Đọc truyện Tàng Ngọc Nạp Châu – Chương 94
Edit: Bunny Big
Chính là, dù trong lòng có một đống nghi vấn cũng không tiện ép hỏi. Dương Tố này một đường đi xe mệt nhọc, đã sớm hết kiên nhẫn, chỉ la hét thấy Nghiêu Mộ Dã tốt này giao việc khổ sai.
Vốn là, sau khi Quan Dương công chúa gả đến Bắc Thiệu, Vua Bắc Thiệu vốn tuổi tác đã cao, chồng già vợ trẻ. Công chúa kia ngược lại cũng thật sự được sủng ái. Nhưng Quan Dương công chúa làm sao chịu được cuộc sống thô tục của man tộc Bắc Thiệu, do đó không ngừng viết thư cho hoàng huynh mình, năn nỉ sớm ngày quay về Trung Nguyên.
Khi tin tức Bạch hầu truyền đạt Hoàng thượng cố ý nghị hòa với Bắc nhân truyền tới tai nàng, nàng lập tức mừng như điên, chỉ cảm thấy cơ hội đã đến, lập tức khuyên Vương Bắc Thiệu một bên an bài tiếp ứng đặc sứ Ngụy triều, một bên phái thân tín liên lạc Khả Hãn Đông âm, nỗ lực thúc đẩy Ngụy triều hội đàm cùng với Đông âm.
Nhưng không nghĩ tới một màn khổ tâm an bài, tới cuối cùng lại biến mất không bóng dáng.
Ôn Tật Tài dùng kế giả quy hàng, đem Đông âm đánh đến quân lính tan rã, đại bại quay về. Mà những thần tử ban đầu chủ trương nghị hòa tất cả đều bị nguyền rủa cõng trên lưng cái tên bán nước.
Đông âm đại bại, Vương Bắc Thiệu ban đầu âm thầm ủng hộ Đông âm đương nhiên là sợ hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày, ngay hơn mười ngày trước, ăn quả hạch đào Quan Dương công chúa đích thân mang từ Ngụy triều làm điểm tâm, thế nhưng không cẩn thận bị nhân quả hạch đào mắc kẹt trong cổ họng, một hồi không xuống được, thế là một vị Vương đang sống sờ sờ đó bị nghẹn chết bên trong trướng.
Nếu dựa theo tập tục cũ, Quan Dương công chúa là chính thê, phải cùng đặt cạnh thi thể Vương Bắc Thiệu trên củi lửa thiêu chết, tuẫn táng cho lão Vương. Nhưng Quan Dương công chúa dù sao vẫn là công chúa Đại Ngụy, mà Bắc Thiệu đang nóng lòng lấy lòng Ngụy triều, Hoàng thượng lại nhớ bào muội, vì thế kêu Bạch hầu đem công chúa vừa mới góa chồng quay về, rốt cuộc hiện tại đã trừ được tai họa phương Bắc, lại không cần công chúa Ngụy triều lấy lòng người man di.
Vì thế, Quảng Tuấn Vương đem nàng quay trở về, chuẩn bị cùng Ngụy quân quay trở lại kinh thành. Chẳng qua, Nghiêu Mộ Dã lại không muốn thấy Quan Dương công chúa, lấy cớ chính mình bị thương tổn trong người, không thích hợp bái kiến loan giá, chỉ để cho phó soái gặp mặt công chúa, chỉ đợi đêm nay mở tiệc ăn mừng xong, liền an bài công chúa cách xa chinh quan quân doanh. Đến nỗi Ngọc Châu, Thái úy cũng phân phó không cần quay về chinh quan, đợi đến ngày mai, lập tức đi cùng nàng về trấn Ngọc Thạch.
Nhưng Quan Dương công chúa xuất hiện ở phía trước quân doanh, tìm chỗ sơ hở, tìm thấy Ngọc Châu tản bộ sau núi chỉ mang theo Giác nhi.
Hoa cỏ Bắc địa tuy rằng không thể so với phương nam, nhưng cũng có rất nhiều hoa cỏ độc đáo. Khi ở trấn Ngọc Thạch Ngọc Châu rất thích đi tìm hoa cỏ giữa đồng ruộng, hoặc là hoa xinh đẹp diễm lệ, hoặc khí khái đặc biệt, đem chúng họa lại về sau dùng tạo linh cảm điêu khắc hoa văn.
Ngày hôm đó, Ngọc Châu cũng là trôm được nữa ngày nhàn nhã, gạt bỏ thị vệ, chỉ mang theo Giác nhi trong tay đang cầm nghiên mực, Ngọc Châu cầm bút nhỏ, tản bộ trong sân vắng sau núi, tìm kiếm ít hoa cỏ cây cối chưa từng gặp qua.
Rốt cuộc nơi này bốn phía đều có binh lính Đại ngụy canh gác, an toàn không lo nghĩ.
Lúc này, Quan Dương công chúa đã nghe từ miệng người khác, nghe nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ gia đình vợ sắp cưới của Thái úy.
Khi nghe thấy Thái úy tuyển chọn đều không phải quý nữ nhà thế gia nào cả, mà chỉ là thương nhân có kỹ thuật tạo hình ngọc thạch, vẫn là một hạ đường phụ đã hòa ly, cái “hạch đào” trong cổ họng này so với cái trong cổ họng vương quân mình còn muốn lớn hơn một vòng, nếu không tỉ mỉ nhìn kỹ, nếu không dạy dỗ thật tốt nữ tử bắt được lòng Thái úy này, đúng là chết cũng không nhắm mắt.
Vì thế, nàng liền đi thẳng đến.
Ngọc Châu nhìn Quan Dương công chúa đi tới hướng bên này, vội vàng kéo Giác nhi cùng nhau quỳ xuống, thỉnh an công chúa. Công chúa lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói: “Nơi đây cảnh sắc thật tốt, không biết Viên tiểu thư có thể đi cùng bản cung không?”
Ngọc Châu co chân mày nói: “Công chúa có nhã hứng, nô gia tất nhiên phải phụng bồi. Nhưng lát nữa quân doanh liền mở cơm chiều, Thái úy muốn tổ chức yến hội ăn mừng, nếu đến quá muộn, dù sao vẫn không ổn.”
Đối thoại bên dòng suối lúc trước, Ngọc Châu liền nghe ra được trong lời công chúa nói với nàng không tốt. Nếu đơn độc đi cùng công chúa đến nơi xa, nếu công chúa có hành động bất lợi với nàng, lại không có người ngược lại không bằng nói lời dịu dàng khước từ, nhân lúc còn sớm quay lại quân doanh.
Công chúa hơi hơi cười lạnh nói: “không hổ là người muốn gả cho Thái úy nha, gan dạ sáng suốt hơn người. Ngay cả đường đường là công chúa Đại Ngụy cũng không để vào mắt, cử chỉ thất lễ bực này, ngược lại là tính tình thô phụ Tây Bắc nên có.”
Ngọc Châu cụp mĩ rũ mắt, nói: “Công chúa giáo huấn phải, nô gia không thông lễ tiết trong cung, lần này trở về phải học tập tu luyện một chút. Nếu công chúa không còn việc khác, Ngọc Châu lập tức cáo lui.”
nói xong, xoay người lập tức phải rời đi.
Quan Dương công chúa lạnh lùng quát: “Đứng lại cho ta, ai cho phép ngươi được đi.”
Quan Dương công chúa bước nhanh tới trước mặt nàng, cao ngạo hất cằm lên, nói: “Hãy còn nhớ rõ lúc bổn cung vẫn còn là hài tử, chơi đùa trong hoa viên ở hoàng cung, bò lên trên một cây đại thụ. Ở trên đó chơi đùa cho thỏa thích, không nghĩ lại từ trên cây rớt xuống. Bổn cung còn tưởng rằng phải ngã chết dưới tàng cây, lại được Thái úy xông lên tiếp được. Bổn cung lông tóc không tổn hại gì, mà cánh tay Thái úy lại nứt xương, dưỡng rất lâu mới lành lại. Từ đó về sau, bổn cung liền thề trong lòng không phải Nghiêu lang không gả! Nhưng Nghiêu lang đa tình, không thích chịu đựng lâu dài bên cùng một nữ tử, ta liền hào phóng nhẫn nại… Nhìn huynh ấy trong lúc đó la cà với những nữ tử khác, chỉ cần huynh ấy chơi đủ, có thể trở lại bên cạnh bổn cung là được, vì thế liền nhẫn nhịn một lần lại một lần… Vốn dĩ bổn cung cùng Thái úy tình nghĩa thắm thiết, liền muốn bàn về việc dựng vợ gả chồng, đơn giản là nhất thời xảy ra hiểu lầm mà không thể bên nhau, hiện giờ bổn cung đã trở lại, lại bị cái đồ vật thô bỉ như ngươi chui vào chổ trống? Ngươi tự hỏi lại chính mình có tài đức gì, có thể làm thê tử Nhị lang Nghiêu gia?”
Người ta đều nói con cái Hoàng gia uy nghi xa xa không bằng thế gia đại tộc cao nhã, đây nữ tử hoàng gia khi gả vào thế gia, cũng sẽ giống như ngọc thhạch Nghiêu đại gia lựa chọn nhặt lấy.
Bây giờ vừa thấy quả nhiên là thật, nữ tử kiêu căng bực này trắng trợn quát mắng khiêu khích, chính là ném tới trấn nhỏ Tây Bắc cũng không lên được mặt đài.
Lúc trước Ngọc Châu ở kinh thành, cũng coi như là tận mắt thấy muôn hình muôn vẻ yêu cũ thích mới của Nghiêu Thái úy, đã có Bạch tiểu thư đẳng cấp u buồn văn nhã, tiểu thư khuê các yên lặng hoài niệm, cũng giống như Quan nhã phu nhân hiểu được phong lưu lộ liễu… Nhưng giống như Quan Dương công chúa chửi ầm lên như vậy, vào thời điểm này, không có người thứ hai!
Ngọc Châu cảm thấy dùng “mập ốm cao thấp” một từ khác nhau xa này không đủ hình dung Thái úy đại nhân uyên bác nhớ mong gần xa yêu mến, nếu dùng “Hương thối không kỵ” dường như càng chính xác hơn.
Nếu trả lời không được vì sao Thái úy bây giờ thiên vị món ăn Tây Bắc thô bỉ, Ngọc Châu liền chỉ nghĩ muốn một tí khoảng cách với công chúa tân quả phụ này, tránh cho thương nhớ mà quấy rầy nàng.
Vì thế liền xoay người lại phải đi. Nhưng vào lúc này, Quan Dương công chúa đột nhiên rút từ trong ngực ra một thanh chủy thủ sắc bén, vung vẫy trước mặt Ngọc Châu.
Hành động này của nàng, thật sự là ngoài dự tính của bọn nha hoàn, Giác nhi sợ tới mức “A nha” một tiếng hét to lên, muốn đi chắn đao thay cho tiểu thư, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong lòng Ngọc Châu vẫn luôn có lòng đề phòng đối với hành động bất thường của công chúa, thời điểm khi nàng ta đột nhiên vung đao tới, Ngọc Châu lập tức duỗi tay giữ lại cổ tay công chúa.
Thân hình hai người, kỳ thật là Quan Dương công chúa cao hơn một tí, thêm thân thể nàng có vẻ hơi đầy đặn nếu so với Ngọc Châu mảnh khảnh phải khỏe mạnh hơn chút.
Chẳng qua ngoài dự kiến của Quan Dương công chúa chính là, nữ tử nhìn mảnh khảnh không có tí cơ bắp nào, tay nắm lại là tàn nhẫn không nói ra được, cầm nắm cổ tay nàng đến phát đau, phảng phất ngay sau đó giống như bị nứt ra, đau đến Quan Dương công chúa kêu thảm thiết một tiếng, tay run lên chủy thủ liền rơi xuống đất.
Giác nhi chạy tới, một tay đem chủy thủ cầm lên. Nắm nó cảnh giác nhìn công chúa cùng thị nữ phía sau.
Bởi vì Quan Dương công chúa sáng sớm đã cất sát khí hủy dung tiện nhân, lúc này cũng không mang theo nhiều tôi tớ, chỉ dẫn theo một thị nữ bên người, nhưng mà ai ngờ đến nữ tử nhìn yếu đuối mong manh này, thế nhưng lại giả heo ăn thịt hổ, rốt cuộc cuối cùng trở tay bẻ gãy đem nàng ngồi trên mặt đất.
Trong lòng Ngọc Châu biết cho dù là công chúa hành hung trước, nhưng nếu việc này phát sinh trong cung, trước mắt mình đem công chúa nắm ngồi trên mặt đất, cũng đã mang tội phạm thượng, lập tức thu lại chuyển biến tốt, thừa dịp công chúa đang khóc nức nở vì đau, vội vàng thu tay lại, gọi Giác nhi một đường chạy gấp đã trở lại quân doanh.
một đường này bởi vì chạy trốn quá gấp, trâm cài tán loạn còn chưa kịp vào quân doanh, đã gặp Quảng Tuấn Vương cõng cung tiển ra tới.
Quảng Tuấn Vương mới vừa rồi ở trong doanh trướng vẽ một bức diều hâu đi săn, khó có được suy nghĩ đã lên dây cung, vì thế liền muốn mang mấy người hầu, ở trong đồng cỏ mênh mông săn thỏ béo tăng thêm chút món ăn thôn quê trong buổi mừng công tối nay.
Nhưng ai ngồ ở chỗ quân doanh liền gặp được một con “Thỏ nhỏ” hoảng hốt không chọn đường đi đâm vào trong ngực mình.
Khi Ngọc Châu không cẩn thận đâm vào ngực Quảng Tuấn Vương, trong một khắc kia, Quảng Tuấn Vương tài nghệ vô cùng phong phú trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “Hương mềm…”
Bất quá ngay sau đó, hắn không kịp say mê, liền bị chủ tớ Ngọc Châu hai người nhếch nhác làm cho hoảng sợ, mở miệng hỏi: “Này… Đây là làm sao vậy? Viên tiểu thư vì sao mà kinh hoảng như thế?”
Giác Nhi chạy trốn vốn mặt đỏ tim đập nhanh, thấy thường ngày Quảng Tuấn Vương đối xử với nàng hiền lành, lập tức tức giận mở miệng nói: “Mới vừa rồi ở sau sườn núi, Quan… Quan Dương công chúa muốn lấy chủy thủ đâm Lục cô nương nhà nô tỳ!”
Quảng Tuấn Vương tuy rằng biết chất nữ nhà mình xưa này hành sự tùy theo lòng mình, kiêu căng bất kham, nhưng tuyệt đối không thể ngờ nàng dám ở quân doanh Nghiêu Mộ Dã hành hung vị hôn thê của hắn!
Nhưng khi nhìn Giác nhi cầm trong tay cái thanh chủy thủ mà người phương Bắc dùng thái thịt, sáng loáng, làm cho lòng người kinh khiếp hoảng sợ, chỉ có thể vội vàng hỏi: “Kia Viên.. Viên tiểu thư nàng không sao chứ?”
Ngọc Châu lúc này đã tới quân doanh, trong lòng biết hẳn là không có gì đáng ngại, tạm thời ổn định tâm thần, hơi điều chỉnh hơi thở: “Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là nhất thời đụng phải công chúa…”
“Tiện nhân thô bỉ, ngươi đứng lại đó cho ta!” Đúng lúc này, Quan Dương công chúa đã đuổi tới phía sau, vẻ mặt quyến rũ kia lúc này đã bị ghen ghét làm cho vặn vẹo thật là dọa người.
Ngọc Châu vừa thấy, vội vàng quay người chạy về hướng quân trướng của Thái úy. Mà Quảng Tuấn Vương lại một phen ngăn cản nàng hung ác nói: “Ngươi đang phát điên cái gì?”
Quan Dương công chúa không nói lời nào, chỉ nhìn tới cung tiễn Quảng Tuấn Vương đang cõng, liền đưa tay muốn cướp lấy, muốn bắn tới người đàn bà thô lỗ Tây Bắc đang chạy vội vàng phía trước.
Quảng Tuấn Vương thật sự không nhẫn nại được, nâng chân lên hung hăng đá vào bụng Quan Dương công chúa.
Quan Dương công chúa rốt cuộc vẫn là nữ tử, làm sao chịu được cú đá uất ức như vậy, lập tức a một tiếng té xuống, mặt đầy nước mắt nói: “Hoàng thúc, người cũng thiên vị tiện phụ kia! Chẳng qua chỉ là một hạ đường phụ, mới vừa rồi ở sau núi nói năng lỗ mãng với bổn cung! Bổn cung nhất định hôm nay bắn chết nàng, Nghiêu Mộ Dã hắn chẳng lẽ dám muốn tánh mạng bổn cung thật sao!”
Quảng Tuấn Vương lúc này phải bị chất nữ thâm độc nhà mình làm cho tức giận đến đầu cũng bốc khói, luôn luôn là người có lễ nhất trong Vương gia, trong chốc lát thế nhưng lục tìm những từ ngữ lỗ mãng khi thuở thiếu thời học được trên đường phố: “Cung con mẹ nó cung! Nghiêu Mộ Dã hắn có thể vì người nữ tử này tàn sát mấy chục đỉnh núi Tây Bắc trong phạm vi trăm dặm! Băm ngươi cái người không biết trời cao đất dày này, thì có khó khăn gì?”