Đọc truyện Tang Thế Tình Nhân – Chương 164: Một phần vạn khả năng chờ đợi
Đường Miểu lúc này mới hiểu được tại sao Trần Lập lại cười khổ với bọn họ ở cửa căn cứ. Xem ra một trong những nhiệm vụ của Trần Lập là tác hợp Hạ Trà Trà và Đường Tư Hoàng. Sở dĩ chọn hắn, chắc là do “vài người” biết Trần Lập có quen biết Đường Tư Hoàng, hơn nữa quan hệ cũng không tệ.
Đường Hâm ngồi phía sau lắc đầu.
Đường Miểu lúc thì nhìn Đường Tư Hoàng, lúc lại quay đầu nhìn về trước, rồi lại quay qua nhìn Đường Tư Hoàng, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế.
“Đường Miểu, em đang làm gì thế? Không sợ xoay gãy cổ luôn hả?” Đường Hâm không buông tha cơ hội “cãi lộn” với Đường Miểu.
Đường Miểu nhìn ra cửa sổ, không lên tiếng, mặt có hơi nóng. Nhưng cậu khẳng định mặt mình không có đỏ lên, không biết có phải vì da mặt thật sự dày lên hay không. Cậu luôn biết cha rất anh tuấn, nhưng dù sao cái cậu yêu là con người Đường Tư Hoàng, chứ không phải bề ngoài y, nhiều lúc cái “anh tuấn” này chỉ là một ấn tượng về vẻ ngoài thôi. Giống như có người nhắc tới bánh ngọt, trong đầu cậu chỉ hiện ra hình ảnh một cái bánh ngọt bình thường hình tròn chưa trang trí gì. Nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại thấy Đường Tư Hoàng rất mê người, nhất là giọng nói trầm thấp mang ý cảnh cáo và ánh mắt đạm mạc vừa rồi, khiến cả người y tỏa ra một loại quyến rũ chết người, là loại mị lực phát ra từ bên trong. Nam nhân này, cậu thật sự không muốn đưa cho bất kỳ kẻ nào. Rốt cuộc là có cách nào có thể giúp cậu tiến lên một bước không nhỉ?
Đường Tư Hoàng bí hiểm liếc cậu một cái, không nói gì.
Đường Hâm thấy Đường Miểu không để ý tới mình thì thấy không thú vị nữa, đáy lòng lại có chút nghi hoặc. Không biết có phải hắn mẫn cảm hay không mà cứ…cảm thấy thái độ của Đường Miểu với papa có chút mập mờ, hay là thật sự như Đường Văn nói, chỉ là bản thân ghen tị? 囧 Đường Hâm khẽ lắc đầu, không nghĩ nữa.
Hơn 4 giờ chiều, đoàn xe đến H thị. Song phương hẹn gặp ở tòa kiến trúc mới ở lối vào đường cao tốc phía đông. Vì trong thành quá nguy hiểm nên quyết định gặp ở ngoại ô. Nếu bên nào đến trước thì treo một tấm vải đỏ ở trạm thu phí trên đường cao tốc cho bên kia dễ nhìn thấy.
Lúc mấy người Đường Miểu tới, không thấy tấm vải đỏ nào. Có lẽ bên kia chưa tới. Trần Lập để hai thuộc hạ treo một miếng vải đỏ rộng chừng hai mét trên trạm dừng thu phí. Mọi người lái xe qua làn đường giảm tốc, nhanh chóng chạy tới khu kiến trúc gần đó, cuối cùng tìm được một khách sạn 10 tầng, cũng cột một tấm vải đỏ ở lối vào.
Vừa đậu xe bên ngoài, một đám tang thi phụ cận đã nghe tiếng chạy tới, bị cả nhóm Đường Miểu dùng vũ khí lạnh tiêu diệt, nhanh chóng chạy vào trong khách sạn.
Trần Lập nói với mọi người: “Hôm nay nhất định phải ở đây một đêm rồi, trước quét sạch đám tang thi ở tầng một và tầng hai, rồi chặn lại cầu thang từ tầng hai lên tầng ba.”
Hạ Trà Trà đứng yên tại chỗ không di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng. Hai binh sĩ đứng sau phụ trách bảo hộ cô cũng đành phải bất động, phòng bị tang thi tập kích.
Những người khác chia nhau hành động, một nhóm phụ trách nhà bếp và nhà hàng ở tầng một, một bộ phận khác thì lên tầng hai. Khách sạn này không nhỏ, mỗi tầng có 20 phòng. Nhóm người kiểm tra thấy một số phòng khóa cửa thì không quản nữa, còn mấy phòng cửa mở thì có vài con tang thi bên trong, đều bị bọn họ tiêu diệt.
Đường Miểu làm xong nhiệm vụ của mình, không nhanh không chậm đi về trước, chưa được vài bước thì nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ. Đường Tư Hoàng và Hạ Trà Trà đang đứng nói chuyện cách đó không xa. Tình huống máu chó thế này vậy mà lại bị cậu bắt gặp. Cha đó giờ luôn đi cùng cậu nên không chú ý cha đã tách ra từ lúc nào.
“Đường Tư Hoàng, anh có biết hậu quả khi cự tuyệt tôi không?” Hạ Trà Trà nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, biểu lộ trên mặt cư nhiên lại biểu lộ vẻ thất vọng tột cùng hiếm thấy, trong mắt còn ẩn chứa vài phần khuất nhục?
Đường Tư Hoàng buồn cười nhìn cô ta: “Hạ tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng. Sở dĩ tôi nhận nhiệm vụ này, chỉ là vì muốn biết tiến triển việc nghiên cứu virus tang thi và dị năng mà thôi.”
Hạ Trà Trà cắn môi, cố nén âm lượng: “Tôi thấy căn bản là anh nhìn không rõ ràng. Đã thế thì tôi nói thẳng với anh. Tôi thích anh, cảm thấy hai chúng ta rất hợp. Nếu chúng ta ở cùng một chỗ thì chẳng khác nào anh đã bước một chân vào quân đội. Hiện tại quân đội có ý nghĩa thế nào, anh hiểu chứ?”
Tôi thích anh…cùng một chỗ…
Đầu Đường Miểu như bị hung hăng đánh một gậy. Lúc này, cậu lại càng xác định dự cảm “không thể xem thường Hạ Trà Trà” lúc trước là chính xác.
Ý cười bên môi Đường Tư Hoàng lại càng sâu: “Đa tạ Hạ tiểu thư đã ưu ái, nhưng Đường mỗ không có phúc để hưởng rồi.”
“Anh…”
“Cha.” Đường Miểu nhanh chóng bước qua. Cậu không rõ vì sao trên vài bộ phim điện ảnh, truyền hình khi một người vợ nào đó (cô gái nào đó) phát hiện gian tình của chồng (bạn trai) với người thứ ba thì lựa chọn yên lặng rời đi, sau đó lại buồn bã thương tâm – ách, ví dụ này hình như không khớp lắm, ý cậu là, lúc này cậu có lý do đường hoàng, có lập trường để bước ra. Người phải rời đi là Hạ tiểu thư mới đúng.
Hạ Trà Trà xấu hổ dậm chân, quay người rời đi.
Đường Miểu trầm mặc nửa ngày, cứng nhắc nói: “Hình như con đến không đúng lúc?”
“Tới đúng lúc, nước đâu?” Đường Tư Hoàng lấy ba lô trên người cậu xuống, “Ta khát.”
Đường Tư Hoàng lấy chai nước trong ba lô cậu ra uống hai ngụm, nhướn mày nhìn bộ dáng ngây người nhìn y của cậu.
“Nghĩ gì thế? Lên lầu.”
Hai người chọn lấy một phòng, lấy ra giường mới trải lên. Trần Lập sắp xếp người chú ý động tĩnh trên đường, không cần bọn họ phải để tâm. Charles và Hắc Uy vui vẻ lăn lộn trên thảm.
Phòng này là phòng hai người, có hai giường lớn, trông có vẻ rất mềm mại. Khăn trải giường và màn đều mang màu vàng ấm áp, khiến người ta nhìn thấy mà có ham muốn muốn đi ngủ.
Đường Miểu nằm trên chiếc giường gần cửa sổ, nhưng vẫn còn bị vây trong tâm tình sốt ruột nôn nóng. Lời tỏ tình của Hạ Trà Trà khiến lo lắng trong lòng cậu càng lúc càng tăng, buồn bực ngồi dậy, ngây người vài giây, lại thất vọng nằm vật ra giường, khẽ thở dài.
“Đó là cách rèn luyện cơ thể mới sao?” Đường Tư Hoàng chẳng biết đã ngồi bên giường cậu từ lúc nào, cổ quái cúi đầu nhìn cậu.
Đường Miểu hít sâu một hơi, lần nữa ngồi dậy, nhìn Đường Tư Hoàng: “Cha…” Tầm mắt cậu không tự chủ được rơi xuống môi Đường Tư Hoàng.
“Hửm?”
“Không có gì.” Đường Miểu làm như không có gì lắc đầu, lại hít sâu một tiếng trong lòng.
“Hm?” Đường Tư Hoàng khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên một đường.
Đường Miểu nhìn chăm chú y một lúc, lại nghĩ tới cảnh Đường Tư Hoàng chết trước mặt mình lúc trước, còn có ánh mắt mỉm cười cuối cùng kia, tâm đột nhiên thấy nhức nhối, đồng thời cũng trở nên kiên định hơn. Trước kia hại chết cha, cậu đã rất hối hận. Hiện tại, cậu không muốn làm ra chuyện gì khiến mình hối hận nữa. Đường Tư Hoàng là cha cậu, thế thì sao chứ? Yêu là yêu. Chỉ cần có một phần vạn khả năng, cậu cũng sẽ không bỏ qua. Cái cậu thiếu có lẽ chỉ là một cơ hội chín muồi. Đệt, trước kia có vài lần yêu đương ngắn ngủi, nhưng những cách đó tuyệt đối không thể áp dụng lên cha cậu được…
“Đường Miểu, đang nghĩ cái gì?”
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đầu, Đường Miểu giật mình, đưa tay đẩy gương mặt anh tuấn của nam nhân ra.
“Thật sự không có gì mà. Cha, tối ăn ít một chút, đợi thêm một lúc rồi chúng ta “vào trong” ăn cơm.” Đường Miểu nhớ có một câu nói cực kỳ có lý, muốn bắt được tâm một người, trước tiên phải bắt được dạ dày người đó. Cậu quyết định phải kiên định tiến hành phương châm này!
Đường Tư Hoàng gật đầu: “Được. Làm món măng tây ngó sen xào đậu thị con làm lần trước đi, thêm cà ri cánh gà nữa.”
“Không thành vấn đề.” Đường Miểu gật đầu, “Cha, cô Hạ tiểu thư kia, nếu cha thấy không dễ giải quyết thì cứ nói con với Đường Hâm không thích cô ta là được rồi.”
“Người râu ria thôi, để ý cô ta làm gì.” Đường Tư Hoàng không cho là đúng nói.
Tâm tình Đường Miểu lập tức chuyển biến tốt, nói ra nghi vấn của mình: “Chỉ là con thật nghĩ không ra, Hạ Trà Trà chỉ gặp cha hai lần, tại sao…con chỉ mới nghe được một phần đoạn đối thoại của hai người.”
“Có lẽ vì ta quá đẹp trai.” Ngữ khí Đường Tư Hoàng không hề giống đùa.
Đường Miểu câm nín nhìn y một cái, tuy chuyện đó đúng thật, nhưng nói ra như thế không phải rất tự kỷ sao?
“Không nói thì chính là đạo đức giả.” Đường Tư Hoàng nhìn ra suy nghĩ của cậu.
“Được rồi.” Đường Miểu bất đắc dĩ nói, “Cha rất đẹp trai, rất trẻ, rất cao lớn, rất có bản lĩnh, rất nhiều “tiền” nhưng nếu chỉ vì thế mà vừa ý cha thì…”
Đường Tư Hoàng hứng thú cười cười: “”Chỉ” vì mấy thứ này, con thấy năm ưu điểm này vẫn còn ít?”
Đường Miểu bật cười khoát tay nói: “Quên đi, cái này thật ra không quan trọng.” Nói không chừng Hạ Trà Trà từng thấy Đường Tư Hoàng ở nơi nào đó, vừa thấy đã yêu hoặc vì gặp nhiều mà nảy sinh ái mộ, hay cô ta chỉ đơn thuần là muốn nam nhân. Mấy chuyện đó đều là chuyện của cô ta. Có liên quan gì tới cậu và Đường Tư Hoàng chứ?
Thẳng đến khi trời tối, đội ngũ B thị vẫn chưa xuất hiện. Đường Xuân và Phùng Dã ăn cơm chiều trong nhà ăn, vẫn là mì sợi và rau ngâm, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thì về phòng.
Đường Hâm cũng rất muốn đi theo hai người, đoán hai người bọn cậu nhất định sẽ trộm hưởng thụ đồ tốt trong không gian, bất quá ba người bọn họ ở riêng trong phòng rất dễ làm người khác chú ý. Vì tránh làm lộ chuyện không gian, hắn đành phải nghiêm túc làm trọn trách nhiệm con trưởng và anh trai vậy, đột nhiên hắn thấy mình thật đáng thương, bữa nào phải đi tìm Đường Miểu và cha đòi phí hao tổn mới được.
Đường Miểu khóa cửa phòng xong thì mang Đường Tư Hoàng và Charles, Hắc Uy tiến vào không gian. Trước tiên vo gạo nấu cơm, Đường Miểu ra vườn rau hái măng để làm măng tây ngó sen xào đậu thị. Củ sen lần trước hái vẫn còn, chưa ăn hết. Ngoài măng tây ngó sen xào đậu thị và cà ri cánh gà, Đường Miểu còn làm thêm cà tím kho, canh cá [1] và súp trứng. Ngoài ra, hai người còn lấy ra một bình rượu nho tự ủ. Trước đó cả hai đã uống vài lần, vừa ngọt lại thơm.
“Cha, khi trở về, chúng ta tách khỏi bọn họ thế nào?”
“Muốn mang đồ về?” Đường Tư Hoàng nói ra ý định của cậu.
Đường Miểu uống một hớp súp trứng, gật đầu: “Cứ lén lút hưởng thụ như vậy làm con có cảm giác bứt rứt sao á. Nhất là Đường Hâm.”
– ————
[1] Canh cá [水煮鱼]: tên tiếng Anh là fish fillet in hot chili oil, một món ăn của Tứ Xuyên và Trùng Khánh, món ăn thơm ngon lại không có mùi tanh, nước canh đậm đặc và cay
******************************