Tàng Phong

Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng


Đọc truyện Tàng Phong – Chương 26: Đại Diễn kiếm chủng

Dịch giả: Phuongkta1

“Hả?”

Lời nói của Thương Hải Lưu rốt cuộc có chút đột ngột.

Từ Hàn mở trừng hai mắt nhìn về phía lão già có chút lôi thôi trước mắt, trong con ngươi dường như còn có chút nghi hoặc.

“Meow!” Ngược lại mèo đen dưới chân vào lúc đó phát ra một tiếng gọi khẽ, giống như đang vội vàng thúc giục Từ Hàn.

Lúc này, Từ Hàn mới giật mình tỉnh táo lại, vẻ mừng rỡ như điên trong nháy mắt hiện lên khắp nơi trên khuôn mặt hắn.

“Tiền bối!!” Thanh tuyến của hắn cao vút thêm vài phần, dường như còn mang theo rung động nào đó. Thương Hải Lưu hỏi hắn có muốn học kiếm hay không, ý nghĩa bên trong chính là cơ duyên cực lớn.

Nhưng Từ Hàn vui sướng cũng không hề cảm hóa được Thương Hải Lưu, vị lão giả này nhếch miệng, dường như có sự bất mãn đối với vẻ ngạc nhiên của Từ Hàn. Sau đó lão chợt vươn chân, dùng tốc độ cực nhanh và góc độ cực kỳ xảo quyệt đánh vào trên người Từ Hàn, thân thể Từ Hàn chấn động, dưới sự tác động của lực lượng kia cũng không tự chủ được xoay người lại.

Mà lúc này hắn mới nhìn rõ La Thiên Thành cách đó không xa đã mang theo vài tên hộ vệ của y giết tới trước mặt mình.

Lúc này Từ Hàn mới nhớ lại tình cảnh của bọn hắn dường như cũng không quá tốt đẹp.

Lòng hắn trầm xuống, tay trái nắm chặt trường kiếm trong tay, trong hai tròng mắt lập lòe hàn quang.

Nhưng cũng đúng lúc này, Thương Hải Lưu ở phía sau lại một lần nữa vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên ót của Từ Hàn, một đường ánh sáng mãnh liệt hiện lên, từ trong tay Thương Hải Lưu dũng mãnh trào vào cái ót Từ Hàn.

Từ Hàn cảm thấy đại não nổ vang một hồi, cảnh vật trước mắt ngay lập tức trở nên mơ hồ.

“Tĩnh tâm tập trung tinh thần, hôm nay nếu như ngươi có thể ngộ được kiếm quyết này, ta và ngươi còn có đường sống, nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ta và ngươi!” Thanh tuyến già nua của Thương Hải Lưu cùng lúc đó vang lên ở trong đầu Từ Hàn.

Từ Hàn khẽ giật mình, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ tình huống lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thương Hải Lưu chắc chắn sẽ không hại hắn, hắn dứt khoát trùng trùng điệp điệp gật đầu, nói: “kính xin tiền bối dạy bảo!”

Thấy Từ Hàn không sợ hãi, tâm tư quả quyết, điều này khiến cho Thương Hải Lưu âm thầm gật đầu một cái, tâm tính của thiếu niên này thực sự không thể khiến cho người nào có thể bắt bẻ.

Lập tức trên ngón tay Thương Hải Lưu đang đè lên cái ót của Từ Hàn chợt sáng lên một đường ánh sáng, từng thanh tuyến xa xưa lại mù mịt vào lúc đó quanh quẩn trong đầu Từ Hàn.


“Thiên là Càn, Địa là Khôn, trời cao mà đất rộng!”

Thanh âm này vừa phát ra, Từ Hàn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi một cái, lúc này một cảnh tượng khác bỗng nhiên lơ lửng trong tầm mắt hắn.

Thiên địa sơ khai, vạn vật hỗn độn, bên trong u tối sáng lên một đường ánh sáng, thiên địa chia lìa, trời xanh mà đất bẩn.

Từ Hàn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, có những tin tức nào đó không thể nói rõ đang liên tục dũng mãnh tràn vào trong đầu, hắn không thể nắm bắt được đầu mối, nhưng chỉ cảm thấy tình cảnh này khiến cho tâm thần hắn lắc lư.

Mà lúc này, La Thiên Thành hiển nhiên đã dẫn đám binh lính dưới tay mình giết tới, bọn chúng cũng không rõ tình trạng của Từ Hàn lúc này, chỉ thấy đôi mắt Từ Hàn nhắm chặt, tựa như đã quên mất chống cự. Bọn chúng đương nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều, vào lúc đó vung đao kiếm trong tay nhắm thẳng mặt Từ Hàn chém tới.

Mắt thấy những thanh kiếm, cây đao này sẽ đánh vào trên người Từ Hàn, khi đó cánh tay trái của Từ Hàn vốn buông xuống lại chợt giơ lên.

Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, kiếm trong tay Từ Hàn cùng lúc đó vững vàng tiếp nhận được thanh kiếm của La Thiên Thành vung tới.

Tu vi của Từ Hàn thấp hơn một cái cảnh giới so với La Thiên Thành, người đã đạt tới Tam Nguyên cảnh, hiển nhiên không thể dựa vào ưu thế trời sinh của võ giả luyện thể để khỏa lấp sự chênh lệch, nhưng một kiếm của La Thiên Thành lại bị Từ Hàn vững vàng tiếp nhận được.

Mà càng quỷ quái hơn chính là Từ Hàn giờ phút này vẫn nhắm mắt như trước, thần sắc trên mặt bình tĩnh, thật giống Phật Đà nhập định, thực sự không thể cảm nhận được một chút tâm tình dao động.

“Đại Đạo vô ngã, bỏ mình nhưng đạo sinh.”

Lúc này Từ Hàn đã sớm cắt đứt tin tức với thế giới bên ngoài, hắn đã tiến vào một loại cảnh giới vật ngã lưỡng vong huyền diệu.

Lại thêm một thanh âm uy nghiêm vang lên trong đầu hắn, cảnh sắc trước mắt biến hóa một lần nữa.

Một người khổng lồ thân thể giống như núi cao ầm ầm ngã xuống, rồi sau đó, sông núi cây cối, vạn vật sinh sôi hiện lên ở trên thân thể hắn.

Từ Hàn chỉ cảm thấy tin tức dũng mãnh tràn vào đầu hắn lại rõ ràng vài phần, nhưng vẫn không thể nói rõ được.

Mà thân thể của hắn sau khi ngăn lại một kiếm của La Thiên Thành lại khẽ động, chỉ thấy hắn tiến người lên trước, mũi kiếm chống vào thân kiếm của La Thiên Thành, nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng dùng sức thật lớn bức lui thân thể y, rồi sau đó mũi kiếm lay động, hóa giải từng cái thế công của mấy vị sĩ tốt đánh tới.

Toàn bộ quá trình, hắn làm cực kỳ thành thạo, thật giống như đã biết được thế công của kẻ địch từ lâu.


Mỗi một kiếm, mỗi một lần cất bước đều giống như đã hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Mọi người vây giết một lúc lâu nhưng cũng không thể làm Từ Hàn bị thương dù chỉ là một chút nhỏ.

Tình cảnh như vậy thực sự cực kỳ quỷ dị, làm cho đáy lòng đám người La Thiên Thành âm thầm phát lạnh.

“Càn Khôn Lũng Cái, nhật nguyệt luân chuyển, gió mây tụ tán, vạn vật sống chết, chính là Đại Đạo!”

Thanh âm trong đầu Từ Hàn dần dần trở nên cao vút, thế giới trước mắt cũng bắt đầu theo thanh âm kia biến hóa mà biến đổi một cách nhanh chóng.

Ngày đêm luân chuyển, gió đã bắt đầu thổi mây bay, cỏ cây héo quắt, những thứ này đều giống như lưu ảnh hiện lên trước mắt Từ Hàn.

Sau đó lại chợt im bặt mà dừng.

Thiên địa vào một khắc này như ngừng lại, bọn chúng bắt đầu co rút về một điểm trung tâm, chỉ trong tích tắc đã tập hợp đến cùng một chỗ, hóa thành một điểm sáng rất nhỏ lại cực kỳ chói mắt.

“Đại Đạo Thiên Thành.”

Thanh âm kia vang lên một lần nữa, mang theo uy nghiêm vô thượng, lại giống như tang thương xuyên qua thời gian ngàn vạn năm.

Hắn giống như ác ma đang nỉ non, hoặc như là thiên âm của Thần Tiên.

Làm cho tâm thần của Từ Hàn thêm rung động một lần nữa.

“Diệc Khả Kiếm Diễn!”

Oanh!

Nương theo một câu nói cuối cùng này phát ra, trong đầu Từ Hàn chợt nổ vang một hồi.


Một điểm sáng kia mãnh liệt tuôn ra thần quang chói mắt, sau đó nhanh chóng vọt tới Từ Hàn.

Từ Hàn sững sờ nhìn điểm sáng đang tới gần kia, con ngươi hắn theo điểm sáng bay tới mà không ngừng biến lớn, cuối cùng vẻ bất ngờ nổi lên trên đuôi lông mày.

Vật kia cũng không phải là một điểm sáng, đó là mũi kiếm của một thanh kiếm.

Một mũi kiếm đủ để khai thiên lập địa, đủ để thôn tính vạn vật.

Oanh!

Lại thêm một tiếng vang thật lớn nổ tung trong đầu Từ Hàn, thanh kiếm kia cùng lúc đó đâm vào mi tâm hắn.

Hào quang còn chói mắt hơn mấy lần so với vừa nãy chợt sáng lên, Từ Hàn sững sờ nhìn đường ánh kiếm tuyệt mỹ trước mắt, hắn đã quên đi việc tránh né, càng không có một chút tâm tư kháng cự nào.

Rốt cuộc, sau đó mấy hơi thở, hào quang sáng lạn tan đi, ánh kiếm do một phương thiên địa hóa thành thuận theo mi tâm Từ Hàn trào vào thân thể hắn.

Khi đó, một điểm sáng trong cơ thể hắn chậm rãi hạ xuống, rơi thẳng vào trong đan điền của hắn, điểm sáng kia lập lòe một hồi, rồi sau đó hoàn toàn biến mất ở bên trong.

Một khắc này, Từ Hàn vẫn đang còn quần nhau với đám người La Thiên Thành bỗng nhiên thân thể chấn động, một cỗ kiếm ý lẫm liệt từ trong cơ thể hắn đẩy ra.

Mọi người vốn đã sinh ra cảnh giác với Từ Hàn lại thấy tình trạng kỳ dị của hắn, trong lòng khó hiểu, nhưng thân thể lại theo bản năng đồng loạt rời xa ra.

Mà cũng đúng lúc này, hai con ngươi của Từ Hàn vốn đóng chặt chợt mở ra, hắn giống như vừa mới tỉnh ngủ, bên trong ánh mắt nhìn về phía đám người xung quanh mang theo một chút vẻ nghi hoặc.

Đám người La Thiên Thành vào lúc đó liếc nhìn nhau, tình trạng của Từ Hàn cực kỳ quái dị, mà giờ khắc này nhìn bộ dạng của hắn dường như có chút sững sờ, như vậy hiển nhiên cũng được coi là một thời cơ tốt có thể nắm bắt để ra tay.

Mọi người đều xuất thân từ quân ngũ, tâm tư quả quyết, nếu như đã có quyết định thì không hề có chút do dự.

Chỉ thấy bọn chúng vào lúc đó đồng loạt phát ra một tiếng hét to, đao kiếm trong tay chợt hiện lên hàn mang, bất ngờ thúc giục tất cả lực lượng quanh người đánh tới Từ Hàn.

Từ Hàn đối mặt với khí thế vây giết ào ạt của đám người kia, vẻ lười biếng trong con ngươi hắn vào một khắc này giống như thủy triều rút đi, một đường ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt hiện lên, khóe miệng hắn hơi hơi vểnh lên, tràn ra ý cười.

“Đại Diễn kiếm quyết — Trời tròn đất vuông!”

Một tiếng quát nhẹ phun ra từ trong miệng hắn, thanh âm này vừa rơi xuống, hắn vung vẩy thanh trường kiếm trong tay một lần nữa. Đó là một kiếm thoạt nhìn cực kỳ chậm rãi, nhưng theo một kiếm này được chém ra, một cỗ kiếm ý lăng liệt lập tức tuôn ra từ trong cơ thể hắn.


Đám người La Thiên Thành mới đánh tới trước mặt Từ Hàn, nhưng theo một kiếm mà Từ Hàn chém ra, kiếm chưa tới người, kiếm ý hiển nhiên đã giống như thủy triều đánh tới.

Vẻ kinh ngạc vào lúc đó nổi lên trên đuôi lông mày bọn chúng.

“Phốc!”

“Phốc!”

Nương theo từng tiếng kêu rên, đám người lấy La Thiên Thành dẫn đầu vào lúc đó nhanh chóng lùi lại, từng máu tươi ngụm đỏ thẫm cũng lập tức phun ra từ trong miệng bọn chúng.

La Thiên Thành nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được cảnh giới của Từ Hàn vốn không thể so với y nhưng lại đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy.

Nhưng y cũng không kịp nghĩ kĩ, bởi vì sau một khắc mũi kiếm của Từ Hàn lại kéo tới lần nữa, đám người tính cả La Thiên Thành ở bên trong vào lúc đó cảm thấy trên cổ phát lạnh, hoàn toàn mất đi tính mạng.

Từ Hàn dùng một kiếm gỡ xuống mấy cái mạng người nhưng sắc mặt lại không thay đổi, với tư cách đã từng là Tu La của Sâm La Điện, hiển nhiên trên tay hắn đã nhiễm không ít máu tanh, càng không khả năng lãng phí thương cảm trong lòng vì những người muốn lấy đi tính mạng của hắn.

Vào lúc đó hắn quay đầu nhìn về phía Thương Hải Lưu, miệng hơi hơi mở ra muốn nói điều gì đó: “tiền bối…”

Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, cảnh vật trước mắt chợt tối lại, đã mất đi ý thức, thân thể mới ngã xuống đất.

Một con mèo đen ở một bên thấy Từ Hàn chiến thắng vốn muốn tiến lên chúc mừng một phen, lúc này mới đi đến trước mặt đã thấy Từ Hàn bất tỉnh, nó vây quanh Từ Hàn trong miệng không ngừng phát ra một hồi kêu to: “meow! Meow! Meow!”. Cùng lúc còn ra sức dùng đầu cọ vào người Từ Hàn, muốn thức tỉnh hắn, nhưng Từ Hàn lại ngủ giống như chết, mặc cho mèo đen cố gắng kêu gọi ra sao, Từ Hàn vẫn không chút nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Vì thế mèo đen ngửa đầu nhìn về phía Thương Hải Lưu ở bên cạnh, trong đôi mắt thật to giờ phút này thực sự tràn ngập lo lắng cùng hoang mang.

“Nhìn cái gì vậy, lúc này mới vài ngày đã coi trọng người ngoài a!” Thương Hải Lưu thấy bộ dáng của mèo đen như vậy, thần sắc trên mặt biến đổi, tức giận nói.

Mèo đen chịu sự trách móc nặng nề, hoảng sợ cúi thấp cái đầu nhỏ, trong miệng không ngừng kêu ô ô, thật giống như đang oán trách Thương Hải Lưu đã hiểu lầm nó.

Bộ dáng như vậy cho dù là Thương Hải Lưu cũng không kìm được cười lên, lão vểnh miệng, nói ra: “đi tìm kiếm chìa khóa tới cho ta, tiểu tử này không có việc gì, ngươi cứ yên tâm đi đi.”

Nghe nói lời ấy, mèo đen chợt ngẩng đầu lên, “meow!” Nó lại phát ra một tiếng kêu to vui sướng, dưới bàn chân phát lực chạy tới chỗ La Thiên Thành đang ở nơi xa.

Thương Hải Lưu thấy mèo đen rời đi, lão liền một mình đi tới trước mặt Từ Hàn đã bất tỉnh, khẽ vươn tay lật thân thể hắn lại.

Lão trầm mặc quan sát Từ Hàn một hồi lâu, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi, thật lâu sau đó mới thì thào nói ra.

“Không thể tưởng được Đại Diễn kiếm chủng lại được gieo vào trong cơ thể tiểu tử này rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.