Tang Thế Tình Nhân

Chương 184: Phân đội nhỏ quân đoàn hoa quả lưu lạc (2)


Đọc truyện Tang Thế Tình Nhân – Chương 184: Phân đội nhỏ quân đoàn hoa quả lưu lạc (2)

Đường Tư Hoàng liếc nhìn cậu: “Mới bây lớn than thở cái gì? Người trẻ tuổi, tình cảnh còn chưa tới mức quá gay go mà đã bi quan rồi?”

Khóe miệng Đường Miểu co rút: “Người trẻ tuổi?”

“Cha, cha cũng nằm trong phạm vi “người trẻ tuổi” đấy.”

“Vậy sao? Rất vui khi nghe con nói thế.” Đường Tư Hoàng bật cười một tiếng.

Đường Miểu nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Là tất cả mọi người khi đến tuổi hơn ba mươi đều sẽ trở nên kiên cường hay là do bản thân cha luôn lạc quan kiên nghị như thế? Đối mặt với tận thế, cậu chưa bao giờ thấy Đường Tư Hoàng lộ ra vẻ ưu sầu hay nóng nảy. Phảng phất như, với y, thịnh thế hay tận thế, cũng chẳng có gì khác nhau, y vẫn tiêu dao tự tại, từng bước từng bước một, khí định thần nhàn bước về phía trước. Mà ngay cả khóe môi cong tự nhiên luôn mang theo một cỗ ý chí kiên định. (khí định thần nhàn: không nóng vội hoảng loạn, vẻ mặt thản nhiên => bình tĩnh)

Đường Tư Hoàng hiểu được suy nghĩ của cậu, môi cong lên. Cái này đương nhiên là một loại sức mạnh, sức mạnh của tín ngưỡng. Điều y để tâm, bất kể là người hay tình cảm, đều ở bên cạnh y. Chuyện y cần làm, chính là bảo vệ tốt cho bọn họ.

Đường Miểu lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, có nghĩ nhiều cũng vô dụng.

“Cha, uống nước không?”

“Ừm.”

Đường Miểu lấy chai nước trong không gian ra đưa tới bên miệng Đường Tư Hoàng cho y uống vài hớp, cũng cho chính mình mấy ngụm. Gián tiếp hôn môi gì gì đó, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.

“Cha, ăn thêm một chút đi.” Đường Miểu lại lấy bánh mì trong không gian ra đút cho y.

Vì quân đội của căn cứ từng đi thu thập vật tư ở L thị, nên con đường đi về phía L thị rất sạch sẽ, mấy chiếc xe ngáng đường đều bị đẩy qua hai bên đường.

Bộ đàm vẫn không thể sử dụng, người trên hai xe không thể đối thoại, xe sau chỉ có thể chạy sát phía sau xe trước. Cách nội thành càng gần, tang thi càng nhiều, hơn nữa phần lớn đều là tang thi tiến hóa, gần như không thấy được L1. Đường Tư Hoàng không dám dừng xe lại, một đường chạy như điên về trước, đi vào một con đường vắng vẻ. Trước đó quân đội đến đây thu thập vật tư nhất định chọn cửa hàng cỡ lớn và công ty bách hóa là mục tiêu chủ yếu, nếu bọn họ vận khí tốt, thì có thể tìm được thứ hữu dụng trong các siêu thị hoặc cửa hàng cỡ nhỏ, đặc biệt là đồ ăn.

“Cha, bên kia là một khu phố buôn bán, đều là cửa hàng nhỏ.” Hai mắt Đường Miểu sắc bén, chỉ về một hướng nói.


Đường Tư Hoàng lái xe thẳng về phía đó, đuôi xe bẻ thành một đường cong xinh đẹp, “két—t—t—t” một tiếng dừng lại trước bậc thang. Tang thi ở phụ cận nghe tiếng động cơ liền chạy tới.

“Chuẩn bị xong?” Đường Tư Hoàng cầm tay nắm bên trong cửa xe, nhìn Đường Miểu.

Đường Miểu gật đầu, hai người một tay cầm vũ khí, cùng lúc mở cửa xe, lao ra ngoài.

Bốn người Đường Võ, Trương Vọng, Đường Nhất và Đường Tam đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, gần như đồng thời lao khỏi xe, đi sát phía sau Đường Miểu và Đường Tư Hoàng phóng tới cửa hàng nhỏ đầu tiên.

Đám tang thi nghe thấy lập tức gầm nhẹ một tiếng đuổi theo. Đường Nhất và Đường Tam chạy cuối cùng, một bên vung đao chém tứ phía, một bên vọt nhanh về trước, ba bước thành hai xông vào trong cửa hàng. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã sớm đứng đợi ở cạnh cửa, thấy thế lập tức đóng cửa lại. Tang thi tức khắc bị chặn lại bên ngoài, đập ầm ầm vào cửa.

Đường Miểu bật đèn pin, Đường Võ và Trương Vọng đẩy băng ghế dài ra chặn cửa lại.

Mọi người hơi thả lỏng, nương theo ánh đèn tìm kiếm xung quanh. Trước đó chỉ tính làm nhiệm vụ ở cửa ra vào căn cứ, nên trừ vũ khí tùy thân, Đường Tư Hoàng, Trương Vọng, Đường Võ, Đường Nhất và Đường Tam đều không mang theo bất kỳ thứ gì khác. Bọn hắn chỉ có thể dựa vào đồ của Đường Miểu. Nhưng ba lô Đường Miểu hôm qua đã cho bọn Trương Vọng, trên người cậu chỉ có tối đa bốn cái túi, chỗ chứa có hạn, dù muốn lấy đồ từ không gian ra vờ như mình mang theo cũng không thể được.

Cửa hàng này hiển nhiên đã bị không ít người lục soát qua, bàn ghế nằm ngã dưới đất, hộp giấy trống rỗng, chai bình, túi nhựa bị giẫm bẹp đầy ra đất. Đường Miểu dùng đèn pin quét một vòng, trên vách tường trắng vẫn còn dính máu, đã khô từ lâu.

“Mẹ kiếp, một chút thức ăn cũng không có.” Đường Võ mắng một câu, còn đạp lên ghế đẩu một cái, chân ghế cạ với mặt đất phát ra một tiếng két chói tai.

Bụng Đường Nhất vang lên tiếng rột rột, xoa xoa bụng, hắn cũng muốn mắng người. Đêm qua đã ăn no, nhưng sáng nay lại không ăn gì, ngay cả một ngụm nước cũng không.

“Chuẩn bị đi ra, qua tiệm thứ hai.” Đường Tư Hoàng nói. Dù là y cũng không nghĩ ra cách nào khác, chỉ đành tìm kiếm từng tiệm một.

Mấy người Đường Võ cùng đi tới trước cửa.

“Tang thi nhất định vẫn còn canh ở ngoài, tiên sinh, cứ thế lao ra?” Đường Nhất hỏi.

“Còn cách khác sao?” Đường Tư Hoàng thản nhiên hỏi.


“Không có.” Đường Nhất bất đắc dĩ giật giật khóe môi.

Đường Võ vỗ vai Đường Miểu, nói: “Tiểu thiếu gia, cậu đi giữa, tôi và Trương Vọng sẽ bọc hậu.”

“Cẩn thận.” Đường Miểu không từ chối.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mở cửa ra, Đường Nhất và Đường Tam lập tức nhanh chuẩn độc chém chết hai tang thi định xông vào, máu tươi văng ra như cuồng phong bão táp, cũng không ngăn được bước tiến của bọn họ. Bước chân hai người hơi chậm lại, che chở Đường Miểu và Đường Tư Hoàng xông về trước.

Đường Võ và Trương Vọng đá văng tang thi nhào tới, theo sát phía sau, tang thi túm được áo lông của Đường Võ, hắn không hề dừng lại. Không đến mười lăm giây, sáu người đã vào được cửa hàng bên cạnh, cũng như vừa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Tuy là mùa đông, nhưng mấy người bọn họ cũng đổ một thân đầy mồ hôi, dò phải chạy, đồng thời cũng vì hoàn cảnh khẩn trương kích thích ra.

Sau lưng Đường Miểu mồ hôi thấm ướt một mảnh. Cậu thở ra một hơi thật sau mới bật đèn pin. Ai ngờ, vừa mở lên, một bóng người đã bổ nhào tới, mắt thấy một gương mặt tái nhợt thối rữa sắp dán lên người cậu!

Tim Đường Miểu dâng lên tận cổ họng, nhất thời hoàn toàn quên phản ứng!

Mấy người khác cũng bị hoảng hốt trở tay không kịp, trong lúc vẫn còn ngây ngẩn, Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu ra sau một cái. Đường Miểu lập tức mất cân bằng, ngã người về sau, đèn pin trong tay thoáng cái bay ra ngoài. Đường Tư Hoàng vung trường đao, gọt sạch sẽ đầu tang thi lao tới. “Phốc”, máu tươi văng ra.

“Lạch cạch”, đèn pin rớt xuống đất, lăn một đường về trước, ánh đèn chói mắt tạo thành mấy vòng tròn sáng trong không trung.

Mấy người Đường Võ căng thẳng như muốn ngừng thở, lưng tựa lưng đứng thẳng, nắm chặt vũ khí, đề cao cảnh giác, gắt gao quan sát động tĩnh xung quanh. Nếu đèn pin hư ngay lúc này, thì bọn họ thảm rồi. Ai biết trong bóng tối ẩn chứa bao nhiêu tang thi?

Đèn pin lăn vài vòng rồi dừng lại, đèn vẫn sáng. Mông Đường Miểu truyền tới cơn đau, lúc này đã hoàn hồn lại, cũng bất chấp đau đơn, nhanh chóng chạy tới nhặt đèn pin lên, quét qua quét lại trong tiệm. Tạm thời không phát hiện ra tang thi nào khác, mọi người lúc này mở hô hấp thông thuận trở lại.

“May mà không bị rớt hư.” Đường Nhất may mắn nói.


Đường Miểu một tay xoa mông, nói: “Yên tâm, đèn pin này chống va đập, chống nước.” Thật cám ơn cậu từng nằm thấy ác mộng, nên mới kịp chuẩn bị nhiều thứ tốt như vậy.

“Không sao?” Đường Tư Hoàng đi tới bên người Đường Miểu, vỗ lên mông cậu một cái.

Đường Miểu cứng đờ.

“Không có gì…”

“Tìm kiếm xung quanh xem.” Đường Tư Hoàng lên tiếng.

Đường Miểu nhớ tới mình có đèn pin bỏ túi, liền lấy ra bật lên, đưa cho Đường Võ: “Cho anh.”

Khóe miệng Đường Võ co rút: “Cái này…còn nhỏ hơn cả bút máy. Tiểu thiếu gia cậu tìm được hàng cực phẩm này ở đâu thế?”

“Tạm dùng đi, lúc mua trên mạng chủ cửa hàng tặng đấy.” Trong túi áo Đường Miểu tuyệt đối không có khả năng chứa đủ hai cái đèn pin lớn cỡ cánh tay, bằng không, cậu đã lấy thêm một cái khác trong không gian từ lâu rồi.”

“Có ít còn hơn không, đèn này vẫn sáng lắm đấy. Chúng ta qua kia tìm kiếm xem.” Đường Tam vỗ vai Đường Võ.

Đường Nhất và Trương Vọng đi phía sau Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, đi qua bên phải.

Trong cửa hàng này, cứ mỗi một mét sẽ có một cái bàn được đóng cố định trên đất, xem ra có vẻ là một quán ăn nhỏ.

“Cha, bên kia hẳn là nhà bếp.” Đường Miểu lợi dụng bóng tối nắm tay Đường Tư Hoàng, không bị từ chối, lòng mừng khấp khởi nắm chặt, kéo y đi tới một cánh cửa cách đó chừng bốn năm mét.

“Cẩn thận coi chừng trong đó có tang thi.” Đường Tư Hoàng túm cậu lại, cầm một cái ghế ở dưới đất lên, một cước đá văng cửa, lắng nghe tiếng động bên trong, không có tiếng nào vang lại, lại quăng ghế vào.

Đợi thêm một lúc, bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh gì, Đường Tư Hoàng lúc này mới kéo Đường Miểu đi tới gần.

Đường Miểu dùng đèn pin quét một vòng, quả nhiên là một phòng bếp, nồi chén muôi thao nằm lung tung trên bàn, bên trong rất bẩn, hiển nhiên là do chủ nhân vẫn chưa kịp rửa chúng sạch sẽ, thảm họa tang thi đã bộc phát. May mà giờ là mùa đông, mùi hôi không đến mức không thể chấp nhận.

Bốn người tìm kiếm trong tủ chén cả nửa ngày mới moi được chừng nửa bao gạo trong góc tủ, thoạt nhìn chừng bốn năm cân. Bếp ga thế mà vẫn có thể sử dụng, khiến cho mọi người có chút kinh hỉ. Trương Vọng cúi đầu nhìn, phát hiện bếp ga này xài bình gas độc lập, chứ không phải ống dẫn khí. Mọi người lại tìm kiếm một lúc, lại tìm được một cái nồi và mấy cái chén sạch. Nhưng vấn đề là, không có nước. Cũng không thể đi rang gạo ăn được.


“Tiên sinh…”

Đường Võ và Đường Tam lúc này cũng đi tới.

“Bên kia là một phòng ngủ, không tìm thấy thức ăn. Bên này thế nào?”

“Chỉ tìm được chút gạo, nhưng không có nước, không làm cơm được.” Đường Nhất thở dài nói.

Đường Miểu mở một cái tủ chén: “Trong này có nước. Là thùng đựng nước, hẳn là sạch.”

“Tốt quá.” Bọn Đường Võ vọt qua.

“Cho tôi uống mấy ngụm trước đi, sắp chết khát rồi.” Trương Vọng điểm danh đầu tiên.

Đường Tư Hoàng nhìn lướt qua Đường Miểu. Đường Miểu cười tủm tỉm nhìn lại. Cậu cũng không ngốc thế, nếu không phải cạnh đó có một ống phun nước, cậu sẽ không mạo hiểm lấy thùng nước ra, dù phải ăn gạp sống với Đường Võ bọn họ cũng OK.

Bọn Đường Võ lấy một cái chén sạch, múc nước uống vài hớp.

Thùng nước đầy nước đủ để dùng, Đường Nhất bắt nước rửa sơ chén đũa và nồi mới bắt đầu vo gạo nấu cơm.

Trong phòng thật sự quá lạnh, mấy người Đường Võ và Trương Vọng đem toàn bộ bàn ghế gỗ chặt ra thành mấy khúc gỗ, nhóm lửa lên. Đường Miểu sợ lạnh, thừa cơ hội nhích sát tới cạnh Đường Tư Hoàng, vừa sưởi ấm, vừa chà chà tay. Đường Tư Hoàng dứt khoát kéo cậu vào ngực.

Tang thi bên ngoài vẫn còn đập cửa, mọi người đều bình tĩnh, xem như đang nghe nhạc.

“Hử? Sao không có khói bốc lên?” Đường Võ đột nhiên ý thức được đã cả buổi rồi mà trong nồi vẫn không có tiếng động gì.

************************************

Quà mừng thi xong và Halloween =))))



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.