Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 91


Đọc truyện Tàng Ngọc Nạp Châu – Chương 91

Edit: Bunny Big

Thái úy thấy nàng bị lạnh kêu ra tiếng vẫn cố tình không lui ra sau, còn cố ý xấu xa khẽ cười khiêng nàng lên, nói: “Châu Châu của ta đúng là cái bếp lò nhỏ, nhanh sưởi ấm cho ta…” nói xong càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm ngát kia.

Ngọc Châu thật sự bị hắn náo loạn đến không còn cách nào khác, chỉ dùng sức lộn ngược lên người hắn, chống vào ngực hắn nói: “Thái úy muốn rửa mặt hay không, đều đã thối…”

Nghiêu Mộ Dã nhắm hai mắt nói: “Mệt… sẽ không rửa…”

Ngọc Châu thật sự cảm thấy những nữ tử kính ngưỡng Nhị thế tử phong lưu của Nghiêu gia ấy, hiện tại có thể tụm lại ngay giường, nhìn môt chút hình dạng vô lại của Nghiêu Nhị lang lúc này. Ngược lại trước mắt không có người phân ưu, bản thân muốn ngủ cả đêm trên cái khối thịt vừa lớn vừa thối này, thật là dày vò, không còn cách nào, chỉ cố đẩy tay chân hắn đang quấn quanh, lấy một chậu sứ đựng nước ấm bưng đến trước giường lau mình cho Thái úy.

Nghiêu Mộ Dã cảm thấy được Ngọc Châu tay chân nhẹ nhàng hầu hạ như vậy thật là thoải mái, ngược lại rất phối hợp xoay người nâng cánh tay lên, chỉ học được dáng vẻ vô lại của trẻ nhỏ lười ngồi dậy, để cho tiểu mẫu thân chà lau sạch sẽ. Ngọc Châu rãnh rỗi nhìn thương thế khắp bả vai hắn, tuy rằng vết sẹo dữ tợn, nhưng phía trên đã khép lại, đang kết vảy, tâm cũng buông lỏng một chút.

Thái úy dựa vào gối mềm, nhìn Ngọc Châu tóc dài rối tung tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, mắt to trong suốt, thật cẩn thận nhìn vết sẹo của mình dáng vẻ thật chọc cho người trìu mến, liền dùng một tay đỡ gáy nàng, mổ một nụ hôn lên môi đỏ thắm kia, nói: “Quan trọng nhất phải tỉ mỉ lau nơi đó, bằng không một hồi chẳng phải là muốn quậy đến nàng không thoải mái?”

Ngọc Châu chuyên tâm nhìn thẳng, nghe được Thái úy nói môt câu thần kỳ như vậy, chớp mắt một hồi mới hiểu ra được hắn chỉ nơi nào, khuôn mặt vụt đỏ lên, đột nhiên cảm thấy chính mình lúc trước mở khóa thả ra chính là ác long làm hại nhân gian, ngược lại muốn làm một bộ mới, một lần nữa khóa vào tù mới ổn!

Tức giận như vậy, vì thế lập tức dứt khoát mắt to khẽ nghiêng, nhẹ giọng oán giận ra miệng.

Nghiêu Mộ Dã hiện giờ lại ngửi thấy đoạn kinh nghiệm thê thảm kia, trái lại mếu máo cười, lăn lộn không lo làm việc, mở nửa mắt, nắm lấy tay nàng nói, lại có thể nhẫn tâm khóa lại, cũng không sợ trống trải tịch mịch? Chẳng qua khóa cũng không sao, đây là ý nghĩa sâu xa của ngón tay cùng với liếm một chút, cũng cần nàng chậm rãi lĩnh giáo.


Này càng nghe càng không đàng hoàng, nàng có chỗ nào bằng lòng lau? Lập tức muốn bỏ mặc không liên quan, Nghiêu Mộ Dã lại cười tiếp nhận khăn ướt kia, xuống đất giặt giặt trong chậu nước, rồi lại trở lại giường. Chỉ ôm Ngọc Châu nói: “Bây giờ đã lau rửa sạch sẽ thơm phức, cần phải tỉ mỉ chứng nghiệm một chút?”

nói xong cũng không để ý Ngọc Châu lầm bầm trong miệng, chỉ dựa người qua, muốn Ngọc Châu ngửi xem có phải thơm nức có thể vào miệng hay không.

Nhất thời màn che trên giường dao động, đó là kích động lúc nửa đêm.

Mất công Giác nhi nghe Ngọc Châu kêu thảm một tiếng, lo lắng đề phòng một đêm, sợ Thái úy mang theo một thân tà hỏa nửa đêm vào cửa tóm lấy Lục cô nương của nàng giận cá chém thớt.

Mà Ngũ cô nương sống nhờ ở đây, cũng một đêm kinh hãi. Vào đêm lúc gần ngủ nàng nghe thấy tiếng động lúc Thái úy đi vào, sau lại nghe được tiếng mắng chửi quăng chén của Thái úy, sau đó nghe tới tiếng kêu của Lục cô nương, lại nhớ đến dung mạp động lòng người của Thái úy, cuối cùng kích động nhất thời không đứng dậy.

Ngũ cô nương chỉ thầm nghĩ: đều nghe nói con cháu thế gia có nhiều quái gở, bây giờ xem ra, đúng là không giả! Cũng khó trách Lục muội ở vốn là phòng đơn giản, mặc chính là quần áo vải. Xem ra Thái úy kia thật đúng là không coi trọng nữ tử xuất thân thương hộ, cho dù đã định hôn ước, làm sao biết có thể kính trọng Lục muội như quý nữ chi thứ nhất như vậy không!

Nghĩ như vậy, nên đồng tình với Lục muội rất nhiều, tư tưởng gả vào hào môn kia cũng giảm đi vài phần.

Ngày hôm sau, Thái úy vội vàng quay lại đại doanh, lúc này thức dậy thật sớm. Lần này ngược lại không náo loạn kêu Ngọc Châu thức dậy đưa tiễn, bản thân lặng lẽ mang theo thị vệ lập tức rời đi.

Chẳng qua khi sắp ra cửa, lại gọi thị vệ tới, chỉ dặn dò hắn nếu Bạch thiếu lại đến bái phỏng, có thể trực tiếp ngăn cản trở về, không được để hắn vào cửa, dặn dò xong liền yên tâm về quân doanh.


Ngọc Châu lại hiếm khi được ngủ thẳng giấc, cuối cùng là do Giác nhi đánh thức, Giác nhi hơi vén màn nhỏ giọng nói: “Lục cô nương, mau thức dậy, lão phu nhân lại tới nữa.”

Ngọc Châu nghe vậy, ngược lại mở to mắt, Giác nhi nhanh nhẹn hầu hạ người rửa mặt, chải đầu đơn giản một chút, mặc xong quần áo, quấn tóc đơn giản, liền đi ra ngoài gặp khách.

Lại nói Tiêu lão thái thái kia, ngày đó sau khi gặp mặt Ngọc Châu trở về tính toán một lần, cảm thấy ngoại trừ Ngọc Châu có biện pháp tạm thời không có cách nào khác. Đến nỗi đã nhiều ngày đi lại các nơi thu được nợ năm xưa, ngoại trừ hơn phân nữa không thu hồi lại được, một ít nợ thu được kia chỉ như muối bỏ biển.

Nhưng mà muốn Ngọc Châu có phần trong mỏ ngọc, lão thái thái lại không cam lòng, lần này tới đây là quyết định dứt khoát không đề cập đến việc buôn bán kia, chỉ mở lời hỏi mượn Ngọc Châu một số bạc, nếu nàng có thể nghĩ đến tình nghĩa với Tiêu gia, thì số bạc này đối với một đại thế gia như Nghiêu gia mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, lại nói Tiêu gia cũng không phải không còn, chỉ đợi sống còn qua cửa ải khó khăn này.

Thế nhưng khi bà dẫn theo Tiêu lão gia đến bái phỏng, lại nghe nói Lục cô nương còn chưa rời giường, trong lúc nhất thời không khỏi nghi ngờ trong lòng cháu gái nuôi này không duyên cớ ra vẻ.

Tiêu Trân Nhi trái lại tìm cơ hội vụng trộm nói với tổ mẫu chuyện đáng thương của Lục muội đêm qua: “hiện tại xem ra, Lục muội cũng không được Thái úy sủng ái lắm, đó là làm bị thịt để trút giận, còn không biết đêm qua Thái úy có đánh nàng hay không, bây giờ đã trưa còn chưa thức dậy…”

Tiêu lão thái thái thấy Tiêu Trân Nhi thảo luận ngông cuồng chuyện trong phòng ngủ, không khỏi hung ác trừng mắt nhìn cái miệng cháu gái không biết che đậy liếc một cái, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng cho tính toán của mình trước đó, Tiêu Trân Nhi thật ra không phải đứa nhỏ biết nói dối, nếu thật như vậy, thế kêu Ngọc Châu mở miệng đòi tiền Thái úy, chẳng phải chuyện không có tung tích sao?

Đợi đến khi Ngọc Châu ra tới, Tiêu lão thái thái ngược lại tinh tế đánh giá nàng một hồi, quả thật là nét mặt khó nén được mệt mỏi, dường như bị dày vò thật sự.

Trong lòng lão phu nhân không khỏi lạnh một trận, cảm thấy tính toán trước đó của mình ước chừng phải thất bại.


Cho nên đợi đến lúc ngồi xuống uống nước trà, khi Tiêu lão thái thái đề cập đến việc vay bạc nhất thời bị Ngọc Châu dùng lời dịu dàng từ chối, ngược lại không có cái gì quá lớn không thể chịu nổi.

Chỉ thở một hơi dài nói: “Được rồi, đứa nhỏ này, lão bà tử ta đây cũng không làm khó ngươi. Chỉ là chuyện ngươi đề nghị gia nhập, vẫn còn một vài chi tiết cần thương thảo…”

Lúc trước khi Ngọc Châu đề cập có phần trong mỏ ngọc, cũng không hy vọng lão phu nhân có thể không nghi ngờ mà đáp ứng ngay.

Lúc này đưa ra điều kiện, cũng để cho lão thái thái kia bàn bạc cân nhắc đường sống.

Chỉ là tiếp tục có qua có lại, Tiêu lão phu nhân lại lần nữa phát hiện, trước kia cứ cho rằng nhu nhu thuận thuận, chái gái ngoại này không nói nhiều lời thật ra là một tay lão luyện trả giá mua bán, trên quyết định quan trọng không nhân nhượng chút nào, nhưng lời nói từ ngữ không có nửa phần sắc bén, chỉ thông hiểu bài trí để người khác hiểu được lợi hại, kính đợi lão phu nhân tự mình lựa chọn.

Trong một khắc, lão phu nhân thật hối hận, hối hận không sớm đem cháu gái ngoại này loại bỏ ra khỏi gia phả Tiêu gia… Lại để cho cháu trai lớn của mình cưới nàng.

Nếu thật là như thế, một bé gái mồ côi không nơi nương tựa như vậy đương nhiên là lấy lợi ích nhà chồng làm trọng, thêm người đó đầu óc khôn khéo cùng với tài nghệ khắc ngọc tinh vi, có cháu dâu như vậy, Tiêu gia làm sao có đến nỗi mang bộ dạng thua thiệt chật vật như bây giờ?

Mà một tay buôn bán lão luyện nhu vậy, vào cửa hầu môn tướng phủ cũng thật toi công đáng tiếc, chắc là loại yêu thương lỏng lẻo thôi, cũng không biết có thể làm cho Thái úy đại nhân vị có tiếng có mới nới cũ kia yêu thương bao lâu…

Chính là viên thuốc hối hận khắc phục bất kỳ việc khó khăn, việc đã đến nước này nghĩ nhiều chỉ vô dụng.

Cuối cùng làm ăn giữa Tiêu gia cùng Viên Ngọc Châu cuối cùng là tổng kết lại kỹ càng, ràng buộc bằng qui định, ấn dấu tay, đến lúc đó, hai nhà nhất trí giải quyết, mà về sau Ngọc Châu cũng có thể không lo nguồn gốc ngọc thạch.


Quan trọng nhất vẫn là, Hồ Vạn Trù kia lại khó nhúng tay vào buôn bán ngọc thạch Tiêu gia, nếu muốn ngọc liêu ngọc thượng hạng Tây Bắc, chỉ sợ không cần phế liệu tìm kiếm “Phác ngọc hồn kim” nhặt thừa rồi!

Sau khi khép lại thảo luận một việc, một phần lo lắng Ngọc Châu cảm thấy vẫn luôn đè nén trong lòng lập tức hơi hiện ra, chính là còn một chuyện khác vẫn luôn treo đó chưa giải quyết, đó là án oan của phụ thân năm xưa, không biết tổ phụ có hiểu biết tỉ mỉ và cụ thể tình hình hay không, người có còn lưu lại bản thảo ngọc thạch của phụ thân năm đó không?

đang nói việc mua bán mà thôi, Giác nhi cũng đi theo đầu bếp mới tới chuẩn bị một bàn đồ ăn, rượu và thức ăn thơm nồng bố hơi, người một nhà thân tình cũng coi như bị bàn tính hạt châu mài giũa một phen sau đó tu bổ một chút.

Lão phu nhân nghe được Ngũ cô nương vui mừng phấn khởi nói đến đây mấy ngày mắt thấy tai nghe thuộc hạ Thái úy đại nhân giỏi giang, cũng cảm thấy nhà mình còn dư lại một gái lỡ thì, nếu có thể gả cho quan tướng, chống đi về cũng không tồi, đương nhiên vẻ mặt đối với bà mối tương lai Ngọc Châu ôn hòa hơn nhiều.

Khi nghe thấy Ngọc Châu hỏi có lưu lại bản thảo của phụ thân nàng không, ngược lại nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Tổ phụ ngươi lưu lại bản vẽ khắc ngọc rất nhiều, đại đa số đều đóng lại thành sách, đặt trong cửa hàng ngọc nhà chúng ta, để cho các đại sư ngắm nhìn để tạo hình. Chỉ là gần đây nhất đã cầm hết mấy cửa hàng, ta suy nghĩ đó là di vật của tổ phụ ngươi, liền gọi người sắp xếp mấy rương lại chuyển về Tiêu phủ, nếu ngươi muốn xem, có thể quay lại nhà cũ Tiêu gia ở Tây Bắc. Khuê phòng ngươi, ta vẫn còn để lại cho ngươi, tính tương lai gả chồng cho ngươi, cũng vẫn là cô nương Tiêu gia chúng ta nha!”

Ngọc Châu nghe vậy, ngược lại cười cảm tạ tổ mẫu.

Kỳ thật dù không về Tiêu gia, nàng vẫn muốn quay lại Tây Bắc một chuyến, Phác ngọc hồn kim, không thể chỉ có ngọc mà không có kim.

Khối kim loại cứng rắn kia, ngược lại khiêu khích lòng nàng muốn hợp tác cùng Vương gia.

Lại nói đến Thái úy, một đường giục ngựa đi như bay, kèm theo một loạt gió buổi sớm mai, đầu óc càng thêm rõ ràng, đợi đến sau khi về doanh trại, liền gọi tới Phó soái Ôn Tật Tài tới giải thích.

Ôn Tật Tài mới từ sau lần thất bại kia, ở trong quân doanh vẫn luôn không thể ngẩng đầu, tuy rằng bởi vì quân công trước kia được miễn tử tội quân pháp, nhưng mà ánh mắt khinh bỉ nhiều đồng bào trước mặt, trong lòng vẫn âm thầm nén giận.

Nghiêu Mộ Dã đương nhiên biết tâm tư hắn, lập tức hỏi hắn: “Ôn tướng quân, ngươi có bằng lòng lập công chuộc tội?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.