Tàng Phong

Chương 47: Có câu:"thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư"


Đọc truyện Tàng Phong – Chương 47: Có câu:”thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư”

Dịch giả: Lê Nghĩa
Biên: Phuongkta1

Đến sáng hôm sau, tính cả ngày hôm qua đến bây giờ đường đi gập ghềnh, Từ Hàn đã không nghỉ ngơi hai ngày hai đêm.

Dù sao hắn vẫn là một người thường, hai ngày đêm không ngủ khiến sắc mặt Từ Hàn lúc này có chút tái nhợt.

Sau khi ăn bữa sáng do La Ấn hảo tâm mang đến, Từ Hàn đi tới trước xe ngựa, chuẩn bị cùng mọi người tiếp tục lên đường.

Mà Mạnh Thư Các cùng Đồng Thiết Tâm đang chăm sóc những con ngựa, thấy Từ Hàn sắc mặt trắng bệnh. Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đắc ý.

“Mạnh sư huynh hôm qua cực khổ rồi. Hôm nay, hãy để đệ đánh xe ngựa thay huynh đi.” La Ấn nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Mạnh Thư Các, biết rằng chỉ sợ ngày hôm nay gã sẽ lặp lại chiêu cũ, trong lòng y có chút không đành lòng. Lập tức bước tới bên người Mạnh Thư Các, khuôn mặt tươi cười, vươn tay cầm lấy dây cương đang phủ trên lưng ngựa, định thu về tay mình.

“Hả?” Mạnh Thư Các cùng lúc đó cũng cực kỳ thận trọng đưa tay ra, ngăn cản tay La Ấn lại. Gã híp mắt nói:”ta thân là sư huynh hiển nhiên phải trợ giúp các vị sư đệ, bằng không làm sao có thể nghe vào hai chữ sư huynh tốt đây?”

Nói xong gã lại quay đầu nhìn về phía Từ Hàn vốn sắc mặt có chút trắng bệch, híp mắt nói:”ngươi thấy đúng không, Từ huynh đệ?”

Thấy Mạnh Thư Các hùng hổ dọa người như thế, vị Hồ Đại Lượng cường tráng kia nghe thấy vậy có chút tức giận, y mãnh liệt bước ra một bước, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị La Ấn ngăn lại.

So với bọn họ thì Mạnh Thư Các nhập môn sớm hơn vài năm, tu vi cũng cao hơn không ít, nếu thực sự đánh nhau thì hai người bọn họ thực sự nếm không ít quả đắng, huống chi sau lưng Mạnh Thư Các còn có Đồng Thiết Tâm làm chỗ dựa, quả thực là không cần phải tự làm mất mặt như vậy.

Bầu không khí mang đầy thuốc súng giữa những người bên này, hiển nhiên đã bị Đồng Thiết Tâm, Diệp Hồng Tiên và hai vị nữ tử kia phát hiện, ngay lúc đó bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này, trong mắt đều có chút vẻ nghi hoặc.


“Chuyện gì vậy?” Đồng Thiết Tâm cau mày nói, mấy ngày nay tâm tư gã đều đổ dồn vào trên người Diệp Hồng Tiên, hiển nhiên không hiểu điều gì khiến cho ba sư đệ của mình xảy ra mâu thuẫn như vậy.

“Không có gì, không có gì.” La Ấn cười nói, sau đó vội vàng kéo lấy Hồ Đại Lượng với vẻ mặt không cam lòng đi vào trong xe ngựa.

Hai người thỏa hiệp khiến sắc mặt Mạnh Thư Các càng tốt hơn, gã vểnh miệng lên, khinh thường liếc nhìn hai người một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lạnh giọng nói: “Từ công tử, xin mời.”

Trong giọng nói mang théo ý tứ uy hiếp, không có chút nào che lấp như trước.

Nhưng Từ Hàn nghe vậy, thần tình trên mặt cũng không vì chút uy hiếp trong lời nói của Mạnh Thư Các mà sinh ra nửa phần biến hóa.

Hắn bước về phía trước mấy bước, cũng đúng lúc đi đến trước mặt Mạnh Thư Các thì lại xoay người một cái, vượt qua xe ngựa của Mạnh Thư Các, đi tới trước đám người Đồng Thiết Tâm.

“Từ huynh đệ?” Đồng Thiết Tâm sững sờ, thực sự không biết hành động của Từ Hàn lần này là có ý gì.

“Hồng Tiên.” Nhưng Từ Hàn cũng chưa từng liếc mắt nhìn gã một cái, trái lại ngửa đầu nhìn về phía thùng xe ngựa khẽ gọi, thanh âm vô cùng nhu hòa, xưng hô cũng cực kỳ thân mật.

“Hả?” Diệp Hồng Tiên ở trong xe nghe vậy liền thò đầu ra, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Từ Hàn, trái tim nàng một hồi loạn nhịp, biết chắc Từ Hàn muốn làm chút hành động gì đó để phản kích với đám người Đồng Thiết Tâm kia. Nàng có chút vui vẻ phối hợp với hắn, mở to đôi mắt ngọc của mình, trong nháy mắt nhìn Từ Hàn.

“Hôm qua ngủ ngon giấc không?” Từ Hàn hỏi.


“Ừ, cũng không tệ lắm.” Diệp Hồng Tiên trả lời.

“Nhưng con đường núi này gập ghềnh mà mỗi đêm ta đều phải gác, thân thể của ta vốn yếu ớt, sau mấy ngày nữa, chỉ sợ không thể chịu đựng nổi.” Vẻ mặt Từ Hàn có chút ủy khuất nói.

Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Đồng Thiết Tâm, lập tức khiến y ngầm cười lạnh.

Tên Từ Hàn này rốt cuộc cũng chỉ như vậy, mềm yếu đến mức phải tố khổ với một cô gái, chỉ sợ sau lần này, hình tượng của hắn trong lòng Diệp Hồng Tiên sẽ giảm xuống vài phần.

Nghĩ như vậy, trên mặt Đồng Thiết Tâm không kìm được vẽ ra một ý cười, lúc này y muốn mở miệng nói vài câu, mong Từ Hàn thông cảm một chút, sau đó sẽ nhận nhiệm vụ gác đêm, lấy Tam Nguyên cảnh tu vi của y, mấy ngày đêm không ngủ nghỉ với y mà nói cũng không thể coi là chuyện gì quá quan trọng.

Mà y cùng với Từ Hàn sẽ xuất hiện sự đối lập giữa một bên mạnh mẽ còn một bên yếu đuối, tin tưởng rằng Diệp Hồng Tiên nhất định sẽ thấy rõ ràng, ai mới là đức lang quân chân chính như ý của nàng.

“Nhưng Đồng đại ca đã giao chuyện này cho ta, ta vẫn phải là làm tốt, dù sao cũng liên quan đến sự an toàn của mọi người, vì vậy ta liền nghĩ, nàng có thể dùng phương pháp khi còn bé giúp ta chìm vào giấc ngủ.” Nhưng Đồng Thiết Tâm còn chưa có kịp làm điều đã nghĩ sẵn trong đầu, thanh tuyến của Từ Hàn lại một lần nữa vang lên.

Trong lòng Đồng Thiết Tâm hồi hộp một phen, không khỏi có chút bất an, y theo bản năng liền truy vấn:”phương pháp xử lý khi còn bé?”.

Mà Diệp Hồng Tiên cũng sững sờ, nàng quen biết Từ Hàn còn chưa tới nửa tháng, nàng sao biết được phương pháp xử lý khi còn bé là như thế nào? Chuyện này chẳng qua là Từ Hàn soạn bậy soạn bạ, thế nhưng Diệp Hồng Tiên lúc này lại cảm thấy có chút hứng thú, nàng lại muốn nhìn Từ Hàn sẽ sử dụng quỷ kế gì thu thập đám người Đồng Thiết Tâm, cho nên nàng cũng rất biết thời thế chỉ giữ im lặng nhìn Từ Hàn.

“À, nói ra thật xấu hổ.” Từ Hàn nghe Đồng Thiết Tâm đặt câu hỏi xong, liền lập tức quay đầu nhìn về phía y, sắc mặt cung kính lại khiêm tốn.


“Đồng đại ca cũng đã biết, Diệp Hầu gia và cha ta vốn là bạn cũ từ lâu, ta cùng với Hồng Tiên cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp. Lúc đó hai ta cũng đã xác định cả đời bên nhau, ước định đời này ta không cưới ai ngoài nàng, mà nàng cũng không lấy ai khác ngoài ta.” Từ Hàn mang vẻ mặt hạnh phúc chậm rãi cất lời nói.

Nhưng Diệp Hồng Tiên lại không ngờ được miệng lưỡi Từ Hàn lại lưu loát như vậy, nàng vốn là con gái nhà lành, lại bị Từ Hàn tùy ý bịa đặt chuyện nam nữ, thực sự là có chút không cam lòng, sắc mặt cũng vì trong lòng tức giận mà có chút ửng hồng, nhưng lại không dám phát tác, chỉ có thể cúi đầu cắn chặt hàm răng của mình, thầm suy nghĩ nhất định phải tìm lấy cơ hội, thu thập cái tên miệng lưỡi xảo trá này.

Mà bộ dáng cúi đầu xấu hổ của Diệp Hồng Tiên rơi vào trong mắt kẻ khác lại được lý giải là thiếu nữ đang thẹn thùng vì mối tình đầu.

Lúc đó trong lồng ngực Đồng Thiết Tâm rực cháy lửa ghen tuông, mỗi chữ trong lời nói của Từ Hàn lại giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trái tim y, khiến y hận không thể xé Từ Hàn thành từng mảnh nhỏ ngay lúc này.

“Vậy biện pháp mà ngươi nói là gì?” Đồng Thiết Tâm cắn răng nói, ngay lúc này y không thể giữ cho bản thân phong độ nhã nhặn như trước, sự tức giận bị kìm nén trong lời nói, khiến mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng Từ Hàn lại dường như không phát hiện được chuyện này, hắn cười tiếp tục nói:”không dám gạt Đồng đại ca, từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, ngay cả ban đêm cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ say, lúc đó Hồng Tiên để ta gối lên trên đầu gối nàng, đến khi nào ta chìm vào giấc ngủ, mà nhắc tới cũng kỳ, hiển nhiên đây lại là tật xấu khó chữa của ta, từ đó trở về sau mỗi khi khó ngủ ta chỉ cần gối lên đầu gối Hồng Tiên, là ta lại có thể ngủ ngon.”

Nghe nói những lời này, sắc mặt của Đồng Thiết Tâm biến thành màu gan heo, quả thực khó coi tới cực điểm.

Y không khỏi sinh ra một loại cảm giác phẫn nộ vì vợ mình bị người khác chà đạp, còn để tặc nhân trắng trợn bêu rếu thất bại ngay trước mặt mọi người.

Đến nỗi y không ngừng nhắc nhở chính mình với tình cảnh hiện tại, mới đè xuống sự kích động muốn rút kiếm chém Từ Hàn thành thịt nát ngay tại chỗ.

“Hiện giờ đường đi trên Trung Nguyên đều là quan đạo, vì sao Từ huynh đệ lại cảm thấy tròng trành?” Dừng một hồi lâu, Đồng Thiết Tâm vừa nén đố kỵ trong lòng xuống, trên mặt cố nặn ra một nụ cười xấu xí, nói như vậy.

“Có phải vậy không?” Từ Hàn hoang mang nhìn về phía Mạnh Thư Các bên người mình, nhìn sắc mặt khó coi của gã, nói: “nhưng đoạn đường hôm qua Mạnh huynh đánh xe lại vô cùng tròng trành, khiến tại hạ khó có thể chìm vào giấc ngủ được.”

Trong lòng Mạnh Thư Các lộp bộp một phen, gã biết được Từ Hàn có ý như thế, đáy lòng của gã không khỏi dâng lên tức giận, mặt biến sắc liền muốn tiến lên phân trần. Thế nhưng vừa mới phóng bước chân ra liền đối mặt với ánh mắt như muốn phun lửa của Đồng Thiết Tâm.

Gã hơi sững sờ, nhưng lại không thể không thu hồi ý nghĩ muốn giáo huấn Từ Hàn. Gã biết rõ, Đồng Thiết Tâm muốn duy trì hình tượng của bản thân y trong lòng Diệp Hồng Tiên, sau lưng có thể sử dụng chút thủ đoạn ngáng chân, nếu thật sự muốn ra tay thì Từ Hàn không phải là đối thủ của bọn hắn, nhưng chỉ sợ Diệp Hồng Tiên sẽ không để yên như thế. Nghĩ đến vậy, Mạnh Thư Các đè khí nóng trong lòng xuống, rồi cười cười tiến lên nói:”Từ huynh đệ, ngươi không cần lo lắng, hôm qua tròng trành là vì một đoạn đường kia không được tốt cho lắm, lộ trình ngày hôm nay đều là đường lớn, Từ huynh đệ cứ yên tâm đi.”


“Đúng không?” Từ Hàn híp mắt, hỏi một cách ngây thơ.

Mạnh Thư Các đã ăn mấy lần thua thiệt trong tay Từ Hàn, hiển nhiên sẽ không bị bộ dáng ngây thơ của Từ Hàn mê hoặc, gã liên tục gật đầu nói:”tất nhiên, tại hạ sao có thể lừa ngươi.”

Cho dù trong nội tâm có nhiều bất mãn hơn nữa, gã cũng không dám phát tác, bằng không nếu Từ Hàn thật sự tìm được cơ hội, lên chiếc xe Diệp Hồng Tiên đang ngồi, với tính khí của Đồng Thiết Tâm sẽ khiến cho gã ăn đủ.

Lúc này Từ Hàn đã đạt được mục đích, hắn cũng không có lòng dạ nào cùng hai người dây dưa, tùy ít nói vài câu, liền theo Mạnh Thư Các lên xe ngựa.

Mà trên xe, bọn La Ấn và Hồ Đại Lượng đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, hai người có chút sững sờ. Lúc này bọn họ mới bỗng nhiên ý thức được người thiếu niên trông nhỏ hơn mình vài tuổi, thực sự không giống với dáng vẻ vô hại như biểu hiện bên ngoài của hắn, Diệp Thừa Thai dám gả con gái bảo bối của mình cho Từ Hàn, cũng không phải là không hề có đạo lý.

Từ Hàn cũng không rảnh đi quan tâm trong lòng hai người này nghĩ như thế nào, hắn mỉm cười với hai người rồi tự mình dựa vào bên cạnh thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bất kể là gác đêm hay là chống lại sát thủ Sâm La Điện phái ra bất cứ lúc nào, cũng không phải là chuyện dễ dàng, hắn cần phải luôn luôn bảo trì trạng thái thanh tỉnh. Mà đã có hai lần giáo huấn, nếu như Mạnh Thư Các còn không chịu thu tay lại, thì Từ Hàn cũng không tiếp tục trò chơi đấu khẩu với gã như lúc này.

Dù sao đường xá xa xôi, trên đường đi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, không ai thực sự biết trước được.

Về phần Đồng Thiết Tâm luôn luôn khó dễ với hắn, nếu lúc này không phải là tình huống đặc thù, Từ Hàn căn bản cũng lười để ý đến, càng không phải vì Diệp Hồng Tiên mà tranh giành tình nhân với Đồng Thiết Tâm.

Tâm tư Diệp Hồng Tiên có chút thâm sâu, không nói đến Từ Hàn hiện tại hoàn toàn không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện nam nữ, nếu như thực sự đến một bước kia thì một nữ tử có tâm tư hơn hắn mấy lần, dù có xinh đẹp thế nào, hắn cũng không dám nhúng chàm.

Nghĩ đến những thứ này, một vẻ mệt mỏi kéo tới.

Từ Hàn liền thu hồi tâm tư, thân thể lay động theo xe ngựa, chìm vào ngủ say.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.