Bạn đang đọc Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời FULL – Chương 19
Quân Khuynh Nhân khải hoàn hồi triều tất nhiên Hoàng đế liền hạ lệnh tổ chức yến tiệc tẩy trần cho hắn khiến cho cả kinh thành xôn xao hết lên.
Các phủ lớn nhỏ trong kinh thành đều chuẩn bị cho yến tiệc này, Mẫn thị cũng không ngoại lệ, xoay Lưu Vũ Quỳnh như chong chóng để chuẩn bị phục trang cho cung yến.
Kiếp trước, yến tiệc này chính là khởi đầu cho sự ngu ngốc của nàng, cho bi kịch cuộc đời nàng.
Từ khi cứu được Hoàng Kính và Âu Dương Minh An thì nàng đã có tự tin thay đổi được mọi chuyện nên nàng không hề xoắn xít chuyện này nữa, không hề có ý né tránh Quân Khuynh Nhân, hơn nữa cũng đã mấy ngày không gặp được Âu Dương Minh Tuấn, trong lòng nàng thực sự có chút mong nhớ.
Vì thế, nàng ăn vận trang điểm một phen, bên trong mặc áo bông cùng màu với áo lụa mỏng, áo khoác bâu vạt xéo bằng gấm Tứ xuyên màu xanh hi vọng thêu phù dung cá chép, viền cổ tay áo và vạt áo thêu một đường hoa mai vàng, váy dài bằng lụa hoa mỏng lại chải kiểu tóc Triều Vân kế, phục sức thì vẫn dùng cung thao mà Âu Dương Minh Tuấn tặng.
Khi Lưu Vũ Quỳnh xuất hiện trong sảnh đường, mọi người một phen sững sờ khiến cho Thi Hương và Y Hương thầm cười trộm, tiểu thư vốn đã xinh đẹp nhưng do trước kia chỉ thích những màu nổi làm lộ vẻ ngây thơ trẻ tuổi, hôm nay vừa đổi cách trang điểm ăn vận một phen liền trở nên thanh nhã dịu dàng, cả người đầy khí chất tiểu thư ôn nhu.
Mẫn thị trong ánh mắt đều là ý cười tự hào, đây chính là nữ nhi thương yêu của bà, khóe miệng càng ngày càng cong lên.
Lưu Vũ Quỳnh thấy vậy, gương mặt đỏ ửng vì thẹn thùng, nũng nịu kêu:– Mẫu thân.Có người yêu cũng có người ghét, chẳng hạn như Thẩm thị và Lưu Vũ Nhạc.
Thẩm thị từ trước đã căm ghét Mẫn thị, đố kị sắc đẹp của Mẫn thị, ganh tị Mẫn thị có phu quân tài giỏi chuyên sủng mà bên cạnh phu quân của bà chưa bao giờ thiếu bóng hồng lạ, ghen ghét Mẫn thị có nhi tử văn võ song toàn, có nữ nhi tuyệt sắc đáng yêu.
Điều gì bà cũng không thể so cùng người, lòng của Thẩm thị căm tức không thôi, sự hận ghét chất chứa trong tim.
Người ta nói nếu muốn biết tính cách của một nữ tử thì hãy nhìn phẩm hạnh của mẫu thân.
Có một mẫu thân ích kỉ như Thẩm thị thì Lưu Vũ Nhạc khó có thể tốt được.
Ánh mắt của Lưu Vũ Nhạc như phun lửa nhìn chằm chằm Lưu Vũ Quỳnh, vì cung yến nàng đã cố ý ăn vận một phen nhưng khi Lưu Vũ Quỳnh xuất hiện, nàng hoàn toàn bị lu mờ.
Khi nhìn thấy mọi ánh mắt tán thưởng đều dừng trên người của Lưu Vũ Quỳnh, bên tai nghe thấy lời khen ngợi, Lưu Vũ Nhạc thật muốn băm vằm nàng ra ngàn mảnh.
Lưu Vũ Quỳnh tất nhiên cảm nhận từng đạo ánh mắt thù hận truyền đến, chẳng cần quay đầu nàng cũng biết nó là của ai nên cứ mặc kệ dù sao từ hôm xảy ra chuyện ở tiệc thọ yến, hai người họ nhìn thấy nhau thì luôn né tránh.
Lưu Vũ Quỳnh chỉ chăm chú nghe Mẫn thị dặn dò những điều chú ý khi tiến cung, tuy nàng đã nghe rất nhiều lần nhưng lời nói ôn hòa, vuốt tay từ ái của mẫu thân khiến nàng thật yên bình, không hề ngại phiền, mẫu thân còn ở bên cạnh nàng thật tốt.
Con người là vậy đã từng mất đi họ mới học được cách trân trọng.Khi họ đến cung yến thì mọi người đã đến rất đông nhưng các chủ nhân yến tiệc chưa có ai, Lưu Vũ Quỳnh bồi bên cạnh Mẫn thị, trò chuyện với các phu nhân, ai gặp cũng không thiếu một phen ca ngợi làm cho Lưu Vũ Quỳnh ngại ngùng, khuôn mặt đỏ lên, vội tránh đi.
Đứng một bên lẳng lặng nhìn kẻ qua người lại, lòng của Lưu Vũ Quỳnh hờ hững, những người ở đây có ai không mang cho mình một bộ mặt giả tạo, dù sống lại nàng vẫn không tài nào nhìn thấu hết lòng người.
Cho tới khi một nam nhân tuấn lãng, nở nụ cười ôn hòa, khí chất cao quý vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người, nữ tử thì e thẹn, liếc mắt đưa tình, nam nhân thì vây quanh trò chuyện, nịnh nọt hắn, hắn lại không có chút hoảng hốt như đã quá quen với những trường hợp thế này, ứng đối vô cùng tự nhiên.
Nhưng trong lòng Lưu Vũ Quỳnh lại nổi lên sóng gió to lớn, chính nam nhân này là nguyên nhân của mọi thảm kịch kiếp trước, chính nụ cười tuấn lãng ôn nhu đã làm nàng sa chân vào vũng lầy, không chỉ hại bản thân mà còn hại người, nay nhìn lại nàng thấy lạnh run cả người.
Nàng dường như nhìn thấy kết cuộc của những người thân yêu kiếp trước, vọng bên tai những lời tuyệt tình, lời căm thù, lời lạnh lùng, trái tim của nàng đau như cắt và lòng hận thù dâng cao đến đỉnh điểm, tay nắm chặt thành đấm, móng tay cắm vào da thịt nhưng nàng chẳng mảy may cảm thấy đau đớn.
Trong lúc Lưu Vũ Quỳnh còn đang đắm chìm trong đau thương, bỗng một người đập nhẹ vào vai làm cho nàng giật mình quay lại.– Quỳnh nhi, sao muội lại đứng ở đây một mình? – Người đó là Âu Dương Thụy Cầm, lại chợt nhìn thấy hốc mắt của Lưu Vũ Quỳnh đỏ ngầu, gương mặt còn vương lệ thì nhíu mày, lo lắng hỏi – Sao vậy? Sao muội lại khóc?Theo sau Âu Dương Thụy Cầm còn có đám người Lưu Gia Huy đều đang lo lắng nhìn nàng.
Nàng vội cố gắng bình ổn tâm trạng, lấy khăn chấm chấm mắt, mở miệng giải thích:– Không có, sao muội lại khóc chứ, có hạt bui bay vào mắt nên hơi khó chịu thôi.Mặc dù không tin lời của Lưu Vũ Quỳnh cho lắm nhưng lại không nghĩ ra lí do gì làm cho nàng khóc, đành tạm thời bỏ qua, chỉ có Âu Dương Minh Tuấn nghiền ngẫm nhìn về phương hướng Lưu Vũ Quỳnh vừa nhìn lại chỉ thấy một đám người, hắn thắc mắc rốt cuộc là ai, là cái gì lại làm cảm xúc của Lưu Vũ Quỳnh chấn động lớn đến như vậy.Âu Dương Minh An sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc Lưu Vũ Quỳnh:– Bụi gì chứ, rõ ràng là khóc nhè mà.
Lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè.– Âu Dương Minh An, huynh khóc nhè thì có – Lưu Vũ Quỳnh phản bác – Lần trước nếu không phải ta nhắc nhở đại ca thì không biết ai khóc nhè đó, cảnh đặc sắc vậy mà không được nhìn thấy, thật đáng tiếc.Liếc mắt nhìn mọi người đang cười trộm, gương mặt của Âu Dương Minh An đỏ au lên, miệng la:– Lưu Vũ Quỳnh, ta không tha cho muội – Rồi nhấc chân đuổi đánh Lưu Vũ Quỳnh, nàng tất nhiên đâu chịu đứng yên vội vàng chạy đi, mỉm cười khiêu khích:– Bắt ta đi – Mấy người còn lại đã quá quen với những cảnh như vậy nên đều cười cười mặc kệ họ.
Đáy lòng của Lưu Vũ Quỳnh cũng thoải mái, những trò đùa giỡn của Âu Dương Minh An đã làm giảm bớt tâm trạng đau thương của nàng, nở nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời.
Lo mãi đùa giỡn nên không phát hiện cục đá dưới đất, Lưu Vũ Quỳnh quả nhiên vấp ngã, nhắm chặt mắt, xem ra hôm nay nàng phải đo đất rồi nhưng đau đớn không đến như trong dự liệu, một mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng qua chóp mũi, nàng liền mở mắt chống lại cặp mắt sâu hút, tình cảm chứa chan, là Âu Dương Minh Tuấn đã kịp thời đỡ lấy Lưu Vũ Quỳnh, họ rất ít có tiếp xúc thân mật như vậy nên khuôn mặt của Lưu Vũ Quỳnh dần dần đỏ lên vì ngượng ngùng, im lặng nhìn nhau, trong mắt đều là hình ảnh của đối phương, mọi thứ xung quanh dường như đều nhòe đi mờ nhạt.
Cho đến khi tiếng Quân Khuynh Vũ vang lên làm cho Lưu Vũ Quỳnh giật mình, vội vàng đứng dậy lùi ra sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách với Âu Dương Minh Tuấn.– Minh An, Vũ Quỳnh muội muội mà té ngã, xem ta xử lí đệ như thế nào – Thì ra thấy Lưu Vũ Quỳnh suýt té ngã, Quân Khuynh Vũ và Lưu Gia Huy đồng thời người thì túm Âu Dương Minh An lại, người thì lên tiếng cảnh cáo.– Lúc nào cũng như vậy cả – Âu Dương Minh An oán giận, lúc nãy Lưu Vũ Quỳnh sắp ngã hắn cũng lo lắng lắm chứ bộ, muốn đưa tay đỡ lại không kịp, nhưng hắn vẫn bất bình với thái độ bao che của các vị huynh trưởng, miệng lầm bầm.Quân Khuynh Vũ cầm quạt gõ nhẹ vào đầu của Âu Dương Minh An, trừng mắt nói:– Có muội muội thì có túi thơm, quạt này nọ, tri kỉ như vậy, đệ đệ không có ích gì.Nhắc tới chuyện này, Lưu Vũ Quỳnh liền nhớ đến nói:– Đúng rồi, lần trước ở thôn trang lấy được rất nhiều hoa mai, muội đã làm được rất nhiều túi thơm, mỗi người một cái, ngày mai muội sẽ đưa đến cho mọi người.– Đó, đó, biểu sao họ đều xem đệ đệ không đáng một đồng – Âu Dương Minh An quệt miệng, oán trách lại không quên đòi hỏi – Túi thơm, ta cũng muốn.Âu Dương Minh An bình thường ranh mãnh trầm ổn giờ lại như đứa trẻ đòi quà làm cho mọi người đều phì cười..