Đọc truyện Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi – Chương 37: Tướng mạo vô song
Editor: tieudangnhi
Sắc mặt Ôn Hằng ngưng trọng., đối mặt với câu hỏi như thế của Ôn phu nhân, hắn lại ngưng trệ định chỉ tất cả phản ứng, nửa ngày cũng không nói được lời nào. Ôn đại tướng quân hắn là người phương nào chứ? Chinh chiến sa trường, hắn đều dựa vào năng lực ứng biến cùng khả năng nhìn thấy mọi chuyện sâu sắc, lúc này Ôn phu nhân lại đột nhiên hỏi như thế, hắn cơ hồ trong khoảnh khắc liền rõ ràng ý tứ bên trong câu hỏi của Ôn phu nhân, chỉ là, những lời này, thực sự làm cho hắn khó có thể chấp nhận được, không thể tin. Thế cho nên, hắn tạm dừng ít nhất nửa phút, sau đó mới phản ứng lại, hỏi chuyện nàng :”Ngâm nhi cự tuyệt đề nghị của nàng?”
Ôn phu nhân gật đầu :”Ý tứ của nàng chính là muốn bo bo giữ mình, không thể làm những chuyện tổn hại đến địa vị của bản thân.”
“Lo lắng của nàng ấy cũng không có gì sai…”
“Lão gia…” Ôn phu nhân đánh gãy lời nói của hắn, trấn định nghiêm nghị nhìn hắn :”Chẳng lẽ chàng không có chút hoài nghi gì? Thử hỏi, Ngôn nhi bị huỷ dung, người thắng cuối cùng sẽ là ai, người được tuyển làm Hoàng Hậu, cũng chỉ có hai người các nàng! Đây là lời khẳng định của Thái hậu, hơn nữa, vào lúc Ngôn nhi bị thương, người có lợi lớn nhất chẳng lẽ không phải là nàng ta sao? Hơn nữa, lần này nàng ta, không những ngỗ nghịch ta, mà còn thẳng thừng từ chối ý tứ của ta…” Ôn phu nhân bỗng nhiên giống như đã xác định ra chuyện gì đó, đứng dậy, vỗ bàn mà phán :”Là nàng, nhất định là nàng ta!”
“Phu nhân, chuyện này sự tình liên quan trọng đại, tính tình Ngâm nhi luôn luôn nhu thuận, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đối với Ngôn nhi trân trọng có thừa, chúng ta không thể suy nghĩ theo phương diện kia được, thật sự là không nên tin tưởng.” Ôn Hằng cũng đột nhiên kích động đứng lên, ly trà suýt nữa cũng bị rơi xuống. Ôn phu nhân dừng lại không nói gì nữa, chỉ là nhìn hắn, nhìn đến nửa ngày, Ôn Hằng mới từ từ mở miệng, giọng nói trầm thấp, cất giấu nhiều suy nghĩ :”Nếu chỉ là nhìn lầm, thì Ngâm nhi vẫn là Ngâm nhi trước kia của chúng ta, nhưng nếu đúng như nàng suy nghĩ, như vậy Ngâm nhi kia, tâm cơ của nàng ta, thế nào lại trở nên sâu như thế? Vậy mà còn có thể giấu diếm nhiều năm như vậy? Kia thật sự… Rất đáng sợ.”
Hai vợ chồng nhất thời không nói gì, lò hương trong phòng vẫn luôn toả ra hương thơm nhàn nhạt, cùng sự lo lắng trong lòng hai người hoà hợp, vợ chồng Ôn thị lại cảm thấy cả người rét run, nếu thật là như vậy, nàng ta làm sao có thể hạ tâm ngoan ác độc như vậy? Đó chính là muội muội ruột của nàng ta, cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên…
“Như vậy đi, ngày mai, ta nói bóng nói gió đi thăm dò nàng ta.”
…….
Sau khi Ôn Ca Ngâm hồi phủ, trước cửa Tướng quân phủ, quan viên đi đến chúc mừng liền nối mãi không dứt. Ôn Hằng nhẫn nại nhiệt tình tiếp đãi, đến buổi tối ngày thứ hai, mới tìm được cơ hộim sau khi dùng xong bữa tối, liền đi vào phòng Ôn Ca Ngâm nói chuyện. Ngày mai chính là ngày nàng ta xuất giá vào cung, từ nay về sau, liền chính là Hoàng hậu được vạn dân kính ngưỡng, mọi người trong Tướng quân phủ của bọn họ nhìn thấy nàng, đều phải quỳ xuống hành lễ, hơn nữa lại không thể gọi khuê danh của nàng ta, bỡi vì thân phận cách xa, càng bỡi vì tôn ti chật tự. Từ đây, nàng ta đã không còn là nữ nhi của bọn họ nữa, nàng ta sẽ là Hoàng hậu, là nữ nhân của hoàng đế, là mẫu nghi thiên hạ chi quốc.
Cho dù là thân sinh phụ mẫu, cũng phải cúi đầu xưng thần.
Trong cung đưa tới Phượng quan giá y, Ôn Ca Ngâm đang hứng khởi mặc thử. Thời điểm Ôn Hằng đến, nàng đã khoác lên bộ y phục cao quý hoa lệ, tóc cũng là được ma ma trong cung vấn lên.
Nàng một thân giá y lửa đỏ, điềm tĩnh ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, mặt như hoa phù dung, người so với hoa càng đẹp hơn, khoé môi như có như không mỉm cười, làm bật lên vẻ đoan trang của nàng, cũng đem khí thế ôn hiền của một vị Hoàng Hậu phát huy cùng nhuần nhuyễn, quả thật chính là tướng mạo vô song, ra vẻ một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức điển hình.
Khoé mắt Ôn Hằng bỗng nhiên ngưng động, hắn đứng ở cửa một lúc, mới gượng gạo tươi cười, cất bước đi vào bên trong.