Tặng Hoa Cho Bách Đồ - Từ Từ Đồ Chi

Chương 10


Đọc truyện Tặng Hoa Cho Bách Đồ – Từ Từ Đồ Chi – Chương 10

Chu Niệm Sâm vốn muốn tiếp tục giả trang bình tĩnh vô sự, đem sóng gió mấy ngày hôm trước vì La Kính tạo nên tạm thời gạt đi, nhưng xem tình hình hiện tại, tựa hồ rất không có khả năng.

Tâm lý của hắn bây giờ có chút mâu thuẫn, biết rõ miệng vết thương cậu đã được kết vảy, hắn không nên lại xé mở nó, nhưng nghĩ lại, nào có nhanh như vậy? Điều này nói rõ là hắn bị coi thường. Nhưng đồng thời hắn cũng không thấy hối hận, biểu hiện này của Bách Đồ tối thiểu nói rõ hơn bốn năm nay, không phải chỉ có mình hắn không buông được đoạn tình cảm kia.

Giả bộ gió êm sóng lặng hợp tác đã nhiều năm, Chu Niệm Sâm luôn cảm thấy trống trải, ngược lại khi La Kính xuất hiện gõ tỉnh hắn, hắn lại bịt tai trộm chuông, Bách Đồ sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hắn, cách xa hắn, hắn rốt cuộc không thể kéo người trở lại.

Hắn chỉ mới tưởng tượng thoáng qua, đã cảm giác mình muốn nổi điên.

Nhưng bảo hắn hạ mình đi dỗ Bách Đồ hồi tâm chuyển ý, hắn lại không làm được.

Năm đó hắn bắt cá hai tay bị Bách Đồ bắt gian ngay tại hiện trường, Bách Đồ một bên vừa khóc vừa mắng chửi hắn, hắn kỳ thật đã đau lòng lại hối hận, nhưng người mẫu nam kia đang đứng nhìn bên cạnh, hắn cứ thế một câu dỗ ngọt cũng không miễn cưỡng nói.

Chu Niệm Sâm cũng rất hiểu bản thân mình, hắn thực chất là một tiện nhân chết vì sĩ diện.

Hắn thu hồi tâm tư đã chạy xa, nói: “Bách Đồ, cái tính tình này của cậu cũng nên sửa lại đi, cậu nhìn xem trong giới giải trí có ai giống cậu không? Không quan hệ giao lưu với đồng nghiệp, nhận phim còn chọn ba lấy bốn…”

Bách Đồ nhíu mày nói: “Đừng có chụp cái mũ lớn đó cho tôi, nếu như tôi không kính nghiệp, đã sớm bị cái nghề này đào thải rồi, tôi là diễn viên, chỉ phụ trách diễn xuất, giao lưu quan hệ là anh chứ không phải tôi.”

“Cậu xem cậu.” Chu Niệm Sâm nói, “Có thể đừng tranh cãi hay không? Với cái tính này của cậu, nếu không phải tôi giúp cậu chuẩn bị chu toàn, thì sao cậu có thể thoải mải phụ trách diễn xuất? Cậu nói câu này ra, sẽ khiến các diễn viên khác tức chết.”

Bách Đồ nhấp môi, nói: “Không có ai phủ nhận anh là kim bài đại diện của tôi, anh không cần phải đổi biện pháp khoa trương bản thân mình lợi hại bao nhiêu. Những việc anh chuẩn bị cho tôi, chẳng lẽ không nên làm? Bằng không thì làm đại diện làm gì? Theo lý thuyết tôi là kim chủ của anh, anh nói những câu này có biết xấu hổ hay không?”

Chu Niệm Sâm bị sặc nghẹn ngay ngực, nếu đổi lại là nghệ sĩ khác dưới trướng hắn, 100% hắn chắc chắn sẽ chửi đối phương “Cậu có muốn nổi nữa hay không!?” Đối với Bách Đồ hắn lại không nói được, một là, Bách Đồ thật sự là nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới tay hắn, hai là, Bách Đồ mới không thèm để ý tới loại uy hiếp này của hắn.

Điểm này so với bất kỳ ai khác, Chu Niệm Sâm hiểu rõ nhất, Bách Đồ căn bản không quan tâm mình Hot hay không Hot.


Lúc cậu mới bắt đầu bước vào giới giải trí cũng không phải là vì danh hay vì lợi, nếu ngày nào đó thực sự không còn Hot, không còn hứng thú diễn xuất nữa, đoán chừng sẽ không cần suy nghĩ mà lập tức lui giới.

Chu Niệm Sâm cảm giác sự lo lắng của mình bị coi thường, bên này phải cõng danh khí của Bách Đồ lên, bên kia còn phải dùng sức bợ lấy cậu, sợ cậu không nổi nữa.

“Không có việc gì thì tôi về.” Bách Đồ đứng dậy, ánh mắt lóe lên, cầm lấy kịch bản ở trên bàn, nói, “Tôi cần suy nghĩ, sẽ nhanh chóng cho anh câu trả lời thuyết phục.”

Chu Niệm Sâm có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Bách Đồ.

Bách Đồ liếc nhìn hắn một cái, nói: “Không phải nói tôi hết thời sao? Hết thời rất thích hợp để tự sát.”

Chu Niệm Sâm cười có chút bất đắc dĩ, Bách Đồ nổi đóa với hắn một trận, xem ra đã thả lỏng rồi.

Hắn thật tâm hy vọng Bách Đồ có thể lấy được một giải thưởng có trọng lượng, cho nên khi thấy kịch bản này, tuy đã cân nhắc đến việc có khả năng Bách Đồ không thích, nhưng vẫn đem về.

Hơn nữa thật ra mà nói, hắn cũng không thấy loại tự sát này có gì nặng nề, nếu như là kịch bản có cảnh giường chiếu, chỉ cần thoáng qua thôi hắn cũng sẽ trả về, chứ không cần đưa cho Bách Đồ xem.

Về phần nguyên nhân không nhận cảnh giường chiếu, trên đời này cũng chỉ sợ có Chu Niệm Sâm hắn là rõ ràng nhất.

Cảnh giường chiếu vì cho hiệu quả thật, các diễn viên sẽ khó tránh khỏi việc thật sự tiếp xúc tứ chi, các nữ diễn viên lại không ngốc, nam nhân bình thường phản ứng ra sao, họ đều biết.

Nhưng loại phản ứng đó, Bách Đồ không có.

Phạm Tiểu Vũ ở bên ngoài chờ Bách Đồ, thấy cậu đi ra nghênh đón hỏi: “Bây giờ trực tiếp trở về sao? Hôm nay là thứ tư, đưa anh đến phòng gym?”

Bách Đồ mắt nhìn thời gian nói: “Đưa tôi về nhà đi, buổi chiều thả cô đi, tôi muốn xem kịch bản một chút.”


Phạm Tiểu Vũ lập tức vui ra mặt, Bách Đồ một khi làm việc cô cũng sẽ rất bận rộn, nhưng càng bận rộn lại Càng! Kiếm! Được! Tiền!

Cô dùng sức kéo căng mặt không muốn Bách Đồ nhìn thấy, bằng không thì khẳng định lại lọt vào hố vô tình.

Bách Đồ căn bản không có chú ý tới cô, cậu dường như mang đầy bụng tâm sự.

Phạm Tiểu Vũ bát quái phỏng đoán, có liên quan đến Chu Niệm Sâm?

Chuyện Chu Niệm Sâm và Bách Đồ từng yêu nhau cô có biết, mà ngay cả chuyện đối tượng Chu Niệm Sâm năm đó ở bên ngoài xằng bậy là ai cô cũng biết. Gần đây ánh mắt Chu Niệm Sâm nhìn Bách Đồ có chút không thích hợp, cô không bị mù cũng không bị ngu, nhìn ra tên cặn bã Chu Niệm Sâm này tám phần là muốn nhai lại.

Bách Đồ sẽ không nói những chuyện này với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không có việc gì mà đi chọt tổ ong vò vẽ.

Buổi chiều, Bách Đồ ở trong nhà xem kịch bản.

Nhân vật Chu Niệm Sâm muốn cậu nhận là một kẻ có cuộc sống thất bại lại nghiện ma túy, sau này lại làm mật thám cho cảnh sát, trong thời gian đó có cống hiến giúp phá huỷ tập đoàn tội ác, nhưng ở cuối câu chuyện gần như viên mãn, hắn lại bị bại lộ thân phận, bị BOSS trùm buôn ma túy sát hại.

Đây là motif điển hình xưa nay nhà sản xuất HongKong làm, nội dung tuyến chính cùng tuyến phụ đều gây sự lôi cuốn, gây cấn, rùng mình và hồi hộp, nhân vật này phải diễn xuất nội tâm rất nhiều, hơn nữa nhìn tên đạo diễn, đúng như lời Chu Niệm Sâm nói, hy vọng lấy được thưởng rất lớn.

Đối với Bách Đồ mà nói, điểm duy nhất không được hoàn mỹ, chính là lúc cơn nghiện phát tác nhưng lại nóng lòng muốn đưa tình báo, hắn bất đắc dĩ phải dùng lưỡi dao cắt lòng bàn tay, trên đường đến điểm hẹn, hắn không ngừng cắt vào cổ tay cánh tay, dùng đau đớn bắt buộc bản thân bảo trì thần trí thanh tỉnh.

Là một hồi máu tươi đầm đìa nhưng lại là đoạn kinh tâm động phách nhất, hiện rõ trong kịch bản, cảnh này có thể nói là đoạn cao trào nhất trong bộ phim.

Bách Đồ không thích phân cảnh này, không thích diễn, cũng không thích xem.


Chu Niệm Sâm trước kia không hiểu, Bách Đồ cũng không giải thích.

Bởi vì cậu nói không nên lời.

Mấy năm trước, Bách Đồ từng có khuynh hướng tự sát.

Thời điểm cậu không thể tự kiềm chế, thậm chí từng thử qua cách nằm trong bồn tắm nín thở, cũng mua thuốc ngủ, cũng chuẩn bị cây dao vô cùng sắc bén.

Về sau cậu từ từ suy nghĩ thông suốt, cũng không làm chuyện như vậy nữa.

Vì vậy cậu không muốn xem những phim có cảnh này, đương nhiên càng không muốn diễn.

Cậu ném kịch bản qua một bên không muốn xem tiếp nữa, lúc này càng xem càng gợi lại cho cậu quá nhiều hồi ức.

Cậu vừa vào giới đã đi cùng Chu Niệm Sâm, khi đó Chu Niệm Sâm cũng là tân binh, tuổi trẻ rất có chí hướng ý khí, khi đó trong đôi mắt hắn như có những ngôi sao lấp lánh đầy khát vọng, dễ dàng lây cho một thiếu hoàn toàn không biết gì về con đường phía trước Bách Đồ.

Lúc phát hiện mình yêu mến Chu Niệm Sâm, là lúc mới qua sinh nhật 18 tuổi.

Cậu vốn đã nói với cha mẹ, chỉ hợp đồng ba năm, ba năm sau sẽ rời khỏi vòng tròn luẩn quẩn phù hoa này, chuyên tâm học đại học, tìm việc, kết hôn, sinh con, làm một người có cuộc sống bình dị, làm một người qua đường bình thường.

Kết quả lại trở thành vì Chu Niệm Sâm mà come out với cha mẹ, còn tiếp tục ký hợp đồng 8 năm, cam nguyện bị trói buộc tại nơi này không thể thoát ra.

Lại về sau, đợi đến khi cậu ở trong khách sạn tận mắt nhìn thấy Chu Niệm Sâm cùng người khác lăn giường, chỉ có thể cảm giác mình dường như quá ngu ngốc.

Cậu đã đem độ tuổi đẹp nhất ném vào trong cái nghề mà mình không yêu.

Tình yêu đẹp nhất, đã bị chết ở trên giường mà Chu Niệm Sâm cùng người khác ân ái.

Gần nhá nhem tối 6 giờ 30, Cầu Cầu dụi dụi đầu gối Bách Đồ, nhắc nhở papa nó dẫn nó ra ngoài chơi.


Bách Đồ đi rửa mặt, đeo kính đen, rồi dắt Cầu Cầu ra cửa.

Ở dưới lầu gặp được Kim Mao của bác gái lầu trên, Cầu Cầu cọ cọ Kim Mao thân mật, Kim Mao cô nương lại ngạo kiều không muốn để ý tới nó.

Có người đang dọn nhà, các nhân viên công ty dọn nhà luân phiên ra ra vào vào.

Bác gái vội về nhà nấu cơm, cùng Bách Đồ tạm biệt, rồi kéo Kim Mao đi.

Cầu Cầu thấy người ta không thèm quay đầu lại, có hơi thất vọng, bộ dáng rất đáng thương, xám xịt nhấc từng bước đi theo Bách Đồ ra ngoài.

Chơi hơn nửa tiếng, Bách Đồ dẫn nó trở về, xe công ty dọn nhà dưới lầu đã đi rồi.

Thời gian chờ thang máy hơi lâu, Cầu Cầu có chút nôn nóng xoay qua xoay lại, Bách Đồ ngồi xổm xuống ấm giọng dỗ nó mấy câu.

Có mấy người một bên trò chuyện một bên quét thẻ mở cửa, cũng đi về hướng thang máy.

Bách Đồ nghiêng người nửa hướng về phía vách tường, cậu dẫn theo Cầu Cầu không tiện đứng cùng nhiều người trong thang máy, hơn nữa nghe thanh âm dường như là một nhóm người trẻ tuổi, khả năng nhận ra cậu rất lớn, liền dứt khoát nghĩ cho bọn đi trước, còn cậu đợi chuyến thang máy tiếp theo.

Có một cô gái lại cố tình bị Cầu Cầu hấp dẫn ánh mắt, nói ra: “Ai nha, chú chó đẹp trai quá!”

Những người khác cũng phụ họa khoa trương vài câu.

Hết người này tới người khác, lại có một giọng nam rất đột ngột: “Mập như vậy, sức ăn khẳng định không tệ nha.”

Bách Đồ không vui, cậu không can thiệp vào sở thích ẩm thực của người khác, nhưng ở trước mặt chủ mà nói câu này, không phải thiếu tâm nhãn thì là cố ý gây chuyện.

Có người mắng: “Chú không nói có ai nói chú câm không? Nín! Khi không nói chó nhà người ta mập? Chú có tin anh xiên thịt chú ăn bây giờ không?”

Bách Đồ sắc mặt cổ quái, cái âm thanh này có chút quen tai, mấy ngày hôm trước vừa nghe qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.