Tàng Phong

Chương 127: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)


Đọc truyện Tàng Phong – Chương 127: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau)

Dịch: HTTN

Mông Lương hồn bay phách lạc đi trên Trọng Củ Phong.

Gã từ hôm qua sau khi gặp được Phương Tử Ngư liền cứ hồn bay phách lạc như thế.

Trải qua nhiều lần tìm hiểu, gã mới biết hóa ra nàng kia là nhị sư tỷ của Linh Lung các, Mông Lương mặc dù mong muốn gặp mặt một lần, nhưng bởi vì liên quan đến thân phận nên đệ tử trong các đều đối rất cảnh giác với gã, huống chi Trọng Củ Phong vốn cực kỳ lớn, gã trong lúc nhất thời cũng không biết đi nơi nào tìm kiếm.

Cách thời gian quyết chiến với Trần Huyền Cơ còn có hai ngày, Mông Lương lại có chút không quan tâm chuyện này, gã nghĩ đến một cái nhăn mày, một nụ cười của Phương Tử Ngư, thơ thẩn đi dạo trên sườn núi Trọng Củ Phong.

“Ta đã hỏi thăm rõ ràng lý lịch của tên Mông Lương kia, nghe nói Hạ Tử Xuyên của Nguyệt Hồ động Ký châu chỉ một chiêu liền thua ở trên tay gã, Thông U cảnh đỉnh phong ở dưới tay gã cũng chỉ qua bảy chiêu liền thất bại. Nghe nói Diễn Thiên Thu đã từng nói, tên Mông Lương này thiên phú vô cùng tốt, sau này rất có thể ở thành tựu vượt trên lão.”

“Hừ! Diễn Thiên Thu bất quá mèo khen mèo dài đuôi mà thôi, gã dù lợi hại cũng không thể nào là đối thủ của tên họ Trần kia.”

“Cũng khó mà nói, ngươi không thấy gã đi cùng Mặc Trần Tử của Kiếm Lăng Nam Hoang sao? Chung sư bá mặc dù nổi danh ngang với Diễn Thiên Thu, thế nhưng lại không thể đối phó được tiểu hòa thượng kia, mà vị Mặc Trần Tử kia chỉ dùng một kiếm liền đánh lui gã, nếu lúc này được Mặc Trần Tử ở chỉ điểm một phen…”

“Họ Tống kia! Ngươi nói bậy cái gì đó, có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi hay không!”

Chợt trong sân nơi xa truyền đến từng hồi tiếng nói chuyện, Mông Lương sững sờ khi nghe được tiếng nói kia thì trong lòng chấn động, mơ hồ cảm thấy giọng nói này cùng thanh âm người trong trí nhớ của gã có chút tương tự, lập tức gã cũng bất chấp mọi thứ, liền bước nhanh đi về phía cái sân nhỏ kia.

Bên trong sân nhỏ, Từ Hàn cùng Chu Chương nhìn Phương Tử Ngư vẻ mặt tràn đầy tức giận cùng Tống Nguyệt Minh đang chật vật chạy thục mạng, hai người đều cùng lúc đó phát ra tiếng cười.

Tống Nguyệt Minh chính là một người thẳng tính, ngay cả Phương Tử Ngư cũng dám động, hai người tự nhiên không muốn khuyên can, để cho Tống Nguyệt Minh ăn một chút thua thiệt, bằng không người này không nhớ lâu.

“Đúng rồi, Từ huynh cho rằng Trần sư huynh cùng vị Mông công tử kia cuối cùng ai mạnh ai yếu?” Lúc này Chu Chương ở bên chợt hỏi.

Hôm nay cũng không biết sao, người Từ Hàn quen biết đều không hẹn mà cùng đi tới sân nhỏ tìm hắn, Từ Hàn quyết định mời mọi người ở lại, sau khi ăn cơm trưa xong liền cùng một chỗ nói chuyện trời đất, đang nói tới cuộc đại chiến giữa Mông Lương cùng Trần Huyền Cơ sắp bắt đầu, thì giữa Tống Nguyệt Minh cùng Phương Tử Ngư xảy ra mâu thuẫn, cho nên mới xảy ra một màn không biết nên khóc hay cười lúc này.


Từ Hàn sững sờ, liền lập tức lắc đầu.

“Tu vi của Mông công tử cùng Trần huynh cao hơn ta rất nhiều, ta sao dám ngông cuồng kết luận.” Đây cũng chỉ là qua loa cho xong, rồi hắn xoay chuyển lời nói, nhìn về phía Chu Chương hỏi ngược lại: “vậy theo Chu huynh thì hai người này người này người nào có phần thắng lớn hơn?”

Chu Chương nghe vậy, đang muốn nói chút gì đó.

“A! Ngươi không sao chứ?” Nhưng cũng đúng lúc này Phương Tử Ngư truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hai người lập tức nghiêng đầu nhìn lại.

Trong quá trình Phương Tử Ngư truy đuổi Tống Nguyệt Minh, Phương Tử Ngư vô ý đẩy Tống Nguyệt Minh ra xa, tu vi của nàng vốn cực cao, khi ra tay nhất thời lỡ nặng nhẹ, mạnh mẽ đạp Tống Nguyệt Minh ra cửa sân.

Phương Tử Ngư cũng không phải cố ý như thế, nàng lúc đó cực kỳ hoảng hốt, vội tiến lên phía trước ân cần nói.

Chỉ là lúc nãy đạp ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện ngoài cửa viện lại có một người đã đứng đó từ lúc nào, sau khi thấy rõ thân phận của người đến, Phương Tử Ngư sững sờ, tay vươn ra vốn muốn kéo Tống Nguyệt Minh cùng lúc đó ngừng lại giữa không trung.

“Sư tỷ, ngươi ra tay cũng quá độc ác a.” Tống Nguyệt Minh vỗ vỗ bùn đất trên quần áo, có chút phàn nàn nói, dù nói như vậy nhưng y vẫn tự mình đứng lên, lại phát hiện Phương Tử Ngư một thân một sững sờ đứng ở nguyên chỗ, Tống Nguyệt Minh thấy nàng như thế, còn tưởng rằng nàng áy náy vì đạp mình ra khỏi cửa, y lập tức vội nói: “Sư tỷ cũng không cần để trong lòng, Tống mỗ da dày thịt béo…”

Chỉ là lời còn chưa nói hết, khóe mắt lại thoáng nhìn bên cạnh chẳng biết lúc nào còn có một bóng người đứng đấy, y theo bản năng ghé mắt nhìn lại, sau đó thân thể y chấn động, cũng giống như Phương Tử Ngư sửng sốt ngay tại chỗ.

Mà Từ Hàn cùng Chu Chương lúc đó phát hiện hai người khác thường, lập tức bước nhanh về phía trước.

Mông Lương là một người không tin Thần Phật.

Trên đời này hễ là kiếm tu có chút bổn sự thì nói chung đều là như thế, dựa vào kiếm trong tay thiên hạ chỗ nào đều có thể đi, vậy tin Thần Phật có ích lợi gì?

Nhưng hiện tại Mông Lương đã có chút dao động.


Ít nhất, gã cảm thấy trên đời này có lẽ thật sự có ý trời.

Gã nhìn qua cô bé đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, gã có thể nhìn thấy rất chuẩn xác sự kinh ngạc trong mắt cô bé.

Có lẽ nàng cũng rất chờ mong lúc này gặp nhau đấy?

Mông Lương nghĩ đến như thế, cuối cùng không có lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lặng im tuyệt vời trước mặt.

Thật lâu sau đó.

Gần như trong cùng một lúc, Mông Lương cùng Phương Tử Ngư đồng thời há miệng ra.

“Ta tới rồi.” Mông Lương dùng thanh tuyến ôn nhu nhất mà gã có thểm làm được, nói ra.

“Ngươi sao lại đến đây?” Phương Tử Ngư cau mày, cực kỳ không vui hỏi.

Mông Lương đã chìm vào trong thế giới của chính mình, cho nên dường như cũng không nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Phương Tử Ngư, gã vẫn chân thành sâu sắc như cũ, nói.

“Bởi vì ta…” Mông Lương chỉ mới nói được một nửa, một nắm đấm thật to đã gào thét đến, đập thẳng vào mặt gã.

“A!”

Một tiếng thét kinh hãi bay lên, cũng không đơn thuần là từ trong miệng Mông Lương, còn có mọi người phía sau Phương Tử Ngư.

Mông Lương đến liền để cho mọi người kinh ngạc một hồi, mà Phương Tử Ngư đột nhiên ra tay với vị cao đồ Ly Sơn này, càng vượt quá mọi người đoán trước.


Mông Lương tuy nói là tới cửa khiêu chiến, nhưng về tình về lý đều tuân thủ quy củ, Phương Tử Ngư sao có thể ra tay với gã?

Ngay lúc mọi người sững sờ, Mông Lương vốn ăn một quyền chật vật đứng lên từ trên mặt đất.

“Cô nương, ngươi….” Gã chỉ vào Phương Tử Ngư, cảm thấy khó hiểu, hỏi.

Phương Tử Ngư cũng hồi phục thần trí, Mông Lương xuất hiện quá đột nhiên, thêm với thần sắc khinh bạc của gã lúc ở trong phủ Tế thế trước đó, thực sự để cho Phương Tử Ngư cảm thấy khó chịu, đột nhiên trông thấy cho nên căng thẳng trong người, mới theo bản năng vung ra một quyền. Lúc này nghĩ lại cũng biết mình không hợp đạo lí, thế nhưng cứ nghĩ gã đến gây phiền toái với Trần Huyền Cơ, với tính cách của Phương Tử Ngư đương nhiên không có dũng khí đi cúi đầu nhận sai.

Bởi vậy lông mày nàng lúc đó nhíu lại, ra vẻ trấn định nhìn Mông Lương, nói ra: “Đứng lên đi đồ dê xồm, ai bảo ngươi dùng cái loại mặt híp, mắt hí này nhìn ta?”

Đám người Từ Hàn ở bên nghe vậy lập tức trong lòng lạnh lẽo, bản lĩnh càn quấy của vị đại tiểu thư này thật khiến người âm thầm líu lưỡi.

“Dê xồm? Mặt híp, mắt hí?” Mông Lương vào thời khắc này rút cuộc từ trong mộng mới tỉnh, gã cẩn thận suy nghĩ một chút, ánh mắt của mình sao lại khoác lên lời lẽ văn hoa thế này?

Gã nhăn mày lại, đau khổ suy tư thật lâu, chợt tâm tư khẽ động.

Đúng rồi đúng rồi. Gã gật đầu giống như hiểu ra chuyện gì đó.

Ánh mắt của gã trong trẻo như thế, chỉ đơn thuần là thưởng thức, không có nửa điểm dục vọng, Phương Tử Ngư có thể sinh ra tâm tư như vậy có lẽ là vì trong tâm hồn thiếu nữ như nàng có sự ưa thích đối với chính mình, vì vậy trong lòng ngượng ngùng, ánh mắt của mình trong mắt nàng lúc nãy đã thay đổi đi ý vị.

Mông Lương nghĩ đến lý luận này, càng cảm thấy nhất định là như thế.

Chỉ là bộ dáng tự gật đầu của gã rơi vào trong mắt những người ở đây, lại khó tránh khỏi để cho mọi người kinh hãi lạnh người, thầm suy nghĩ chẳng lẽ lúc nãy vị cao đồ Ly Sơn này bị Phương Tử Ngư đánh một quyền vào đầu choáng váng hay sao?

“Này, ngươi không sao chứ?” Phương Tử Ngư lúc đó tim đập mạnh một cú, đi ra phía trước, có chút lo lắng đặt trên đầu, có ý tốt hỏi.

Nếu như tên Mông Lương này thực sự bị nàng đánh tới ngốc, chuyện này truyền đi nếu Ly Sơn phái người đến đây nói rõ lí lẽ, chỉ sợ là phiền toái cực lớn rồi.

Nàng nghĩ như vậy liền đưa tay ra muốn dò xét tình huống của Mông Lương một phen, nhưng lúc này tay vừa mới duỗi ra, Mông Lương giống như đã lâm vào trong hoảng hốt cùng lúc đó lại mãnh liệt đưa tay ra, nắm chặt lấy tay nàng.

“Ngươi! Ngươi muốn làm gì ta?” Phương Tử Ngư cả kinh, thầm cho rằng tên Mông Lương muốn ra tay trả thù, lập tức liền muốn triển khai tư thế.

“Tử Ngư, ta đã biết tâm tư của nàng, nàng yên tâm, chờ ta đánh bại Trần Huyền Cơ, ta nhất định quay về Ly Sơn báo cáo sư tôn, để cho người chuẩn bị hậu lễ tới Linh Lung các cầu hôn.” Nhưng Mông Lương vẫn cực kỳ chân thành nhìn Phương Tử Ngư rồi nói ra như thế.


Vốn đám người Từ Hàn ở phía sau đã chuẩn bị ra tay nghe vậy lại sững sờ, thần sắc trên mặt càng thêm cổ quái muôn phần.

Tuy rằng hôm qua thấy bộ dáng Mông Lương như vậy, liền cảm thấy vị cao đồ Ly Sơn này rất là đặc biệt….

Chỉ là bọn hắn không bao giờ nghĩ tới, gã lại đặc biệt tới khi trình độ như vậy.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi!!!” Phương Tử Ngư chưa từng trải qua tình huống như vậy, sắc mặt vốn đọng lại, lập tức liền trở nên ửng đỏ, nàng không biết làm sao chỉ biết chỉ thẳng mặt Mông Lương, khoảng hơn mười hơi thở lại không thể nói ra chữ thứ hai.

Nhưng vẻ mặt của nàng như vậy rơi vào trong mắt Mông Lương, khiến gã cho rằng Phương Tử Ngư đang ngượng ngùng.

Vì vậy gã lấn thân tiến lên, cách Phương Tử Ngư gần hơn vài phần.

“Mặc dù ta và nàng khác biệt tông môn, nhưng thâm tình của nàng, Mông mỗ ta tuyệt không cô phụ. Nàng cũng không cần lo lắng, sư tôn của ta mặc dù có chút nghiêm khắc, nhưng rất thông tình đạt lý, sau khi ta trở về sẽ giải thích rõ với người, chắc chắn người cũng sẽ không phản đối. Nang hãy yên tâm có ta ở chỗ này, ta cam đoan không quá ba tháng đội ngũ cầu hôn nhất định đi tới Linh Lung các.” Mông Lương cực kỳ chắc chắc nói, bên trong thanh tuyến nhu hòa mang theo tình nghĩa, khiến cho ba người ở bên nghe thấy trên người cũng nổi da gà.

Mà tâm tình của Từ Hàn lúc này đã không thể dùng các lời lẽ văn hoa như ngạc nhiên, khiếp sợ để hình dung, hắn nhìn cả khuôn mặt hầu như đỏ bừng cũng như đỉnh đầu sắp bốc khói của Phương Tử Ngư, nghĩ đến vị đại tiểu thư này ngang ngược trước đó, có thể biến nàng thành bộ dáng như thế này, Từ Hàn thực sự rất tán thưởng vị cao đồ Ly Sơn này.

Không nói về việc bàn luận chí hướng kiếm đạo, năng lực trên việc trêu chọc thiếu nữ mà nói, Mông Lương thực sự hơn Trần huynh gấp trăm nghìn lần.

Từ Hàn trong lòng thầm suy nghĩ, mà bên trong ánh mắt nhìn về phía hai người càng nhiều thêm vài phần vui vẻ.

Bà cô của Linh Lung các cũng dám trêu chọc, vị Mông Lương này…

Mấy người lúc đó nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tiếc hận — nhân tài như vậy lại bị chết quá sớm, quả thực đáng tiếc.

Mà trên thực tế, Phương Tử Ngư cũng không để cho bọn hắn thất vọng.

“Tìm chết!!!”

Một hồi gào thét cao vút vang lên, trên Trọng Củ Phong bầy chim hoảng hốt bay.

Lúc này thân thể vị Mông thiếu hiệp kia vẽ ra một đường vòng cung thật đẹp giữa không trung, thẳng tắp ngã xuống bên ngoài mười trượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.