Tang Thế Sinh Tồn

Chương 52: Thôn xóm không người


Đọc truyện Tang Thế Sinh Tồn – Chương 52: Thôn xóm không người

Càng tới gần vòng trúc bảo hộ thôn, mọi người càng thấy kỳ quái.

Bên trong cửa sổ các phòng đều tối như mực, bốn phía không có tiếng vang. Bình thường đi vào địa phương như thế này, ít nhất phải có tiếng gà gáy chó sủa mới đúng. Nhưng mà khi bọn họ đều đến ngoài hàng rào rồi, vẫn không có chút phản ứng.

Vương Dương nghi hoặc vươn ngón trỏ, đẩy mở cửa hàng rào vốn không có khóa chặt. Cửa *két–* một tiếng hướng bên trong mở ra, ánh vào mi mắt của mọi người là đất đá làm thành con đường.

Đường đất hai bên là phòng ốc làm bằng đầu gỗ và gậy trúc. Phòng thiết kế cách mặt đất, dưới nền có một bốn cái trụ chống, tựa như mấy nhà gần mé sông vậy.

Phòng cách mặt đất một khoảng để phòng ngừa trong rừng trùng rắn thú dữ xâm nhập. Trên nóc chỉ dùng lá cây và một ít lá mây tre không biết tên đáp thành nóc nhà, từ hai bên rũ xuống, trung gian nhô lên thành hình tam giác. Như vậy có lợi cho khu này thường đột nhiên đổ mưa to, có thể để nước mau trôi đi không dồn lại phá hư phòng.

Nhưng mà mọi người nhìn mấy phòng cao chân này, không giống như là khu du lịch vì hấp dẫn khách mà tạo nên, sạch sẽ xinh đẹp.

Trong thôn phòng cao chân đều là xiêu xiêu vẹo vẹo, vách tường đầu gỗ đều biến đen, có vẻ xa xưa cũ nát. Trên nóc nhà cỏ dại bị nhiều năm nước mưa cọ rửa, mọc thật dày rêu xanh. Tóm lại, phòng ở đều thật cũ kỹ rách nát, nó dựng lên chỉ với mục đích ngủ và cơ bản cuộc sống, không có dư thừa tác dụng, càng không có gì mỹ quan.

Mọi người tách ra bốn phía, ở hai bên đường đất gõ cửa sổ và cửa sau. Nhưng mặc kệ bọn họ dùng sức gõ mạnh cỡ nào, bên trong đều không có phản ứng. Bọn họ gõ mỗi một cửa nhà đều như thế.


Nhìn thấy có cửa một phòng chỉ hờ khép chứ không khóa, mọi người hiếu kỳ đẩy cửa đi vào, quan sát bên trong. Thừa dịp bầu trời còn chút ánh sáng, xem xét bên trong hắc ám, đơn giản giường băng ghế, một ít đồ dùng cuộc sống. Xem trong phòng bài trí và các dấu hiệu khác, chắc là thường xuyên có người ở, nhưng không biết vì sao hiện tại không ai.

Thử từ cửa sổ hoặc khe cửa nhìn mấy gian phòng khác, đồng dạng đều là không có người hoặc nhìn không thấy. Không biết có phải trong thôn có người đi lạc hoặc hoạt động quan trọng gì, tập thể đi hết.

Đoàn người lại đi đường đất một đoạn, thấy cái phòng coi như sạch sẽ rộng lớn nhất trong thôn, không như mấy phòng khác rách nát đơn sơ. Phòng khác chỉ dùng đơn giản đầu gỗ làm bốn chân, còn phòng này thì dùng rất nhiều đầu gỗ to khối khối đôi cao mà thành. Trên đầu gỗ chồng chất, vách tường dĩ nhiên là bằng đất đá!

Xem ra nơi này ở chắc là đứng đầu thôn, không có tiền cũng có quyền…

“Chỗ này không tệ, hay đây là nơi ở của cấp bậc trưởng thôn nhỉ?” Vương Dương ngẩng đầu vừa lòng nhìn căn phòng tốt nhất trong thôn. Cậu trước một bước đẩy ra cửa gỗ không khóa, bên trong, cùng mấy phòng khác không giống. Không phải một gian phòng bao gồm tất cả, mà là trung gian có đại sảnh. Bên trái có gian phòng lớn, bên phải có hai gian phòng nhỏ. Vách tường đại sảnh còn có cánh cửa, phỏng chừng là thông hướng nhà bếp hoặc chỗ múc nước.

“Ưm, nơi này so với mấy phòng khác, xem như tốt nhất. Tôi nghĩ chắc là tộc trưởng của họ, nếu không sẽ chẳng có năng lực và thực lực xây cái phòng, đối với bọn họ mà nói là cao cấp nhất.” Kiều Phi Vũ đồng ý cách nói của Vương Dương, quan sát trong đại sảnh.

Trên vách tường đại sảnh có đầu lâu và giác của một số động vật. Có đầu lộc, gấu, và một số khung xương động vật chưa thấy qua. Bên cạnh góc tường, có bộ trang phục màu xanh đen, kiểu dáng độc đáo, mũ làm bằng da lông động vật có màu trắng vải vây quanh làm đẹp. Đây chắc là trang phục dân tộc trong thôn? Xem quần áo liền hiểu được, hiện tại bọn họ đang ở trong thôn dân tộc thiểu số.


Thấy mọi người đều tự nhiên phân chia phòng ở, chuẩn bị nghỉ ngơi và ngủ, Lý Du kéo tay áo Phương Chí Hoành, có điểm lo lắng và ngại ngùng nói.

“Cái kia, Chí Hoành, chúng ta tự tiện vào nhà người khác, có kỳ lắm không? Nếu họ trở về phát hiện chúng ta mất lịch sự như vậy thì phải làm sao?”

Y nhận giáo dục là không có người khác đồng ý, chính mình chạy tới trong nhà người ta, là vô cùng mất lịch sự. Hơn nữa, quan trọng nhất là, thôn này toàn dân tộc thiểu số, nếu ngôn ngữ không thông phạm vào cấm kỵ của bọn họ, gây ra sinh sự thì càng nguy.

“Cái này…” Phương Chí Hoành cũng có chút chần chờ, không thói quen mọi người tự nhiên vô tư như thế, trực tiếp chạy vô phòng người ta.

“Yên tâm, yên tâm.” Vương Dương phẩy tay đối với hai người đang rối rắm ý bảo không cần lo. “Chúng ta cũng rất muốn nói một tiếng với chủ nhân rồi mới vào ở. Nhưng các người cũng thấy, trong thôn hiện tại không có ai. Chúng ta có muốn chào hỏi cũng không gặp người, sẽ không thể bởi vì vậy mà ngủ ngoài trời chứ? Trước tiên ở trong này, nếu có người về thì chúng ta sẽ giải thích cho bọn họ.”

“Đúng vậy, hai người cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chỗ này không ai mới không xin phép được, nếu bọn họ trở về biết tình cảnh của chúng ta, nhất định sẽ thông cảm.” Kiều Phi Vũ ở một bên xen vài, khuyên nhủ lương tâm bất an hai người.

Vì để mọi người có thể nghỉ ngơi, cũng lo lắng tình trạng của Lý Du, Phương Chí Hoành thả lỏng quay đầu lại khuyên nhủ Lý Du. Dưới sự thuyết phục của Phương Chí Hoành, hai người rốt cuộc yên tâm ngủ trong phòng đã được phân chia, một gian phòng bên phải.


Bởi vì ba phòng đều có giường, đáng tiếc kích cỡ không chứa hết cả đám nhiều người như vậy. Hơn nữa lo lắng đến Phương Chí Hoành và Lý Du là tình nhân, đã có mấy gian phòng, cứ để hai người một mình ở với nhau nói chuyện tình cảm. Mà thần bí biến dị Tiếu Dịch, những người khác không dám cùng hắn chung một gian phòng. Vì thế Vương Dương đương nhiên vinh dự bị đẩy ra cùng Tiếu Dịch ngủ ở gian phòng lớm bên trái. Kiều Phi Vũ và Lâm Kiệt thì ngủ ở gian phòng khác bên phải.

…………………………………

“Ha ha ha ha!!!” Vương Dương cười đẩy cửa tiến vào gian phòng, vì mấy ngày nay không ngừng bị cương thi tập kích, cậu phản xạ có điều kiện cảnh giác, tiện tay khóa cửa. Cậu đối với Tiếu Dịch ngồi bên giường đã tắm trước mình, đắc ý cười to, nói. “Ngu ngốc Kiều Phi Vũ, không đánh lại tôi, nước bị tôi cướp đi tắm. Ông không thấy tên đó bộ dáng buồn bực phát điên, ha ha ha! Cười chết mất!” Nghĩ đến Kiều Phi Vũ biểu tình điên tiết, Vương Dương kiềm chế không được cười ra tiếng.

Bởi vì không có hệ thống cung cấp nước, ở trong phòng sờ mó nửa ngày mới tìm được cửa sau. Phát hiện một cái giếng nguyên thủy, bên cạnh giếng có thùng múc nước. Vì đỡ phiền phức, mọi người đều đi tìm cái thùng gỗ lớn, sau khi múc nước lên thì đổ vào đó, dùng nước lạnh trong thùng tắm, thuận tiện giặt quần áo bẩn trên người.

Mà Vương Dương sau khi cất đồ xong, đi ra phòng đứng cạnh giếng, kiên nhẫn xem Kiều Phi Vũ từng cái thùng nhỏ múc nước lên, lại đổ vào thùng gỗ lớn.

Thật vất vả Kiều Phi Vũ đổ đầy thùng lớn, Vương Dương trực tiếp chạy qua xách thùng lên tắm, chọc Kiều Phi Vũ nổi giận, nhưng không đánh lại Vương Dương, chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nữa múc nước.

Đồ vật cướp được mới là tốt đẹp, Vương Dương tắm thoải mái vô cùng, cười hì hì đi hướng Tiếu Dịch. Vì bảo đảm sạch sẽ, cho dù quần áo Tiếu Dịch khi giết đại mãng xà thoạt nhìn không có dính vết bẩn, nhưng cũng bị Vương Dương bắt buộc giặt sạch. Cậu không muốn buổi tối ác mộng mơ thấy con rắn toàn thân mùi vị tanh tưởi.

Đáng tiếc Tiếu Dịch chỉ có hai bộ đồ, một bộ nhiễm máu thịt vụn của Viên Tư Điềm cộng thêm bị súng bắn thủng, phải bỏ. Bộ khác chính là áo thun xám hiện tại bị vắt khô, giắt trên ghế hong khô. Cho nên lúc này Tiếu Dịch, chỉ mặc một cái quần bò, nửa thân trần ngồi trên mép giường, cúi đầu chà lau thanh đao đã rất sắc bén.


Tiếu Dịch từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt của Vương Dương tới gần, liền biết cậu sắp tới. Ngẩng đầu, Tiếu Dịch nhìn chằm chằm Vương Dương sau khi tắm rửa thay áo màu trắng bó sát, quần dài thể thao màu đen. Con ngươi co rút, màu đen mắt càng trở nên thâm trầm.

Vương Dương mặc áo thun trắng hoàn mỹ bó sát dáng người gầy gò rắn chắc.Vải dệt trắng làm da thịt màu đồng càng thêm mê người. Mái tóc quăn còn ướt sũng, đuôi tóc tí tách giọt nước, toàn thân Vương Dương bởi vì qua loa không lau khô mà ướt đẫm. Áo thun vốn không dày, vài nơi vì ẩm ướt trở nên trong suốt, trước ngực hai điểm nhan sắc có thể mơ hồ thấy được.

Cậu hoàn toàn không biết chính mình bộ dạng này, ở trong mắt Tiếu Dịch, cảnh tượng tựa như cô gái chỉ mặc một cái áo sơ mi nam còn là ướt đẫm nữa, đứng trước mặt người nam bình thường.

Bị Tiếu Dịch ánh mắt nhìn đến sợ hãi, Vương Dương cúi đầu xem bản thân mình, đâu có gì kỳ quái? Vì sao hắn nhìn cậu như nhìn kẻ thù? Trong lòng cậu khó hiểu, đột nhiên, vết thương sau vai bỗng đau đớn. Vương Dương muốn nhấc tay đè chỗ bị thương. Chỉ là gỡ miếng băng tắm rửa, đâu cần lập tức đau như vậy?

Thấy Vương Dương sắc mặt biến đổi, Tiếu Dịch đứng lên lôi Vương Dương lên giường, xem xét vết thương sau lưng. Chỉ thấy chỗ vết thương bị cắn nát, dần dần biến thành màu đen. Tiếu Dịch lấy thanh đao đặt cạnh giường nắm trong lòng bàn tay.

“Sao vậy? Vết thương lại bắt đầu khuếch tán?” Vương Dương vốn không ôm nhiều hy vọng trông cậy vào máu Tiếu Dịch khắc chế bệnh độc, nhưng không ngờ nó phát tác nhanh như vậy.

“Không có việc gì, chỉ là ông cần uống máu mà thôi.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.