đó qua phương thức khác hiệu lệnh chỉ huy tướng sĩ cũng không phải không thể.” Lăng Thanh mặc dù không đồng ý với cách nói của An Dương vương, nhưng đồng ý ý tứ của gã, chỉ cần nghe không được cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nguyễn Tố Tuyết nghĩ nghĩ, nói, “Ta cảm thấy phương pháp này có thể thử một lần, các tướng sĩ dùng kim châm phong huyệt, không nghe trống trận của người Liêu, Lưu Bình các ngươi làm cho người ta vẽ mấy cái cờ lớn, để thay thế trống trận bên ta.” Sau đó nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Kính xin Yên giáo chủ cũng cùng xuất chiến, sẽ hiểu hơn về vị cao nhân phía đối phương kia.”

Vừa nghe có phương pháp ứng đối, tướng sĩ phía dưới nhất thời cổ vũ sĩ khí, sau khi phân phát phó tướng, trong trướng chỉ để lại Nguyễn Tố Tuyết, Đông Ly Mộ Vân, An Dương vương cùng Lăng Thanh.

Nguyễn Tố Tuyết quét đi nhu hòa lúc trước, biểu tình trên mặt cũng lạnh mấy phần, nói với An Dương vương, “An Dương vương gia hẳn là hiểu rõ, ngài và thần thiếp lập trường bất đồng, Kỳ gia hôm nay mặc dù không phải ngài tạo thành, nhưng cũng là vương gia ngài quản giáo thủ hạ bất lực dẫn đến, bây giờ vương gia đến nơi này, quân doanh trọng địa, thần thiếp cũng không dám cam đoan an nguy của vương gia ngài.”

Lăng Thanh không ngờ Nguyễn Tố Tuyết lại nói trực tiếp như vậy, bầu không khí trong doanh trướng bỗng chốc lúng túng.

An Dương vương nghe xong lời nói này của Nguyễn Tố Tuyết, biểu tình trên mặt hơi hoãn lại, sau đó vẫn là thái độ không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng cười.

“Bản vương sinh là bào đệ của tiên đế, hoàng cữu của đương kim thánh thượng, đương nhiên có trách nhiệm tận lực để duy trì sự an ổn của vương vị, bản vương xác thực từng không thể đúng lúc khuyên can tiên đế cứu Kỳ tướng quân, nhưng bản vương có thể thề với trời, bản vương… không có một chút hứng thú nào với bản đồ trong tay ngươi kia, hãm hại Kỳ gia các ngươi là Hoắc Hiền tự ý làm, ý đồ của gã là thâu tóm nhiều tài vật để chiêu binh mãi mã, phá vỡ chính quyền.”

Nguyễn Tố Tuyết vẫn lạnh mặt như cũ, “Hiện nay Hoắc Hiền chết, không thể đối chứng, vương gia ngài trốn tránh trách nhiệm thế nào cũng vô ích!”

Nguyễn Tố Tuyết một thân chiến bào giáp mềm tơ vàng, đầu đội mũ nữ, đoan trang túc mục, pha mấy phần uy vũ của nam nhi, nói chuyện cũng từng chữ âm vang, nói năng có khí phách, làm cho người ta không khỏi kính nể, “Nợ mạng người của vương gia đều ghi trên sổ ghi chép của Diêm vương, ta không so đo, nhưng sẽ có một ngày bắt ngươi trả.”

Cơ miệng An Dương vương co rúm hai cái, bộ dáng khí định thần nhàn ban đầu tựa như không chống được nữa.

Vừa lúc đó, Đông Ly Mộ Vân đứng dậy, “Kỳ phu nhân, chúng ta lần này đến Ung châu, là bởi vì trước đó được Tạ Thiên Cơ Tạ lão tiền bối ám chỉ, khả năng trong lăng Diễm đế cất giấu đỉnh trấn quốc, mà có người có chủ ý với những chiếc đỉnh này.”

Mũi nhọn trong mắt Nguyễn Tố Tuyết thu lại một chút, “Ấn ngươi nói như vậy, quả thật có người dạ tập ta mấy lần, nhưng ta đều tưởng người Liêu gây nên.”

Lăng Thanh không khỏi cả kinh, “Tỷ tỷ vì sao không thêm nhân thủ canh giữ ngoài doanh trướng?”

Nguyễn Tố Tuyết lại là cười, “Như vậy chẳng phải là mục tiêu càng rõ ràng? Huống hồ… nếu tới thật là vì lăng Diễm đế, thứ bọn chúng muốn lúc này cũng không ở trên người ta.”

Chú thích

(1) “thái thượng” chỉ thánh nhân, “vong tình” là quên đi tình cảm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.