Đọc truyện Tặng Hoa Cho Bách Đồ – Từ Từ Đồ Chi – Chương 7
Bách Đồ cao gần 1m84, mỗi tuần tập gym ba đến bốn lần, không có thú vui gì xấu, không hút thuốc lá, càng không uống rượu.
Cho nên nếu là ngày thường, xác suất La Kính chế ngự được Bách Đồ sau khi bị đánh là vô cùng thấp.
Nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường.
Như đã nói, Bách Đồ căn bản không uống rượu, tửu lượng của cậu rất kém, rượu vào thêm khổ tâm say càng nhanh. Cậu hiện tại dù thần trí thanh tỉnh, lại không thể khống chế tứ chi, bị La Kính mặt dày mày dạn quấn lên một lúc sau hoàn toàn xụi lơ.
Xung quanh toàn là truyền thông và người trong giới, cậu lại không thể để bản thân mất mặt, cuối cùng đành phải làm như nửa vịn nửa kéo cho tới bãi đỗ xe, lại bị ép ngồi vào trong xe La Kính.
Trong lòng cậu cảm thấy không ổn, tay phải chống nửa cửa xe, gượng dậy muốn rời đi.
Tiệc tối vừa chấm dứt, bãi đỗ xe lúc này không có nhiều người lắm.
La Kính quét trái quét phải nhìn một vòng, bất động thanh sắc sờ soạng túi quần lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ.
Lương Tỳ ở sảnh lách cả buổi mới chui ra được, vừa bước vào bãi đỗ xe đã nhìn thấy tên La Kính kia dùng sức đóng cửa xe ghế phụ lại, sau đó vội bước vào ghế lái, động tác gấp gáp khởi động xe.
Bách Đồ ở trên ghế phụ cúi đầu, không nhìn rõ mặt.
Là do say quá sao?
Không phải do Lương Tỳ đa nghi, mà là do thân thể đã hành động trước lý trí nhảy lên xe của mình đuổi theo, chỉ sợ chậm một giây, Bách Đồ lại biến mất trước mắt mình.
La Kính lái xe rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở một góc không có đèn đường. Gã tắt đèn xe đi, ở bên ngoài thoạt nhìn giống như một chiếc ô tô bình thường đỗ ở ven đường.
Sau đó gã cỡi dây an toàn ra, quay người lại nhìn người ngồi trên ghế phụ. Trong xe u ám, nửa mặt Bách Đồ lại trắng mướt như ngọc, gã cau mày, so với vừa rồi cậu đã tỉnh hơn một chút, đang giãy dụa ngọ nguậy.
La Kính lấy cái bình nhỏ kia ra, huơ huơ dưới mũi Bách Đồ.
Bách Đồ lại không có động tĩnh, hai mắt có chút mờ mịt nhìn trần xe.
La Kính đắc ý cười một tiếng, xoay người áp lên, vừa lấy tay cởi thắt lưng Bách Đồ vừa nói: “Cảm giác có phải giống như muốn bay lên không? Đừng nóng vội, đợi lát nữa anh sẽ khiến cho em sướng lên trời… Phắc! Trắng quá!”
Quần tây của Bách Đồ bị tuột đến đầu gối, La Kính ở trên đùi cậu dùng sức ngắt hai cái, hô hấp có chút dồn dập, miệng đầy ô ngôn uế ngữ: “Mẹ nó bộ dạng thiếu người thao, còn giả trang thành chim non! Đúng là con mẹ nó thiếu thao! Phắc!”
Gã muốn kéo quần lót Bách Đồ ——
Rầm!
Một tiếng vang cực lớn, thân xe bị chấn động mạnh.
La Kính hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, kính chắn gió bị đập thành hình mạng nhện, không đợi gã mở miệng chửi, cửa ghế phụ lại bị hung ác đạp một phát, thân xe chấn động ong ong, tựa như bị đạp thủng, sau đó một gương mặt hung thần ác sát xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Người nọ nói: “Mở cửa!”
La Kính luống cuống tay chân lấy túi tiền, gã tưởng rằng mình gặp phải bọn cướp bóc lưu manh.
Cửa xe lại bị đạp một phát, lực đạo so với vừa rồi còn mạnh hơn, tên lưu manh kia phẫn nộ nói: “Mau mở cửa! Mẹ nó không mở cữa ông đây đốt xe mày!”
La Kính do dự muốn quay trở lại vị trí ghế lái tìm cơ hội lái xe chạy trốn, không nghĩ tới Bách Đồ bị gã đè ở phía dưới bỗng nhiên nâng tay phải lên, một quyền đấm thẳng lên mũi gã. Bách Đồ vẫn còn bị tác dụng phụ của thuốc, sức lực không mạnh lắm, nhưng sống mũi La Kính hơn hai tiếng trước đã bị cậu dùng cái gạt tàn thuốc đập gãy, hiện tại gã đau đến gào rú lăn sang một bên.
Bách Đồ dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, tay phải mò chốt mở cửa xe.
Lương Tỳ nghe tiếng cửa xe vang nhẹ, vội vàng nắm tay cầm kéo thẳng ra ngoài, Bách Đồ không chống đỡ được thân thể theo lực cửa xe ngã ra ngoài, Lương Tỳ không chút suy nghĩ ôm lấy cậu, lập tức thấy đùi cậu toàn bộ bị lộ ra ngoài, trong nháy mắt phát điên, tay trái trực tiếp đem nửa cục gạch đập thẳng vào người La Kính.
La Kính cúi người né tránh, cục gạch đập vào trên mui xe, một tiếng “Rầm” vang lên trầm đục.
Ở đây không đủ sáng, La Kính không nhìn ra người đến là ai, run rẩy nói: “Tôi đưa anh tiền, anh mau đi đi!”
Lương Tỳ chửi ầm lên: “Đi mẹ mày! Ông không đánh chết mày thì thôi! Dám động vào người của ông!”
Động tác anh cực nhanh, tay không rút chìa khóa xe, cũng không thèm nhìn vũng nước đen ngay sau lưng, chỉ vào La Kính nói: “Mày cút xuống ngay cho tao! Bằng không thì tao ở đây đốt luôn mày với chiếc xe!”
Anh cũng không nhìn La Kính, cẩn thận ôm Bách Đồ từ trên xe xuống, một tay vòng lấy thắt lưng của cậu ôm vào trong lòng, một tay kéo quần cậu lên, trong miệng lầm bầm nói: “Cậu sao rồi cậu sao rồi, có thấy gì không! Làm sao rồi?!” Bộ dạng hận đến nghiến răng nghiến lợi lại ẩn ẩn sự đau lòng vô hạn.
Anh vòng tay ra phía trước định giúp Bách Đồ kéo khóa quần lên, Bách Đồ suy yếu lấy tay chặn lại, thấp giọng nói: “Tôi tự làm.”
Lương Tỳ có hơi thất vọng, nói: “Cậu ổn chưa? Đứng được không?”
Bách Đồ nói: “Được, anh thả tôi ra.”
Lương Tỳ luyến tiếc không rời buông tay ôm eo cậu ra, thấy cậu thật sự đứng được rồi, lúc này mới xoay đầu lại nhìn La Kính, cười lạnh nói: “Nhạc sĩ phải không?”
Miễn cưỡng xuống xe, La Kính thấy người nọ đối với Bách Đồ nhiệt tình ân cần thì có chút há hốc, mơ hồ đoán được có thể là đụng phải người trong giới rồi, lúc này nương theo ánh đèn đường mờ nhạt bên cạnh, thấy rõ mặt Lương Tỳ, trong lòng liền lộp bộp một tiếng.
Tên Lương Tỳ này không biết có gia thế gì sau lưng, dù không có tác phẩm nào mỗi ngày cũng được lên trang bìa, hầu như tân binh ai cũng đều đi lấy lòng đút lót hắn, thông qua hắn mới có thể nhận biết được nhiều mối quan hệ, cứ như vậy mấy năm trôi qua, mới đầu chỉ là hơi nổi, sau đó thì ngày càng HOT, bây giờ thì thì toàn là những người máu mặt, mà những người đó đều xoay xung quanh Lương Tỳ. Ai cũng biết, hắn muốn nâng ai hay đạp ai, chỉ cần một phút đồng hồ. (Do ở suy nghĩ của La tra nên dùng từ “hắn” để chỉ Lương Tỳ.)
La Kính tuy chỉ là nhạc sĩ sau hậu trường, nhưng vẫn phải kiếm chén cơm giải trí này, đắc tội Lương Tỳ tương đương về sau phải quẳng chén cơm này đi. Gã ngoài ảo não ra còn rất hoảng hốt, gã căn bản không biết Bách Đồ có quan hệ với đại bá vương này.
Cũng không phải a, ngay cả bản thân Bách Đồ cũng không biết.
La Kính còn đang vì chén cơm của mình mà lo lắng, Lương Tỳ đã sải bước đến trước, nắm lấy cổ áo quật gã xuống đất, gã bị quật đến choáng váng, Lương Tỳ vừa quật xuống liền điên cuồng đạp, một giây cũng không ngừng.
Không tới mấy cước, La Kính đã kêu cha gọi mẹ cầu xin tha mạng.
Lúc Bách Đồ đánh gã, chung quy cũng không đau khủng bố như vậy.
Lương Tỳ thật sự mặc kệ luật pháp muốn đạp chết gã, một cước đạp lên bụng một cước đạp lên tim.
Bị gió thổi hồi lâu, Bách Đồ chậm rãi tỉnh táo lại, nghe thấy tiếng la thê thảm của La Kính, cảm thấy cực kỳ buồn nôn, dần dần khụy chân ngồi xổm xuống.
Cậu không nhớ rõ từng chi tiết vừa rồi, chỉ biết bên trong cái bình lúc nãy La Kính cho cậu ngửi có thể là thuốc kích dục.
Cậu có chút bi ai.
Bị hạ thuốc kích dục, cậu cũng không cương nỗi.
Thời điểm cậu và Chu Niệm Sâm ở cùng nhau, luôn chỉ làm một nửa chứ không đến cuối cùng, cậu cũng không muốn như vậy, nên nói với Chu Niệm Sâm không bằng cho cậu dùng thuốc đi.
Chu Niệm Sâm không hề nghĩ ngợi đã nói không đồng ý: “Có hại cho thân thể, anh sẽ không để em dùng thứ thuốc đó.”
Cậu đến bây giờ còn nhớ rõ biểu cảm lúc đó của Chu Niệm Sâm, có chút cau mày, lại dịu dàng thâm tình.
Cho tới bây giờ, cậu lần đầu tiên dùng thứ này, có không hại cho thân thể hay không cậu không biết, cậu chỉ biết là, nguyên lai cũng không có tác dụng.
La Kính là tiện nhân, nhưng có một câu gã nói rất đúng.
Lời đó lúc chia tay cùng Chu Niệm Sâm, Chu Niệm Sâm cũng đã nói.
Nam nhân chỉ ăn thịt, không ai ăn chay bao giờ.
Lương Tỳ đạp đã ghiền rồi, thuận tay cởi áo khoác âu phục vứt qua một bên, chống nạnh đi xung quanh La Kính đang nửa sống nửa chết, trong lòng suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Anh không nghĩ ra, vô thức quay đầu lại nhìn nhìn, Bách Đồ không tiếng động ngồi xổm bên kia, không biết đang suy nghĩ cái gì mà đờ người ra.
Lương Tỳ đá La Kính một cái, thấp giọng hỏi: “Cháu trai, mày cho cậu ấy dùng thuốc gì?”
La Kính thở hổn hển nói: “Chỉ là Rush bình thường…”
Lương Tỳ an tâm hơn, lại nhớ tới bắp đùi bị lộ ra vừa rồi của Bách Đồ, lửa nóng lại nổi lên, lại đạp La Kính hơn mười cái.
Lúc này, Bách Đồ chậm rãi đứng lên, Lương Tỳ dừng động tác, dõi theo cậu.
Cậu chậm rãi đi ngược hướng bọn họ, đi mười mấy bước cũng không quay đầu lại, cứ như sẽ rời khỏi một cách yên lặng như vậy.
Lương Tỳ muốn gọi cậu, lại do dự ngậm miệng, nghĩ rằng có lẽ cậu đang cần yên tĩnh.
Ai ngờ Bách Đồ đột nhiên quay lại, đi thẳng tới trước mặt Lương Tỳ.
Lương Tỳ có chút há hốc, càng có chút khẩn trương.
Bách Đồ lại lướt qua anh, xoay người lôi La Kính dưới mặt đất lên, “Ba Ba Ba~” tát cho mấy cái.
Lương Tỳ: “…”
Đậu: Màn anh hùng cứu mỹ nhân và cảnh đại ca đánh người =))