Đọc truyện Tàng Hạ – Chương 19: Ngóng Hạ 9
Thứ hai tuần sau.
Thành tích của kỳ thi vừa rồi cũng có.
Vẫn là mỗi người một phiếu điểm như cũ.
Hướng Noãn hoảng loạn nhìn phiếu điểm trong tay mình.
Hạng nhất, Lạc Hạ, tổng điểm 728.
Hạng nhất khối.
Còn cao hơn kỳ thi trước 3 điểm tròn.
Hạng hai, Cận Ngôn Châu.
……
Hạng năm, Chu Giai.
Hạng mười tám, Khâu Chanh.
Tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Hướng Noãn càng ngày càng khẩn trương hơn.
Cuối cùng, mắt cô dừng lại ở một dòng, sửng sốt vô cùng.
Hạng hai mươi, Hướng Noãn, tổng điểm 530.
Xếp thứ 1317 toàn khối.
Tổng điểm cao hơn kỳ trước 45 điểm, trong đó, điểm lý cao hơn 30 điểm, thành tích các môn còn lại cũng tiến bộ rất lớn.
Tuy đặt trong biển thành tích của những bạn học khác thì vẫn còn kém xa lắm, nhưng đối với cô nàng Hướng Noãn đã vô cùng cố gắng mà nói thì con điểm này được xem là trái ngọt rồi.
“A a a a a a!” Khâu Chanh chạy ngay tới chỗ Hướng Noãn, rồi ôm chầm lấy cô, còn vui vẻ hơn khi bản thân có tiến bộ nữa kìa, “Noãn Noãn, tớ đã nói cậu nhất định sẽ tiến bộ rồi mà, tăng 700 hạng toàn khối đó!!!”
Vì Trung Học 1 là trường cấp 3 trọng điểm toàn quốc, nên độ cạnh tranh của học sinh cấp 3 các cô rất gay gắt.
Chỉ riêng năm nay đã có hơn 30 lớp mới rồi.
Học sinh học lại của trường sẽ được xếp vào các lớp mới như Khâu Chanh và Chu Giai, học sinh trường ngoài đến đây học lại sẽ thành lập riêng lớp khác.
Mà các lớp luyện thi của năm nay đã gần đuổi kịp các lớp năm ngoái rồi.
Thế nên dù Hướng Noãn chỉ tăng 10 hạng theo lớp, nhưng hạng khối lại chênh lệch cực kỳ lớn so với hạng ban đầu.
Hướng Noãn cười nhẹ.
530 điểm, hạng 1317.
Cô đang cách cậu càng ngày càng gần rồi.
Sau này sẽ vào top 1000.
Nhất định phải thế.
Hướng Noãn và Khâu Chanh bên này đang vô cùng vui vẻ, cô nàng Chu Giai bên cạnh lại thở vắng than dài, nhỏ giọng rầu rĩ: “Phong độ thất thường quá, mới chỉ hạng năm thôi.”
Khâu Chanh Hướng Noãn liếc nhau một cái, cô kề sát vào tai Hướng Noãn, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được thầm thì: “Noãn Noãn à, đừng có nghe cô nàng đó khoe nữa, cậu là người giỏi nhất!”
Hướng Noãn mỉm cười, cười đến mức đôi mắt hạnh cong cong.
Cô chả quan tâm vì sao Chu Giai lại tụt xuống hạng năm, dù là vì lên đại học lâu quá rồi nên quên kiến thức, hay là vì không thích ứng kịp với tiến độ học tập của cấp ba thì cũng chẳng có quan hệ gì tới cô cả.
Cô chỉ quan tâm đến thành tích của bản thân và quan tâm tới độ chênh lệch giữa mình và Lạc Hạ thôi.
Lúc Dư Độ sang chỗ Khâu Chanh, Hướng Noãn đưa Yakult cũng không nhịn được cảm thán: “Hướng Noãn cậu giỏi lắm rồi nha! Tiến bộ lớn quá trời! Chắc chắn là người tiến bộ nhất lớp chúng ta rồi đó.”
“Có bí quyết nào không? Chia sẻ cho tớ với, tớ cũng muốn được trải nghiệm cảm giác tiến bộ vượt bậc,”
Khâu Chanh liếc cậu chàng đầy ghét bỏ, móc mỉa: “Cái đầu của cậu không nhớ thương đống đồ ăn thì cũng ham ngủ như con heo ấy, không thụt lùi đã tốt lắm rồi.”
“Ngày nào Noãn Noãn đến trường cũng tận dụng tối đa thời gian để giải đề, tan học rồi thì không những dành thời gian làm bài tập mà còn học bù thêm nữa cơ, nếu cậu làm được như cậu ấy thì nhất định cũng sẽ tiến bộ nhiều thế thôi.”
Dư Độ nghe thấy thì sợ đến mức đặt Yakult lên bàn Hướng Noãn rồi lắc đầu liên tục: “Thôi thôi thôi, quá là đau khổ.”
Vì phải đến để tổng kết thành tích kỳ thi vừa rồi nên tiết tư tự học buổi chiều thầy chủ nhiệm sẽ đến lớp.
Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu đương nhiên cũng sẽ không đi qua lớp thi đua.
Thầy Dương khen ngợi Hướng Noãn suốt buổi họp lớp, cũng tặng thưởng cho cô cùng các bạn học tiến bộ vượt bậc khác trong lớp.
Phần thưởng là một cuốn số B5, tuy không nhiều nhặn gì, nhưng rất ý nghĩa.
Hướng Noãn thích lắm.
Sau đó ông bắt đầu nói tràng giang đại hải về kỳ thi vừa rồi, trước khi rời lớp thì có nhắc đến vấn đề đổi chỗ: “Gần đây thầy bận quá, nên không xếp lại chỗ, sau kỳ thi tháng kế đây sẽ đổi sau.”
Tâm trạng vui sướng của Hướng Noãn tắt đi phân nửa trong chớp mắt.
Không đổi chỗ ngôi được, nghĩa là cô còn phải tiếp tục làm bạn cùng bàn của Chu Giai.
Hướng Noãn không ưa gì cô nàng cả.
Nhưng cũng chỉ có thể ngồi chung với nhau đến kỳ thi sau thôi.
Hai ngày trước khi vào đông, tiết trời ngày càng trở lạnh.
Tất cả mọi người đều mang thêm áo ấm ngoài lớp đồng phục.
Vết thương trên tay Hướng Noãn đã kết vảy, hết đau rồi, cũng không để lại dấu vết quá rõ ràng.
Qua thêm vài hôm nữa thì vết hằn đã biến mất hẳn đi, nhưng mình bị thương ở chỗ nào, bị thương ra sao, cô đều nhớ rõ cả.
Tan học chiều nay, Hướng Noãn đi cùng Khâu Chanh xuống lầu, lơ đãng nhìn góc khuất phía văn phòng bên kia có hai người đang đứng đấy.
Một người là Lạc Hạ, người còn lại là Chu Giai.
Có lẽ vì Hướng Noãn luôn đặt Lạc Hạ ở đầu quả tim, nên cô luôn có thể nhận ra ngay bóng dáng cậu bằng một ánh nhìn.
Khâu Chanh không để ý.
Cô kéo tay Hướng Noãn đi xuống dưới.
Trước khi Hướng Noãn thu hồi tầm mắt, cô thấy Chu Giai duỗi tay đưa cho Lạc Hạ thứ gì đó, cậu không chỉ nhận lấy mà còn cười khẽ, chẳng biết nói câu gì với Chu Giai.
Trái Tim Hướng Noãn hơi ê ẩm.
Lồng ngực cô khó chịu lắm, hệt như một quả bóng bị người ta chích cho thoát hết cả khí hơi ra vậy.
Mỗi dây thần kinh cùng toàn bộ bắp thịt trên cơ thể căng chặt, máy móc theo Khâu Chanh xuống lầu.
Cũng bởi vì hồn vía lên mây mà cô bước hụt rồi trẹo cả chân.
Khâu Chanh kinh sợ vội vàng đỡ Hướng Noãn, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Có đau không? Cậu đi được không?”
Hướng Noãn cúi gục đầu, hàng mi dài che đi nỗi khổ không sao nói được trong đôi mắt.
Cô sợ mình mở miệng sẽ làm bại lộ tâm trạng của mình nên không nói gì, chỉ gật đầu.
Khâu Chanh nửa ôm nửa dìu Hướng Noãn xuống lầu, cái chân tê mỏi của cô mới chầm chậm bình thường trở lại.
Chắc do Khâu Chanh và Hướng Noãn xuống cầu thang lâu quá, hai cô vừa ra khỏi khu học thì đã nghe tiếng Cận Ngôn Châu vọng đến từ phía sau.
“Lần này là xin lỗi vì làm đổ cái mô hình tháp Đông Kinh của cậu đấy à?”
Lạc Hạ nói: “Không phải, tìm tớ trả thanh gỗ thôi.”
“Hôm đó lúc thu dọn có sót một thanh.”
Cận Ngôn Châu nhíu mày hỏi: “Thế sao nó lại ở chỗ cô nàng đó?”
Giọng Lạc Hạ bình tĩnh cất lên: “Cô ấy bảo ngày đó mình trực nhật nên nhặt được.”
Cận Ngôn Châu hừ một tiếng, cười lạnh: “Có quỷ nó tin.”
Lạc Hạ cười than nhẹ, không nói gì.
Khoảng cách giữa bọn họ và nhóm Khâu Chanh vốn không xa, thậm chí vì chân con trai dài, sải bước mấy cái là đã kéo ngắn được khoảng cách rồi.
Hướng Noãn nghe thấy rõ lắm, mà Khâu Chanh cũng thế.
Cô nàng quay đầu lại nói với Lạc Hạ đang đi phía sau: “Chị không tin, chẳng lẽ chả phải hôm đó cái cô kia cố ý đấy à? Mục đích là để tiếp cận cậu như ban nãy ấy, không chỉ khiến cậu không thể không tiếp xúc với cổ, mà có lẽ còn khiến cậu cảm kích nữa cơ.”
Lạc Hạ lựa chọn rũ mắt, không tỏ ý kiến gì.
Dư Độ vừa ghé thăm nhà vệ sinh chạy đến từ phía sau, tò mò hỏi: “Cảm kích ai? Vụ gì??”
Khâu Chanh đã quen đối phó với cái tên ngốc EQ thấp này rồi: “Cảm kích cậu đấy, cảm kích mình cậu.”
Dư Độ và Khâu Chanh lại tiếp tục người í ta ới với nhau.
Còn đầu óc Hướng Noãn bên này đã sớm hỗn loạn rồi.
Nên vừa rồi không phải cậu nhận quà gì của Chu Giai hết, chỉ lấy lại thứ thuộc về bản thân thôi.
Tâm trạng rầu rĩ thoáng chốc biến mất, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên tự nhiên nhẹ nhàng hơn.
Là tự cô quá hèn nhát tự ti, không đủ can đảm thổ lộ với người ta, nhưng lại hâm mộ cô gái khác dám thẳng thắn tiếp cận cậu, cũng sợ hãi có ngày cậu sẽ đồng ý với cô gái nào đó.
Cô sợ nhất sự xuất hiện của những cô gái xuất sắc như cậu, khiến cô ngay cả tư cách theo đuổi cũng chẳng còn.
Mối tình đơn phương này chua chát vô vàn, nhưng cũng sẽ có phút giây nào đó, để cô chìm trong mật ngọt.
Giống như hương vị của chiếc bánh sinh nhật và cây kem lạnh năm nao.
Cô không thoát được nữa rồi.
Cũng vì nếm được trái ngọt rồi, nên Hướng Noãn học tập càng ngày càng nghiêm túc và chú tâm.
Cô không đủ thông minh, nhưng có đủ cần cù.
Thông minh thật ra có thể tự bồi dưỡng được, chỉ cần cô đủ kiên định vững vàng, nhất định sẽ không thua kém gì ai.
Chưa đến phút cuối cùng, không có cơ sở nào khẳng định cô không đuổi theo được cậu cả.
Cũng bởi vì chưa đến phút cuối cùng, nên lòng Hướng Noãn luôn tràn đầy nỗi chờ mong cùng hy vọng.
Vào đông, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt.
Cận Ngôn Chây và Lạc Hạ không chạy xe đạp đến trường nữa, bắt đầu đón xe buýt giống hai người bọn cô.
Khuôn viên trường thì ngoại trừ cây Tùng ra thì chẳng còn cây nào là không trụi lá cả.
Từng đợt gió rét thổi qua, thổi bay tốp lá vàng còn sót lại, thổi luôn cả thời gian đi.
Hết tháng 11, kỳ thi tháng 12 được ấn định vào ngày 17 và 18 cũng cách bọn học sinh ngày càng gần.
Khác với sự mù mờ khi mới chuyển trường đến, dưới sự ôn tập hoả tốc của thầy cô, Hướng Noãn đã tự cảm thấy được mình tiến bộ thêm không ít rồi.
Kết quả hôm nay không chỉ là may mắn.
Nó là kết tinh công sức dạy kèm của Thu Trình và Lạc Hạ, là công sức ôn luyện của các thầy cô, còn có sự chuyên cần không ngơi nghỉ của bản thân cô nữa.
Thầy chủ nhiệm họ Dương hầu như khi nào lên lớp cũng nhắc mãi, nói tuy thời gian cấp 3 của bọn họ nhìn thì nhiều, nhưng thật ra lại trôi đi nhanh như bọt nước nơi biển khơi vậy, cần phải luôn đốc thúc bản thân.
Hướng Noãn có lẽ là người nghe và làm cái lời ấy nhiều nhất rồi.
Vì muốn thành tích tiếp theo của mình vào được top 1000, không kể thời gian lên lớp, cô dậy học từ 5h sáng, tối học bù xong còn ôn bài đến tận 12h khuya mới chịu lên giường nghỉ ngơi.
Sáng thứ năm và thứ sáu, hai ngày diễn ra kỳ thi tháng của Thẩm thành đến cùng không khí khô lạnh.
Trưa thứ sáu, Hướng Noãn ăn trưa với Khâu Chanh rồi cùng nhau về lớp.
Vừa đi đến cửa sau, Hướng Noãn đột nhiên chảy máu mũi.
Cô không kịp chuẩn bị, đưa tay che mũi theo thói quen, khiến máu day cả ra tay mình.
Việc trước đây bản thân có chảy máu mũi lần nào chưa thì cô không nhớ rõ lắm, nhưng bây giờ chắc chắn là lần đầu tiên cô chảy máu mũi nặng thế này.
Không hề có chút dấu hiệu nào.
Cũng có thể là vì Thẩm thành ở phương bắc, mùa đông khắc nghiệt quá, lần đầu tiên cô nàng trải qua mùa đông ở đây, cơ thể không kịp thích ứng là việc bình thường.
Dù sao mùa đông ở Hưng Khê ngoài cái lạnh thấu xương ra thì còn hơi ẩm ướt nữa.
Hướng Noãn cúi thấp đầu, sợ máu rơi ra sàn nên chỉ có thể đưa tay che lại.
Khâu Chanh bên cạnh tay chân luống cuống, sốt ruột kêu Lạc Hạ đang nằm ngủ trên bàn: “Lạc Hạ! Khăn giấy!!!”
Hướng Noãn giật nảy mình, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, muốn tránh đi nhưng lại bị Khâu Chanh giữ chặt, không động đậy gì được.
Lạc Hạ bị réo tên, vốn định bất mãn kêu Khâu Chanh đừng có gọi ngược gọi xuôi mình nữa, thì nhìn thấy Hướng Noãn đang chảy máu mũi đứng ngay cửa sau.
Cậu nhăn nhẹ mày, mang khăn giấy đi tới chỗ họ, đưa cho Khâu Chanh.
Khâu Chanh vội vàng rút khăn giấy cầm máu cho Hướng Noãn.
Hướng Noãn đỏ bừng mặt từ khi cậu bắt đầu đi tới chỗ mình.
Rõ ràng trời đang lạnh, nhưng cô lại cảm thấy cả người nóng hổi, giống như bị lửa thiêu vậy, khổ sở không chịu nổi.
Hướng Noãn luống cuống tay chân xoa mũi, nghe thấy Lạc Hạ bình tĩnh nói: “Cậu ngước mũi lên chút đi.”
Đôi mắt đỏ hoe của cô nhanh chóng chớp chớp, rất ngoan ngoãn đưa tay ngửa đầu.
“Có thể là gì tiết trời khô quá, không nghiêm trọng lắm đâu.
Cứ giữ trong chốc lát xem có còn chảy máu nữa không.”
Lạc Hạ nói, lấy thêm giấy từ Khâu Chanh đặt vào bàn tay đang dính máu của Hướng Noãn, nói tiếp: “Nếu không chảy máu nữa thì dừng, vẫn còn chảy tiếp thì dùng khăn giấy để thấm bớt.”
Khâu Chanh vốn đang hốt hoảng vì sự cố bất thình lình xảy ra với Hướng Noãn, nhưng nghe qua hai ba câu nói của cậu thì cũng đã an tâm được đôi chút rồi.
Khâu Chanh gật đầu liên hồi, trả lời thay Hướng Noãn: “Được,”
Sau đó cô nàng nắm tay Hướng Noãn đi đến nhà vệ sinh: “Tớ dẫn cậu đi rửa sạch sẽ nhé.”
Hướng Noãn ngẩn ngơ hoảng loạn, để mặc Khâu Chanh dẫn mình đi.
Cô vẫn luôn duy trì tư thế cúi gục đầu.
Từng giọt nước mắt chan chát rời khỏi hốc mắt, lặng lẽ rơi xuống sàn hành lang, không người phát hiện.
Hướng Noãn không ngờ mình mít ướt thế này.
Trước khi cô không phải người thích không, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, cô lại chẳng có cách nào khống chế cảm xúc của mình, trái lại còn để cảm xúc lấn lướt cả lý trí.
Thật ra cô chỉ muốn cậu không nhìn thấy cảnh mất mặt của bản thân thôi.
Thế mà lần nào cũng bị cậu bắt gặp cả.
Dù là kỳ sinh lý tới không báo trước, làm ngã đổ mô hình gỗ cậu xếp, hay là lần chảy máu mũi không kịp đề phòng này đây.
Hướng Noãn cắn chặt môi, đờ đẫn lau sạch mũi và vết máu dính trên tay bằng nước trong vòi.
Nước sinh hoạt của trường lạnh thấu tận xương, đến khi Hướng Noãn tẩy rửa sạch sẽ xong thì tay đã lạnh đến đỏ bừng lên rồi, thậm chí còn có dấu hiệu sưng.
Cũng may, máu đã ngừng chảy, không cần dùng đến khăn giấy nữa.
Lúc cô quay trở lại lớp học với Khâu Chanh, vừa vào từ cửa sau đã thấy Lạc Hạ đang ngồi trên bàn.
Một tay cậu trai chống cằm, đôi mắt đào hoa ghẹo người hơi rũ xuống, tay còn lại đang nghịch chai Yakult.
Ánh mắt mơ hồ của Hướng Noãn lảng sang nơi khác ngay khi cậu nhìn lại đây.
Cô và Khâu Chanh tách nhau ra từ bàn Lạc Hạ.
Hướng Noãn phải vòng qua phía bên trái chỗ cậu ngồi để về bàn mình, Khâu Chanh thì đi thẳng lên bàn trước mặt Lạc Hạ ngồi xuống.
Kể cả khi chỉ vòng qua chỗ cậu ngồi thôi mà tim cô nàng đã không kiềm được đập loạn, chẳng dám thở mạnh.
Rồi giây tiếp theo.
“Hướng Noãn.” Lạc Hạ gọi cô lại bằng chất giọng trong trẻo, ngữ điệu rất tự nhiên.
Hướng Noãn dừng bước, tim cũng ngừng đập theo trong giây lát.
Cô sững người đứng cạnh bàn học cậu, đôi tay đang buông thõng yên lặng nắm chặt lại, móng tay dường như đã đâm vào cả da thịt cô rồi.
Lạc Hạ vươn tay đưa cô chai Yakult, ôn tồn nói: “Áp cái này lên mặt, hơi lạnh sẽ khiến mũi cậu không bị chảy máu nữa đấy.”
Chai Yakult lạnh như khối đá trong ngày đông, cũng giống như chiếc tủ lạnh buốt giá giữa ngày hè vậy.
Hướng Noãn máy móc quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn từng khớp tay rõ ràng cùng chai Yakult mà cậu đang cầm.
Lạc Hạ lại đưa nó về phía trước.
Hướng Noãn cắn môi, vẻ mặt đầy lúng túng nhận lấy.
Đôi tay rửa dưới nước lạnh đến đỏ bừng của cô cảm thấy chai Yakult mình đang cầm trên tay thật ấm áp.
Giống như Lạc Hạ vậy, luôn khiến đối phương thấy ấm lòng thoải mái.
Cổ họng Hướng Noãn căng chặt, giọng nói cô run rẩy như thể đang cố sức để nói vậy, tiếng cảm ơn nhẹ như không.
Khâu Chanh đang ngồi tại chỗ, thấy thế thì quay người lại, lớn giọng hỏi: “Lạc Hạ, còn phần của chị thì sao?”
Lạc Hạ cười, nói: “Còn mỗi một chai thôi, chiều tan học tôi sẽ ghé mua thêm cho chị.”
Khâu Chanh cười, làm đâu “Ok”
Chỉ còn một chai cuối, thế mà cậu lại đưa cho cô.
Cả trái tim Hướng Noãn đều đang run rẩy.
Cô biết cậu đưa chai Yakult cuối cùng mình có vì bản thân cô đang chảy máu cam, mục đích là để cô có thứ để chườm cho lạnh.
Chỉ thế thôi.
Nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến trái tim cô như sà vào biển khơi rộng lớn, bị gió biển mạnh mẽ thổi qua và bị nhấn chìm bởi từng đợt sóng dữ đổ xô đến.
Lay lắt rồi lay lắt.
Chẳng thể nghỉ ngơi.
Hết 19..