Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ

Chương 3


Đọc truyện Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ – Chương 3

Trở lại nhà trọ, chuyện đầu tiên Lôi Kiệt Ngôn làm chính là đặt ‘Thiên Sứ nhỏ’ xuống sô pha mềm mại trong phòng khách, sau đó theo thói quen ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ thủy tinh màu đen treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 9.

“Ông… Sẽ không phải là… hiện tại sẽ… phải không?”

Cậu cẩn thận bò đến một góc của sô pha, trong lòng run sợ nhìn người đàn ông trước mắt chậm rãi cởi áo vest, không nhanh không chậm cởi bỏ cúc áo sơ mi thứ nhất, cúc áo sơ mi thứ hai…

Chúa ơi, tim con sắp nhảy ra khỏi ***g ngực rồi…

Cầu Chúa! Đừng cởi nữa, A men!

Dường như Thượng đế nghe được lời cầu nguyện của cậu, Lôi Kiệt Ngôn không tiếp tục cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi thứ 3 của mình mà đến gần sô pha ôm lấy cậu, đưa vào một căn phòng khác. Chẳng lẽ là muốn đến phòng ngủ với giường? Cậu sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

“Cởi quần áo ra.” Sau khi vào trong phòng, cậu nghe được giọng nói trầm thấp đầy tính mệnh lệnh của hắn.

Bỏ đi, mặc kệ vậy! Dù sao cậu là nam giới, cũng không sợ xảy ra hậu quả gì!!

Nghĩ vậy, cậu cắn răng cởi quần áo của mình.

“Tốt lắm,” nhìn hành động ‘hy sinh anh dũng’ của bé con, Lôi Kiệt Ngôn thiếu chút nữa cười thành tiếng, thật vất vả anh mới áp chế giọng nói của mình trở nên khiêu khích dụ hoặc nói với bé con, “Bây giờ đến chỗ tôi.”

Không có gì phải sợ! Chỉ một chốc nữa là có thể thoát, đúng thế, chính là vậy!

Một bên tự cổ vũ bản thân, một bên dựa theo hướng phát ra tiếng nói mà chậm rãi đi đến. Ngay sau đó cậu bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, tiếp đó là…

“A?” Chỉ chuẩn bị tâm lý cho ‘chuyện này’, mà không chuẩn bị ‘chuyện kia’ nên khi dòng nước ấm áp xối xuống liền khiến cậu giật mình, mở mắt, cậu nhìn thấy Lôi Kiệt Ngôn đang cầm trong tay vòi hoa sen cười vô cùng đáng giận, không nói được lời nào.

“Ông… Là… Làm cái gì?!” Thật vất vả cậu mới không quát ầm lên.

“Xem là biết, đang giúp nhóc tắm rửa đấy thôi!” Lôi Kiệt Ngôn hào hứng dùng nước ấm tắm rửa cho bé con, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận không để cho nước dính đến miệng vết thương của cậu.

“Vì sao? Không phải ông muốn thân thể của tôi sao?” Cậu tức giận nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lôi Kiệt Ngôn, thật đáng giận! Hóa ra mình bị tên biến thái này đùa giỡn!

“Đúng vậy!” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ đứng đắn, “Vì tôi thích ‘bạn tình một đêm’ của mình phải ‘sạch sẽ’ mới có thể cùng tôi ‘ngủ’, vì vậy tôi phải giúp nhóc tắm rửa!”


“Tôi biết,” cậu tức giận mím môi, giằng lấy bông tắm trên tay Lôi Kiệt Ngôn, “Nhưng tôi không cần ông giúp, tôi cũng có tay.”

“Oh, điều này khó mà thực hiện được!” Lôi Kiệt Ngôn trong lòng cười trộm không thôi, một tay đoạt lại bông tắm, “Giúp ‘bạn tình một đêm’ tắm rửa chính là niềm vui thích của tôi, làm vậy có thể gia tăng tình thú nha!”

Chết tiệt! Nếu không phải vì 150$, cậu đã sớm đấm cho tên biến thái *** dê này mặt mũi bầm dập rồi! Trong lòng cậu như muốn bốc lửa vì giận, cái gì mà giúp ‘bạn tình một đêm’ để gia tăng tình thú, rõ ràng là để thỏa mãn đam mê biến thái của hắn!

“Được rồi! Tốt lắm! Tốt lắm!” Lôi Kiệt Ngôn hài lòng khóa vòi hoa sen, dùng một chiếc khăn tắm màu trắng to đùng bọc lấy bé con ‘vận chuyển’ ra khỏi phòng tắm, đặt lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, giúp bé con mặc áo ngủ to lớn của mình, sau đó hôn lên cái mũi xinh đẹp một cái, “Ngoan ngoãn chờ tôi ở trong này!”

Nói xong, Lôi Kiệt Ngôn liền cầm lấy một bộ áo ngủ khác đi vào phòng tắm.

—Ông già biến thái!

Hồi phục sau cú shock vừa rồi, cậu bất mãn sờ sờ mũi mình, ngoài ý muốn cảm giác mặt mình có chút nóng lên, a? Sao lại thế này? Cậu vội vàng soi hình phản chiếu mặt mình qua cửa sổ thủy tinh, phát hiện mặt mình đỏ lên…

A a a!—-

— mặt — đỏ –!!!

A!!! Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ bị ông già biến thái kia hôn một cái vào mũi sao? Không thể nào! Nhất định là bị hơi nước trong phòng tắm làm đỏ mặt, đúng vậy! Nhất định là như vậy! Cậu cố gắng thuyết phục chính mình.

Thừa dịp ông già biến thái kia còn chưa tắm rửa xong cậu đi xem trong phòng của hắn ta có đồ vật kì quái nào không!

Cậu tò mò chạy trong phòng ngủ nhìn đông nhìn tây một hồi –

Căn phòng thật thoải mái! Toàn bộ là tone màu lam, giường lớn mềm mại, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, kẻ có tiền thật sự là xa xỉ!

A ~ Đó là ảnh gia đình của hắn ta sao? Cậu thấy trên tủ đầu giường có bày một bức ảnh liền nhảy lên giường nhìn cho cẩn thận.

Oa oa ~, cậu nhìn ảnh chụp mà kinh ngạc không thối, nhà ông già biến thái kia toàn là trai xinh gái đẹp nha!!

Đứng giữa là một cặp vợ chồng có vẻ lớn tuổi, hẳn là cha mẹ hắn, nếu dựa theo bề ngoài của ‘ông già’ mà đoán tuổi thì cha mẹ hắn cũng phải hơn 50 tuổi, nhưng từ ảnh chụp lại nhìn không ra, cha hắn có một chút tóc bạc nhưng nhìn bề ngoài tinh thần cùng hai mắt quắc thước hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật, còn mẹ của hắn, lại càng không có từ gì để nói! Xinh đẹp, nhìn nhiều nhất cũng chỉ 35 tuổi, đều có thể làm chị gái của ‘ông già’ nha.


Đứng sau phía bên trái là một cặp vợ chồng nhìn từ ánh mắt đến cử chỉ đều cho thấy tình cảm đầy mãnh liệt, hẳn là mới kết hôn không lâu! Nhìn người đàn ông và ‘ông già’ đều có bề ngoài tuấn tú giống nhau, hẳn là anh trai của ‘ông già’ hoặc là em trai. Bất quá nhìn an toàn hơn ‘ông già’ một chút, chính là hình ảnh Bạch mã hoàng tử mà các cô gái ao ước.

Cô gái được Bạch mã hoàng tử ôm vào lòng, cười vô cùng xinh đẹp kia — oa oa oa! Quả thực là xinh đẹp vô cùng! Mắt màu xanh biển, da trắng bóng, đôi môi phấn hồng hoàn mỹ, quả thực chính là hóa thân của nàng công chúa bạch tuyết! A! Trên thế giới sao lại có cô gái xinh đẹp đến vậy! Cô thực sự là một nửa hoàn hảo của Bạch mã hoàng tử!

Ách! Đứng đằng sau phía bên trái cha mẹ chính là ‘ông già’, nói thật, ‘ông già’ thực sự rất tuấn tú [Mặc dù cậu vô cùng không muốn thừa nhận điều này!], hơn nữa chiều cao cũng vô cùng hoàn mỹ, nhìn cách hắn ta kẹp người có chiều cao 1m63 là cậu ở nách của mình đi tới đi lui thì ít nhất phải cao mét bảy mét tám! [Điều này khiến cậu ghen tị vô cùng, hận không thể cắt cặp chân dài ấy đi!], cộng thêm loại khí chất và nụ cười thoạt nhìn xấu xa của hắn, thật sự có thể lừa một đống mỹ nữ/ mỹ nam! Khó trách ‘bạn tình một đêm’ lại có thể đồng ý cho ‘ông già’ làm mấy chuyện biến thái này!

A! Khoan đã! Hình như cậu xem nhẹ điều gì đó.

— Đúng rồi! Với điều kiện của ‘ông già’ muốn tìm nữ/nam xinh đẹp làm ‘bạn tình một đêm’ có hàng tá, hơn nữa không chừng còn có người cung cấp ‘dịch vụ miễn phí’ ấy chứ! Nói vậy, vì sao ‘ông già’ lại đồng ý để cậu làm ‘bạn tình một đêm’?

Tuy rằng diện mạo của cậu không xấu, mặc dù cậu không tự xem nhẹ bản thân nhưng đêm đầu tiên cậu bán cũng chưa chắc đã được 150$ đâu. Chẳng lẽ—-

Ông già luyến đồng?

—Không thể nào!

“Ảnh gia đình của tôi hấp dẫn nhóc đến vậy sao?” Đột ngột có giọng nói vang lên làm cậu giật mình thiếu chút nữa lăn khỏi giường.

“Ông… Ông…. Ông, đi ra từ lúc nào?” Bởi vì quá đột ngột khiến cậu lắp ba lắp bắp.

“Hình như chừng 5 phút!” Lôi Kiệt Ngôn cười mị mị ôm lấy cậu, giống như ôm một con cún to lớn vậy.

“5 phút đồng hồ!!!” Cậu há hốc mồm, mắt trợn trừng, “Nếu thế, nói như vậy…”

“Đúng, tôi nhìn nhóc chăm chú nhìn ảnh gia đình của tôi, nhìn nhóc giống như muốn trộm nó mang về vậy!” Lôi Kiệt Ngôn nở nụ cười xấu xa, “Hay là, nhóc thích thành viên nào của nhà tôi rồi?”

“Tôi thèm vào!” Cậu tức giận đặt lại bức ảnh về chỗ cũ.

“Hóa ra nhóc không hứng thú với người nhà tôi sao! Làm tôi cứ tưởng…” Nhưng vẻ mặt Lôi Kiệt Ngôn không hề lộ ra một chút không vui nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

“Nói nhảm! Nhà ông ngoài ông ra đâu còn ai độc thân nữa, chẳng lẽ là ông muốn tôi có hứng thú với ông sao?” Cậu trợn trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn.


“Thật đáng tiếc, thì ra ‘bạn tình một đêm’ của tôi lại không thích tôi!” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ đau lòng, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ý cười và tán thưởng, “Liệu tôi có nên suy nghĩ đổi bạn tình không nha!”

“A? A! – Tôi không phải là có ý đấy!” Nhận ra mình lỡ miệng, cậu vội vàng thanh minh, “Tôi vẫn rất hứng thú với ông!”

“Phải không? Thì ra nhóc có ‘tính’ thú với tôi a! Thật là tốt!” Lôi Kiệt Ngôn cố ý làm sai lệch ý của bé con, “Vậy thì chúng ta bắt đầu luôn nào!” Nói xong liền giả bộ muốn đem bé con ấn xuống giường.

“A…. Chờ một chút!” Mắt thấy nguy cơ sắp đến, cậu cuống quýt kêu to.

“Làm sao vậy?” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ không vui.

“Ờm, thì là, a, đúng rồi, tôi còn chưa biết tên ông!” Thật vất vả tìm được một cái cớ trì hoãn thời gian, cậu vội vàng sống chết ôm lấy.

“Tuy rằng việc chúng ta làm sắp tới không có quá nhiều liên quan, bất quá tôi vẫn sẽ nói cho nhóc!” Lôi Kiệt Ngôn tỏ vẻ như đang ban phát ân huệ, nghiêm mặt nói, “Tên tiếng Trung của tôi là Lôi Kiệt Ngôn, tuy vậy nhóc có thể gọi tôi là Kiệt Ngôn.”

“Uhm, được rồi!” Ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cậu vẫn vô cùng chán ghét, ai muốn dùng cái tên buồn nôn kia để gọi ‘ông già’ kia chứ.

“Chúng ta tiếp tục đi!” Nói xong, Lôi Kiệt Ngôn lại ấn cậu xuống.

“A! Từ từ!” Cậu lại hô to.

“Lần này là việc gì?” Lúc này Lôi Kiệt Ngôn giả bộ bất mãn nhíu mày.

“Ông còn chưa biết tên tôi đúng không?” Cậu nhân cơ hội ngồi dậy “Tôi tên là Ryan.”

“Vậy à!” Lôi Kiệt Ngôn hiện ra hứng thú, “Còn tuổi thì sao?”

“Mười lăm!” Chỉ cần đừng ấn tôi xuống là tốt rồi, Ryan một bên lẩm bẩm, một bên thành thật trả lời, tuy rằng biết đây là việc tất yếu phải xảy ra, nhưng cậu vẫn muốn kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng nấy.

“Không giống a!” Lôi Kiệt Ngôn hào hứng nhìn cặp mắt to đáng yêu cùng cái miệng nhỏ nhắn của bé con, còn có chiếc áo ngủ rộng thùng thình như muốn tuột ra khỏi thân thể, “Thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ có 12 tuổi!”

“Tôi không lừa ông!” Ryan mất hứng quay đầu sang hướng khác.

“Nhóc con làm ‘nghề’ này cha mẹ biết không?” Lôi Kiệt Ngôn nhìn cậu.

“Tôi không có người nhà, chỉ có bạn bè.” Câu trả lời ngắn gọn tuy không để lộ cảm tình nhưng sắc mặt Ryan vẫn ảm đạm đi vài phần.

Lôi Kiệt Ngôn trầm mặc một lát, khóe môi cong cong hôn lên đầu tóc đỏ mềm mại của bé con, hồi lâu lại điểm một nụ hôn trên trán bé, “Tôi rất thích những đứa nhỏ biết tự lực cánh sinh! Tuy rằng phương pháp mưu sinh này tôi không quá đồng tình.”


“Hả?” Ryan ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện người luôn một mực trêu ghẹo cậu giờ đầy ôn nhu, cậu có chút khó chịu, “Tôi cũng không cần ông đồng tình!”

“Tôi biết,” Lôi Kiệt Ngôn cười, “Hiện tại chúng ta có thể ngủ chứ!”

“A….”

Một lần nữa bị ấn nằm xuống, Ryan theo phản xạ nhắm hai mắt lại.

Ách! Chuyện gì cần xảy ra cũng sắp xảy ra, mặc kệ kéo dài đến đâu cũng không thoát được, vì 150$, cố lên!!

Cứ như vậy, Ryan chuẩn bị tâm lý, chờ hành động của người nào đó.

“Tôi tắt đèn nhé!” Theo sau câu nói vang lên, trong phòng trở nên tối đen.

—Sắp đến! Cả người Ryan đầy khẩn trương, tự nhủ, đừng sợ! Thả lỏng!

Ngay sau đó, một cánh tay tiến đến gần cậu, còn đem cả người cậu kéo vào lòng, một giây, hai giây, ba giây… Một phút nhanh trôi qua, cái tay kia vẫn như cũ không hề có thêm hành động nào khác, vẫn đặt ngay ngắn trên eo cậu, không có một động tác nào dư thừa.

Kì quái! Ryan mở to mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn nằm bên người cậu, sau đó, cậu tức giận phát hiện

Tên biến thái này đã, ngủ..!!!

Như thế nào lại thành ra thế này?!!

Hại cậu lo sợ một hồi! Tên biến thái đáng giận!

Trong lòng mắng Lôi Kiệt Ngôn một hồi lâu cậu bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề vô cùng trọng yếu, tuy rằng Lôi Kiệt Ngôn ngủ trước khi làm việc kia đối với cậu là vô cùng may mắn, nhưng liệu có thể lấy được tiền hay không?

—Mặc kệ! Dù sao cậu cũng đã ngủ cùng người ta một buổi tối, kiểu gì cũng phải có thù lao, tuy rằng không được đến 150$ nhưng ít nhất cũng phải 100$, bởi vì cậu cũng đã bị ‘ông già’ biến thái này xem hết cả rồi! Nếu dám lật lọng, hừ! Cứ chờ đấy!

Kế hoạch vừa hoàn thành, Ryan vui vẻ thở ra một hơi.

Thật là mệt mỏi! Khó có được chỗ ngủ tốt như vậy, nếu không hưởng thụ cũng thật có lỗi với bản thân, uhm, ngủ đã đi! Có gì chờ sáng mai nói sau.

Cứ nghĩ như vậy, không biết tự lúc nào, cậu tiến nhập mộng đẹp…

Trong bóng đêm, Lôi Kiệt Ngôn mở to mắt, cẩn thận nhìn khuôn mặt ngủ say đáng yêu của Ryan, anh nở nụ cười rồi nằm xuống, rất nhanh cũng đi vào giấc ngủ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.