Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 93: Cuộc Chiến Đỉnh Quang Minh (2)


Đọc truyện Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Chương 93: Cuộc Chiến Đỉnh Quang Minh (2)

– Viên Giác, Viên Ấn, các con thống lĩnh bản tự đệ tử trấn giữ nơi đây! Yêu nhân Ma giáo, không được tha kẻ nào!

Một vị lão tăng quát lớn.

Một người đứng ở một bên đại hán trung niên khôi ngô hỏi:

– Không Trí đại sư, Viên Chân sư huynh không biết theo kế hoạch đã thành công hay chưa?

Thì ra Không Văn đại sư phương trượng của chùa Thiếu Lâm còn tọa trấn ở núi Trung Sơn, lần này đệ tử của Thiếu Lâm đi cùng với các đại môn phái vây đánh Ma Giáo là do Không Trí chỉ huy. Các môn phái khác, vì kính ngưỡng danh vọng và địa vị của phái Thiếu Lâm nên đã bầu Không Trí làm người ra lệnh tấn công Quang Minh

– Tống đại hiệp, lần này Lục Đại phái chúng ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cánh của Diệt Tuyệt sư thái có thể bọn họ cũng đã đến dưới núi, chúng ta đem quần ma diệt trừ từ bên trên Quang Minh đỉnh, đồng thanh tương ứng kết hợp lẫn nhau, Ma giáo tặc nhân còn không thúc thủ chịu trói sao?

Nói đến đây đắc ý mỉm cười, một bên ra lệnh đệ tử ở giữa lục soát truy tìm tung tích địch, đồng thời hạ lệnh nam nữ bất luận là người của Ma giáo thì đồng loạt chém giết không tha.

Đại hán trung niên khôi ngô kia chính là đại sư huynh của Võ Đang thất hiệp Tống Viễn Kiều, tất cả ngũ hiệp đều đến đông đủ, ngoại trừ Ân Lê Đình ở dưới chân núi tiếp ứng, Trương Tùng Khê, Du Liên Châu, Mạc Thanh Cốc cũng theo từ trong bí đạo đến tổng đàn Quang Minh đỉnh.

– Trận chiến này nếu như toàn thắng, Viên Chân sư huynh là người có công lao lớn nhất, nếu không phải là nhờ Viên Chân sư huynh dò xét tìm ra bí đạo của Ma giáo, chúng ta cũng không thể định ra kế sách nội ứng ngoại hợp này.

Không Trí không ngừng mỉm cười, trong lòng rất là vui mừng, Tống Viễn Kiều lại nói:

– Không Trí đại sư, tổng đàn ở Quang Minh đỉnh đối với giáo đồ Ma giáo, giống như là thánh địa, đến bình minh, giáo đồ Ma giáo tại các nơi sườn núi sẽ gấp rút tiếp viện đến đây, Thiên Ưng giáo cùng Ngũ Hành Kỳ nhân số cũng không phải là ít, đến lúc đó chắc chắn chó cùng rứt giậu, điên cuồng phản công, chúng ta ở đây phải trấn giữ thật cẩn thận, Viên Giác cùng Viên Ấn hai vị sư huynh trấn giữ mé ngoài chỉ sợ là lực lượng thư thớt, nếu như Không Trí đại sư không phản đối, thì tệ phái cho người cùng nhau hiệp trợ phòng thủ cửa quan ải này, như thế được không?

Không Trí gật đầu nói:

– Tống đại hiệp lo lắng rất đúng.

Ngay sau đó, tăng cường phái thêm nhân thủ, còn Tống Viễn Kiều thì bảo Trương Tùng Khê cùng Du Liên Châu lưu lại hổ trợ cho phái Thiếu Lâm.

Lúc này, giáo đồ Minh Giáo bị giết rất nhiều, Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái đột nhập từ bí đạo đến đều tuyển lựa cao thủ, trong khi thành phần tinh anh của Minh Giáo đều bố phòng dọc theo 13 trạm ở sườn núi, tổng đàn nơi này vốn được cho là vững như thành đồng, nhưng không ngờ bị tập kích từ trong bí đạo chui ra, hiện tại lưu tại tổng đàn, phần lớn đều là nô bộc người làm tạp vụ thì làm sao là đối thủ của cao thủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang?

Tống Viễn Kiều cùng Không Trí thúc giục đệ tử đánh vào các nơi, hai người cùng nhau đồng hành, đi một đoạn đường, chợt thấy một tăng nhân lảo đảo chạy đến, Không Trí cả kinh nói:

– Là Viên Chân! Như thế nào lại bị thương?

Đại sư nhanh tiến đến, quả đúng là Viên Chân.


Viên Chân vốn đã bị Vi Nhất Tiếu đánh trúng Hàn Băng Miêu Chưởng gây nên thương tích, lúc bỏ chạy, lại bị nội lực cực kỳ mạnh mẽ của Trương Siêu Quần tác động ngược lại thêm trầm trọng, hắn có thể kiên trì chạy trốn đến nơi đây, đã là không dễ dàng, liền chỉ phương hướng phòng nghị sự, nói đứt quãng:

– Sư thúc…. Dương Tiêu… Ngũ Tản Nhân bọn chúng…. bọn chúng đều ở tại phòng nghị sự…..đã bị tiểu đồ gây thương tích, mau đến đó nhanh đi.

Lại nhìn thấy Tống Viễn Kiều, hắn cả giận nói:

– Tống đại hiệp, người phÍ Võ Đang…hừ…hừ… vậy mà cấu kết cùng với Ma giáo…

Không trí quát to:

– Viên Chân ngươi hồ đồ rồi sao? Chớ có nói bậy!

Tống Viễn Kiều kiền nói:

– Viên Chân sư huynh, nói rỏ cái gì mà là cấu kết với Ma giáo?

Viên Chân đang muốn nói tiếp, thì trong miệng ọc ra máu tươi, sắc mặt đã là xám xịt, ngón tay chỉ hướng phòng nghị sự:

– Võ Đang… có đệ tử… cũng tại… tại phòng nghị sự!

Dứt lời xong thì thở dốc không thốt nên lời được nữa.

Không Trí gặp thấy y thụ thương rất nặng, vội vàng gọi người đến nâng lên một bên, Tống Viễn Kiều cau mày nói:

– Viên Chân sư huynh nói nghe quá kỳ quái, Võ Đang trừ Lục đệ và Thanh Thư ở dưới chân núi tiếp ứng, toàn bộ những người khác thì ở chỗ này, hắn nói cái gì đệ tử Võ Đang tại phòng nghị sự?

Không Trí cũng là nghi hoặc không hiểu, nói:

– Chắc là Viên Chân bị thương nặng, nên thần trí hồ đồ rồi, chúng ta cùng đến đó nhìn cho rõ ràng. …

…………………………………………………………………………………….

Lúc này trong phòng nghị sự, Trương Siêu Quần đang nghe tiếng la giết, trong lòng nóng như lửa đốt, bên này có Ngũ Tản Nhân, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu, Dương Bất Hối, tất cả đều bị thương, còn mé sau hoa viên, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn và Kỷ Yên Nhiên cùng Trương Vô Kỵ đều ở trong đó, nếu như người chính phái phát hiện giết tới, bọn họ hầu như ai cũng không có võ công, chỉ có nước là chịu làm thịt, làm sao mà hắn còn nhớ đến để đuổi theo Viên Chân?


– Dương tả sứ, vãn bối đi an trí người một chốc thì lập tức quay lại ngay!

Trương Siêu Quần nói xong thì thân hình lóe lên đi ngay, hắn nghĩ tới bọn người của Dương Tiêu dù sao cũng là những nhân vật đầu não, Thiếu Lâm, Võ Đang người hai phái nếu có chạy đến, cũng không có khả năng lập tức liền động thủ giết thì lại là bị nguy hiểm hơn nhiều, hắn chọn lực đương nhiên là phải đến ứng cứu trước.

Dương Tiêu lúc này đang nghe bên ngoài tiếng la hét chém giết nổi lên bốn phía, không khỏi vừa sợ vừa giận, Chu Điên tính tình nóng nảy, mắng to Thành Côn thứ người hèn hạ vô sỉ, những người còn lại đều là biết hôm nay Minh Giáo đang lâm vào tình thế nguy hiểm chi cực, lúc này địch nhân từ bí đạo đi lên bao vây tổng đàn bên trong, các cao thủ thì đều sai phái trấn giữ bên ngoài, giờ ở đây chỉ còn lại có mấy người như thế này, đã vậy toàn bộ đều bị thương cũng không thể nhác nổi tay chân, đừng nói là cao thủ Thiếu Lâm cùng Võ Đang hai phái, chỉ là tùy tiện đến mấy tên xoàng xĩnh, cũng có thể từng chưởng một đem cả đám người đập chết hết.

chu điên mắng chửi ra rảnhưng, không ai hưởng ứng, bỗng nhiên y nói:

– Dương tả sứ, Chu Điên ta thực sự đáng chết! Lâu nay đối với ngươi không đúng, ngươi mặc dù không được tốt lắm, nhưng nếu lên làm giáo chủ, thì hôm nay Minh giáo không có kết cục như thế này.

Dương Tiêu cười khổ nói:

– Ta có tài đức gì mà có thể làm giáo chủ? Tất cả mọi người đều sai hết, nếu là chúng ta có thể cùng nhau hợp lực nháo, không nháo nhào giao đấu với nhau, thì Lục Đại phái làm sao có thể có cơ hội công chiếm trên Quang Minh đỉnh? Chúng ta tự mình làm cho rối loạn, dưới cửu tuyền, cũng không có mặt mũi nào gặp lại giáo chủ.

Bành Oánh Ngọc nói:

– Dương tả sứ, Vi huynh, vừa rồi vị Trương thiếu hiệp đến tột cùng là người phương nào? Hắn đã là đệ tử của phái Võ Đang, tại sao lại xuất thủ tương trợ chúng ta?

Dương Tiêu lắc đầu nói:

– Ta cũng không biết, hắn lai lịch rất là cổ quái, ta cũng chẳng rõ mục đích của hắn.

Ngay sau đó, Dương Tiêu đem câu chuyện một năm về trước khi Trương Siêu Quần mang theo nữ nhi Dương Bất Hối để ông ta nhận nhau một mạch kể ra.

Chu Điên nghe được Dương Tiêu nói Trương Siêu Quần có một loại ám khí kỳ quái, lúc chưởng môn phái Côn Luân Hà Thái Xung vừa đối mặt với hắn sau một tiếng nổ vang dưới liền thụ thương, liền rút về, Chu Điên thắc mắc không ngừng phải hỏi cho rõ đó là loại ám khí gì, nhưng Dương Tiêu làm gì mà còn có lòng dạ thanh thản nói với y về những chuyện này, huống chi chính Dương Tiêu cũng không rõ ràng lắm.

Lãnh Khiêm đột nhiên nói:

– Trương thiếu hiệp, là bạn chứ không phải là địch!

Dương Tiêu biết y xưa nay ít nói, nếu đã nói thì không có một câu nhảm, trong lòng hơi động, hướng về Lãnh Khiêm nhẹ gật đầu, thở dài nói:


– Ngày hôm nay, tánh mạng bay người chúng ta, xem ra là chỉ còn có dựa vào hắn.

Vi Nhất Tiếu nói:

– Người này thật là lai lịch cổ quái, nhưng ngày hôm trước khi Ngũ Hành Kỳ cùng Diệt Tuyệt lão ni đối đầu, lúc Nhuệ Kim Kỳ bị bao vây, đều nhờ vào hắn đứng ra bảo vệ, nếu không thì kết quả toàn giáo đồ đã chết hết rồi.

Ngoại trừ Dương Tiêu không bao lâu trước đó đã biết được tin tức, những người còn lại đều là không biết có chuyện này xảy ra, cho nên rất là ngạc nhiên, Vi Nhất Tiếu đang định giải thích, thì chợt nghe từ nơi xa lộn xộn tiếng bước chân truyền đến, ẩn ẩn nghe được có người la lên:

– Phòng nghị sự của Ma Giáo ở ngay tại đây này.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Dương Tiêu thở dài một tiếng lắc đầu, Chu Điên vội la lên:

– Tiểu tử kia tại sao đến giờ còn chưa quay lại? Lãnh Khiêm tiên sinh, ngươi không phải mới vừa nói có thể trông cậy vào hắn hay sao? Tất cả đều là cái rắm!

Vi Nhất Tiếu nói tiếp:

– Tiểu tử này chẳng lẽ sợ hãi đụng phải Tống Viễn Kiều, bị dọa nên chạy trốn? Lấy khinh công của hắn, thì bây giờ đã có mặt ở đây rồi mới đúng chứ!

Vi Nhất Tiếu đã chứng kiến khinh công Trương Siêu Quần, mặc dù so sánh về tốc độ so với chính mình thì hắn kém không ít, nhưng kinh công của Trương Siêu Quần lại sở trường về thời gian kéo dài, nếu là cùng phi thân trong một đoạn đường dài, chỉ sợ là mình sẽ thua trong tay hắn.

Thuyết Bất Đắc kêu lên:

– Vào lúc này, còn trông cậy vào người khác làm cái gì? Hôm nay nếu chúng ta số đã tận diệt, thì cũng không thể đánh mất uy phong Minh Giáo của chúng ta!

Chu Điên quát to:

– Mất uy phong cái rắm! Chu Điên ta bừa bãi ngang tàng, chẳng lẽ lại làm bôi đen đến Minh Giáo chúng ta sao? Đại trượng phu cùng lắm thì chết, có gì mà sợ?

Bọn họ không biết, Trương Siêu Quần lẽ ra đã sớm quay lại, sau khi hắn đem chúng nữ cùng Trương Vô Kỵ giấu vào trong hầm ngầm phía sau hoa viên, chợt nhớ tới Tiểu Chiêu, chính mình khắp nơi tìm kiếm, nào ngờ lại đụng phải cao thủ phái Thiếu Lâm dây dưa giao đấu không ngớt, hắn không muốn đả thương người, ngược lại bị càng ngày càng nhiều người cuốn lấy.

Đánh giao đấu thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô nữ tử, hắn nóng vội liền vận ra Càn Khôn Đại Na Di, tung chưởng làm cho hai cao thủ phái Thiếu Lâm bị ngất đi, những người khác còn lại trợn mắt hốc mồm lúc này hắn mới nghênh ngang rời khỏi được.

Phòng tới tiếng kêu nhìn lên, thì thấy chính là Tiểu Chiêu đang hoa dung thất sắc, bị một tăng nhân dồn đến góc tường, trong tay cầm giới đao, đang muốn chém xuống, Trương Siêu Quần làm sao cho phép có người tổn thương mình lão bà tương lai của mình, nóng vội quát lớn:

– Hãy vào tiếp ứng bao vây thủ lĩnh Ma giáo ở bên kia!

Tay lung tung chỉ một về một hướng, cái kia tăng nhân này quả nhiên quay đầu, thấy hắn thì mặc định coi thiếu niên này là đệ tử phái Võ Đang, liền hỏi:


– Là hướng đó phải không?

Trương Siêu Quần gật đầu nói:

– Không sai, vừa rồi quý phái có mấy vị sư huynh đã tiến đến!

Tăng nhân kia vội vàng nói:

– Làm phiền tiểu huynh đệ giải quyết chuyện ở đây!

Trương Siêu Quần mỉm cười, hướng đến Tiểu Chiêu, nàng vừa rồi liều chết ngăn cản chống đỡ, đã kiệt sức muốn chết, lúc này thoát hiểm, gặp lại Trương Siêu Quần, liền lăn ra bất tỉnh.

Trương Siêu Quần vội vàng vọt đến, đỡ lấy thân thể kiều nhuyễn của nàng, ôn hương nhuyễn ngọc trơn trượt, trong lòng hắn run lên, đang muốn ôm lấy nàng cùng đi đến phòng nghị sự, thì tăng nhân kia đã quay lại cùng với một một đạo sĩnghiêm nghị quát:

– Ma giáo yêu nghiệt, dám lừa gạt chúng ta! Chịu chết đi!

Trương Siêu Quần cười ha ha nói:

– Ta là đệ tử Võ Đang, lừa các ngươi để làm gì?

Đạo nhân kia hừ một tiếng, bước lên nói:

– Ngươi là người của phái Võ Đang sao? Như thế nào ta lại không biết được?

Trương Siêu Quần đang lo lắng đến sư an nguy của mọi người ở trong phòng nghị sự, nói qua loa:

– Ngươi đi hỏi đại sư huynh Tống Viễn Kiều, cứ nói là Trương Siêu Quần đang ở đây, thì biết rỏ.

Hắn đem Tiểu Chiêu ôm vào trong ngực, nhanh chân phóng đi, khí thế của hắn làm cho một tăng một đạo khiếp sợ, không dám cản trở, trơ mắt ngó nhìn lấy…

– A di đà phật!

Một lão tăng Thiếu Lâm đi vào trong phòng nghị sự, miệng niệm phật hiệu.

Theo sau lão tăng này, mọi người cùng chen vào, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng như lâm đại địch.

Dương Tiêu cười vang nói:

– Không Trí đại sư, Tống đại hiệp, hai vị cao nhân đồng thời giá lâm Quang Minh đỉnh, quá vẻ vang cho Minh Giáo rồi!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.