Tàng Phong

Chương 169: Diện Thánh 2


Đọc truyện Tàng Phong – Chương 169: Diện Thánh 2


“Cấm địa hoàng cung, người tự tiện vào giết chết bất luận tội.” Người nọ nói như vậy, phía sau lập tức có mấy vị sĩ tốt trang phục như cấm quân từ trong cửa cung chạy ra, ngăn ở trước mặt Từ Hàn.
“Tại hạ chính là đời Phủ chủ thứ tư của Thiên Sách phủ – Từ Hàn, đến đây cầu kiến bệ hạ, kính xin tướng quân tạo thuân lợi.”
Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên biết chuyến đi Trường An này sẽ không thuận lợi, nhưng bước đầu tiên đã gặp phải chướng ngại vật, quả thực khiến hắn có chút phiền lòng.

Nhưng dù sao đây cũng là Trường An, dù gì đi nữa cũng là nơi long bàn hổ cứ, hắn chỉ có thể đè không vui trong lòng xuống, trầm giọng nói.
Đây là bước đầu tiên khi hắn đến Trường An, cũng là một bước cực kỳ quan trọng.
Thiên Sách phủ là một tổ chức rất đặc biệt.
Nó thuộc triều đình nhưng lại không giống chức quan bình thường, càng giống như vương vị của Hầu vương, truyền nhân từ mỗi một đời Phủ chủ khâm điểm, lại do Hoàng đế sắc phong.
Từ Hàn đã được Phu tử đồng ý, nhưng còn thiếu một đạo sắc phong của hoàng đế, cho nên việc đầu tiên khi mọi người đến Trường An chính là cầu kiến Hoàng thượng, chỉ khi nào chiếm được sắc phong kia thì Từ Hàn mới có thể xem như Phủ chủ Thiên Sách một cách danh chính ngôn thuận, sau đó rất nhiều chuyện muốn thực hiện tất nhiên cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Phủ chủ Thiên Sách đời thứ tư? Thứ cho tại hạ ngu muội, chỉ nghe qua Phu tử là Phủ chủ Thiên Sách đời thứ ba, còn chưa từng nghe nói qua Từ Hàn gì đó?”
Vị nam nhân kia cúi đầu liếc Từ Hàn một cái, lập tức thản nhiên nói, vẻ mặt kiêu căng, hiển nhiên cũng không hề để hắn ở trong mắt.
Tin tức Từ Hàn trở thành Phủ chủ Thiên Sách phủ đã sớm bị nanh vuốt của Trường Dạ ty trên đường truyền vào Trường An, những văn võ bá quan trước mắt này hiển nhiên cũng sớm biết được việc này, nhưng vị thống lĩnh cấm quân này nói như vậy hiển nhiên là do bị người sai khiến, cố ý gây khó xử.

Về phần làm như vậy ý đến tột cùng có ý nghĩa lớn bao nhiêu, kỳ thật cũng không hẳn vậy, Thiên Sách phủ tuy rằng vắng vẻ, nhưng dù sao cũng là cự phách một phương, muốn vào cung đương nhiên sẽ có người chịu vươn tay giúp đỡ, mà vị thống lĩnh cấm quân này hành động như thế đơn giản chỉ vì hai điểm.

Thứ nhất là đại biểu cho Trường Dạ ty sau lưng y biểu hiện thái độ của Chúc Hiền với các thế lực khắp nơi trong kinh thành, làm cho những người muốn đội cỏ đầu tương kia suy nghĩ kỹ một chút, thứ hai, chính là chà xát danh tiếng của Từ Hàn một cái, như thế mà thôi.
Mánh khóe nhìn như vụng về, lại phát huy phong cách làm việc của Chúc Hiền đến mức vô cùng tinh tế.
“Đường tướng quân, đã lâu không gặp.”
Nhưng đúng lúc này, vị Lộc tiên sinh phía sau Từ Hàn cất bước tiến lên, đi tới trước mặt vị tướng lĩnh kia, cười ha hả hành lễ với đối phương.
Uy vọng của Lộc tiên sinh không nhỏ hơn bao nhiêu so với Phu tử, sự xuất hiện của lão làm cho khí thế tướng lĩnh họ Đường vừa huyên hoang đắc ý kia lập tức yếu đi vài phần.
“Thì ra là Lộc công khanh, thất lễ thất lễ.”
Tướng lĩnh kia hiển nhiên cũng là hạng người khéo léo, vội vàng hoàn lễ, nhưng thân thể vẫn che ở trước người mà không có chút ý lui đi.
“Từ Phủ chủ là truyền nhân do lão Phủ chủ khâm điểm, lão hủ có thể làm chứng điểm này, nên kính xin Đường tướng quân thuận tiện.”
Lấy nhãn lực của Lộc tiên sinh đương nhiên có thể nhìn ra dị trạng như vậy, ánh mắt lão bình tĩnh, trong miệng vẫn bất động thanh sắc như cũ nói.
Nếu đặt ở mấy năm trước, lấy thân phận Lộc tiên sinh khi nói ra những lời như vậy, đừng nói một thống lĩnh cấm quân nho nhỏ như y, cho dù là Vương hầu cũng phải không ngừng bận rộn hầu hạ, nhưng Thiên Sách phủ hôm nay không thể so với trước kia, dường như vị tướng lĩnh họ Đường này cũng cố ý muốn khiến mọi người chán ghét một phen, lấy lòng chủ nhân sau lưng y.

“Lời nói của Lộc tiên sinh đương nhiên có thể tin được, nhưng Đường mỗ dù sao cũng mang trọng trách bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, không dám chậm trễ, việc này…….tại hạ cũng rất khó xử.”
Y làm ra vẻ đau khổ.
Bộ dáng này rơi vào mắt văn võ bá quan xung quanh, trong lòng lại không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, từ lúc nào đường đường là Thiên Sách phủ lại không có chút sức nặng ở trước mặt một thống lĩnh cấm quân, nghĩ đến những chuyện này, trong lòng mọi người không tránh khỏi trăm mối cảm xúc đan xen.
“Nói như vậy tướng quân đã hạ quyết tâm muốn làm khó?” Từ Hàn khi đó ánh mắt bình tĩnh nói.
Bảy trăm quân Thiên Sách phủ phía sau cũng nghe được vẻ tức giận trong lời nói của Từ Hàn, sắc mặt đồng loạt chìm xuống, cất bước đi ra, một cỗ khí thế ngang nhiên lập tức xuất hiện, bao phủ đến tên tướng lĩnh cầm đầu kia.
Từ Hàn cũng không phải hạng người lỗ mãng, nhưng nếu Thiên Sách phủ vốn đã thế yếu, lại tùy ý để cho những tôm tép nhãi nhép này nắm bắt, truyền ra ngoài chỉ sợ càng khó có thể phục chúng.

Có đôi khi hai chữ danh tiếng trên đời này thực sự rất quan trọng.
Nếu đã hạ quyết tâm mưu một thứ vững như bàn thạch vì Thiên Sách phủ của lão đầu tử, Từ Hàn đương nhiên phải toàn lực ứng phó.
“Ngươi! Chẳng lẽ còn muốn xông vào hoàng cung sao?”
Vị tướng lĩnh họ Đường kia thấy thế không khỏi biến sắc, y lại không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy.
“Người đâu, thống lĩnh cấm quân Đường Hải lơ là nhiệm vụ, dùng quyền làm việc tư, bắt lại cho ta, cùng tiến cung diện thánh!”

Lộc tiên sinh ở bên gần như không đợi Từ Hàn nói ra, đã cao giọng quát lớn.

Khuôn mặt yên lặng, trên khuôn mặt già nua lại mang theo một cỗ không giận tự uy.
Chỉ nghe một hồi thanh âm loảng xoảng chỉnh tề.
Bảy trăm Thiên Sách quân phía sau rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lại trực tiếp xông về phía vị Đường Hải cùng với hơn mười vị cấm quân phía sau y kia.
Tình hình như vậy làm cho mọi người xung quanh sửng sốt, vốn tưởng rằng Đường Hải làm việc như thế thì Thiên Sách phủ tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi ngầm này, nhưng xem tình thế hiện giờ, bọn họ cường thế thực sự vượt qua dự liệu của mọi người.
Mắt thấy hai bên muốn giương đao múa kiếm về phía nhau, nhưng khi đó trong tường cung lại có một thanh âm nhọn hoắt truyền đến.
– Thánh chỉ đến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.