Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 14


Đọc truyện Tang Thi Biến Địa Tẩu – Chương 14

Bốn người đi tới cửa lên của phòng thí nghiệm ngầm, Tỉnh Vân móc ra máy tính bỏ túi quan sát tình hình bên trên. Ba con tang thi vẫn như trước lượn lờ trên mặt đất, này quả là rắc rối. Giờ phải nghĩ ra cách nào đó dụ bọn chúng dời đi chỗ khác, nếu không, chỉ cần vừa mở cửa ra ngoài, bọn họ sẽ ngay lập tức trở thành đồ ăn trong miệng quái vật.

“Lấy tốc độ của bọn chúng cùng khoảng cách đến cửa hầm mà nói, một mình tôi lao ra nhanh gọn xử lý vẫn là có thể.” Triệu Nhiên cầm dao hoa quả trong tay, nhìn màn hình nói.

“Vết thương trên người anh còn chưa khỏi hẳn, hoạt động sẽ không linh hoạt như trước đây. Vạn nhất có sơ xuất gì mọi người đều có thể xong đời.” Tỉnh Vân ngăn anh lại.

“Thử chờ một chút, xem xem bọn chúng có rời đi không ……” Tỉnh Vân còn chưa nói xong, bên trên đã lại tới thêm một con nữa. Câu nói còn đang dang dở lập tức đành phải nuốt xuống.

Xem ra, chờ đợi cũng không phải biện pháp, căn cứ tình hình lúc này, nếu không đánh giết chạy ra mà cứ kéo dài đối với bốn người bọn họ mà nói cũng chỉ càng thêm bất lợi.

“A a a ~~” Đúng lúc này, chợt nghe người đàn ông đang trốn trong phòng Tỉnh Vân thét to một tiếng.

Bốn người lập tức đem đường nhìn chuyển tới camera trong phòng ngủ, chỉ thấy lúc này tang thi đã đột nhập vào phòng. Mà cũng bởi vì tiếng gào của người kia, bốn con tang thi đang bồi hồi ngay trên cửa hầm đều bị hút về phía đó. Đối với bọn họ mà nói đây là một cơ hội không thể nào tốt hơn

Đợi cho bọn chúng chậm rãi khuất bóng, Triệu Nhiên lập tức mở cửa ra, bước lên đầu tiên.

Tỉnh Vân nhìn động tác không lấy gì làm nhanh nhẹn của anh, trong lòng thầm vì Triệu Nhiên mà đổ mồ hôi lạnh. Tình thế này, trông cậy vào Triệu Nhiên là không có khả năng, cậu phải dũng cảm quyết đoán hơn, tận lực dẫn mọi người rời khỏi nơi này.

Lời hứa không xông tới phía trước anh, chỉ sợ đành phải nuốt xuống.

Do đám tang thi bị tiếng động của người đàn ông trên lầu hấp dẫn cho nên bốn người thật thuận lợi tới được cửa trước. Cửa chính ngôi nhà rộng mở, có điều bên ngoài cũng có tang thi, hơn nữa số lượng còn không ít.

Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên xông tới phía trước, đối phó với đám tang thi vừa phát hiện hành tung bọn họ. Mễ Á Tư mang theo Chi Khanh theo sát phía sau. Tỉnh Vân cố gắng hết sức giết càng nhiều càng tốt, tận lực không để Triệu Nhiên vận động quá lượng.

Cửa sắt bên ngoài đã sớm bị đạp đổ, không ít tang thi bắt đầu hướng về phía này. Cục diện quả thật khiến người ta đau đầu. Chỉ dựa vào sức lực của bọn họ, muốn đánh giết ra ngoài quả nhiên vẫn rất khó khăn.

Huống hồ Triệu Nhiên còn chưa hồi phục hẳn, vận động quá lượng khiến miệng vết thương của anh rách ra. Một mình Tỉnh Vân thì cũng không giải quyết được nhiều tang thi như vậy. Cho dù có tính cả Mễ Á Tư, sức của ba người căn bản địch không lại đám quái vật đang như thủy triều lao tới này.


Tỉnh Vân có chút hoảng hốt, cậu thật không ngờ bên ngoài lại đông tang thi thế này.

Cục diện tiến thoái lưỡng nan trước mặt khiến cậu nhất thời không biết phải làm thế nào.

Nhìn Triệu Nhiên bất chấp thương thế liều mạng đánh giết trước mặt, cậu một người lành lặn thế này làm sao có thể lùi bước? Thế nhưng, một đường đánh giết, có thể thực sự phá vòng vây sao?

Chỉ sợ còn chưa giết xong, bốn người bọn họ đã sớm mệt chết.

Cậu quay đầu nhìn Chi Khanh đang đứng bên cạnh Mễ Á Tư. Cậu bé lúc này chỉ còn biết bám chặt lấy anh, bộ dáng thoạt nhìn thực sợ hãi, thế nhưng cho dù khuôn mặt như sắp phát khóc đến nơi, đôi mắt lại vẫn rưng rưng cố nén, kiên quyết không để nước mắt tràn ra.

Mọi người đều đang dũng cảm chiến đấu, Tỉnh Vân đột nhiên cảm giác mình đang xông vào bệnh viện kia lần nữa. Không thể thua, càng không thể lui bước. Nhất định phải dẫn mọi người rời khỏi chỗ này, ít nhất… phải cứu được Chi Khanh.

Đột nhiên từ phía sau, Mễ Á Tư vươn tay vỗ xuống bả vai Tỉnh Vân. Tỉnh Vân quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Mễ Á Tư vẻ mặt nghiêm trọng từ trong ba lô lấy ra một vật thể hình tròn màu đen.

“Này…… tôi chưa thử qua, không biết có dùng được không. Nguyên lý của nó gần giống lưu đạn.” Mễ Á Tư đem vật đó đưa cho Tỉnh Vân.

Tỉnh Vân nhận xong, thứ này cầm trong tay cảm giác khá nặng. Cậu nhìn về phía Triệu Nhiên thì thấy anh cũng đang nhìn cậu. Bất ngờ, Triệu Nhiên nháy mắt đoạt lấy vật cầu trong tay Tỉnh Vân, vung tay ném ra ngoài.

Khí lực Triệu Nhiên còn rất lớn, cho dù dùng tay trái không thuận ném vẫn được thật xa.

Ánh mắt mọi người dõi theo khối cầu bị ném giữa bầy tang thi, một giây sau, chỉ nghe “Oành –” một tiếng, không ít tang thi bị vụ nổ ép bay ra ngoài. Nhất thời sương khói mê mang, mùi vị hôi thối tanh tưởi tràn ngập trời đất.

“Thứ này thật không tồi a!” Nhìn phía trước bị nổ ra thành lối ra, Tỉnh Vân trước mắt sáng ngời. Thế nhưng cậu không có thời gian khen Mễ Á Tư, vội vang vươn tay đỡ lấy Triệu Nhiên, đồng thời kéo Mễ Á Tư cùng Chi Khanh chạy ra ngoài.

Có con tang thi cho dù cả người đang cháy rừng rực vẫn bước tới bước lui, có con trực tiếp bị nổ tới huyết nhục mơ hồ. Bọn họ vượt qua đám thi thể bên dưới, cũng không dám dừng lại, dùng hết tốc lực thoát khỏi chỗ này.


Thanh âm của lựu đạn rất lớn, nếu còn tiếp tục nấn ná tại đây, đám tang thi sẽ bị tiếng động hút tới nhiều hơn. Phải nhanh chóng thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp tới, chạy thật xa.

May mắn, chiếc BMW đỗ bên ngoài vẫn bình yên vô sự, không có dấu hiệu bị tang thi xâm nhập, cũng không bị vụ nổ làm hỏng.

Bốn người nhanh chóng vào xe, mặc kệ đám tang thi bên ngoài giương tay quờ tới.

Mễ Á Tư ngồi trên ghế điều khiển, phụ trách lái xe; Chi Khanh ngồi ghế phó lái bên cạnh; còn Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên thì chui vào ghế sau.

Mễ Á Tư dựa theo phương pháp của Tỉnh Vân dạy, khởi động xe. Xe vừa chạy, đám tang thi mới nãy còn vây kín xung quanh lập tức bị bỏ laij. Bọn chúng muốn đuổi theo thế nhưng với tốc độ đó căn bản là đuổi không kịp, chỉ có thể chậm rãi lết phía sau, đi theo.

“Xe này có GPS, chắc anh cũng biết dùng chứ? Mở nó ra, tìm đường về hướng bắc, chúng ta tới thành bắc cứu người.” Tỉnh Vân chỉ kịp nói với Mễ Á Tư một câu đó liền bắt đầu xem xét vết thương của Triệu Nhiên có bị rách hay không.

Lúc này Triệu Nhiên đã đầu đầy mồ hôi, hơn nữa khi Tỉnh Vân nói muốn đi thành Bắc cứu người, anh lại không hề lên tiếng phản đối, này chứng minh tình huống đã không tốt cỡ nào.

Trận đánh vừa rồi quá kịch liệt, cậu không có thời gian cẩn thận để ý Triệu Nhiên. Giờ mới nhìn tới, phát hiện trên áo cùng quần anh đã ướt đẫm máu tươi. Cho dù sơ mi cùng quần Triệu Nhiên đều là màu đen, thế nhưng màu máu ánh lên vẫn cực kỳ rõ ràng. Còn anh lúc này đang nằm dựa vào lưng ghế, thở dốc không ngừng.

Tỉnh Vân cẩn thận cởi bỏ từng chiếc cúc, lại nhẹ nhàng đem quần áo vạch ra.

Ngay lập tức, màu đỏ ghê người đập vào tầm mắt. Quả nhiên, nơi tiếp nối với chân tay giả lúc này đã huyết nhục mơ hồ. Xem ra, lần di chuyển này với anh mà nói, quả thật đã rất miễn cưỡng.

Cũng may Mễ Á Tư kịp thời đưa ra lưu đạn tự chế, bọn họ mới may mắn sống sót. Bằng không, Triệu Nhiên khẳng định chống đỡ không được lâu nữa.

Cái người này, miệng vết thương đã biến thành thế này mà vẫn còn chống chịu chiến đấu, không một tiếng rên, cố nén từng trận đau đớn, một đao lại một đao chém tang thi.

Không biết vì sao, nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, hai tay Tỉnh Vân bắt đầu vô thức run run. Nếu có thể, cậu thật sự muốn ôm chặt người đàn ông này vào lòng.


“Mễ Á Tư, chúng ta đổi chỗ đi, tôi lái xe, anh giúp anh ấy xử lý vết thương.” Tỉnh Vân nhìn xung quanh, xác định gần đó không có tang thi liền nói với Mễ Á Tư.

Mễ Á Tư chút không do dự, lập tức dừng lại, nhanh chóng xuống xe, trao đổi vị trí với Tỉnh Vân.

Khi Mễ Á Tư rời khỏi phòng thí nghiệm đã mang theo một ít bông băng và thuốc men, là vì sợ vết thương của Triệu Nhiên sẽ rách ra. Lúc này không ngờ đống đồ đó lại thật sự hữu dụng.

Tỉnh Vân ngồi phía trước lái xe, Chi Khanh vừa rồi chắc đã bị kinh hách quá độ, thần kinh căng thẳng quá lâu, giờ phút này được yên ổn trầm tĩnh vây bọc, cảm giác mệt nhọc lập tức ùa đến, rất nhanh, cậu bé thiếp đi trên ghế phụ lái.

Qua kính chiếu hậu, Tỉnh Vân nhìn Mễ Á Tư băng bó cho Triệu Nhiên.

Cậu hơi nhíu mi, sắc mặt Triệu Nhiên thoạt nhìn thật không tốt, cực kỳ tái nhợt. Bàn tay đang nắm vô lăng vô thức siết chặt, chân giẫm ga lại càng mạnh hơn, chiếc xe cứ thế phóng vụt đi.

“Đúng rồi, lựu đạn lúc nãy anh từ chỗ nào có vậy?” Tỉnh Vân cố gắng dời lực chú ý của mình khỏi vết thương của Triệu Nhiên, bắt đầu cùng Mễ Á Tư nói chuyện.

“À, tôi tìm được vài thứ trong phòng thí nghiệm, thế là tự mình mày mò chế ra. Không ngờ uy lực cũng không tồi.” Vừa nghĩ tới bản thân cũng có thể góp chút công sức bảo vệ mọi người trong lòng Mễ Á Tư liền có chút cao hứng. Ít nhất, mình cũng không vô dụng.

“Anh làm bao nhiêu cái thế?” Tỉnh Vân lại hỏi.

“Khoảng chừng mười cái, tôi cũng không đếm kỹ, dù sao cũng mang hết theo người.” Mễ Á Tư nói xong liền lấy ra một cái hộp từ trong ba lô, mở ra, trong đó là mấy vật thể màu đen giống hệt cái lúc nãy. Anh đếm đếm, còn lại tám viên.

“Có cái này, chúng ta coi như yên tâm một chút. Ít nhất cũng có vũ khí có lực sát thương mạnh. Nhưng vừa rồi vì sao anh không sớm lấy ra?”

“Này…… Bởi vì tôi chưa từng thử qua uy lực của nó, chỉ sợ không có tác dụng, nên mới xấu hổ không muốn lấy ra.” Mễ Á Tư ngượng ngùng cười cười.

“Anh phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ!” Tỉnh Vân cười nói, mắt nhìn sang Chi Khanh đang ngủ bên cạnh, “Có quần áo nào sạch sẽ không? Chi Khanh đang ngủ, phải đắp cho cậu bé cái gì đó không lại cảm lạnh.”

“À……” Mễ Á Tư phát hiện bọn họ rời đi quá vội vàng, căn bản không nhớ ra phải mang theo quần áo. Vì thế anh liền đem áo choàng trắng trên người mình cởi ra, “Không có quần áo đâu! Cứ dùng cái áo này của tôi đắp cho cậu bé đi.”

Anh nhoài người lên trên, đắp kín cho Chi Khanh.


Sau đó, trong xe liền trở về yên ắng. Mọi người có lẽ đều mệt mỏi, qua không bao lâu, Mễ Á Tư cùng Triệu Nhiên đều mơ màng ngủ mất.

Tỉnh Vân ngồi phía trước ngáp một cái, tiếp tục lái xe.

Sắc trời dần tối, bọn họ lại chưa tìm được chỗ nào dừng chân. Thành phố này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng từ thành Nam tới thành Bắc cũng khá xa. Cộng thêm việc đôi khi gặp quá đông tang thi trên đường mà phải đi vòng khiến lái đã thật lâu mà vẫn chưa tới nơi.

Tỉnh Vân nhìn đồng hồ trong xe, tính ra đã chạy hơn một giờ. Ngẩng đầu, cậu ngáp một cái thật to, thân thể mệt nhọc khiến Tỉnh Vân thiếu chút nữa ngủ gục.

Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người. Tỉnh Vân không kịp phanh xe, trực tiếp đem người kia tông văng ra ngoài.

Xe ngừng lại, cả ba người đang ngủ cũng bị đánh thức.

Cơn buồn ngủ của Tỉnh Vân lập tức biến mất. Cậu không biết vừa rồi thứ mình vừa đụng vào là người hay tang thi. Nếu là tang thi vậy, chẳng cần bận tầm, thế nhưng nếu là người ……

Vì trời tối nên Tỉnh Vân lái xe cũng không quá nhanh. Có điều với tốc độ này mà bị đâm phải thì bị thương cũng không hề nhẹ.

Cảm thấy trời tối thế này rất không an toàn, Tỉnh Vân không lập tức xuống xe kiểm tra mà vẫn ngồi yên.

“Sao vậy?” Chi Khanh dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi.

“Tôi …… hình như đụng phải người.” Tỉnh Vân nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Cậu xác định đó là người sao? Có thể là tang thi cũng nên.” Mễ Á Tư đẩy kính mắt, xuyên qua cửa bên nhìn ra ngoài. Đột nhiên, một cái mặt người hư thối cực kỳ khủng bố áp lên cửa kính xe, đem Mễ Á Tư dọa tới thét to.

Mà cùng lúc đó, mui xe phía trước cũng có một bàn tay áp lên, một con tang thi từ từ đứng dậy.

Xem ra, vừa rồi bị đụng phải quả nhiên là tang thi. Nếu là tang thi, vậy không cần hạ thủ lưu tình nữa. Vì thế, Tỉnh Vân đạp mạnh chân ga, không chút do dự cán qua con tang thi kia. Chiếc xe nảy lên một cái, nhanh chóng tăng tốc chạy về phía trước.

Đến khi đem con tang thi kia bỏ lại thật xa, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

Thế nhưng, lúc này, một tin tức không tốt lại xuất hiện — xe sắp hết xăng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.