Đọc truyện Tang Thế Sinh Tồn – Chương 93: Thuốc trung hòa giải độc
Phương Chí Hoành trở lại gian phòng ẩn trốn, nâng dậy nằm ở một bên Lý Du, cõng lên lưng. Nơi này không thể ở lâu, nhất là khi gã đã cướp được thuốc trung hòa duy nhất.
Mới nãy gã may mắn không đụng phải Tiếu Dịch, mới thuận lợi lấy được thuốc trung hòa. Hiện tại hai người ở chỗ này không quá an toàn, nếu như bị Tiếu Dịch tìm đến phiền toái, khi đó hai người không chừng sẽ bị Tiếu Dịch giết chết.
Mấy ngày nay ở chung, Phương Chí Hoành coi như đã hiểu Tiếu Dịch thô bạo và lạnh lùng. Khi gặp phải chuyện liên quan Vương Dương sẽ trở nên hung ác tàn nhẫn mất nhân tính. Tùy ý giết chết người, không tồn tại đạo đức pháp luật. Hiện giờ gã vất vả lấy được thuốc trung hòa, không muốn bị Tiếu Dịch cướp đi, cách duy nhất là mau chóng tìm chỗ trốn mới có thời gian chích thuốc trung hòa cho Lý Du.
Suy nghĩ xong kế hoạch, Phương Chí Hoành đứng lên xoay người dùng sức nâng lên Lý Du ở sau lưng, lại thò ra một tay sờ túi tiền xác nhận thuốc trung hòa còn ở trong, đi ra ngoài hành lang.
Bởi vì nổ mạnh liên hoàn, không dám đi thang máy, Phương Chí Hoành cõng Lý Du tìm thang lầu trong góc, chậm rãi bước xuống. Đi một tầng lại một tầng, rốt cuộc tới tầng nào đó Phương Chí Hoành cảm giác không còn nguy hiểm, quyết định tìm chỗ bí ẩn trong tầng này, giúp Lý Du chích thuốc trung hòa.
Đi lung tung tầng lầu, quẹo trái quẹo phải đến hoa mắt chóng mặt, cuối cùng Phương Chí Hoành tìm được một gian phòng hẻo lánh nằm trong góc. Gặp bên trong cánh cửa không ai, gã lặng lẽ đi vào khóa cửa lại. sở nghiên cứu lớn tựa như mê cung, gã tùy tiện lựa chọn một tầng lầu và gian phòng khó gây chú ý này, tin tưởng đám Tiếu Dịch sẽ không tìm ra được. Phương Chí Hoành thở phào một hơi, cảm thấy nơi này chắc là an toàn rồi.
Đi vào trong phòng, gã quan sát bốn phía. Chỗ này có thể là phòng nghỉ, bên trong bày một ít bàn ghế và công cụ pha cà phê. Mấy bồn thực vật hơi héo đặt trên mặt đất. Phương Chí Hoành gạt bỏ đồ vật trên bàn dài, cẩn thận đỡ Lý Du nhẹ nhàng nằm xuống bàn gỗ dài màu cà phê.
Tay vuốt ve trán Lý Du nóng hổi chảy mồ hôi, Phương Chí Hoành quỳ cạnh bàn lấy ra chai thuốc trung hòa chất lỏng màu đỏ trong túi áo. Ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh càng làm chất lỏng thêm đỏ tươi. Gã nâng một bàn tay Lý Du, cởi bỏ nút cổ tay áo, xắn lên, nhìn tuyết trắng cánh tay hầu như không có lông, làn da mềm mịn mà trắng nõn.
Gã tìm dây thừng cột chặt bắp tay Lý Du, sau đó tìm mạch máu, tìm được rồi gã vội vàng chích vào thuốc trung hòa.
Lý Du nguyên bản hôn mê tựa hồ cảm giác được chích vào thuốc trung hòa gây ra cảm giác đau đớn, cánh tay bất giác rung động. Phương Chí Hoành lập tức nắm chặt tay bàn tay Lý Du, trấn an Lý Du trong hôn mê vẫn thấy đau.
“Du, đừng sợ, sắp xong rồi, đợi lát nữa sẽ không đau.”
Toàn bộ thuốc trung hòa đều chích vào cánh tay Lý Du, vứt bỏ bình không, Phương Chí Hoành ngồi cạnh bàn lo lắng chờ đợi hiệu quả. Không biết khi nào Lý Du mới thức tỉnh. Chờ khi y tỉnh lại, hai người sẽ cùng nhau rời đi nơi này, trở lại thành thị, trải qua cuộc sống hạnh phúc. Nghĩ như vậy, khuôn mặt chất phác của Phương Chí Hoành hiện ra tươi cười khao khát tương lai.
Không lâu sau, toàn bộ thân thể Lý Du bắt đầu run rẩy, thống khổ vặn vẹo thân mình, từ trong miệng nôn ra chất lỏng nâu vàng và màu đen hôi thối, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo. Phương Chí Hoành vẫn đứng bên cạnh giúp Lý Du chà lau vật bẩn dính trên người, trong lòng càng khẳng định thuốc trung hòa đã có hiệu quả. Đúng thật công hiệu, có thể đè ép bệnh độc cương thi ra ngoài, xem chất lỏng phun ra thì biết.
Hơn nữa miệng vết thương bị cắn của Lý Du dường như chậm rãi khôi phục, làn da nguyên bản bị bệnh khuếch tán nổi màu đen dần biến mất.
Nhưng Lý Du không vì vậy mà trở nên thoải mái, trong hôn mê y vẫn cau mày mặt nhăn nhúm. Y bất giác co người lại, cong lưng, thống khổ kêu la vặn vẹo. Phương Chí Hoành không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn đè lại Lý Du nhưng tay bị hất ra. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Du thống khổ rên rỉ, chính mình lại không làm được gì.
Thuốc trung hòa này không phải là đồ thật ư? Vì sao Lý Du đau đến như vậy? Quá kỳ quái. Phương Chí Hoành không ngừng cố gắng đè lại Lý Du, nhìn y khó chịu mà chính gã cũng chịu không nổi.
Kêu rên thật lâu, rốt cuộc Lý Du im lặng không nhúc nhích. Nếu không phải Phương Chí Hoành dán lỗ tai trước ngực Lý Du cẩn thận nghe xong, xác nhận nghe thấy tiếng tim đập, gã đã nghĩ rằng Lý Du đi luôn rồi.
Thấy Lý Du bộ dạng không còn là thống khổ, Phương Chí Hoành thời gian dài căng thẳng phập phồng lo sợ, coi như thở dài một hơi. Toàn thân mệt mỏi, kéo mấy cái ghế dựa xếp thành hàng, Phương Chí Hoành nằm trên đó ngủ. Gã đã lâu rồi không mệt như vậy, mặc kệ là thân thể hay tinh thần. Hiện tại có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.
……………………………….
Khi Phương Chí Hoành mở mắt ra, thấy Lý Du đã ngồi thẳng trên bàn. Sống lưng thẳng băng, hai chân khép lại đặt trên mặt bàn đưa lưng về phía mình. Xem ra Lý Du đã sớm tỉnh lại. Phương Chí Hoành vui sướng nhảy dựng lên, đi hướng Lý Du, vừa tới gần vừa càu nhàu.
“Du, rốt cuộc em đã tỉnh, sao không đánh thức anh? Anh lo cho em muốn chết.”
Khi Phương Chí Hoành đi qua dường như nghe thấy Lý Du nhỏ giọng lầm bầm cái gì, gã tiến tới gần nghi hoặc hỏi.
“Du, làm sao vậy? Em đang thì thầm cái gì?”
“Đói…Chí Hoành…em đói bụng quá…” Nhỏ giọng không ngừng lặp lại lời này, Lý Du đưa lưng về phía Phương Chí Hoành, hai tay xoa bụng miệng la đói.
“Đói?” Phương Chí Hoành ngẫm lại cũng đúng, dường như cả ngày đều không ăn cái gì, không trách Lý Du mới tỉnh lại đã cảm thấy đói. Hơn nữa khi hôn mê Lý Du đã ói ra nhiều như vậy, đói là bình thường. Nghĩ như vậy, Phương Chí Hoành vội càng an ủi Lý Du không ngừng kêu đói. “Du, đừng nóng vội, em chờ chút, anh coi trong bao có thức ăn lấy cho em.”
Nói xong, Phương Chí Hoành đang muốn xoay người lấy bao ra thì cánh tay bị Lý Du túm chặt, chỗ bị nắm đau đớn.
Thử lắc tay nhưng không thể bỏ ra tay Lý Du bình thường sức lực yếu ớt, cánh tay bị nắm ngày càng chặt, Phương Chí Hoành bất đắc dĩ dịu dàng cười, khuyên nhủ Lý Du cầm tay mình không buông.
“Du, đừng vậy nữa, không phải em đói ư? Anh đi lấy đồ cho em ăn, đừng nắm tay anh, nghe lời.”
Nhưng Lý Du không nghe Phương Chí Hoành nói, không buông tay ra, miệng vẫn không ngừng lầm bầm. Tay ngày càng siết chặt, đến nỗi gần như bóp nát cổ tay Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành thật sự chịu không nổi dùng tay kia bắt lấy bả vai Lý Du, xoay y đối diện chính mình, hỏi.
“Du, em làm sao vậy?”
Thân mình bị vòng qua, Lý Du nửa cúi đầu chậm rãi ngước lên. Con ngươi đỏ như máu trừng mắt Phương Chí Hoành, miệng không ngừng khép mở kêu đói bụng, không biết Lý Du có tỉnh táo hay không. Y thấy mặt Phương Chí Hoành đều không có phản ứng gì, cứ kêu đói bụng.
Phương Chí Hoành nhìn chằm chằm đôi mắt Lý Du biến thành màu đỏ, hoảng sợ không biết đây là có chuyện gì.
“Du?” Vẻ mặt nghi hoặc, Phương Chí Hoành mở miệng thử kêu tên Lý Du.
Lý Du không đáp lại gã, đôi mắt đỏ dường như không nhìn thấy gì, mi mắt trái phải đột nhiên khép lại.