Đọc truyện Tàng Phong – Chương 30: Trời cho ta sinh mệnh, tất có điều nhiệm kỳ
Dịch giả: Phuongkta1
Thương Hải Lưu rốt cuộc đang nghĩ điều gì, Phu tử của Thiên Sách phủ nghĩ mãi mà không rõ, Từ Hàn cũng không thể hiểu được.
Nhưng cuối cùng Phu tử vẫn đồng ý với Thương Hải Lưu, y thu nhận Từ Hàn làm đồ đệ ở trước mặt lão.
Khi đó, trên mặt Thương Hải Lưu trên mặt hiện lên một nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Nhưng chẳng biết vì sao, nụ cười kia lại khiến Từ Hàn chợt đau nhói.
Ngày thứ hai, Thương Hải Lưu liền từ biệt Phu tử dẫn theo Từ Hàn cùng Huyền nhi một lần nữa lên đường.
Bọn hắn đã đi tới biên giới U châu, dùng khả năng của bọn hắn thì chỉ mất hơn mười ngày có thể đến chỗ mà trong miệng Thương Hải Lưu nhắc tới —— núi Đại Uyên.
Cuộc lữ trình đột ngột bắt đầu rốt cuộc muốn đi tới điểm cuối, nhưng trong lòng Từ Hàn lại cảm thấy bất an khó hiểu.
Gần đây nửa năm ở chung Từ Hàn chưa bao giờ hỏi tới những thứ liên quan đến quan hệ của Thương Hải Lưu, so với phản đồ của Kiếm Lăng, là kẻ cực kỳ ác độc như trong miệng người đời. Từ Hàn biết rất đơn giản, chỉ nhiều hơn một ít từ ngữ trau chuốt thí dụ như cố chấp, mạnh miệng, chết vì sĩ diện….
Nói cho cùng, hắn vẫn không thể hiểu được Thương Hải Lưu.
Ba mươi năm trước vì sao lão lại khiến đồng môn bị thương, trôm kiếm từ bên trong kiếm trủng của Kiếm Lăng, sau đó phản bội sư môn, Từ Hàn không biết.
Trong ba mươi năm lão làm cách nào từ một tên phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang trở thành người khiến cho cả người và Thần ở Đại Chu phẫn nộ, Từ Hàn cũng không biết.
Mà ba mươi năm sau, vì sao lại cố chấp muốn đi tới núi Đại Uyên, Từ Hàn vẫn không thể hiểu được.
Thực ra Từ Hàn cũng không để ý, Thương Hải Lưu là thiện hay ác cũng không liên quan nhiều đến hắn, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Thương Hải Lưu đối xử với hắn rất tốt, hắn liền muốn báo đáp lão. Chỉ thế thôi.
Thế nhưng cuộc nói chuyện giữa Thương Hải Lưu và vị Phu tử Thiên Sách phủ ở trong thành Khúc Cảnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt Từ Hàn, hắn mơ hồ cảm giác được Thương Hải Lưu đang để lại cho hắn một con đường lui. Mà chuyện như vậy lại khiến Từ Hàn lo sợ bất an.
Tám ngày trôi qua.
Có lẽ bởi vì bọn hắn đã rời xa Trung Nguyên, hoặc do thời tiết U châu thực sự cực kỳ ác liệt.
Tám ngày này, bọn hắn rút cuộc không thấy những con ruồi đáng ghét như trước kia.
Bọn hắn một đường rất thuận lợi, hiển nhiên đã đi tới dưới chân núi Đại Uyên.
Cảnh ban đêm buông xuống, gió tuyết giống như thường ngày đúng hạn tới.
Từ Hàn tìm chút ít củi khô ở trong rừng cách đó không xa mang về đến sơn động mà bọn hắn cư trú, lập tức đốt lên đống lửa, dùng nó để sưởi ấm.
Thương Hải Lưu ở một bên cầm thanh trường kiếm cổ quái màu đỏ tươi kia yên tĩnh lau sạch nó, Từ Hàn nhìn lão một cái, không có nhiều lời mà yên lặng chạy đến bên cạnh Huyền nhi rồi ôm lấy nó, giống nhau mỗi một ngày trước kia bắt đầu hấp thu Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể nó.
Chuyện này Từ Hàn đã làm hơn trăm lần, sớm đã như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Chờ hắn hoàn thành việc hấp thu Yêu lực, lại dùng 《 Tu La quyết 》 luyện hóa những Yêu lực kia trong đống tuyết, đã trôi qua hơn một canh giờ.
Huyền nhi đã nằm ở bên cạnh đống lửa ngủ thật say, mà Thương Hải Lưu vẫn còn đang lau thanh trường kiếm trong tay lão.
Từ Hàn trầm mặc ngồi tới, hắn hơi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “thanh kiếm này chính là thứ mà những người kia muốn?”
Bất kể là nanh vuốt của Trường Dạ Ti hay là những giang hồ giặc cỏ trục lợi đều không chỉ một lần ép hỏi Thương Hải Lưu về tung tích của một thanh kiếm. Thương Hải Lưu đều thẳng thắn thừa nhận thanh kiếm kia chính là vật mà lão để Từ Hàn đeo trên lưng, nhưng chẳng biết vì sao những người kia lại không hề tin chuyện này, ngược lại cảm thấy Thương Hải Lưu đang đùa bỡn bọn chúng.
Nhưng Từ Hàn lại có một loại trực giác, thanh kiếm này chính là thanh kiếm khiến cho toàn bộ triều đình Đại Chu đến giang hồ đều chạy theo như vịt!
“Ừ.” Thương Hải Lưu khẽ gật đầu, nhưng lại chưa từng ngoái đầu lại liếc nhìn Từ Hàn.
Lão vẫn đang tiếp tục lau thanh kiếm kia.
“Là thanh kiếm mà ngài từ trong Kiếm Lăng Nam Hoang trộm… mang ra ngoài?” Từ Hàn ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi, như trước kia Từ Hàn chắc chắn sẽ không truy vấn những chuyện mà Thương Hải Lưu không muốn nói với hắn, nhưng giờ phút này núi Đại Uyên đang ở trước mắt, đáy lòng Từ Hàn không hiểu có chút bất an, cho nên mới hỏi ra vấn đề như vậy.
Thương Hải Lưu hiển nhiên cũng không ngờ tới Từ Hàn sẽ hỏi chuyện này, động tác lau trường kiếm của lão dừng lại một chút, sau một lúc hơi hơi do dự mới khẽ gật đầu.
Tại sao phải trộm kiếm?
Vấn đề này ngay sau đó hiện lên ở trong đầu Từ Hàn, hắn gần như muốn thốt ra, nhưng chẳng biết vì sao lời nói đã đến bên miệng, hắn lại có chút do dự, rốt cuộc không thể hỏi ra, cứng rắn nuốt lời đã tới khóe miệng trở vào.
Có lẽ ngay cả hắn cũng không thể nói chính xác được, rốt cuộc hắn đang sợ không nhận được câu trả lời, hay vẫn đang sợ hãi những đáp án mà hắn không muốn tin tưởng.
Hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Đống lửa đem củi khô đốt đoạn, phát ra tiếng đùng đùng giòn vang, quanh quẩn trong đêm tuyết thanh vắng.
“Thấy 《 Đại Diễn Kiếm Quyết 》 như thế nào?” Rốt cuộc Thương Hải Lưu đã lau xong thanh trường kiếm kia, lão cẩn thận từng li từng tí thu lại, sau đó nhìn về phía Từ Hàn phá vỡ vẻ yên tĩnh quỷ dị giữa hai người.
“Vâng. Xem xong rồi, mặc dù có nhiều điều khó hiểu, nhưng đều nhớ kỹ.” Từ Hàn khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại.
《 Đại Diễn Kiếm Quyết 》 chính là pháp môn tu hành mà Thương Hải Lưu gieo kiếm chủng vào trong cơ thể Từ Hàn, kiếm chủng gieo xuống trước kia chỉ là quy tắc chung của nó, pháp môn này có thể cho người tu hành tu luyện một đường Bảo Bình cảnh đến Đại Diễn cảnh, tự nhiên là cực kỳ uyên thâm, dùng tầm mắt của Từ Hàn lúc này cũng không thể hiểu được kỹ càng.
“Có chỗ nào khó hiểu, nói cho ta nghe một chút.” Thương Hải Lưu nói.
“…” Từ Hàn sững sờ, “những thứ kia có chút lộn xộn, những lời chỉ bảo trên phương diện tu hành của tiền bối ta cũng không chắc có thể nhớ kỹ, không bằng đợi đến lúc ta đạt được cảnh giới nhất định lại thỉnh giáo tiền bối.”
Từ Hàn nói xong như vậy, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thương Hải Lưu, tựa như đang chờ đợi một chút đáp án mà hắn đang mong đợi.
Thương Hải Lưu nghe vậy ngẩn người, sau đó dùng thanh tuyến trầm thấp, khẽ gật đầu.
“Ừ.”
“Con đường tu hành là do chính mình, ta có nói thêm nhiều nữa, cũng không bằng chính ngươi dùng thực tế để lĩnh hội tới.”
Thương Hải Lưu đáp lại như vậy.
Thân thể Từ Hàn nghe vậy chấn động, hắn ngửa đầu nhìn về phía Thương Hải Lưu, đống lửa chiếu đến con ngươi đen nhánh của thiếu niên, bên trong lóe lên hào quang.
“Tiền bối rốt cuộc…”
“Ngày mai phải lên núi rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Lời nói của Từ Hàn mới ra khỏi miệng, đã bị Thương Hải Lưu cứng rắn cắt ngang, sau đó lão cũng không quay đầu lại nằm xuống, ngủ thật say ở bên cạnh đống lửa.
Từ Hàn trầm con mắt nhìn Thương Hải Lưu đã nhắm lại hai con ngươi, hắn một lần nữa trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở dài một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nằm ngủ giống như lão.
…
Núi Đại Uyên.
Là một tòa núi Yêu.
Trong núi yêu ma quỷ quái tung hoành, người rơi vào trong đó chắc chắn không còn đường ra.
Tương truyền thời xa xưa, Đại Yêu làm loạn, một vị Tiên Nhân phong ấn nó bên dưới vực sâu Đại Uyên, vì để ngừa hậu hoạn, vị Tiên Nhân kia lại dùng thần thông vô thượng đưa một tòa núi lớn đến, lấp đầy nơi đã từng là vực sâu này, mà núi Đại Uyên cũng từ đó mà hình thành.
Đương nhiên lịch sử đã quá lâu đời, hiển nhiên sẽ không ai có thể biết được truyền thuyết là thật hay giả.
Nhưng trên núi Đại Uyên thực sự có các loại Yêu vật ẩn nấp, cho dù là tu sĩ lợi hại nhất của triều đình Đại Chu cũng không dám coi thường mạng sống đi vào trong đó.
Từ hôm qua bọn hắn đi vào trong chu vi trăm dặm quanh núi Đại Uyên, Từ Hàn liền mơ hồ cảm nhận được một chút mùi vị không tầm thường, trong trăm dặm bao quanh núi Đại Uyên lại giống như trong truyền thuyết, không hề có người ở.
Mà khi bọn hắn xuyên qua tầng tầng tuyết trắng đi vào núi Đại Uyên núi, cảnh sắc trước mắt lại biến đổi.
Núi Đại Uyên và U châu tràn đầy tuyết trắng thật giống như hai cái thế giới.
Nếu nói gió tuyết cuồng bạo ngoài kia làm cho cả U châu đều biến thành một cái thế giới trắng xoá, núi Đại Uyên chính là một ốc đảo trong cái thế giới trắng xóa kia.
“Meow!” Huyền nhi ngồi xổm trên đỉnh đầu Từ Hàn nhìn tòa núi lớn bị rừng cây rậm rạp bao quanh trước mặt, tròng mắt trừng thật tròn trịa, trên mặt lại càng tràn ngập khiếp sợ cùng hiếu kỳ.
Từ Hàn mặc dù cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẻ khác thường trong đôi mắt thực sự đã phơi bày tất cả những kinh ngạc trong lòng hắn giờ phút này.
Thậm chí hắn khó tránh khỏi sinh ra một loại ảo giác, so với núi Đại Uyên nhìn qua tràn đầy sức sống trước mắt, U châu bị tuyết trắng bao trùm bên ngoài kia có lẽ mới là chỗ nguy hiểm nhất.
“Đi thôi.” Thương Hải Lưu ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa núi lớn ở trước mặt mình, trong hai tròng mắt có một đường tinh quang lóe lên rồi biến mất, sau đó, lão liền im lặng dẫn Từ Hàn cùng mèo đen đi về phía núi Đại Uyên.
Bộ dáng ngoài dự liệu của núi Đại Uyên quả thật làm cho trong lòng Từ Hàn chấn động trước tiên, nhưng hắn cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác trong lòng.
Vì Từ Hàn đã làm sát thủ của Sâm La Điện trong hai năm nên hiểu rất rõ một cái đạo lý.
Có đôi khi đồ vật nhìn như càng xinh đẹp, lại càng nguy hiểm chí mạng.
Chỉ là một đường rời đi hồi lâu, Từ Hàn tuy cảnh giác nhưng cũng không hề gặp được bất cứ phiền toái nào như trong tưởng tượng của hắn.
Vì tu luyện 《 Tu La quyết 》 khiến cho hắn có thể cảm nhận được rất là chuẩn xác trong núi rừng tràn ngập một cỗ Yêu khí nhàn nhạt, hẳn là yêu tinh quỷ quái lúc đi qua lưu lại mùi. Từ Hàn mặc dù chưa từng gặp yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, nhưng hắn vẫn mơ hồ phát giác được có nhiều thứ đang đi theo sau bọn hắn.
Từ Hàn cũng không thể xác định được là yêu quái hay là thú dữ.
“Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không động thủ với ta đấy.” Nhưng Thương Hải Lưu đi ở phía trước dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Từ Hàn, ngoái đầu nhìn qua thần sắc đang ngưng trọng của Từ Hàn, thản nhiên nói.
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, hắn biết rõ Thương Hải Lưu cũng cảm nhận được những cái đuôi theo sau mình, nhưng vì sao Thương Hải Lưu lại có thể chắc chắn như thế, hắn cũng không biết được.
Nhưng nếu như Thương Hải Lưu lên tiếng, Từ Hàn liền thoáng yên tâm lại.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Hắn cố khống chế sự lo lắng trong lòng, lại nghĩ những chuyện khác, ngoảnh về phía Thương Hải Lưu hỏi.
“Đỉnh núi.” Thương Hải Lưu trả lời đơn giản rõ ràng.
Từ Hàn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng sau khi Thương Hải Lưu gặp mặt vị Phu tử kia, giờ khắc này hắn suy nghĩ một chút rốt cuộc khua lên dũng khí, lại truy vấn: “rốt cuộc ngài muốn làm điều gì? Hay là trên đỉnh núi kia có thứ gì ư?”
Thương Hải Lưu nghe vậy cười cười, lão quay đầu lại liếc nhìn Từ Hàn, nhưng bước chân lại chưa bao giờ ngừng lại.
“Ta vẫn nhớ ngươi đã từng nói với ta, trước kia ngươi là một tên ăn mày.”
“Khi đó người thường thường hỏi mình rốt cuộc vì sao con người muốn sống sót?”
“Sau đó ngươi nói cho ta biết, ngươi cảm thấy nếu như tiếp tục tồn tại là một chuyện cực kỳ gian khổ, mà mỗi người vẫn muốn nỗ lực để sống tiếp, như vậy tiếp tục sống tiếp chắc chắn có ý nghĩa của nó.
“Ông trời để cho chúng ta xuất hiện trên đời này thì chắc chắn sẽ an bài cho chúng ta sứ mạng của riêng mình.”
“Ngươi vẫn còn đang tìm kiếm sứ mệnh của mình.”
“Mà ta…”
Thương Hải Lưu nói đến đây dừng lại một chút, sau đó quay đầu mặt đối diện với đỉnh núi nguy nga này, trùng trùng điệp điệp nói.
“Đang thực hiện sứ mệnh của mình.”