Tặng Hoa Cho Bách Đồ - Từ Từ Đồ Chi

Chương 37: Mỹ nam tử chí lớn


Đọc truyện Tặng Hoa Cho Bách Đồ – Từ Từ Đồ Chi – Chương 37: Mỹ nam tử chí lớn

Phạm Tiểu Vũ và Tomas rất nhanh thức thời một trước một sau chạy đi.

Lương Tỳ giúp Bách Đồ kéo một cái vali, hai người cùng lên lầu.

Không có người ngoài, anh không thèm cố kỵ nữa, đuổi theo Bách Đồ nhỏ giọng hỏi: “Đã nói anh đi đón em, sao em lại cho anh leo cây? Anh đúng là thảm mà, xe bị ngâm, người bị ướt, vợ cũng không thấy…”

“Em đi bệnh viện.” Bách Đồ cúi đầu nói, “Thăm một trưởng bối, lúc anh gọi tới, em đang nói chuyện với dì.”

Lương Tỳ có chút nghi hoặc, Bách Đồ ở đây không có thân thích, trưởng bối này là ai?

Bách Đồ cũng không có ý định giấu diếm anh, thẳng thắn nói: “Là mẹ Chu Niệm Sâm.”

Lương Tỳ: “…”

Anh cười không nổi nữa, Bách Đồ cho anh leo cây, cúp máy anh, gặp mặt liền trừng anh, những chuyện này anh đều xem nhẹ, vợ vốn nên được nuông chiều, nhưng đi thăm mẹ bạn trai trước là tính cái gì?

Anh lần trước nói đến chuyện muốn Bách Đồ cùng anh về nhà ra mắt mẹ anh, Bách Đồ thậm chí không muốn trả lời trực diện, rõ ràng là không muốn, tại sao khi tới họ Chu thái độ lại hoàn toàn khác, mẹ chồng chính quy không muốn gặp, chia tay đã bao nhiêu năm mà vẫn còn qua lại với mẹ chồng cũ, đãi ngộ cũng khác nhau quá rõ ràng rồi.

Trong lòng anh khó chịu, lại không thể nổi giận với Bách Đồ, nhẫn nhịn nói: “Vậy em làm sao đi từ sân bay tới bệnh viện? Thời tiết không tốt, em cho dù sốt ruột cũng nên gọi điện cho anh, không biết anh lo lắng cho em sao.”

Bách Đồ ngừng vài giây mới nói: “Chu Niệm Sâm ở sân bay chờ.”

Lương Tỳ: “…” Anh thật sự tức muốn ói máu.

Lúc này thang máy đã đến tầng 19, Bách Đồ kéo một vali đi ra ngoài, Lương Tỳ kéo cái khác đi theo phía sau, sắc mặt so sắc trời bên ngoài còn muốn âm trầm hơn.

Bách Đồ quay đầu lại nhìn anh mấy lần, cảm thấy mình không nên trả lời thành thật như vậy, nhưng cậu lại không muốn chơi trò giấu giấu diếm diếm với Lương Tỳ.

Cửa vừa mở ra, Cầu Cầu liền vèo một cái nhào đầu về phía trước, hôm nay lúc Lương Tỳ ra ngoài cố ý đưa Cầu Cầu từ trên lầu xuống, là muốn cho Bách Đồ vừa vào nhà là có thể nhìn thấy con trai mình.

Cầu Cầu ở trên người Bách Đồ vừa ngửi vừa liếm, vui vẻ đem cái mông béo uốn éo qua lại, cái đuôi ở trong tư thế dao động liên tục.


Bách Đồ đương nhiên cũng nhớ Cầu Cầu, dẫn nó theo đi vào trong, bản thân thì ngồi xuống sô pha, Cầu Cầu liền nhảy vào trong lòng cậu cọ cọ, một người một thú thân mật vô cùng.

Lương Tỳ đóng cửa lại, thấy hai người họ thân mật, càng nhìn càng phiền muộn, anh sâu sắc cảm thấy trong mắt Bách Đồ anh so ra còn kém hơn Chu Niệm Sâm, cũng kém hơn mẹ Chu Niệm Sâm, thậm chí còn kém hơn cả con trai mập.

Bách Đồ vừa về nhà đã chơi với Cầu Cầu, giống như chẳng quan tâm để ý đến anh, anh có chút tức giận, nhưng lại không nỡ đi.

Anh yên lặng ngồi trước cửa đổi giày, anh bị dầm mưa, hiện tại toàn thân không chỗ nào không ướt, quần áo đầy nếp nhăn, trên mui giày còn đầy bùn, người 1m8 ngồi ở cửa trước, diện tích nhỏ chân cũng giãn ra không được, nhìn vừa chật vật lại vừa ủy khuất.

Bách Đồ một bên xoa xoa lỗ tai Cầu Cầu, một bên lặng lẽ nhìn Lương Tỳ, trong lòng tính toán nên giải thích quan hệ giữa cậu và Giang Thư Lan như thế nào Lương Tỳ mới có thể dễ dàng tiếp thu, hơn nữa cậu cũng rất muốn hỏi Lương Tỳ, cái tên Tạ Trúc Tinh kia rốt cuộc là ai.

Cầu Cầu và papa đã lâu không gặp chơi một hồi có hơi mệt, nhảy xuống đất đi uống nước, sau đó nằm rạp trên đất lè lưỡi nghỉ ngơi.

Mặt Bách Đồ vừa rồi bị nó liếm một vòng, hiện tại chỉ có thể đi rửa mặt trước.

Đôi mắt nhỏ của Cầu Cầu nhìn thấy Lương Tỳ đang ngồi cửa, vẻ mặt mất mác, cái đuôi liền lắc lắc, chậm chạp đi tới bên chân Lương Tỳ, giống như đang an ủi anh.

Lương Tỳ xoa xoa đầu nó, nghĩ thầm cũng không uổng công mình hốt phân cho nó một tháng, coi như nó cũng có chút cảm tình với người cha phụ này.

Bách Đồ rửa mặt xong, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cậu lần này quay phim rất mệt, nên giấc ngủ so với khi ở nhà còn tốt hơn, tinh dầu Lương Tỳ mua cho cậu cũng dùng rất tốt, quầng thâm mắt trước kia hay xuất hiện bây giờ đã không còn. Chỉ là sau khi bão qua đi, Hong Kong trở nên nắng cháy, mười ngày cuối cùng lại quay ở bên ngoài, cậu dường như bị rám đen hơn rất nhiều.

Lương Tỳ có lẽ là thích trắng hơn, người trẻ tuổi vừa rồi trở về cùng anh dường như rất trắng.

Cậu nhìn gương hít một hơi thật sâu, sau đó trở lại phòng khách, giữ bình tĩnh gọi một tiếng: “Lương Tỳ.”

Lương Tỳ đang thay giày trên kệ, dựa lưng vào tủ giày, Cầu Cầu ghé vào bên chân anh, nghe được tiếng gọi quay đầu nhìn Bách Đồ, bộ dạng hầm hừ, nổi giận nói: “Làm sao?”

Bách Đồ vốn muốn giải thích chuyện của Giang Thư Lan, bị giọng điệu của anh làm cho mất mác, lại nhìn anh quần áo chật vật, do dự nói: “Anh có muốn đi về tắm trước không?”

Lương Tỳ càng tức giận hơn, đây là ghét bỏ anh sao? Anh ngâm nước đến nhăn da còn không phải vì cậu, có lương tâm hay không?

“Nếu không.” Bách Đồ cũng cảm thấy như vậy giống như đuổi người đi, cố gắng sửa lời, “Anh ở đây tắm đi? Dù sao quần áo của em anh cũng mặc vừa.”


Lương Tỳ trong lòng nhảy dựng, nếu như không phải Bách Đồ không thể, những lời này quả thực chính là ý kia.

Bách Đồ nhíu lại hàng mi xinh đẹp, nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt có chút lấy lòng.

Lương Tỳ chưa từng thấy cậu như vậy, tâm tình nhất thời cân bằng lại, giả vờ cứng rắn: “Em đừng…đừng dùng mỹ nam kế với anh, anh ăn không vô.”

Mấy phút sau, luôn mồm nói ăn không vô Lương tiên sinh ở trong phòng tắm của Bách Đồ vui vẻ tắm gội, cách một cánh cửa ở bên trong hùng hồn giáo dục vợ: “Lão thái thái bị bệnh, em đi thăm bà, chuyện này không có gì không được, vấn đề là em cúp máy ông xã em, còn chạy theo bạn trai cũ, em có nghĩ tới ông xã em rất đau lòng hay không? May mà anh là mỹ nam tử chí lớn, bằng không sao có thể dễ dàng tha thứ cho em!”

Bách Đồ nghe anh nói ngô không ra ngô khoai không ra khoai, cũng không biết phải tiếp lời làm sao.

“Không phải anh nói em.” Lương Tỳ tiếp tục lải nhải, “Nhưng mà, em vừa về đã trừng anh, người ta không biết còn tưởng rằng anh làm chuyện gì có lỗi với em! Anh mỗi ngày trừ ăn cơm đi ngủ nuôi con, thời gian còn lại toàn dùng để nhắn tin gọi điện thoại cho em, em đi đâu mới tìm được nam nhân tốt như anh chứ? Em nói xem anh nói có đúng không?”

Bách Đồ cầm quần áo để anh thay trong tay, đứng dựa lưng vào cửa, im lặng lắng nghe, nghe đến đuôi mắt bắt đầu cong cong.

Cậu nghe tiếng nước bên trong đã ngừng, gõ cửa nói: “Lương Tỳ, quần áo của anh.”

Lương Tỳ kéo cửa, ló thân trên ra, bọt nước trượt xuống vùng vai và cổ màu mạch, đầu cũng ướt nhem, đối mắt nhìn Bách Đồ, cũng không còn giận như vừa rồi, nhưng vẫn giả làm cọp giấy hỏi: “Em biết sai chưa?”

Bách Đồ miễn cưỡng nhịn cười, nói: “Đã biết.”

Lương Tỳ cảm thấy Bách Đồ hôm nay thật nghe lời, khí khái nam tử trước nay chưa từng có bỗng bành trướng, được một tấc lại muốn tiến một thước, dò xét nói: “Cái kia, vậy vào đây hầu hạ ông xã em mặc quần áo đi?”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ chìa tay kéo cậu, như keo dán làm nũng nói: “Vợ, đến đi.”

Bách Đồ không tình nguyện bị anh dắt vào.

Đã tiến vào rồi, còn mặc quần áo cái rắm gì, Lương Tỳ cũng không phải thật sự muốn mặc quần áo.


Anh ôm siết lấy Bách Đồ hôn một hồi, hôn đến lúc hai người không thở được nữa mới buông ra, anh cọ lên cổ Bách Đồ rồi thè lưỡi ra liếm, vừa liếm vừa ủy khuất nói: “Em đừng đối với anh như vậy nữa, một lần hai lần còn có thể chịu được, nhiều lần nữa anh thật sự đau lòng.”

Thanh âm Bách Đồ cũng mềm mại dị thường, nói: “Thật xin lỗi, về sau sẽ không.”

“Em không biết, hôm nay trên đường đi xe bị ngâm nước, may mà anh phản ứng nhanh, bằng không đã chết đuối bên trong rồi.” Lương Tỳ nói, “Điện thoại anh lại hỏng, sợ em ở sân bay chờ sốt ruột, muốn nhanh chóng đến gặp em, đội mưa dọc đường đi bắt xe cũng không được, ven đường rất nhiều người nhìn anh, chắc chắn cảm thấy anh rất ngu.”

Bách Đồ giơ tay lên ôm lấy anh, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại nói: “Anh đúng là vậy.”

Lương Tỳ cười hắc hắc: “Vậy mà em cũng thích anh.”

Bách Đồ cúi đầu nói: “Ừ.”

Bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa ngượng ngùng này của cậu làm cho tâm Lương Tỳ ngứa ngáy, thuận tay cởi cúc áo sơ mi cậu.

Bách Đồ giơ tay lên muốn cản anh, nhưng nửa đường lại buông, dời tầm mắt đi không nhìn Lương Tỳ, có chút bất đắc dĩ thuận theo.

Lương Tỳ sợ cậu không thích, chỉ cởi áo cậu, không cởi quần, sau đó cẩn thận quan sát nét mặt của cậu, cảm thấy cậu cũng không có tức giận, mới yên tâm can đảm dán lên liếm liếm.

Tuy không cương được, nhưng điểm nhạy cảm bị chạm phải vẫn có cảm giác tê, không bao lâu, Bách Đồ liền chủ động ôm lấy đầu anh đang chôn trong ngực mình, ngón tay đan vào tóc của Lương Tỳ, sắc mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Lương Tỳ cảm giác được cậu đang thoải mái, vì vậy càng thêm ra sức.

Bách Đồ bị anh day cắn lúc có lúc không khó nhịn, nhưng cũng không quên chuyện vừa rồi, giả bộ như vô ý hỏi: “Tạ Trúc Tinh kia là bạn gì của anh? Sao trước kia không nghe anh nói?”

Hai người họ mỗi ngày gọi điện thoại, Lương Tỳ nghĩ cái gì thì nói cái đó, cũng đem toàn bộ bạn bè có quan hệ cùng anh nói ra hết một lần, còn nói đợi Bách Đồ trở về sẽ dẫn Bách Đồ đi gặp bọn họ.

Lương Tỳ đã sớm đem ba chữ “Tạ Trúc Tinh” kia quăng ra sau đầu, đầu cũng không ngẩng lên hàm hồ nói: “Em nói ai?”

Bách Đồ cho là anh giả bộ hồ đồ, dùng sức túm lấy một dúm tóc anh, mất hứng nói: “Anh đừng giả ngu, là cái người lái xe đưa anh về.”

Lương Tỳ ngược lại không cảm thấy đau, chỉ là bị nhéo không hiểu ra sao, đứng lên nói: “Em nói Tomas? A, tên thật của cậu ấy là Tạ Tạ gì đó…”

Vừa nhắc tới Tomas, Bách Đồ liền nhớ là ai, Lương Tỳ từng nói với cậu đó là thành viên cùng nhóm Vương Siêu, từng giúp bọn họ chăm sóc hai gâu gâu hai ngày, nhưng sau đó cũng không thấy Lương Tỳ nhắc tới người này.

Lương Tỳ lúc này kịp phản ứng, giải thích nói: “Trợ lý Tiểu Triệu của anh, em từng gặp đó, cậu ấy và Tomas bây giờ đang ở chung, hôm nay cậu ấy bị cảm nên nhờ Tomas đi thay tới sân bay đón anh. Em hôm nay vừa gặp anh đã đen mặt, không phải đã nghĩ anh và Tomas có cái gì chứ?”

Bách Đồ mấp máy môi, nói: “Em không có nghĩ cái gì, chỉ là thấy cậu ấy khá đẹp trai. Sao cậu ấy lại ở cùng Tiểu Triệu?”


Đầu Lương Tỳ chuyển một vòng, lanh trí nói lung tung: “Hai người bọn họ là một đôi a.” (=)))

Ở bên kia thành thị, một đôi thẳng nam nằm cũng trúng đạn liên tiếp hắt xì.

Bách Đồ kinh ngạc, cảm giác bệnh đa nghi của mình có hơi quá phận, dùng điều kiện của Lương Tỳ, nếu anh thật sự muốn, thì còn lo lắng cho cậu làm gì.

Lương Tỳ bĩu môi giả bộ ủy khuất nói: “Tomas đẹp trai chỗ nào nha? Ánh mắt của em thật đúng là không tốt, em còn chưa có khen anh đẹp trai bao giờ, anh có đẹp trai không?”

Bách Đồ im lặng nói: “Đẹp trai… a.”

Lương Tỳ phàn nàn nói: “A là có ý gì à? Giọng còn nhỏ như vậy, còn tưởng em nói cái JB của anh đẹp.”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ nói xong cũng cảm thấy mình đã gãi trúng vải ngược của Bách Đồ, vội nói: “Anh không phải cố ý …”

Bách Đồ không để ý tới anh, xoay người lấy khăn tắm.

Lương Tỳ tưởng rằng kêu mình lau khô sau đó mặc quần áo cuốn gói đi, có chút không thỏa mãn nói: “Vợ, anh còn chưa có hôn đủ, phần một tháng vẫn chưa hết mà?”

Bách Đồ lại đem khăn tắm trải lên sàn gạch trước mặt Lương Tỳ, sau đó quỳ xuống đối diện.

Lương Tỳ: “!!!”

Kỹ thuật khấu giao của Bách Đồ cũng không khá hơn kỹ thuật quay tay chút nào, anh phải cố nhịn hết sức, Lương Tỳ bị cậu không cẩn thận cắn phải cũng chỉ biết nhe răng nhếch miệng đau muốn chết.

Nhưng được nam thần ngậm vào trong miệng vô cùng kích thích thị giác, khiến Lương Tỳ rất nhanh đã lên đỉnh.

Bách Đồ không kịp né, bị anh bắn bất ngờ, sặc đến ho khan, ho hơn nửa ngày mới trở mình liếc mắt trừng anh.

Lương Tỳ cúi đầu nhìn cậu, cảm giác linh hồn còn bay lơ lửng chưa kịp nhập về, anh dùng một ngón tay lau đi chất lỏng còn sót lại ở khóe môi cậu, sau đó đem ngón tay nhét vào trong miệng Bách Đồ.

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ nhếch môi cười, xấu hổ nói: “Vợ, hay là mua một tặng một, lại đến một lần đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.