Tàng Phong

Chương 53: Ta không phục


Đọc truyện Tàng Phong – Chương 53: Ta không phục

Dịch: Lê Nghĩa

Biên: Phuongkta1

Vết máu quanh người Từ Hàn bắt đầu bong tróc, lộ ra một lớp da trơn bóng như vừa mới được sống lại.

Diệp Hồng Tiên vốn nhìn thấy thảm trạng của Từ Hàn, nhìn thấy hắn lúc này trong mắt lại lóe ra hào quang bất khả tư nghị (1). Nàng mơ hồ cảm thấy một cỗ khí thế từ thân thể Từ Hàn bay lên, hắn dường như trở thành một người khác, nhưng rốt cuộc là chỗ nào khác nhau thì nàng thực sự cũng không nói đúng được.

Kiếm Chủng đã mọc rễ trong đan điền của Từ Hàn.

Nhưng nó cũng không dừng lại ở đó, đỉnh của nó bắt đầu sinh ra một vật bằng ngón tay út.

Đó chính là bước thứ hai của Đại Diễn Kiếm Chủng- đâm chồi.

Sau lưng Từ Hàn bắt đầu sinh ra hư ảnh của Kiếm Chủng, khí tức màu tím kia lại quanh quẩn bên dưới Kiếm Chủng. Rễ cây bắt đầu đan xen, mà trên đỉnh lại có một chồi non đang dần dần ngẩng đầu.

Đó là điều mà xưa nay chưa từng thấy.

Dùng Yêu lực thúc đẩy sự sinh trưởng của Đại Diễn Kiếm Chủng, đến cuối cùng nó sẽ hóa thành cái gì thì không một ai biết rõ.

Đầu chồi non dần dần nhú lên, mắt thấy nó đang muốn vươn thẳng thân thể mình.

Nhưng vào đúng lúc này.

Lãnh thổ quốc gia Đại Chu bao la bát ngát, phía tây là Thanh Châu là Thập Vạn Đại Sơn – nơi mà Yêu tộc ẩn núp, phía nam Sung Châu là nơi mà man di đã từng tàn sát bừa bãi.

Mà ở giữa Thập Vạn Sơn và Nam Hoang, tọa lạc một dãy núi to lớn, nguy nga, nghiêm ngặt.

Nó có một cái rất tên dễ nghe- Côn Luân!

Côn Luân được xưng là chỗ ở của Tiên Nhân, là Tiên cảnh trong truyền thuyết.

Mà trên đỉnh Côn Luân, có một cột đá cực lớn được xây bằng ngọc trắng được gọi là cột trụ trời, tương truyền trụ này trên thông Cửu Tiêu, dưới chống Hoàng Tuyền, chỗ này chính là nơi chống toàn bộ thế giới.

Truyền thuyết thế nào, thì cũng không thể quay ngược thời gian tìm hiểu được.

Mà đỉnh Côn Luân lại là nơi tuyết đọng quanh năm, theo lý chắc chắn không có khả năng tồn tại bất kỳ dấu vết của sinh linh nào.

Nhưng hiện tại, xung quanh cột chống trời cực lớn không nhìn thấy đỉnh chính là chi chít các bộ thi hài đang ngồi bốn phía.

Đại đa số thi thể trong số đó đã mục nát từ lâu, chỉ còn lại xương khô. Thiết nghĩ niên đại cũng đã từ rất xa xưa.

Mà duy nhất trong đó có một vị lão giả áo xanh, mặc dù quanh thân thể đã bị gió tuyết đông lạnh kết thành băng điêu, nhưng sắc mặt vẫn còn hồng nhuận phơn phớt như trước, có lẽ còn có chút sinh cơ.

Oanh!

Bỗng nhiên một tiếng sấm rền vang lên, gió mây trên đỉnh Côn Luân Sơn đột biến.


Mây đen mãnh liệt xoay tròn chung quanh cái trụ trời kia. Hơn nữa không ngừng di chuyển xuống dưới ngọn núi, dường như muốn áp vào đỉnh núi.

Mà lúc này núi Côn Luân nguy nga dưới uy áp của mây đen kia cũng bắt đầu run rẩy.

Hô.

Kèm theo một hơi thở trầm trọng là một đôi mắt bên trong mây đen kia mở ra.

Quả thật giống như một Ma Thần ngủ say vạn năm bỗng nhiên thức tỉnh.

Trong tích tắc con mắt lão mở ra, toàn bộ Côn Luân dường như đã mất đi sắc thái.

Trong Thiên Địa chỉ còn lại một đôi mắt cực lớn đó.

Thánh khiết, lạnh lùng như băng, lại cao cao tại thượng.

Đôi mắt lão hơi hơi liếc nhìn những bộ xương khô đang ngồi xung quanh cột trụ trời, rồi sau đó ánh mắt dừng lại, nhìn thẳng về phía chân trời xa xa.

Nhìn về phía nam Ký Châu, phía bắc Lương Châu, chính là chỗ Linh Lung Các.

“Mười bảy năm trước, nghiệt súc hủy Thiên Cơ của ta, làm lệch tính toán của ta.”

“Mười bảy năm sau, tà tâm vẫn không chết, nghiệt chủng lại mọc rể.”

Tiếng lẩm bẩm này như là Thiên Âm, mang theo uy thế to lớn truyền từ đỉnh Côn Luân tản ra mọi phía.

Đôi tròng mắt kia vào lúc đó bắt đầu híp mắt lại.

Hàn quang trong mắt còn nồng đậm hơn mấy phần so với tuyết đọng quanh năm không tan trên núi Côn Luân này.

“Trấn.”

Bỗng nhiên lão kia phun ra một chữ.

Hàng vạn đường Thiên Lôi trùng trùng điệp điệp đánh xuống, tựa như Thần dụ Thiên mệnh, vạn vật chúng sinh đều không thể đỡ.

Sắc mặt Từ Hàn đang dần dần trở nên hồng nhuận theo cái hư ảnh chồi non do Kiếm Chủng sinh ra.

Hắn đã thành công.

Từ Hàn đang dần dần tỉnh táo lại, trong lòng hắn không kìm được vui vẻ, sống sót sau kiếp nạn, quả thực là một điều đáng giá làm cho người ta cao hứng.

Ngay lúc hắn muốn mở ra hai con ngươi, cảm thụ một phen về sự biến hóa của cơ thể sau khi Kiếm Chủng sinh ra chồi non rốt cuộc sẽ mang đến cho hắn những thay đổi gì.

Bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, sắc mặt đang hồng nhuận phơn phớt ngay lập tức liền biến thành trắng muốt như tờ giấy.


“Từ Hàn?” Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh cũng sững sờ, mắt thấy rõ ràng Từ Hàn đã có chuyển biến tốt, nhưng vì sao khí tức trên cơ thể hắn ngay lập tức chuyển thành uể oải.

Oanh!

Còn không chờ Diệp Hồng Tiên suy nghĩ minh bạch, trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét cực lớn.

Một đường ánh sét to tới mấy trượng từ phía chân trời đánh xuống, thẳng tắp hướng tới nơi đây.

“Cẩn thận!” Diệp Hồng Tiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, nàng đang muốn tiến lên kéo lấy thân thể Từ Hàn ra, nhưng tốc độ của Lôi Xà quá nhanh, chỉ trong giây lát đã rơi xuống trước mặt. Diệp Hồng Tiên không kịp cứu hắn, trong mắt chỉ còn lưu lại một vẻ hoảng loạn.

Thế nhưng mục tiêu của Lôi Xà cũng không phải là Từ Hàn, mà rơi xuống chồi Kiếm Chủng đang chuẩn bị mọc thẳng phía sau lưng Từ Hàn.

Chỉ thấy Lôi Xà kia đánh xuống với khí thế Vạn Quân, mang theo uy thế bễ nghễ hung hăng đánh ngay trên chồi non kia.

Lôi chính là vật trời, chứa đựng Thiên uy trong đó.

Chồi non nhận một kích nặng nề này, thực sự trở thành tổ ong, từng vết cháy đen kịt trải dài trên khắp toàn thân mầm non nhỏ, nhìn qua đã chỉ còn chút hơi tàn.

Mà Từ Hàn vốn tâm mạch tương liên với nó vào lúc đó cả người cũng run lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn không rõ, vì sao mình lại gặp một cái tai vạ như thế.

Lục phủ ngũ tạng vốn đã chuyển biến tốt đẹp, nhận thêm lần trọng thương này, càng trở nên nghiêm trọng thêm.

Chỉ trong nháy mắt, Từ Hàn lại thêm lần nữa đi tới cận kề cái chết.

Không biết đó có phải là ảo giác hay không.

Từ Hàn dường như nhìn thấy một đôi mắt ở bên trong bóng tối, cặp mắt kia mang theo vẻ khinh thường cao cao tại thượng, mang theo sát cơ bễ nghễ thiên hạ, chỉ thổ lộ với hắn một chữ: “chết”!

Vạn vật trên thế gian, từ núi non sông ngòi, cho tới thảo mộc muôn thú cùng lúc đó đều đáp lại ý chí của đôi mắt kia.

Bọn chúng muốn hắn chết!

Đều muốn hắn phải chết!

Từ Hàn không rõ, hắn đã làm sai điều gì?

Hắn chỉ muốn sống sót.

Sống sót như một người bình thường.

Lẽ nào điều này là sai sao?

Lẽ nào chuyện này cũng không đúng sao?


Không!

Ta không thể chết được!

Trong đầu Từ Hàn vang vẳng một thanh âm như vậy.

Kiếm Chủng dường như cảm nhận được chấp niệm trong lòng Từ Hàn lúc này, phía trên Kiếm Chủng phát ra hào quang mãnh liệt, ánh sáng tím Yêu dị kia vào một khắc này tựa như biến thành một sắc thái tuyệt mỹ nhất thế gian, khiến Diệp Hồng Tiên nhìn sững sờ, thật lâu không có cách nào dời đi ánh mắt của mình.

Đó là ánh mặt trời chói lọi làm mục nát cây cỏ.

Đó là kiến càng vượt biển rộng.

Đó là sinh mệnh của Từ Hàn! Cũng là chấp niệm muốn sống sót của hắn!

Miệng vết thương quanh thân chồi non dưới ánh sáng màu tím dễ chịu dần dần sinh ra da thịt mới. Nó vốn chỉ còn chút hơi tàn, lại một lần nữa hồi sinh, đang muốn vươn thẳng thân hình.

Oanh!

Trong Thiên Địa tiếp tục phát ra một tiếng vang thật lớn.

Sắc trời vốn đã dần sáng đột nhiên u ám trở lại, mây đen giăng đầy như hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng đang đè xuống thiên địa nơi đây, từng đường lôi xà điện mãng hung hãn cuồn cuộn trong mây.

Diệp Hồng Tiên nhìn người thiếu niên sắc mặt lạnh lùng như băng ngồi giữa rừng, lại nhìn đám mây đen không ngừng tụ tập trên đỉnh đầu, ẩn chứa một đạo Lôi Xà đang nổi lên.

Trong đầu nàng bỗng nhiên hồi tưởng tới ghi chép mà nàng ngẫu nhiên thấy được trong Thiên Sách Phủ khi còn bé.

“Hễ là người tu thành Tiên đạo, ma quỷ tu thành Yêu, đồ vật sinh linh tính. Cả ba thứ này đều nghịch thiên mà thành, thiên địa không thể chứa, ắt phải nhận kiếp họa để giữ trong sạch cho đất trời.”

Thiên địa đã được định sẵn, kẻ nghịch thiên mà đi nhất định sẽ bị trời phạt.

Từ góc độ nào đó mà nói, tu hành chính hành động nghịch thiên, trong đó người siêu phàm nhất định sẽ nhận được sự trách phạt của thiên địa, vừa là cảnh giới, vừa là thí luyện.

Mà điện mãng hay Lôi Vân trước mặt, rõ ràng chính là Thiên Kiếp được ghi chép trong sách.

Nhưng mà Thiên Kiếp trước mặt nhằm vào ba người lại cực kỳ cường đại, nếu bàn về tu vi của Từ Hàn hiện nay thì chẳng qua chỉ là Kim Cương cảnh, có tài đức gì để kéo Thiên Kiếp tới?

Diệp Hồng Tiên rất hoang mang, nàng nhìn thiếu niên đang ngồi giữa trung tâm Thiên Kiếp, nhìn khuôn mặt lạnh lùng và bướng bỉnh của hắn, đáy lòng nàng sinh ra một nỗi lo lắng.

Nàng không biết, rốt cuộc hắn đã phạm vào sai lầm gì, mà khiến thiên địa tức giận như vậy, đánh xuống Lôi Kiếp, muốn xóa bỏ hắn khỏi thế giới này.

Nhưng uy lực của thiên địa, Diệp Hồng Tiên làm sao có thể thay đổi?

Cuối cùng Thiên Lôi cũng đã tụ tập hoàn tất trong Kiếp Vân, Thiên Uy huy hoàng tựa như Thái Sơn áp đỉnh, làm cho Diệp Hồng Tiên cùng mèo đen vốn đang nhìn chăm chú đều có chút khó thở.

Oanh!

Một tiếng sấm sét cực lớn vang lên.

So với lúc nãy, điện mãng còn muốn cường đại hơn mấy phần hiển hiện trong Kiếp Vân, dường như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.

Cảm nhận được uy năng mênh mông của Lôi Kiếp, Diệp Hồng Tiên rất rõ ràng, dưới một kích này Từ Hàn nhất định sẽ thần hồn câu diệt.

Mà Từ Hàn cũng cảm nhận được điểm này.

Vào lúc đó hắn chậm rãi đứng lên, đứng ngay phía dưới Kiếp Vân kia.


Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, trường kiếm sau lưng được rút ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào vòm trời.

Thân thể của hắn vào một khắc này thẳng tắp, giống như cái chồi non đang dần dần vươn lên sau lưng hắn.

Hắn nhìn về phía gió cùng mây đang tụ họp, nhìn về phía tiếng sét, ánh điện.

Thần tình chăm chú hỏi.

“Từ Hàn làm sai chỗ nào?”

Thanh tuyến thanh tịnh, thật giống như ánh mắt của hắn lúc này.

Mặc dù không có uy năng như quỷ thần, nhưng lại có thể xuyên qua nghìn vạn dặm xa, thẳng đến Cửu Tiêu.

Mà phía trên Cửu Tiêu hiển nhiên cùng lúc đó cũng vang lên một Thiên Âm giống như tiếng sấm, đáp lời lại.

“Vì muốn sống tạm mà đúc thành nghiệt chủng, đoạt vô số sinh mệnh của chúng sinh, làm rối loạn Luân Hồi thiên địa, đây là tội thứ nhất!”

“Sử dụng cánh tay Yêu và hung kiếm, bái nghịch thần tặc tử, đây là tội thứ hai!”

“Chỉ kiếm hỏi trời, không tôn kính Tôn Thượng, đây là tội thứ ba!”

Thanh âm kia uy nghiêm lạnh lẽo, từng chữ hàm ẩn Thiên uy, thẳng đến tâm thần Từ Hàn, khiến cho hắn vốn đang bị trọng thương, ngay lúc đó sắc mặt càng thêm trắng bệch, thân thể lay động, suýt nữa không thể đứng thẳng thân hình.

“Ba tội này, tội nào cũng đều là đại nghịch bất đạo, hôm nay nhập ba tội lại cùng phạt.”

“Giết tính mệnh ngươi, diệt hồn phách ngươi.”

“Ngươi dám không phục?”

Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, thanh tuyến quanh quẩn ở giữa thiên địa. Tựa như chuông Thần nơi cổ mộ không ngừng rung động trong đầu Từ Hàn. Từng đạo thanh tuyến giống như kiếm sắc đâm thẳng đến hồn phách hắn, quả thực khiến Từ Hàn thống khổ không thể tả.

Mà theo lời ấy buông ra, Lôi Kiếp trôi nổi trên bầu trời rốt cuộc hóa thành một đường điện mãng mãnh liệt phủ xuống đỉnh đầu thiếu niên đang chỉ kiếm hỏi trời kia.

Một khắc này, ánh điện màu tím của Lôi Kiếp phủ lên tất cả ánh sáng của thế gian này, chỉ chiếu sáng duy nhất khuôn mặt của thiếu niên kia.

Hắn cầm kiếm trên tay, nhìn về phía chân trời.

Trong mắt phản chiếu hình ảnh điện mãng đang gào thét kéo đến, trong đầu lại hồi tưởng đến những tao ngộ đã gặp phải.

Lão ăn mày chết trong gió tuyết.

Lưu Sanh đã cứu mình trong rừng cổ kia.

Thương Hải Lưu chân đạp hoa sen, bay vút như cầu vồng trên núi Đại Uyên.

Thiếu niên kia dường như ngộ ra điều gì.

Ánh mắt hắn vào một khắc này trở nên kiên quyết.

Hắn nhếch miệng cười cười, nói.

“Ta không phục.”

(1) bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.