Tặng Hoa Cho Bách Đồ - Từ Từ Đồ Chi

Chương 19


Đọc truyện Tặng Hoa Cho Bách Đồ – Từ Từ Đồ Chi – Chương 19

Lương Tỳ cảm thấy có một bụng lời muốn nói với Bách Đồ, nhưng khi đứng trước cửa nhà Bách Đồ, anh lại nói không nên lời.

Cầu Cầu vẫy đuôi chạy tới lấy lòng anh, Bách Đồ mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt ở nhà, đứng trong cửa, xụ mặt nói: “Anh có chuyện gì?”

Lương Tỳ liếm liếm môi, nói: “Không có chuyện gì, muốn nhìn cậu thôi.”

Bách Đồ im lặng nói: “Tạm biệt.”

Thấy cậu muốn đóng cửa, Lương Tỳ vội nói: “Thật sự có chuyện!”

Bách Đồ đã đóng cửa lại một nửa, vẻ mặt không hứng thú: “Cái gì?”

Cậu vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô, ẩm ướt có chút mất trật tự, so với dáng vẻ lạnh như băng ngày thường, lại đẹp theo một cấp độ khác.

Lương Tỳ há hốc mồm, đầu lưỡi thắt lại, nói: “Ngày, ngày mai có mưa, đừng dắt chó đi dạo.”

Cầu Cầu ngẩng mặt lên nhìn anh, giống như đã nghe hiểu, lập tức rầm rì một tiếng.

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ cũng cảm thấy câu mình nói ngu chết đi được, dứt khoát nói: “Tôi nói thật mà, tôi chính là vì nghĩ cho cậu, đừng thích người đại diện của cậu nữa, hắn không phải dạng gì tốt.”

Đồng tử Bách Đồ co lại, nói: “Anh thì có sao?”

Cậu vừa muốn đóng cửa, Lương Tỳ lập tức lấy tay chắn cửa, vội la lên: “Sao lại không có? Tôi không thể nhìn cậu tiếp tục dại…dại dột [1], cậu đừng cho là tôi không biết vì sao hai người chia tay.”

Bách Đồ lạnh lùng nói: “Anh không phải muốn nói tôi dại dột, là muốn nói tôi bị coi thường [2]?”

[1] phạm sỏa (犯傻): câu này Lương Tỳ định nói là [2] phạm tiện (犯贱): bị coi thường.

“Cậu biết là tốt rồi.” Lương Tỳ lúc này ngược lại là thành thành thật thật, nói, “Tôi không nỡ nói cậu như vậy.”


Bách Đồ ngực phập phồng mấy cái, nói: “Tôi đã nói không liên quan tới anh, tôi phải đóng cửa, lấy tay ra!”

Lương Tỳ liều chết lấy tay giữ cửa, cau mày nói: “Cậu tại sao lại không nghe tôi khuyên? Tôi không phải chỉ vì muốn tốt cho cậu sao? Họ Chu có cái gì hơn người? Nghe tôi đi! Cậu chẳng phải đã bị hắn lừa một lần rồi sao?”

Anh dừng một chút, hồ nghi nói: “Chẳng lẽ là bởi vì hắn kỹ thuật tốt?” (Có bị đánh cũng đáng đời:v)

Bách Đồ bỗng chốc trở mặt, nổi giận: “Tôi chính là bị coi thường, anh quản được sao? Tôi thích ai có liên quan gì tới anh? Anh tưởng anh là ai? Bỏ tay ra!”

Lương Tỳ còn muốn nói hết: “Cậu đừng…”

Bách Đồ “Cạch” một tiếng đóng cửa, cũng mặc kệ tay Lương Tỳ bị kẹp kêu thảm thiết, bước nhanh trở về bàn phòng khách, rót ly nước đá uống mấy hớp, tay cầm ly tức đến mức run run.

Cậu không muốn hàn gắn với Chu Niệm Sâm, cậu không có cách nào tha thứ việc Chu Niệm Sâm đã phản bội, càng không có biện pháp chấp nhận hơn bốn năm nay Chu Niệm Sâm liên tục đổi bạn giường.

Nhưng muốn cậu nói cậu đối với Chu Niệm Sâm một chút cảm tình cũng không có, vậy khẳng định là gạt người. Chu Niệm Sâm là người đầu tiên cậu yêu, cũng là người duy nhất đến bây giờ.

Mà ngay cả về sau khi đồng ý thử ở chung với La Kính, ngoại trừ bởi vì gã luôn mồm tỏ vẻ mình tôn trọng cách thức yêu đương của Bách Đồ, cũng là bởi vì ở một khía cạnh nào đó, gã rất giống Chu Niệm Sâm.

Bách Đồ cũng cảm giác mình thật sự là bị coi thường.

Nhưng lời này khi bị người khác nói ra, cảm giác hoàn toàn không giống, nhất là Lương Tỳ còn nghĩ ra cái phỏng đoán đó.

Cậu cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, dù cho Lương Tỳ vô tâm đấy.

Tình cảm cậu đối với Chu Niệm Sâm từ đầu đến cuối đều là yêu nhiều hơn tính dục, khi bọn họ ở thời gian đẹp nhất, cậu cũng từng cảm thấy bởi vì bản thân có bệnh mà có lỗi với Chu Niệm Sâm, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy bọn họ ở cùng nhau là vì thõa mãn giác quan và ham muốn tình dục.

Cho nên khi bắt gặp Chu Niệm Sâm và người khác chịch nhau, cậu mới càng cảm thấy vô cùng sai lầm và khó có thể chấp nhận.

Yêu tại sao phải dùng tình dục để chứng minh?


Lương Tỳ ở bên ngoài gõ cửa, một bên gõ một bên còn kêu tên của cậu: “Bách Đồ, cậu mở cửa trước, đầu ngón tay của tôi … Aaa, đầu ngón tay của tôi…”

Bách Đồ giả bộ như không nghe thấy, cậu không muốn cùng Lương Tỳ người này có bất kỳ gút mắc gì.

Cầu Cầu vù vù chạy tới, nhìn cậu gâu một tiếng, rồi lại chạy ra cửa.

Cậu có chút nhức đầu, cho rằng Cầu Cầu đang nói tốt thay Lương Tỳ, gọi nó nói: “Trở về, papa lấy bóng cho con chơi.”

Cầu Cầu lại không thuận theo không buông tha ở trước cửa xoay tới xoay lui, bộ dáng càng ngày càng gấp gáp.

Bách Đồ đối với việc nó dễ dàng bị Lương Tỳ mua chuộc cảm thấy rất bất mãn, cầm trái bóng chày trong tay đi qua, nói: “Con mà không nghe lời, papa sẽ đem bóng…” Còn chưa nói dứt lời, cậu đã ngây ngẩn cả người.

Trên sàn nhà trước mặt Cầu Cầu, có một đoạn ngón út đứt rời.

Hết chương 19

(Đùa đó =))))

Lương Tỳ dùng tay phải nắm chặt gốc ngón út tay trái, dùng khuỷu tay đập cửa nhà Bách Đồ, nói: “Bách Đồ, Bách Đồ…”

Anh một bên gọi một bên nghĩ, Cầu Cầu sẽ không đem ngón tay anh ăn đi đi? Càng nghĩ càng tuyệt vọng,

Ra quân chưa thu được gì đã đứt tay… Con mẹ nó chuyện gì đây?

Cửa vang lên một tiếng cùm cụp, cửa chống trộm từ bên trong bị kéo mạnh ra, Bách Đồ bối rối đi ra, trông thấy anh liền mắng: “Anh bị ngu sao! Tại sao không nói ngón tay anh bị cửa kẹp đứt!”

Cậu một bắt lấy tay bị thương của Lương Tỳ, cẩn thận nhìn từng li từng tí, chau mày nói nói: “Tôi gọi 120, theo lời bác sĩ bỏ ngón tay anh vào đá rồi, chìa khóa xe anh đâu? Tôi đưa anh đi bệnh viện…”

Cậu ngẩng đầu, Lương Tỳ vẻ mặt cười ngớ ngẩn nhìn cậu, cậu lập tức càng nóng nảy: “Anh cười cái gì? Ngón tay bị kẹp hay là đầu bị kẹp hả? Anh không đau sao?”


Lương Tỳ nghiêng cái đầu cười hắc hắc: “Đau a, nhưng đau có giá trị, bằng không thì cậu sẽ không để ý tới tôi.”

Bách Đồ: “…”

Xuống lầu lái xe, chiếc Cayenne của Lương Tỳ thoạt nhìn có chút… Quái.

“Anh tông người ta?” Bách Đồ vẻ mặt câm nín nói, “Anh rốt cuộc sống như thế nào mà lớn được tới bây giờ?”

Lương Tỳ sử dụng tay lành lặn mở cửa xe, cười nói: “20 năm trước là mẹ của tôi nuôi lớn, 10 năm sau là nhớ thương cậu mà lớn.”

Bách Đồ nhìn thùng đá nhỏ mình xách trong tay, có xúc động muốn lấy ngón tay trong đó vứt đi.

Bởi vì kịp thời đưa đến bệnh viện, hơn nữa mặt cắt ngón tay cũng đều, bác sĩ tỏ vẻ chỉ cần tiểu phẫu là mấy tháng sau sẽ hồi phục, ngón út của Lương Tỳ hoạt động hẳn là không có vấn đề.

Bách Đồ nhẹ nhàng thở ra, nếu ngón tay Lương Tỳ thực sự bị phế, cậu đời này cũng khó yên tâm.

Lương Tỳ lại không cam lòng nói: “Bác sĩ, phẫu thuật không thể thất bại sao?”

Bác sĩ: “…”

Bách Đồ hung hăng nói: “Anh câm miệng, ngoan ngoãn làm giải phẫu đi.”

Lương Tỳ bị cậu hung dữ một câu, ngược lại rất thỏa mãn, trong vẻ tươi cười đều lộ ra vài phần nịnh nọt: “Ừ, nghe lời cậu.”

Phẫu thuật xong cũng đã là 3 giờ sáng, Lương Tỳ từ trong phòng phẫu thuật đi vừa ra đã nhìn thấy Bách Đồ ngồi ở dãy ghế chờ bên ngoài ngủ gật như gà mổ thóc, ngáy nhỏ, anh cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa đau lòng.

Y tá muốn đi đánh thức Bách Đồ, bị anh ngăn lại, đem y tá đuổi đi.

Sau đó anh ngồi vào bên cạnh Bách Đồ, dùng tay lành lặn nhẹ nhàng đem đầu Bách Đồ dựa vào trên vai mình, miệng cười toe toét ngây ngốc, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, Bách Đồ rất nhanh đã tỉnh.

Cậu nhìn kỹ vết thương được khâu lại của Lương Tỳ, sau đó trịnh trọng nói xin lỗi: “Làm đứt ngón tay của anh, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố tình.”


Lương Tỳ vội nói: “Không sao, cố tình cũng không sao, cậu lại làm đứt hai ngón cũng không sao.”

Bách Đồ im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Phí phẫu thuật và thuốc men tôi sẽ chịu, tôi cũng sẽ bồi thường tổn thất cho việc anh vì bị thương mà chậm trễ công việc, khi về tôi sẽ tìm luật sư bàn số tiền cụ thể với anh.”

Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, mất hứng nói: “Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không muốn bàn với luật sư.”

Bách Đồ đem mặt chuyển sang một bên nói: “Vậy tôi giúp anh báo án, cố ý hay sơ suất gây thương tổn, cái gì cũng được, tôi nhận hết.”

Thần sắc Lương Tỳ cũng lạnh xuống, sau nửa ngày mới nói: “Cậu có ý gì? Muốn triệt để tách khỏi tôi? Tôi làm cậu phiền đến vậy sao?”

Bách Đồ nói: “Tôi chỉ là bàn việc, chuyện này nên xử lý như vậy, hoặc là anh nhận bồi thường, hai chúng ta không ai nợ nhau.”

Lương Tỳ đứng bật dậy, nhìn xuống Bách Đồ, nói: “Muốn không nợ nhau cũng dễ, tôi thích cậu 10 năm, cậu cũng thích tôi 10 năm, đó mới gọi hai ta không thiếu nợ nhau.”

Bách Đồ cũng đứng lên, cau mày nói: “Anh không nói đạo lý.”

Lương Tỳ nhìn chằm chằm cậu, nói: “Tôi hôm nay không muốn nói lý nữa.”

Qua chừng nửa phút, Bách Đồ mới trầm giọng nói: “Lương Tỳ, tôi không thích anh, anh bỏ qua cho tôi đi.”

Lương Tỳ bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Tốt, rất tốt.”

Bách Đồ thần sắc buông lỏng nói: “Nếu anh đã chấp nhận, tôi ngày mai sẽ cho luật sư… Anh làm gì!”

Lương Tỳ dùng sức đem băng cố định tay trái cởi bỏ, tay phải muốn giật vết khâu ngón út ra, bị Bách Đồ vừa giật mạnh vừa đang hoảng sợ ngăn lại, hai cánh tay cầm lấy tay phải Lương Tỳ dùng sức áp trở về, cả giận nói: “Anh điên rồi sao!”

Hai người thân cao không kém bao nhiêu, Lương Tỳ nhìn thẳng vào mắt cậu, cố chấp nói: “Tôi có rất nhiều biện pháp khiến nó không thể lành, cậu phải bị tôi ỷ lại cả đời. Bách Đồ, cậu đừng nghĩ bỏ được tôi.”

Bách Đồ tức cắn răng: “Anh có bị bệnh hay không? Lấy chính ngón tay anh uy hiếp tôi?”

Lương Tỳ nở nụ cười, nói: “Đầu ngón tay này, hiện tại cũng không phải của tôi, là của hai chúng ta.”

Bách Đồ trừng anh hồi lâu, cuối cùng chậm rãi buông tay xuống, lui về phía sau lui, bất đắc dĩ nói: “Anh rốt cục muốn cái gì?”

Lương Tỳ mắt sáng ngời, biết rõ cậu thỏa hiệp rồi, lập tức đổi về bộ dạng tươi cười, nhỏ giọng nói: “Còn có thể thế nào? Tôi chỉ muốn làm người yêu cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.