Bạn đang đọc Tàng Long Đỉnh – Chương 63: Trường Binh Xảo Kế Vẫn Thủ Bại -ngân Long Tuyệt Lộ Hiện Kim Long
Trường binh đoản khí vốn mỗi thứ có sở trường của nó, trường binh thiện viễn chiến, đoản khí lại cận chiến tối ưu. Người luyện võ nghệ đương nhiên đều biết kiến thức cơ bản này, bởi vậy từ lúc Ngân Giáp Long đưa ra đấu pháp và sử dụng đoạn cây dại này thì đã hiểu tâm ý đối phương là dùng trường binh khí chiếm ưu thế.
Cho nên, lúc ấy chàng đã tính toán trong đầu, chỉ thấy gã vừa động binh khí là thân hình nhanh như tia chớp vừa xoay tròn vừa lao vào đối phương, đồng thời ánh kiếm lóe lên sáng rợn người Ngân Giáp Long ra tay trước nhưng chiêu chưa kịp đến người đối phương thì đã thấy đối phương bằng thuật khinh thân tuyệt diệu bổ vào mình, ánh kiếm lại thấy đến bên người rồi, trong lòng gã kinh hãi la lên một tiếng, đoạn cây trên đà đánh tới liền chống nhanh xuống đất cả người gã nương theo đà đó mà tung cao lên trời vừa kịp tránh một chiêu kiếm hiểm ác của Đồng Thiên Kỳ. Gã tức giận thét lớn :
– Tiểu tử ngươi chết !
Ra chiêu nhanh, biến chiêu giỏi, mà trở thế còn huyền diệu hơn. Nói thì chậm lúc ấy lại rất nhanh, đúng lúc gã tung người lên không để thoát chiêu kiếm hiểm, thì tả thủ kịp tung ra một chưởng từ trên đánh xuống đúng ngay Thiên Linh Cái của Đồng Thiên Kỳ.
Lại nói Đồng Thiên Kỳ một kiếm xuất thủ như thần quyết chiếm thế thượng phong khống chế trường binh của đối phương, thoạt trông đã thấy kiếm thép chém tới vừa khéo tiện ngọt đoạn cây của Ngân Giáp long.
“Soạt” một tiếng, nhưng vừa lúc ấy một cổ kình lực ập xuống khiến chàng giật mình, biết gặp phải kỳ phùng địch thủ Đồng Thiên Kỳ không dám chậm trễ, vội vàng tung mình nhào ngửa lui sau vừa kịp tránh một chưởng như thiên giáp áp địa…
“Ầm”.. một tiếng, bụi cát tung bay đầy trời, một bóng người theo làn gió bụi rời từ trên không xuống.
Khi gió bụi tan, bỗng nghe tiếng cười đắc thắng của Ngân Giáp long vang lên :
– Ha ha hạ.. tiểu tử, ngươi thua rồi !
Vừa lúc này Đồng Thiên Kỳ quay người lại cười nhạt nói :
– Tôn giá cũng không thắng !
Ngân Giáp Long nhìn xuống chân mình, nụ cười đắc ý vụt biến mất, nguyên là vừa rồi gã quay người lại thấy một chân của Đồng Thiên Kỳ đã đạp mé ngoài vòng tròn nên mới cười khoái chí như vậy. Nhưng không ngờ lúc này nhìn lại chân mình thì thấy chân trái phía sau cũng đã ở bên ngoài vòng tròn.
– Hừ, tiểu tử, ngươi quyết không phải là đệ tử của lão ăn mày kia, lão ta làm gì đủ bản lĩnh để đào tạo được một nhân tài như ngươi !
Đồng Thiên Kỳ nhìn đối phương cười nhạt:
– Hẳn tôn giá muốn điều tra thân thế tại hạ ?
– Hừ, ngươi thực không xứng để ta quan tâm đến lai lịch, chẳng qua nhị gia muốn biết rõ xem để quyết định ngươi đáng sống hay phải chết ?
Huyệt mi tâm giữa trán Đồng Thiên Kỳ bỗng chốc ửng lên như huyết, chàng trầm tĩnh nói :
– Hiện tại thì Đồng mỗ quyết đinh giết ngươi !
Ngân Giáp Long cười khẩy một tiếng nhạt giọng đáp:
– Tiểu tử, đó là chí của ngươi, hiện tại hay trả lời nhị gia.
– Tôn giá muốn hỏi gì ? Phải chăng vẫn chỉ là lai lịch Đồng mỗ ?
Đôi ngươi của Ngân Giáp Long chuyển động mấy vòng trong hố mắt :
– Đáp câu hỏi của nhị gia là ngươi có quan hệ với lão ăn mày kia hay không ?
– Hừ, Đồng mỗ đã nói ngay từ đầu rồi.
Giọng Ngân Giáp Long trở nên gay gắt – Nhị gia muốn ngươi nói lại lần nữa, bởi vì ban đầu ngươi còn chưa biết nhị gia ngươi lợi hại như thế nào?
Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :
– Tôn giá tự đánh giá mình quá cao đấy, bây giờ thì Đồng mỗ đáp lại lần nữa, ngươi hãy nghe cho rõ Thiên Tâm Quái Cái cùng Đồng mỗ là người đồng đạo.
Hoa Ngọc Phụng nghe vậy thì giật mình chưa kịp lên tiếng đã thấy Ngân Giáp Long mặt mày tức giận thét lớn :
– Tiểu tử, vậy thì ngươi đáng chết !
Dứt lời, ngọn cây trong tay múa tít lên, lần này ra chiêu mới thật huyền diệu, khắp trời như thiên lâm trỗi dậy, thế ồ ạt như hải đảo bài sơn.
Đồng Thiên Kỳ biết lần này đối phương chỉ chuyên xuất tuyệt học chứ không dụng kế, bây giờ phát động kiếm ra chiêu “Tiềm long sơ động”.
Bốn thiếu nữ đứng bên ngoài giờ đây mắt hoa mày nhíu, thấy cả hai một kiếm một trượng quấn lấy nhau không còn nhận ra đâu là đâu.
Trời càng lúc càng tối hẳn, gió núi rít lên hòa vào tiếng nước ghềnh vỗ đã không chỉ phá tan màn đêm tĩnh mịch mà còn như gào thét cuồng điên khiến không gian càng trở nên tàn khốc đáng sợ.
Chớp mắt cả hai đã đấu với nhau được năm mươi chiêu. Đồng Thiên Kỳ thấy cứ đấu thế này thì kéo dài thời gian, trong lòng phút chốc nôn nóng. Bấy giờ ngầm vận Tiềm Long Công chú vào thanh trường kiếm, ngọn kiếm rắn như cương thạch chém liền mấy phát vào ngọn cây đối phương.
Ngân Giáp Long vốn cũng quán chú nội công vào ngọn cây, thế nhưng phải biến thanh Long thủ kiếm trong tay Đồng Thiên Kỳ vốn đã là ngọn kiếm báu, chém sắt như chém bùn, giờ đây được chàng vận Tiềm Long công vào nữa thì uy lực phát huy gấp trăm lần. Bởi vậy trong nháy mắt ngọn cây trong tay Ngân Giáp Long co ngắn dần theo từng nhát kiếm của Đồng Thiên Kỳ, những đoạn cây ngắn khúc chém đứt cứ tung bay lên tợ hồ như lá thu rụng.
Ngân Giáp Long từ đầu đến giờ đều không tìm được chỗ hở của Đồng Thiên Kỳ để công vào, giờ đây ngọn cây trong tay càng lúc càng ngắn đi thì trong lòng bắt đầu phát hoảng, vừa đánh vừa phải thụt lùi để bảo toàn, bị ép đến lúc ngọn cây trong tay chỉ còn chừng ba xích, mồ hôi đã thấy từng giọt to tướng lăn trên trán.
Chỉ giây lát gã ta đã lui đến một vòng ngọn cây trong tay chỉ còn lại chưa đầy hai xích. Trong đầu gã bỗng nghĩ nhanh :
“Nếu đoạn cây bị hắn chém ngắn thêm chút nữa thì ta tuyệt đối thủ bại dưới kiếm của hắn nếu như không nhanh tay thì e không có cơ hội…” nghĩ đến đó trong lòng gã bỗng lóe lên một kế, cười thầm tự nói :
“Để tự cứu mình cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế !”.
Vừa nghĩ xong, đột nhiên gã giật ngọn cây về, thâu chiêu, đồng thời thét lớn :
– Ngừng tay !
Đồng Thiên Kỳ tuy trong lòng đã động sát cơ nhưng lúc này đột nhiên thấy đối phương thâu thế ngừng chiến thì bất giác cũng thu kiếm về dừng người lại chỉ cách gã ta chừng ba xích.
Ngân Giáp Long cố ý đưa đôi mắt nhìn xuống chân Đồng Thiên Kỳ cười lên kha khả nói :
– Tiểu tử, lần này thì ngươi mắc lừa rồi.
Cả bốn thiếu nữ giật thót mình, tám ánh mắt bất giác đều đưa nhìn vào chân của Đồng Thiên Kỳ Theo bản năng Đồng Thiên Kỳ cũng nhìn xuống chân mình, bốn thiếu nữ nhìn trước Đồng Thiên Kỳ không thấy có gì khác lạ dưới chân chàng, lúc ấy đang từ từ ngước mắt nhìn lên.
Đúng tại khoảng thời gian này, Ngân Giáp Long theo kế đã định trong đầu, tay phải nắm đoạn cây còn lại vung lên giáng mạnh xuống đầu Đồng Thiên Kỳ, lúc này đang cúi xuống nhìn chân. Đồng thời gã cười gằn :
– Tiểu tử, ngươi mắc lừa rồi.
Bốn thiếu nữ lúc này đã hiểu ra vấn đề “mắc lừa gì”, hốt hoảng đồng thanh la lên :
– Thiên Kỳ, trên đầu.
Đồng Thiên Kỳ vẫn không ngờ Ngân Giáp Long quyết dụng xảo kế ra tay sát thủ, nghe tiếng cười gằn của gã chàng vốn không để tâm, đến khi bốn thiếu nữ thất thanh la lên Đồng Thiên Kỳ mới hiểu mọi chuyện. Lúc này đoạn cây đã cách đầu chàng không đầy ba thốn, nếu chống đỡ thì không còn kịp, phản xạ tự nhiên cả người chàng ngã ngửa về sau thế nhưng vẫn không hoàn toàn tránh kịp.
“Bộp” một tiếng, ngọn cây trúng đích vào ngực, cả người chàng lộn nhào về sau ngã sấp trên mặt đất, đã thấy máu từ miệng phun ra cả búng.
Ngân giáp Long thấy một chiêu đắc thủ, thế nhưng không làm cho đối phương tử mệnh, gã liền nhảy bổ theo vung cây lên đánh tiếp.
Bốn thiếu nữ thấy chàng trúng đòn ngã người xuống nằm bất tĩnh nhân sự thì cho rằng chàng bị trọng thương tất cả đều thét lên sững sờ cả người.
Chính điều này khiến Ngân Giáp Long cũng ngỡ chàng đã thụ trọng thương nên mới không chút động đậy như vậy, vì thế ngọn cây đã đánh tới bỗng khiến gã ngớ người, bất giác thế đánh cũng giảm lực và chậm lại.
Chính trong tích tắc này, bỗng nhiên Đồng Thiên Kỳ bật phắt người dậy, tả chưởng vung ra, quát lớn ; – Hồi long chuyển phụng !
Chưởng phong cuồn cuộn như thiên chuyển địa xoay trùm hết cả người Ngân Giáp Long. Ngân Giáp Long còn đang bất ngờ thì chưởng lực đã trúng ngực, gã chỉ kịp hự một tiếng rồi cả người văng ra xa đến mấy xích, may mà kịp ôm lấy một gốc cây lớn mới không đổ người xuống, thế nhưng máu từ miệng đã tuông ra thành vòi đủ thấy thương thế không nhẹ.
Chính lúc Ngân Giáp Long trúng chưởng văng đi, thì Đồng Thiên Kỳ cũng nhanh như chớp tung người nhào theo Long thủ kiếm trong tay hoa lên một vòng rồi ngưng lại trên yết hầu Ngân Giáp Long, cười nhạt nói :
– Lần này tôn giá mắc lừa !
Ngân Giáp Long mắt nhắm lại, ngầm hít vào một hơi sâu, lắc đầu gắng giọng nói:
– Tiểu tử, thương thế của ngươi thế nào?
Đồng Thiên Kỳ cười gằn nói :
– So với tính mạng của tôn giá hiện tại, thì chút thương tích của Đồng mỗ không đáng kể vào đâu.
– Hừ, Ngân Giáp Long ta bình sinh chưa hề bại trong tay ai, không ngờ lần này bại vào tay ngươi.
– Ồ, vậy thì trong đời Đồng mỗ, bại dưới tay đều là những người suốt đời chưa từng thất bại, thế nhưng chưa từng có người nào sống sót.
Ngân Giáp Long gật đầu lạnh lùng nói:
– Hiện tại thì ta đã biết tại sao mà lão ăn mày kia dám bén mãng vào Trung nguyên. Tiểu tử, ngươi chớ vội đắc ý, động thủ đi ! Ông ngươi ở dưới cửu tuyền chờ ngươi, tin chắc rằng nội trong ba ngày ngươi và ta sẽ lại quyết một trận sống mái.
Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười nhạt :
– Tôn giá định uy hiếp Đồng mỗ ?
Ngân Giáp Long tròn mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ hồi lâu, bỗng nhiên cười phá lên ha hả nói :
– Tiểu bối ngươi coi Ngân Giáp Long ta là người yếu nhược chăng ? Hảo mau nói ra tính danh, đẻ khi gặp nhau dưới hoàng tuyền tránh ta không biết tên ngươi mà gọi.
Đồng Thiên Kỳ vừa định mở miệng đáp, đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên :
– Lão nhị, đánh nhau nửa ngày, vậy mà đến nhân vật lừng tiếng “Huyết Kiếp Thủ”.
Đồng Thiên Kỳ mà ngươi vẫn không nhận ra ?
Giọng nói phát ra đúng phía sau lưng bốn thiếu nữ.
Nghe tiếng, Đồng Thiên Kỳ giật thót mình, đồng thời chàng lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi cả bốn cô không ai chạy đến xem thương thế của mình ra sao.
Tuy không quay đầu lại nhìn, thế nhưng Đồng Thiên Kỳ vẫn biết người vừa xuất hiện này công lực còn cao hơn Ngân Giáp Long một bực. Bởi vì bốn thiếu nữ công lực không phải tầm thường. Ngân Giáp Long cho dù thế nào cũng không thể trong cùng một lúc mà khống chế đông họ mà tuyệt chẳng gây tiếng động nhỏ:
Đồng Thiên Kỳ cười nhạt mấy tiếng, nói:
– Tôn giá hẳn là Kim Giáp Long ?
Người kia cười lớn đáp ; – Đồng huynh thật bình tĩnh.
Đồng Thiên Kỳ vẫn không quay người, lạnh giọng nói :
– Tôn giá cung không hề hốt hoảng.
– Ha hạ.. Đồng huynh cho rằng hoàn cảnh hiện tại của ta so với Đồng huynh đáng để hốt hoảng hay sao ?
– Hoàn cảnh chúng ta khác nhau lắm Người kia cười nói ngay:
– Đồng huynh còn chưa quay đầu lại nhìn xem kia mà.
Đồng Thiên Kỳ bình tĩnh đáp :
– Chỉ là bốn vị bằng hữu của tại hạ bị khống chế trong tay tôn giá.
– Ha ha hạ.. cao minh, cao minh ! Bốn đổi một, Đồng huynh thấy hoàn cảnh ai éo le hơn ?
– Dẫu thế nào thì hoàn cảnh chúng ta cũng chẳng khác gì nhau.
– Hừ, ta tin rằng Đồng huynh phải biết con số lớn nhỏ nói lên điều gì ?
– Phải, và Đồng mỗ tin rằng tôn giá biết tình huynh đệ thủ túc thiêng liêng như thế nào ?
– Ồ thế gian này vì tình mà huynh đệ trở mặt nào là chuyện hiếm thấy!
– Nhưng Đồng mỗ tin rằng tôn giá không phải là người xử sự như phàm nhân – Sao ? Ta là ngoại lệ ư ? hẳn ngươi nhầm !
Đồng Thiên Kỳ hít vào một hơi thật sâu trấn tĩnh hỏi thẳng :
– Tôn giá ra điều kiện ?
– Một đổi một.
Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười nhạt :
– Tôn giá thật lãng phí thời gian – Ồ, hay Đồng huynh muốn trả giá ?
Đồng Thiên Kỳ vẫn nụ cười nhạt cố hữu, nói :
– Tôn giá nếu như không coi tình huynh đệ thủ túc là trọng, vậy sao chẳng đợi một lúc nữa đến khi lệnh đệ chết dưới lưỡi kiếm của Đồng mỗ rồi lên tiếng, như vậy chẳng phải là bớt lãng phí một đoạn thời gian đấy sao.
Nói rồi chàng từ từ quay đầu nhìn lại, quả nhiên bốn thiếu nữ bị khống chế huyệt đạo, đứng hai đầu là một nam nữ lạ mặt. Nam ăn vận trang phục hoàn toàn giống với Ngân Giáp Long, chỉ khác chăng là y phục màu vàng, mặt trắng mày rậm, niên kỷ ước chừng hai lăm, trông người tuấn tú thông minh. Nữ lại là một mỹ nhân sắc nước hương trời, mặt ngọc mày ngài, mũi thẳng môi son, tuổi chừng hai mốt hai hai.
Một nam một nữ, bốn ánh mắt lúc này cũng đều ngưng nhìn trên mặt Đồng Thiên Kỳ, có lẽ bọn họ bị bất ngờ vì không nghĩ nhân vật nổi danh “Huyết Kiếp Thủ” đi đến đâu là gieo rắc huyết vũ đến đó lại có một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú thế này cho nên trong ánh mắt họ lộ lên vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi.
Đảo nhan mắt nhìn tiểu đệ của mình lúc này mặc trắng như tờ giấy Kim y thiếu niên không khỏi lộ vẻ lo lắng nhìn Đồng Thiên Kỳ nói :
– Người trên giang hồ truyền ngôn “Huyết Kiếp Thủ” cơ trí hơn người, lần hạnh ngộ quả nhiên không ngoa tí nào xem ra ngươi đã thắng.
Đồng Thiên Kỳ bình tĩnh cười nói :
– Tôn giá nên đổi hai tiếng cơ trí thành xảo trá mới đúng.
Kim y thiếu niên cười đáp :
– Ngươi đã thay tại hạ nói rồi, tại hạ bất tất nói lại, hiện tại chúng ta đổi người.
Dứt lời gã vung tay giải huyệt đạo cho bọn Hoa Ngọc Phụng bốn người, cả bốn vừa được buông thoát lập tức chạy ào lại bên người Đồng Thiên Kỳ.
Chừng như không ngờ gã ta hành động dứt khoát như vậy, Đồng Thiên Kỳ giật mình, Đồng thời quay người thu hồi thanh kiếm, nói :
– Kể như tôn giá thoát được lần này !
Ngân Giáp Long trừng mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ một lúc, gắng sức gằn từng tiếng:
– Họ Đồng kia, Ngân Giáp Long ta hôm nay không chết, thì ngươi kể như bất hạnh, một ngày không xa ta sẽ lấy mạng ngươi.
Nói rồi từng bước nặng nề đi về hướng huynh tỷ của mình.
Nhận được cái gật đầu của Kim Y thiếu niên, nữ nhân kia liền nhanh chân chạy lên đỡ lấy người Ngân Giáp Long, đoạn lấy viên dược hoàn đã chuẩn bị sẵn trong tay nhét vào miệng gã, sau đó dìu gã ta trở lại đặt ngồi tựa vào một gốc cây.
Kim Y thiếu niên thấy tiểu đệ mình đã an ổn, khi ấy nhìn Đồng Thiên Kỳ nói:
– Đồng huynh, chuyện chúng ta hôm nay đến đây coi như kết thúc, Đồng huynh có cấp sự thì xin cứ tự nhiên, miễn cho huynh đệ không tiễn được.
Đồng Thiên Kỳ chỉ nhẹ gật đầu, nhưng hỏi lại:
– Tôn giá hẳn là Kim Giáp long ?
– Đồng huynh đoán không sai, không biết Đồng huynh còn điều gì muốn hỏi ?
Đồng Thiên Kỳ lắc đầu nói :
– Những chuyện chưa biết khác, ngày sau chúng ta nhất định có ngày hiểu hết, trong lòng tôn giá hẳn biết rất rõ, hôm nay coi như chúng ta song phương sơ ngộ, chứ không phải là kết thúc !
Kim Giáp Long cười lớn nói :
– Đồng huynh đáng gọi là tri âm của tại hạ, sao không thử đoán xem ngày nào chúng ta có thể trùng phùng.
Đồng Thiên Kỳ cũng cười lớn trấn tĩnh, nói:
– Ngày sau trùng phùng thì rất nhiều cơ hội, thế nhưng lần sinh tử tương phùng thì duy nhất chỉ có một ngày.
Kim Giáp Long nghe vậy sắc mặt không khỏi biến đổi, buộc miệng hỏi dồn:
– Đồng huynh thử phán đoán lần cuối cùng chừng bao lâu thời gian ?
Đồng Thiên Kỳ cười điềm nhiên nói :
– Kẻ thông đấu trí, người ngu đấu lực, nếu như Đồng mỗ đoán không lầm thì ngày ngươi ta quyết định sinh tử cũng chính là ngày toàn võ lâm thay đổi diện mạo.
Nét cười trên mặt Kim Giáp Long biến mất, đồng thời thấy vào đó là vẻ nhợt nhạt vì kinh ngạc xen lẫn đố ky, nhìn chằm vào mặt Đồng Thiên Kỳ hồi lâu gã mới đè nén được sự căm tức trong lòng vì tâm kế đều bị Đồng Thiên Kỳ nói trúng địch.
– Đồng huynh có biết tại sao ngu huynh đệ lại theo đến đây tìm ngươi không ?
Đồng Thiên Kỳ không chút do dự đáp:
– Nhị vị có mối thù bất cộng đái thiên với Thiên Tâm Quái Cái, Đồng mỗ tin rằng đây là nguyên nhân lệnh đệ Ngân Giáp Long đến tìm tại hạ, thế nhưng quyết không phải là mục đích chủ yếu của tôn giá.
Kim Giáp Long nói rõ từng tiếng :
– Ta và nó là huynh đệ ruột thịt.
– Ồ, thế nhưng có điểm không giống là lệnh đệ chẳng có hùng tâm xưng bá võ lâm.
Kim Giáp Long giật thót mình, sững người hồi lâu, đột nhiên ngửa cổ cười dài một tràng :
– Ha ha hạ.. Đồng huynh đã suy tưởng như vậy há chẳng thấy sự tồn tại của tại hạ là sự uy hiếp của Đồng huynh sao ?
Câu hỏi ngược lại rất tinh khôn, gã đã chẳng những không thừa nhận sự suy đoán của Đồng Thiên Kỳ mà cũng chẳng phủ nhận chàng đoán sai, hiển nhiên là muốn thử xem Đồng Thiên Kỳ hiểu biết đến đâu.
– Ồ, tôn giá phải nói là trợ lực lớn với Đồng mỗ mưới đúng.
Kim Giáp Long đã bị chấn động mạnh trong lòng, thế nhưng vẫn cố làm như không hiểu nói :
– Huynh đệ thực không hiểu ý Đồng huynh.
Đồng Thiên Kỳ ngước mắt nhìn sắc trời, nói :
– Tôn giá đơn thân độc mã thế chỉ e khó đương nổi với quần hùng võ lâm.
Sững người nhìn Đồng Thiên Kỳ hồi lâu, Kim Giáp Long làm ra vẻ hiểu hết mục đích của Đồng Thiên Kỳ, bèn cười lớn nói:
– Kiến giải của Đồng huynh thật cao minh, tại hạ thực bội phục, sau này giữa hai ta có lẽ sẽ có một đoạn thời gian hợp tác với nhau.
– Và sau đó sẽ xem thành quả cuối cùng thuộc về ai ?
– Ha hạ.. Đương nhiên, đương nhiên ! Đồng huynh thấy vậy là công bằng chứ ?
ha hạ..
Trong tiếng cười hào phóng của gã không khỏi ẩn chứa giảo hoạt.
Đồng Thiên Kỳ không đáp lời gã, chỉ nhìn Ngân Giáp Long lúc này thần sắc đã hồi phục rất nhiều, rồi cuối cùng nói với bốn thiếu nữ :
– Chúng ta đi !
Nói rồi chàng quay người bước đi trước về hướng bờ sông, bốn thiếu nữ cũng lập tức bám theo.
Kim Giáp Long chì đưa ánh mắt sáng lạnh pha chút âm hiểm tiễn chân bọn họ, trên khóe môi thấy ẩn hiện nụ cười giảo hoạt.
Tuy lòng sông có rộng, thế nhưng không cản trở lắm chuyện bọn Đồng Thiên Kỳ độ thủy qua sông.
Đến bờ bên kia, Nhan Ngọc Vi lên tiếng trước hỏi :
– Kỳ đệ, bây giờ chúng ta tìm đến phân đàn Triết Đông sao ?
– Không sai ! – Đồng Thiên Kỳ đáp.. Hoa Ngọc Phụng nói :
– Giờ đã canh ba, từ đây đến đó có lẽ trời sáng hẳn, chúng ta phải thật nhanh chân mới được.
Đồng Thiên Kỳ gật đầu nói :
– Phải, chúng ta nhanh chân tồi !
Cả bọn năm người vừa phóng đi chưa được xa, bỗng nhiên từ phía sau ngọn núi cánh phải vọng lại một giọng nói tuy nhỏ nhưng đanh sắc có thể nghe rõ ràng :
– Thiên Huyền Kiếm, ngươi thật tình bỏ mặc đàn chủ để vào ẩn trong thâm sơn cùng cốc này sao ?
Đồng Thiên Kỳ vừa nghe giọng nói này đã giật mình vì nó rất quen, nhưng nhất thời chàng không để tâm suy nghĩ là ai, chỉ có điều cái tên “Thiên Huyền Kiếm” đã làm chàng kinh động chú ý.
Đôi nhãn quang của chàng sáng như hoa tinh, tuy trăng hạ tuần yếu ớt, nhưng với người có công lực siêu phàm như chàng thì chỉ cần một tia sáng nhỏ trong đêm tối cũng đã là quá đủ. Ánh mắt chàng lướt tới hướng men chân núi, nơi có nhiều đám quái thạch thì bất chợt một bóng người đang phóng như bay theo hướng ngược lại.
Mặc dù người này lưng quay về hướng chàng, nhưng cái dáng thấp lùn và thanh bảo kiếm “Thiên Huyền” trên lưng cũng đủ để chàng nhận ra đó chính là “Thiên Huyền Kiếm” Tất Vũ.
Mắt chàng đột nhiên lóe sáng lên, nỗi thù hận dâng trào trong lòng, sát cơ ẩn hiện khóe mắt, chàng không còn đắn đo gì nữa, gằn từng tiếng:
– Họ Tất kia, đến giờ ngơi nộp mạng.
Chừng như sợ bỏ lỡ cơ hội, chàng vừa dứt lời là chân chấm đất cả người vút đi như một cánh nhạn đêm, chỉ nháy mắt đã ra xa ngoài mười trượng.
– Thiên Kỳ chậm chân !
Bốn thiếu nữ thất thanh cùng la lên cản lại, thế nhưng Đồng Thiên Kỳ giờ đây toàn tâm toàn lực quyết bắt cho được Thiên Huyền kiếm, cho nên như không nghe thấy tiếng bọn họ, cả người cứ phóng vun vút, thoáng chốc mất dạng trong rừng cây.
Nhan Ngọc Dung hốt hoảng la lên :
– Phải làm sao bây giờ ?
Hoa Ngọc Phụng vốn kinh nghiệm giang hồ, trấn tĩnh đưa mắt quan sát cũng đã nhận ra bóng người trong đám loạn thạch, thấp giọng nói :
– Không quá lo, chúng ta đuổi theo.
Mai Phụng Linh bối rối hỏi :
– Biết chàng chạy đường nào mà đuổi theo ?
Nhan Ngọc Vi vẫn không có tiếng nào như đang suy nghĩ điều gì.
Hoa Ngọc Phụng lại nói:
– Chàng đuổi theo bóng người đang chuyển trong đấm nham thạch kia, chúng ta nhắm hướng đó mà đuổi theo quyết không sai.
Nhan Ngọc Dung nghe vậy vội giục :
– Vậy chúng ta đi thôi !
Đến lúc này Nhan Ngọc Vi đột nhiên chen vào nói :
– Chư tỷ nghe giọng người nói giống ai không ?
Cả bọn Hoa Ngọc Phụng không hiểu vào lúc cấp bách này mà Ngọc Vi còn hỏi điều này làm gì, Mai Phụng Linh vội giục, hỏi:
– Mặc cho hắn là ai, chúng ta nhanh theo chàng.
Nhưng Hoa Ngọc Phụng bỗng như nhận ra, bèn thốt lên :
– Hình như là Thiên Tâm Quái Cái !
Nhan Ngọc Vi gật đầu :
– Tôi cũng nghĩ vậy thế nhưng lão ta vừa biết “Vũ Nội Tam kiếm” có mối thù cộng đái thiên với chàng, tại sao lão ta không ra tay giữ hắn lại ?
Hoa Ngọc Phụng nghe vậy thì giật mình, mắt ngóng nhìn về phía trước lần nữa nói :
– Lúc này có lẽ nghĩ cũng không ra, trước hết cứ truy theo Thiên Kỳ rồi mọi chuyện sẽ rõ, đi !
Nhan Ngọc Vi nghe ra có lý, bấy giờ cả bốn thiếu nữ theo nhau chạy đi.