Tàng Tình

Chương 26


Đọc truyện Tàng Tình – Chương 26

Cuối xuân đầu hạ, đúng vào mùa mưa dầm Giang Nam, cành liễu mảnh xanh biếc đầy đường, dập dờn hương thơm ngát vụn vặt thanh nhã.

Đông Ly Mộ Vân bước vào cửa viện Phi Chiếu các, liền thấy được một hình ảnh thích ý tự tại như thế. Thanh niên tuấn tú ngồi dựa nghiêng vào cột hành lang, bên cạnh bày một bình chè xuân Long Tỉnh vừa mới pha xong, hương thuần nhè nhẹ thấm vào ruột gan, nhàn nhạt phiêu tán trong gió nhẹ mưa phùn.

“Lăng Thanh.”

Thanh niên nghe tiếng nghiêng đầu, trong tròng mắt trong suốt tựa như ngưng tụ từng hạt nước, trong veo lấp lánh, nhìn thấy người, mắt hơi nheo lại, khóe miệng giương lên, “Đông Ly đại ca, ngươi đã đến rồi.”

Bước chân Đông Ly Mộ Vân hơi chậm lại, lúc này mới đi qua, đứng cách Lăng Thanh một cái lan can. Lăng Thanh đơn giản nằm trên lan can gỗ, ngửa đầu nhìn y. Đông Ly Mộ Vân vươn tay ra xoa xoa đầu hắn, “Lăng bá bá gửi thư nói ngươi mất trí nhớ, cũng may còn nhận ra đại ca.”

Lăng Thanh gối mặt lên cánh tay mình, khẩu khí có chút không vui, “Không phải là có một số chuyện nhớ ra, một số chuyện nhớ không ra sao, cha lại còn lo lắng không cho ta xuất môn.”

Trong lòng Đông Ly Mộ Vân cả kinh, đường nhìn rơi lên ngón tay Lăng Thanh, sau đó nhíu mày, “Lăng bá bá đương nhiên là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng không ngẫm lại, người lớn như thế bỗng dưng biến mất không tung tích trong kinh thành, trong một năm sau đó lại không có bất kỳ tin tức gì, sao có thể làm cho người ta không lo?”

“…” Lăng Thanh đeo khuôn mặt không chịu phục chút nào, nhưng không có phản bác, chỉ đứng dậy tay chống lan can, “Đông Ly đại ca nếu đến xem ta, không bằng thuận tiện mang ta đi giải giải sầu, nhốt cả ngày trong thôn trang như thế này không buồn ra bệnh mới là lạ.”

Thanh niên trước mắt không mặc giống như dĩ vãng, một thân áo tay hình mũi tên màu xanh nhạt, dây cột tóc cùng màu theo hai tóc mai rủ xuống, thiếu vài phần văn nhã, thêm chút khí hiên ngang, tựa hồ xem ra còn trẻ hơn niên kỷ chân thực một chút.

Điều này làm cho Đông Ly Mộ Vân có một chớp mắt ảo giác, dường như đang nói chuyện với Lăng Thanh rất nhiều năm trước đây, Lăng Thanh khi đó còn chưa thích mặc bạch y thắt lưng rộng tay áo lớn ấy, lời nói cử chỉ cũng rộng rãi hoạt bát như bây giờ, mà không phải trầm ổn nhã nhặn, khiêm tốn có lễ, cứ gặp gỡ phiền phức tìm mình viện binh. Thế nhưng đối với Đông Ly Mộ Vân mà nói, đây… cũng không phải là chuyện tốt.

“Đại ca lần này tới chính là dẫn ngươi đi Vũ Hoàn sơn tham gia đại hội võ lâm.”

Trên khuôn mặt Lăng Thanh không khỏi lộ ra biểu tình hớn hở, nhưng sau một khắc lại nghi hoặc, “Đại hội võ lâm vì sao không mở ở Kình Vân sơn trang, mà phải đi Vũ Hoàn sơn của minh chủ tiền nhiệm?”

Đông Ly Mộ Vân cười nói: “Muốn đề cử minh chủ võ lâm mới, đương nhiên phải có một người làm chứng ở đó.”

Nghe vậy, nghi hoặc của Lăng Thanh vừa chuyển thành kinh ngạc, “Đông Ly đại ca muốn từ nhiệm?”

Đông Ly Mộ Vân vòng lan can đi tới, kéo Lăng Thanh ngồi xuống, cũng rót chén trà cho mình, “Phụ vương niên kỷ lớn đã từng nhiều lần nói muốn giao Đông Chu gia cho ta. Hoàng đế tuy rằng sống qua trận bệnh năm ngoái ấy, nhưng xem ra là chống không được đến mùa hè năm nay, thái tử lại nhỏ tuổi, dã tâm của nhị hoàng tử rất rõ ràng, đến lúc đó không thể tránh được một hồi náo động vương triều…”

Lăng Thanh hơi nghiêm túc biểu tình, tròng mắt trong suốt thu lại, lại có mấy phần bộ dáng thận trọng nội liễm ngày trước, tựa hồ là nghĩ một lượt lời nói của Đông Ly Mộ Vân trong lòng, mới mở miệng, “Đông Ly đại ca là đứng ở bên nào?”

Đông Ly Mộ Vân mỉm cười, “Bất luận là minh chủ võ lâm hay là Đông Chu vương, Đông Ly đại ca vẫn đều là Đông Ly đại ca của ngươi, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Lăng Thanh không nói thêm nữa, chỉ nói chuyện đi Vũ Hoàn sơn với Đông Ly Mộ Vân, chỉ chớp mắt, lại thành Lăng Thanh đã quên một phần sự tình, dường như khôi phục thành nhiều năm trước ấy.

Đông Ly Mộ Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn rốt cuộc quên bao nhiêu? Quên lại là phần nào?

Cùng dùng bữa tối với Lăng Thanh tại Vãn Nguyệt sơn trang, Đông Ly Mộ Vân khéo léo từ chối lời mời ngủ lại tại Vãn Nguyệt sơn trang, mà là một mình trở lại khách *** trú chân. Vừa vào cửa phòng, còn chưa xoay người, khí tức quen thuộc liền ập vào.

“Hiện giờ tình thế khẩn trương, vương gia không cần ở lại trong kinh sao?” Đông Ly Mộ Vân hỏi.

An Dương vương từ phía sau ôm Đông Ly Mộ Vân, đầu ghé vào bên gáy hắn, “Ngươi không có ở lại Vãn Nguyệt sơn trang qua đêm, trái lại quay về nhà trọ, chẳng lẽ không phải vì ngươi biết bản vương sẽ tìm đến ngươi?”

Nói xong nắm bả vai Đông Ly Mộ Vân dùng sức lật người hắn qua, bên trong có chút vị đạo không cho chống cự, mà Đông Ly Mộ Vân cũng không có phản kháng, mặc y đặt mình trên ván cửa, hung hăng hôn.

“Đông Ly… Trái tim của ngươi ở nơi nào? Bản vương thật muốn biết…” An Dương vương hỏi khi hai người tách ra thở dốc.


Biểu hiện trên mặt Đông Ly Mộ Vân bình tĩnh, bởi vì nụ hôn kích thích hai gò má hiện lên một chút đỏ bừng, hắn giơ tay lên xoa ngực trái của mình, “Trái tim của ta ở chỗ này, vương gia muốn xem… có thể tự mình động thủ.”

An Dương vương nắm thật chặt nắm tay nhìn hắn, hai người trầm mặc một trận, cũng là Đông Ly Mộ Vân mở miệng trước.

“Cho ta phương thuốc giải ‘Cập Đệ’, Lăng Thanh mất trí nhớ rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, An Dương vương đen mặt buông tay đang đè Đông Ly Mộ Vân ra, nổi giận đùng đùng đi tới bên cửa sổ, “Quên thì tốt, quên sạch ngươi là tốt nhất!”

Trong phòng lại là một trận lặng im, ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, ánh trăng như nước chiếu vào, im lặng lưu chuyển.

Đông Ly Mộ Vân khẽ kêu một tiếng “Triệu U”, thanh âm trầm thấp mà ôn đạm, “Ngươi biết, trong lòng hắn, ta vĩnh viễn đều là Đông Ly đại ca của hắn, ta không hi vọng ngay cả một chút quan hệ này cũng không giữ được.”

An Dương vương xoay người lại, hơi hất cằm lên, khẩu khí cương quyết, “Được, để bản vương xem, đại ca ngươi đây có thể làm cho hắn tới trình độ nào?”

Nghe vậy con ngươi Đông Ly Mộ Vân bỗng nhiên co rút lại một cái, sau khi kinh sợ qua đi lại đi thẳng về phía bên giường, nới dây cột tóc ra chậm rãi cởi quần áo… Rất nhanh liền cởi đến không còn gì, trên mặt Đông Ly Mộ Vân lại không có vẻ thẹn thùng gì, mặc cho thân thể xương cốt đều đặn trần trụi bại lộ dưới tầm mắt của An Dương vương.

An Dương vương chậm rãi đi qua, ngón tay vòng quanh nhô ra màu nâu trước ngực hắn hai vòng, “Đông Ly minh chủ bây giờ là càng cởi càng thuận tay rồi, cô nương của nào lâu nào các cũng đều nhanh không đuổi kịp minh chủ đại nhân.”

Lời nói mang gai, không có vén lên một tia tình tự của Đông Ly Mộ Vân, đối mặt người như vậy lại càng gợi lên ham muốn chinh phục của con người, muốn hung hăng xỏ xuyên qua hắn, nhìn cứng cỏi của hắn từng chút bị đánh sập, sau đó lộ ra vẻ mặt mê loạn.

An Dương vương bỗng nhiên dùng sức trên tay, đẩy ngã Đông Ly Mộ Vân xuống giường, sau đó phủ lên trên, không có bất luận dạo đầu nào trực tiếp công thành, đau đến mức cả người Đông Ly Mộ Vân bỗng nhiên căng ra.

Dũng đạo khô khốc chèn An Dương vương cũng có chút đau, vách ruột mềm mại còn đang đẩy vật cứng xâm nhập ra ngoài, An Dương vương gian nan động hai cái, bất thình lình nắm lấy mắt cá chân Đông Ly Mộ Vân đột nhiên nhấc chân của hắn lên, dưới eo dùng sức va chạm, hung hăng vọt vào trong giống như trút giận.

Đông Ly Mộ Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn bị xé rách men theo kỳ kinh bát mạch (1) truyền khắp đầu dây thần kinh, nơi bị xâm nhập nóng rát, cũng may đối phương còn có chút nhân tính, không lập tức triển khai thế tiến công.

Đợi cho hỗn độn trước mắt tan đi, Đông Ly Mộ Vân thấy An Dương vương đang ở phía trên mình, dùng một loại biểu tình phức tạp khó mà nói rõ, như là đồng tình hoặc như là cười nhạo, còn có chút phẫn nộ, thậm chí còn có thể cảm giác được một chút ý vị giận dỗi.

Đông Ly Mộ Vân giật giật thắt lưng, dưới thân lập tức truyền đến một trận đau đớn, cảm giác còn có dịch thể dính trơn chậm rãi chảy ra, trong phòng tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt. Đông Ly Mộ Vân lại không quản nhiều, trái lại đưa tay vòng quanh cần cổ của An Dương vương, “Triệu U… Ta nhất định cùng rơi xuống Tu La địa ngục với ngươi, trọn đời không được siêu sinh…”

An Dương vương giống như bị những lời này xúc động, bỗng nhiên rút phân thân ra, lại hung hăng đâm vào, Đông Ly Mộ Vân bị đau đến mức năm ngón tay vòng quanh y siết chặt, móng tay lưu lại mấy vết máu trên lưng y.

An Dương vương không thèm để ý chút nào, từng chút khai thác lãnh thổ trong thân thể hắn, không kiêng nể mà rong ruổi trên lãnh địa thuộc về y, “Đông Ly, ngươi có nhớ năm đó sau khi say rượu hỏi ta, trên đời này liệu có thứ gì có thể làm cho người ta muốn sao được vậy, thông qua nó, có thể đạt được thứ mình muốn…”

Đông Ly Mộ Vân bỗng dưng ngẩn người, sau đó có chút tự giễu mà cười, hai mắt nhìn đỉnh màn có chút thất thần, “Nhớ, ta sao có thể quên, sau đó ngươi liền cho ta ‘Cập Đệ’…”

An Dương vương không nói thêm cái gì, trong phòng chỉ quanh quẩn tiếng vang thân thể va chạm vào nhau, khi đến đỉnh, Đông Ly Mộ Vân đột nhiên đỡ thân trên một ngụm cắn An Dương vương, vẫn cắn, cũng không nhả ra.

“Vì sao ngươi mỗi lần đều không lại dùng lực cắn xuống phía dưới một chút?” An Dương vương thấp giọng hỏi hắn, vật nóng chôn sâu trong cơ thể hắn giật giật, vẩy toàn bộ dịch nóng vào trong thân thể hắn.

Đông Ly, bản vương chưa từng lừa ngươi, “Cập Đệ” quả thật cho bản vương chiếm được thứ vẫn muốn…

Cách đại hội võ lâm của Vũ Hoàn sơn còn có không ít thời gian, thế nhưng Lăng Thanh bị đè nén trong trang đã không kịp đợi nữa, sớm thu thập xong hành lý giống như chạy trốn cùng Đông Ly Mộ Vân lên đường đi Vũ Hoàn sơn.

Chỉ là không ngờ trên nửa đường mọc ra một người, làm cho tâm tình vốn tốt của Lăng Thanh cũng như trời mưa phùn kéo dài này, thường thường muốn thổi chút mưa bụi.

“Phía trước có một cửa hàng trà lạnh, có muốn đi qua hay không?”


“Chủ ý này rất tốt, bản vương cũng có chút khát.”

“Đông Ly đại ca hình như không hỏi vương gia ngươi…”

“Vậy vị Đông Ly đại ca này, xin hỏi ngươi là đang trưng cầu ý tứ của bản vương, hay là đang trưng cầu ý của vị Lăng công tử này?”

“Ngươi?”

“…”

Ba người cưỡi ngựa thảnh thơi đi trên quan đạo, bởi vừa lên đường liền rùm beng không ngớt, Đông Ly Mộ Vân phải đi giữa hai người, để tránh hai người từ tiểu hài tử đấu võ mồm diễn biến thành tiểu hài tử đánh lộn, như vậy thì thì thực sự rất khó coi.

Bất quá hắn xác thực không ngờ sẽ là tình huống như vậy, ký ức của Lăng Thanh rối loạn, tính cách cũng có chút lui trở lại thời gian thiếu niên, trái lại An Dương vương một chút cũng không để ý vô lễ của Lăng Thanh, một đường nói nhao nhao nhưng cũng có vẻ có chút náo nhiệt.

Đang khi Đông Ly Mộ Vân một mình cảm khái, An Dương vương thuận lợi chọc giận Lăng Thanh. Lăng Thanh một mình đánh ngựa đốc đốc đốc đi đằng trước, An Dương vương kéo kéo dây cương kề đến bên cạnh Đông Ly Mộ Vân, “Ngươi nghĩ hắn là vì ‘Cập Đệ’ mới mất đi một phần ký ức?” Không đợi Đông Ly Mộ Vân trả lời, An Dương vương nghiêng nghiêng đầu, “Bản vương lại cảm thấy không giống lắm…”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Đông Ly Mộ Vân trầm giọng hỏi.

An Dương vương không lên tiếng, chỉ đưa tay phủ lên tay nắm dây cương của Đông Ly Mộ Vân, “Ai nói rơi vào Tu La địa ngục thì không thể siêu sinh?” Tiện đà tự nói tiếp, “Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là ‘luân hồi’. Cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.”

Đông Ly Mộ Vân mở to mắt, tựa như không ngờ được An Dương vương lại nói ra lời như vậy.

An Dương vương thu tay lại, cầm dây cương của mình, nhìn phía trước, “Chờ sau khi trở lại liền cho ngươi phương thuốc…”

Nói xong, đã nhìn thấy An Dương vương thúc ngựa đi tới phía trước song song với Lăng Thanh, phút chốc lại truyền tới thanh âm hai người cãi lộn không ngớt, Lăng Thanh giận dữ thậm chí nhấc chân đạp ngựa dưới háng An Dương vương, kết quả bản thân thiếu chút nữa từ trên ngựa té xuống phía dưới.

Đông Ly Mộ Vân không khỏi nở nụ cười, sau đó nghĩ lại lời An Dương vương vừa nói kia một lần.

“Cái gọi là giải thoát, chính là thoát khỏi ràng buộc…”

Đi vài ngày, Lăng Thanh bị An Dương vương “dạy dỗ” đến hoàn toàn không còn phát cáu nữa, mặc kệ An Dương vương chọc hay ngoáy, tóm lại đều lấy không nhìn đối đãi, vì vậy An Dương vương cũng không còn ý nghĩa gióng chuông thu binh. Đối với loại tình huống này hài lòng nhất chính là Đông Ly Mộ Vân, âm thầm cảm thán lần này bên tai rốt cuộc cũng có thể thanh tĩnh.

Lúc này bọn họ đã đi tới biên cảnh Kinh châu, khi rời khỏi khách ***, *** tiểu nhị nhắc nhở bọn họ trên sơn đạo náo sơn tặc, bảo mấy vị gia cũng cẩn thận một chút.

Lăng Thanh vô tình hừ một tiếng, cầm Quy Mộng một cước bước qua cánh cửa, thân thể giương ra liền phi thân lên ngựa vững vàng trên yên, động tác mềm mại lại tiêu sái. Đông Ly Mộ Vân nhìn An Dương vương, ra ngoài cũng lật mình lên ngựa, mặc dù không có biểu hiện khinh công mình rất cao như Lăng Thanh cố ý làm ra, nhưng động tác cũng cực kỳ hiên ngang gọn gàng.

Thấy hai người bọn họ như vậy, An Dương vương cũng hừ một tiếng, phe phẩy cây quạt tùy tiện ra khỏi nhà trọ, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người “bộp” thu lại cây quạt, sau đó ngoan ngoãn giẫm lên bàn đạp.

Trong lòng Đông Ly Mộ Vân cười thầm, có thể làm chuyện không có phong độ như thế giống như thiên kinh địa nghĩa, chỉ sợ cũng chỉ có An Dương Vương, lại nghĩ, mấy ngày nay cũng coi là thời gian hắn và An Dương vương ở chung dưới tình huống không giương cung bạt kiếm khó có được.

Đường lên núi đi không bao xa, nhưng thật ra thực sự gặp phải sơn tặc, mười mấy người vây quanh một chiếc xe ngựa đằng trước, trên mặt đất bốn phía còn ngã mấy người hắc y che mặt. Khi mấy người trong đó muốn leo lên xe ngựa, đôi mi thanh tú của Lăng Thanh khẽ nhếch, kêu to một tiếng, chân đạp bàn đạp mượn lực mà lên, Quy Mộng trên tay leng keng ra khỏi vỏ, liền giơ cao kiếm phi thân qua.

Mấy tên sơn tặc mỏn mọn này đương nhiên không phải là đối thủ của Vãn Nguyệt kiếm, phỏng chừng mấy ngày nay đấu khí với An Dương vương càng đấu càng nghẹn lâu, mấy phen công phu, thu thập đến sạch sẽ gọn gàng, An Dương vương thấy cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn nhếch đuôi mày.

Sơn tặc ngã đầy đất, mà trên thân kiếm Quy Mộng không dính giọt máu, Lăng Thanh tra kiếm vào bao, leo lên xe ngựa vén rèm xe, “Các ngươi không có việc gì chứ, sơn tặc đều…”


Mấy đạo ngân quang bay về phía hắn, lai không kịp né tránh, Lăng Thanh chỉ cảm thấy trên vai truyền đến một trận đau đớn đâm vào, đồng thời thấy rõ người trong xe, không khỏi kinh ngạc.

“Yên giáo chủ?”

Cho rằng có những người đời này cũng sẽ không gặp lại được, nhưng ông trời lại muốn trêu chọc ngươi.

Khi màn xe bị vén lên, chớp mắt dung nhan tuấn tú ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Yên Vân Liệt cảm thấy trong ***g ngực của mình có cái gì giống như sắp nhảy khỏi cổ họng. Sau đó khiến y lập tức hoàn hồn chính là cái tay vẫn còn duỗi ngang của mình, cùng với ba chiếc châm độc sáng loáng đâm trên vai đối phương.

Thanh niên đã không phải là thanh niên trong ấn tượng của mình kia, hắn mặc một thân áo tay hình mũi tên màu xanh nhạt, vạt áo cùng tay áo có thêu hoa văn màu bạc, bên hông cài một cái đai lưng lụa trắng khảm ngọc thạch, giày màu trắng, một đầu tóc đen chải sau đầu kết thành búi tóc, dây cột tóc màu xanh nhạt theo hai bên má rủ xuống, hoàn toàn là trang phục của hiệp sĩ giang hồ, nhẹ nhàng khoan khoái, phong tư hiên ngang.

Bị mình dùng châm độc tổn thương cũng là vẻ mặt lơ đễnh khoát khoát tay, bảo y đừng để ý, nói là hắn lỗ mãng trước, lại ngăn trở Đông Ly Mộ Vân hơi có chút giận dữ, xách theo kiếm lên.

Trong lòng Yên Vân Liệt nói không ra lúc này là tư vị gì, xuyên qua màn xe nhìn hắn cưỡi ngựa đi ở phía trước, thường thường cùng Đông Ly Mộ Vân song hành nói gì đó, nói đến lúc cao hứng bừng, tay cầm Quy Mộng múa hai cái trên không trung.

Cũng có lúc đi song song với An Dương vương, bất quá hiển nhiên bầu không khí sẽ không hài hòa như thế, nói nói liền thấy ngón tay hắn bắn ra, không biết cái gì bắn vào mông ngựa của An Dương vương, ngựa của An Dương vương hí một tiếng chạy về phía trước, kéo cũng kéo không được, mà hắn thì quay mặt về phía Đông Ly Mộ Vân. Bộ dáng kia quả thực thú vị, thế nhưng chúng lại không liên can gì đến Yên Vân Liệt y…

Yên Vân Liệt cúi đầu nhìn nhìn hài tử vẫn còn đang mút ngón tay ngủ say trong lòng mình, ngực không nén nổi một trận thẫn thờ.

Hắn đã quên… Hắn là thực sự quên đi tất cả…

Dọc đường trì hoãn, không kịp vào thành trước khi ở cửa thành đóng, mấy người quyết định nghỉ tạm một đêm trong miếu đổ nát ở ngoài thành.

“Yên giáo chủ cũng là đi Vũ Hoàn sơn tham gia đại hội võ lâm?” An Dương vương gảy đống lửa nhìn như vô ý hỏi, “Sao có thể dẫn đến chật vật như thế?”

Nghe thấy y hỏi như vậy, Lăng Thanh ngồi bên cạnh một đống lửa khác, và Đông Ly Mộ Vân đang giúp Lăng Thanh xử lý vết thương trên vai, cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt đút cho hài tử một chút nước cơm, đang ôm hài tử vào trong ngực vỗ nhẹ lưng để cho bé ợ, “Bản tọa cũng là nhận lời mời tham gia đại hội Vũ Hoàn sơn, thế nhưng dọc theo đường đi không ngừng bị quan binh ngăn cản…”

Nói đến đây mâu quang đột nhiên biến thành sắc bén nhìn về phía An Dương vương, thấy y tựa hồ không phát hiện chút nào, mới thu lại mâu quang tiếp tục nói: “Bất đắc dĩ, bản tọa mới phân mấy đường đi với thuộc hạ, nếu như quan binh thật là hướng về phía bản tọa mà tới có thể nhờ bọn họ dẫn dắt rời đi, thế nhưng không ngờ lại đụng phải sơn tặc trên sơn đạo.”

“Yên giáo chủ có biết mục đích của những quan binh này là gì?” Đông Ly Mộ Vân hỏi.

Yên Vân Liệt lắc đầu, “Không biết, thoạt nhìn như là đang tìm cái gì.” Nói đến đây, hài tử trong lòng không biết vì sao khóc lên “oa oa”, Yên Vân Liệt không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm dỗ hài tử.

Vết thương trên vai Lăng Thanh chỉ là vết thương nhỏ, uống thuốc giải Yên Vân Liệt cho, bức máu độc trên miệng vết thương ra thì cũng không đáng ngại. Lăng Thanh mặc lại quần áo nhận lấy bánh màn thầu Đông Ly Mộ Vân nướng, cắn hai cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại cầm một cái đứng dậy đi tới bên cạnh Yên Vân Liệt ngồi xuống, “Yên giáo chủ vẫn vội vàng chiếu cố hài tử, cũng còn chưa ăn thứ gì, cho.”

Yên Vân Liệt nhìn bánh màn thầu Lăng Thanh chìa tay đưa qua, lại thấy nụ cười thân thiện trên mặt hắn, trầm mặc, nhưng không có nhận, “Không sao, bản tọa vẫn chưa đói.”

Thấy ý tốt bị cự, Lăng Thanh chỉ bĩu môi, nhưng lại dường như có hứng thú rất lớn với hài tử trong lòng Yên Vân Liệt, “Đây là hài tử của Yên giáo chủ? Vì sao nhỏ như vậy đã mang theo xuất môn?”

“Để nó một mình trên Thiên Tuyệt sơn bản tọa không yên tâm lắm, sau khi vào sẽ có người tới đặc biệt chăm sóc nó.” Sau đó nhìn Lăng Thanh, “Đây đương nhiên là hài tử của bản tọa…”

Đương nhiên… cũng là của ngươi.

“Tên nó là gì?” Lăng Thanh đặt khuỷu tay lên đầu gối, một tay nâng mặt, tay kia vươn qua chọc chọc khuôn mặt tròn xoe của hài tử. Hài tử vừa rồi vẫn còn đang khóc, trong đôi mắt thật to tràn đầy hơi nước ẩm ướt, bị Lăng Thanh đùa hai cái lại là hướng phía Lăng Thanh toét miệng cười, khóe môi treo một chuỗi nước bọt, còn vươn tay tựa hồ muốn Lăng Thanh ôm một cái.

Chung quy là hắn mang thai mười tháng mạo hiểm tính mạng sinh hạ, cho dù hắn đã quên, phần ràng buộc huyết mạch tương liên ấy vẫn còn, cho dù hài tử còn chưa biết cái gì nhưng cũng cảm giác được.

Yên Vân Liệt dùng tay áo lau đi nước bọt bên miệng hài tử, trầm giọng nói: “Tư Tần, nó tên là Yên Tư Tần.”

Tay đang sờ khuôn mặt hài tử của Lăng Thanh đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu ngưng con ngươi nhìn Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt bốn mắt nhìn nhau với hắn, ánh lửa lấp lánh trong con ngươi trong suốt của Lăng Thanh lấp lánh lưu chuyển.

Yên Vân Liệt cho rằng Lăng Thanh nhìn mình như vậy, là một sợi dây nào đó trong lòng bị mình xúc động, nhưng Lăng Thanh chớp chớp mắt, không có toát ra biểu tình Yên Vân Liệt dự đoán, trái lại khóe miệng nhếch khẽ cười, “Không ngờ Yên giáo chủ lại là người si tình như thế, liệu có phải trong tên của tôn phu nhân có mang một chữ Tần?”


Yên Vân Liệt đã không rảnh nói tiếp với hắn, vừa rồi có xúc động trong nháy mắt, y rất muốn làm cho hắn không nên nói thêm gì nữa.

Cái gì cũng không cần nói nữa… Mình không phải là người si tình gì, trên đời này cũng không có tôn phu nhân của Yên Vân Liệt, chỉ có “Tần Lâm”… Lại hoặc giả chính là ngươi, Lăng Thanh.

Yên Vân Liệt không lên tiếng nữa, Lăng Thanh tựa hồ cũng cảm thấy chán, cầm Quy Mộng lên một mình chạy ra ngoài miếu, quay về phía bóng cây trăng chiếu xuống luyện kiếm.

“Yên giáo chủ…” Lần này là Đông Ly Mộ Vân mở miệng, “Yên giáo chủ nhất định cảm thấy có chút kỳ quái. Thật ra ký ức của Lăng Thanh tựa hồ có chút vấn đề, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ, nếu có chỗ đắc tội còn thỉnh Yên giáo chủ thứ lỗi. Lại nghe nói những ngày qua Lăng Thanh mất tích đều ở tại Thiên Tuyệt sơn được Yên giáo chủ chiếu cố, Đông Ly ở đây trước tiên thay người của Vãn Nguyệt sơn trang tạ ơn.”

“Không khách khí.” Yên Vân Liệt lạnh lùng chống đỡ. Nếu để cho Đông Ly Mộ Vân hoặc là người của Vãn Nguyệt sơn trang biết Lăng Thanh tại Thiên Tuyệt sơn trải qua là quãng ngày như thế nào, phỏng chừng rút gân đào cốt mình xẻ thành tám mảnh cũng không đủ để giải nỗi hận trong lòng bọn họ.

“Vừa nghe nói tên hài tử của Yên giáo chủ, có lẽ là Yên giáo chủ đã tìm được vị ‘Tần Lâm’ kia của ngươi?”

Nghe thấy Đông Ly Mộ Vân nói như vậy, tay đang ôm hài tử của Yên Vân Liệt run rẩy, chỉ úp mở đáp: “Tìm được rồi… Đã tìm được rồi…”

Y đã tìm được “Tần Lâm”, cũng không phải là “Tần Lâm” mà y muốn ấy, thế nhưng đã không sao cả, bởi vì bất luận là người nào, đều lựa chọn rời khỏi mình.

Sau khi Lăng Thanh đi rồi, trên Thiên Tuyệt sơn không còn một người nào có thể nói chuyện với y. Lúc đêm khuya người lặng, liền nhớ tới rất nhiều chuyện, sau khi dùng thuật Nhiếp Hồn theo dõi ký ức tám năm của Lăng Thanh ấy, y dường như sa vào một vũng bùn thật lớn. Vừa nhắm mắt lại, hiện lên trong bóng đêm, chính là dung nhan thanh tú, cử chỉ ôn nhuận khiêm tốn, cùng với ánh mắt chăm chú nhìn len lén cháy mạnh trong bóng tối kia của thanh niên…

Cái loại cảm xúc mạnh mẽ đè xuống, tình càm thầm mến, giấu ở trong lòng không thể nói ra, lại đi theo tâm tâm niệm niệm này, là cường liệt như thế, chấp nhất như thế, luôn nhắn nhủ, thật sâu ảnh hưởng tâm tình của Yên Vân Liệt.

Y từ không biết thanh niên thoạt nhìn bình thường này, người mình chưa từng tỉ mỉ chú ý này, trong lòng lại có cảm tình mãnh liệt như vậy với mình, chỉ vì lần tình cờ gặp gỡ đó trên dịch đạo tại Quan sơn, sau đó từng chút từng chút, tích đất thành núi, tích nước thành vực, tích góp trọn tám năm, nhưng lại trong một đêm bị y bỏ qua tất cả.

Cảm tình thành lập trên người y này sụp đổ hủy diệt, không có mang đi mảy may, để lại một đống phế tích cho mình, mặc cho mình dọn dẹp trong đá loạn gạch vụn.

Y biết mình thương tổn hắn, lại không biết mình lại đem thương thế của hắn đến tận loại hoàn cảnh này, hắn quyết định chìm tất cả cảm tình trong quá khứ, thậm chí ngay cả cốt nhục huyết mạch tương liên cũng đều bỏ qua… Vì vậy hắn từ trong vũng bùn đi ra, dẫn theo một thân thanh khí rực rỡ, giống như trùng sinh, mà mình lại hãm xuống phía dưới, khó mà tự thoát.

Tới Tị Thủy trấn, ở nơi đó gặp được Hoài Điệp từ kinh thành chạy tới, Hoài Điệp còn dẫn theo bà vú, có các nàng chiếu cố Yên Tư Tần, Yên Vân Liệt cũng nhẹ nhõm rất nhiều, bởi vì đều là đi Vũ Hoàn sơn, mấy người không hẹn mà quyết định cùng lên đường.

Ngay cả quá khứ đã từng đao kiếm gặp nhau, nhưng lúc đó mỗi người có mục đích riêng, huống hồ cuối cùng có thể giết được Hoắc Hiền, độc Yên Vân Liệt hạ trên tấm bản đồ giả kia cũng giúp rất lớn, Đông Ly Mộ Vân từ lúc ấy biết Yên Vân Liệt cũng không phải là thực sự nương nhờ Hoắc Hiền mà là có mục đích tiếp cận, vì vậy cũng không có làm khó Yên Vân Liệt bọn họ.

Lăng Thanh căn bản nhớ không rõ chân tướng, thái độ đối với Yên Vân Liệt giống như đối đãi với bất luận một người bạn tri kỉ kết bạn ở trên giang hồ nào, mà hắn cũng vui vẻ dọc theo đường đi đùa Tư Tần, mà không phải là bị An Dương vương trêu chọc.

An Dương vương chuyện gì cũng không quản, trong mấy người chỉ có Yên Vân Liệt dọc theo đường đi dường như bị giày vò.

Y luôn không khống chế được mà dừng ánh mắt trên người Lăng Thanh, lại không muốn bị người phát hiện, một khi đối phương quay đầu, y liền tận lực tránh đi, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc chật vật nhìn thất thần không kịp dịch đi.

Trên Thiên Tuyệt sơn, trong lòng y đã vẽ ra một thân ảnh, mà hôm nay cũng chân chân thật thật thêm thần thái cho thân ảnh này, rót vào sức sống, vì vậy ấn tượng của Lăng Thanh trong lòng y cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khắc sâu.

Ban đêm nằm trên giường của khách ***, y vừa nhắm mắt lại là có thể rõ ràng nhớ tới chuyện ban ngày. Hồ nước trong vắt, hương sen tản ra, thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái của thanh niên xuyên qua trong thuyền hoa cỏ bồng đen, kinh sợ mấy con thủy điểu, nhiễu loạn một hồ sóng xuân gợn. Đợi cho cuối cùng cũng an tĩnh lại, liền đi về phía đầu thuyền ngồi xuống, nâng chén rượu đưa mắt trông về phía xa.

Đôi mắt trong suốt, khóe môi hơi mỉm cười, một người tùy ý lại giản dị như thế, khiến y không thể dời mắt.

Y đột nhiên rất muốn cùng hắn giẫm lên mui thuyền, bay trên mặt hồ, tỷ thí so chiêu, xem khinh công của ai tốt hơn; rất muốn cùng hắn ngồi ở mũi thuyền, nâng chén phi thương (2), bao nhiêu chuyện giang hồ đều đem vào nói chuyện; rất muốn nói cho hắn, “Tư tần” chỉ là y thuận miệng nói, tên hài tử vẫn chờ hắn tới đặt…

Yên Vân Liệt suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng đều chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, tựa như cái nghỉ chân nhìn lại của hắn sau khi sát bên người mà qua; tựa như hắn dần dần quen mặc bạch y eo rộng tay áo lớn, phiêu dật mềm mại; tựa như lời nói và việc làm quy củ của hắn, khiến mình xem càng thêm thành thục nội liễm, quân tử nhanh nhẹn; tựa như rất nhiều rất nhiều chuyện Lăng Thanh đã tự mình làm, y không biết, giống như bây giờ mình lặng yên nhìn hắn, hắn cũng không hề hay biết.

Đây đó giống như là điên đảo hạ lập trường, lại có lẽ đây là ông trời trừng phạt với mình. Bởi vì tùy tiện giẫm đạp lên tình ý của Lăng Thanh, vì thế ông trời mới muốn mình cũng nếm thử tư vị ấy.

Chỉ là không biết lần nếm thử này… sẽ là bao nhiêu năm…

Chú thích

(1) kỳ kinh bát mạch: tám mạch khác kinh (tham khảo) ↑

(2) phi thương: một kiểu chơi thơ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.