Đọc truyện Tàng Hình – Chương 51
CHƯƠNG 51 PHIÊN NGOẠI TAM – KHÔNG MUỐN AI BIẾT
Yên đại giáo chủ luôn thích làm chuyện đào hố chôn mình.
Ngày hôm đó Yên đại giáo chủ đang có chuyện muốn tìm Vệ Vũ, hỏi thuộc hạ một vòng, kết quả đều nói không nhìn thấy. Yên đại giáo chủ nghĩ, phỏng chừng ở chỗ Linh Quân, nhưng bởi chuyện rất khẩn cấp, Yên đại giáo chủ quyết định dù cho lại chịu xem thường của Linh Quân, cũng phải đi tìm Vệ Vũ.
Vừa đến bên ngoài Linh trai đã nghe thấy tiếng nô đùa bên trong, tiếng cười mát mẻ như sơn tuyền róc rách của Linh Quân, hòa với tiếng vang trong trẻo của chuông và tiếng kẽo kẹt của giá gỗ, tùy ý phảng phất trong gió.
Yên đại giáo chủ thò đầu vào trong, sau đó bị hình ảnh hương diễm phía trong làm cho sửng sốt.
Bàn đu dây trong viện Linh trai, đung đưa rất cao, Linh Quân quần áo xốc xếch ngồi trên người Vệ Vũ, mặt đối mặt với hắn, hai cái đùi trắng nõn nhỏ bé quấn thắt lưng Vệ Vũ… Quần áo khoác trên khuỷu tay và tóc tán loạn như lụa dài bay múa theo gió.
Tiếng cười lúc đầu ngược lại bị tiếng rên rỉ cao thấp thay thế, hai má ửng đỏ, con ngươi như tơ…
Yên đại giáo chủ đoán không ra hai người này đang làm cái gì thì đúng là có quỷ.
Y chỉ cảm thấy có cái gì cắm trong cổ họng quấy nhiễu đến cổ họng ngứa, mà ngực thì lại rầm rầm nhảy loạn.
Yên đại giáo chủ rất có chừng mực không quấy rầy chuyện của người ta ngoan ngoãn lui ra, thế nhưng một đường trở về lại một đường cảm thấy khó chịu, hình ảnh tình sắc ấy quanh quẩn trong đầu không khua đi được.
Ôi, vì sao Lăng Thanh nhà mình tại tình sự lại không buông thả được như thế chứ? Mỗi lần hơi đùa hắn một cái là lập tức sắc mặt đỏ bừng, trong mắt ánh nước trong vắt, khiến y luôn có cảm giác tội ác đang bắt nạt phụ… ặc… nam đàng hoàng, vì vậy cũng không dám lại đùa tiếp nữa, nên tiếp tục thế nào liền tiếp tục thế ấy, nếu có thể có thêm chút tình thú là được rồi…
Thế là Yên đại giáo chủ đổi hai người lên bàn đu dây thành mình và Lăng Thanh, miệng há hốc tưởng tượng cái loại hương diễm ấy, nước bọt cũng sắp chảy ra.
“Cha?”
Yên đại giáo chủ hoàn hồn, thấy nhi tử đứng trước mặt mình, lập tức bày ra bộ dáng nghiêm phụ, “A, tiểu Phượng à, vừa trở về từ chỗ cổ sư sao?”
Chịu đựng qua thời kì bị hai tên tiểu quỷ đầu lăn qua lăn lại đến luống cuống tay chân lúc đầu, bây giờ Phượng Chứ mười một tuổi, Hồng Vũ mười hai tuổi, hai hài tử lớn, bất đồng về tính cách càng lúc càng rõ rệt.
Hồng Vũ yêu thích mỹ sắc điểm này theo Yên đại giáo chủ đã là chuyện không thể bác lại, Phượng Chứ thì chững chạc hơn rất nhiều, nhưng nghe Lăng Thanh nói hắn hồi bé thật ra cực kỳ nghịch ngợm, lại không biết Phượng Chứ đây là giống ai? Chẳng lẽ là Lăng Thanh bây giờ?
Hơn nữa Phượng Chứ ngoại trừ tập kiếm, cũng có hứng thú rất lớn với cổ, lúc còn rất nhỏ đã theo cổ sư hý hoáy chai chai lọ lọ nuôi cổ, hai người cảm thấy bé đã có hứng thú thì cũng không phản đối, Nguyễn Tố Tuyết cũng đã nói, không phải tất cả thuốc đều để cứu người, cũng không phải tất cả cổ đều để hại người.
Yên đại giáo chủ đang suy nghĩ tính cách này của Phượng Chứ giống ai, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi chồm hổm xuống, “Tiểu Phượng à, cha hỏi con, có một loại cổ có thể làm cho người ta biểu hiện ra mặt hắn không muốn ai biết hay không?”
Phượng Chứ nghiêng đầu, “Cha muốn làm gì với phụ thân?”
Yên đại giáo chủ vội vàng thề thốt phủ nhận, “Sao có thể chứ? Cha là muốn dùng vào chỗ khác… Rốt cuộc có hay không?”
Phượng Chứ nghĩ nghĩ, lấy ra một cái ống trúc nhỏ từ trong vạt áo đưa cho cha bé, Yên đại giáo chủ nhận lấy ống trúc nhỏ này, có chút hoài nghi, “Cái này thực sự dùng được sao? Các con đã thử qua chưa?”
Phượng Chứ gật gật đầu, “Con từng lén dùng trên người Viên Bất Quy.”
“Sau đó thì sao?” Yên đại giáo chủ vẻ mặt vạn phần chờ mong.
“Sau đó Viên Bất Quy ngâm thơ một buổi tối với mặt trăng.” Phượng Chứ nghiêm túc đáp.
Yên đại giáo chủ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, trong lòng cười “hắc hắc hắc”.
Chính là nó!
“Tiểu Phượng à, cái này cho cha mượn dùng một chút, chốc nữa sẽ trả lại cho con.” Nói xong cầm cái ống trúc nhỏ kia xoay người chạy nhanh như làn khói.
Buổi tối, Yên đại giáo chủ chuẩn bị cẩn thận trong Kinh Phong Tế Vũ lâu, rượu ngon gì gì đó đương nhiên là không thể thiếu, huân hương có tác dụng thúc tình cũng sớm đốt, bàn đu dây thì không có, nhưng Yên đại giáo chủ đã chuẩn bị tơ lụa thật dài, chỉ bằng công phu của mình và Lăng Thanh, cần bàn đu dây để làm gì? Có xà nhà là được!
Sau đó Yên đại giáo chủ bắt đầu tưởng tượng tiếp màn cá nước thân mật hương diễm không gì sánh được, lúc này cửa bị đẩy ra.
Lăng Thanh năm nay quá ba mươi, được năm tháng rèn luyện càng thành thục và ổn trọng, cử chỉ cũng lộ ra một luồng khí tức ôn nhã như ngọc.
Hắn đi vào cửa, cẩn thận đóng lại, sau đó mũi hít hai cái, sau khi đoán được trong phòng đốt cái gì, mặt lập tức đỏ, “Ngươi không phải nói ngày mai trong giáo có chuyện quan trọng sao?”
Yên đại giáo chủ cảm thấy Lăng Thanh như vậy chẳng những đáng yêu, còn phi thường ngon miệng, ngay cả nghi vấn cũng uyển chuyển như thế, liền dán lên dắt tay hắn, “Đêm nay hưng trí tốt, theo ta.”
Nói xong dẫn hắn đến bên cạnh bàn làm cho hắn ngồi xuống, rót cho hắn một chén rượu, lúc tay đưa tới, một tay khác của Yên đại giáo chủ giấu ở phía sau, cạy mở mảnh vải trên miệng ống trúc nhỏ kia, chưởng phong đảo qua, sau đó thấy lúc Lăng Thanh nhận lấy chén rượu, có một chấm đen nhỏ bay vào trong ống tay áo nâng lên của hắn.
Yên đại giáo chủ vừa đối ẩm với Lăng Thanh, vừa chờ cổ phát tác, thế nhưng đợi một lát cũng không thấy Lăng Thanh có cử động gì không giống bình thường, ngay cả tửu lượng cũng không biến, uống ba chén liền mơ màng sắp say.
“Lăng Thanh?”
Yên đại giáo chủ sáp vào Lăng Thanh đã một tay chống trán nhắm mắt lại, nghĩ thầm, không thể nào, tiểu Phượng rõ ràng nói có hiệu quả…
“Ngươi có phải say rồi không?”
Tay vươn ra đang muốn lay tỉnh hắn còn chưa có chạm tới hắn, Lăng Thanh bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt hai người thẳng tắp đối nhau, Yên đại giáo chủ giật mình trong lòng.
Vì sao lại có sát khí?
“Lăng Thanh?”
Lăng Thanh thu tay chống đầu lại, người ngồi thẳng, trên mặt không có nửa phần men say, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Yên đại giáo chủ.
Yên đại giáo chủ bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, sao lại… không giống lắm chứ.
“Nói đi, ngươi đêm nay rốt cuộc chuẩn bị chơi trò gì?” Thanh âm lạnh lùng, tựa như băng nhũ châm thẳng.
Yên đại giáo chủ rụt cổ một cái, sau đó cười, “Không, Lăng Thanh ngươi nghĩ nhiều.”
“À há? Vậy sao?” Lăng Thanh nhíu nhíu lông mày mảnh đen dài, sau đó đứng dậy, nhìn lại bốn phía, tầm mắt rơi xuống lụa dài để ở một bên, lật bàn tay năm ngón tóm lấy, dùng nội lực hút đống kia vào tay, siết.
Trong lòng Yên đại giáo chủ nhảy lên bình bịch, thế nhưng sau một khắc, trên khuôn mặt thanh tú của Lăng Thanh lộ ra mấy phần tức giận, nhìn nhìn tơ lụa trong tay, ánh mắt mang theo sát khí lạnh thấu xương lại quét về phía Yên Vân Liệt.
“Thì ra trong lòng ngươi còn chưa có hết hi vọng với Điện Dao…”
Hả? Yên đại giáo chủ sửng sốt, nháy nháy mắt, không kịp phản ứng chút nào, “Ngươi nói cái gì vậy?”
“Đây không phải là tơ lụa Điện Dao dùng?” Lăng Thanh rung rung thứ trong tay.
Yên đại giáo chủ nhìn về phía thứ kia, giờ mới hiểu được, tìm tới tìm lui chỉ có lụa đỏ lúc làm hỉ sự lưu lại, vì thế liền cầm tất qua đây, ai ngờ được lại giống như lụa đỏ Điện Dao coi như vũ khí thường dùng.
“Lăng Thanh, ngươi hiểu lầm, ta thật không có ý ấy.”
“Vậy là có ý gì?”
“Ta… Ta…” Yên đại giáo chủ nói quanh co không dám trả lời.
Lăng Thanh chậm rãi đưa đống tơ lụa kia đến bên miệng, khóe miệng hơi nhếch, tơ lụa đỏ như lửa làm nền, trên khuôn mặt thanh nhã như ngọc lại hiện ra mấy phần diễm lệ.
Yên đại giáo chủ lại hít một ngụm hơi lạnh, nghĩ, chẳng lẽ Lăng Thanh thật sự có mặt khác không muốn ai biết?
Thế nhưng còn chưa kịp để y hoàn hồn, Lăng Thanh ném tơ lụa trong tay đi, những dải lụa đỏ ấy một đầu toàn bộ quấn trên người Yên Vân Liệt, sau đó Lăng Thanh ném lụa trong tay qua xà nhà, tiếp đấy dùng sức kéo một cái, Yên đại giáo chủ hét thảm “a” một tiếng bị treo ngược lên.
Lăng Thanh ngắm nghía những dải lụa đỏ trong tay, ý cười trên mặt càng sâu, “Ngươi thích chơi như vậy phải không? Tốt lắm…” Mặt liền biến sắc, “Bản đại gia hôm nay sẽ chơi đủ với ngươi!”
“Đừng—!”
Tiếng ồn ào trong Kinh Phong Tế Vũ lâu kéo dài cả đêm.
Bộp! Thanh âm giống như là roi quất vào da thịt.
“Làm loại vẻ mặt này cái gì? Bản đại gia không đủ hấp dẫn ngươi như Điện Dao?”
“Không phải! Không phải!”
Bộp! Lại là một tiếng vang roi da quất vào da thịt.
“Vậy chỗ này của ngươi sao lại không phản ứng?”
“Có phản ứng! Lập tức sẽ có!”
Lăng Phượng Chứ ngồi trên cây khô chọc trời ngoài Kinh Phong Tế Vũ lâu, hai cái chân buông thõng lắc lư.
Yên Hồng Vũ từ phòng bếp trộm chân gà đi qua nơi này, nhìn thấy người ngồi trên cây, ngậm chân gà vào miệng, giang hai cánh tay, dưới chân đạp một cái, dùng khinh công lên trên cây, đứng trên cành khô hơi thấp một chút, cánh tay chống cành Lăng Phượng Chứ ngồi, nhìn theo ánh mắt bé, lấy chân gà ngậm trong miệng xuống.
“Tiểu Phượng, ngươi đang nhìn cái gì?”
Trong Kinh Phong Tế Vũ lâu ầm ĩ cả đêm, lúc này đã an tĩnh lại, Lăng Phượng Chứ không vội đáp bé, chỉ lấy cái ống trúc kia ra khua một cái về phía chỗ đó, chỉ chốc lát, một chấm đen nhỏ bay ra ngoài giữa song cửa sổ, bay vào trong ống trúc.
Lăng Phượng Chứ bịt kín ống trúc, sau đó chuyển hướng sang Yên Hồng Vũ, lắc lắc ống trúc, “Ngươi có muốn xem thử mặt mà tiểu mỹ nhân Linh Đang không muốn ai biết không?”
Yên Hồng Vũ gặm chân gà nhìn không trung, mặt mà tiểu mỹ nhân Linh Đang không muốn ai biết?
Sau đó trong đầu hiện ra chính là hình ảnh khủng bố phụ thân Linh Quân của tiểu mỹ nhân Linh Đang tức giận lật bàn…
Yên Hồng Vũ lắc lắc đầu, ngậm chân gà trèo từ trên cây xuống, nếu muốn biết mặt mà tiểu mỹ nhân Linh Đang không muốn ai biết thì cứ nhìn thẳng đại mỹ nhân Linh Đang là được, hà tất phiền toái như thế.
Với việc Yên Hồng Vũ tỏ vẻ không thèm cổ này, Lăng Phượng Chứ “chậc” một tiếng, sau khi nghe thấy chỗ Kinh Phong Tế Vũ lâu truyền đến tiếng mở cửa, thân hình Lăng Phượng Chứ lánh đi, biến mất từ trên cây.
Yên đại giáo chủ vác hai vành mắt xanh đen đi ra từ trong lâu, sắc mặt mệt mỏi, còn mơ hồ có mấy vết roi, cảm thấy mình còn sống thực sự là phải cảm tạ thủ hạ lưu tình của Lăng Thanh.
Bản tính không muốn ai biết cái gì…
Quá kinh khủng!
“Phượng Chứ đâu?” Có chút tức giận muốn tìm Phượng Chứ, lúc trước khi cho mình cổ sao lại không nói rõ ràng cái này rốt cuộc có thể dẫn ra bản tính thế nào.
Thuộc hạ rất nỗ lực nghẹn cười trả lời, “Bẩm giáo chủ, thiếu gia nói hắn đi kinh thành tìm thiếu gia Kỳ gia chơi, vừa xuống núi.”
Yên đại giáo chủ phun một hơi, chạy trốn còn rất nhanh.
Xoay người, nhìn thấy Lăng Thanh đứng ở cửa Kinh Phong Tế Vũ lâu, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, xem ra đã khôi phục bình thường, thế nhưng ánh mắt nhìn mình vì sao vẫn mang theo sát khí?
“Lăng Thanh, tối hôm qua mệt muốn chết rồi phải không?” Rõ ràng mình mới là bên chịu tội! “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xử lý một số chuyện.”
Yên đại giáo chủ đang muốn đi, liền nghe thấy phía sau vang lên thanh âm lạnh lùng.
“Trở lại cho ta.”
Trong lòng Yên đại giáo chủ run run, ngoan ngoãn xoay người, cảm giác mình lần này thực sự sẽ mất mạng.
~ Tàng tình chi Tư tình – Quyển hạ – Hoàn
~Tên gốc藏情
Tạm dịchGiấu tình
Tác giảNga Phi
Thể loạiCổ trang, giang hồ, cường công cường thụ, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, sinh tử văn, HE
Độ dài4 quyển + Phiên ngoại tập
Tiến độTùy hứng (từ 15/09/2011 đến 06/01/2014)