Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 18: Trẫm thế nào cảm thấy, ngươi luôn phẫn bộ dáng trư ăn lão hổ


Đọc truyện Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi – Chương 18: Trẫm thế nào cảm thấy, ngươi luôn phẫn bộ dáng trư ăn lão hổ

Nàng cẩn thận suy nghĩ thái độ của hoàng đế đối với nàng lúc nãy, cảm thấy bản thân thật sự không có làm chuyện gì chọc giân hắn, nhưng mà hiện tại, hoàng đế muốn triệu kiến nàng, mặc kệ không đắc tội gì, bức đến như thế này, đã không còn đường lui, cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp con đường này.

Cẩm Ngôn hít một hơi thật sâu, lại nhìn thoáng qua tấm biển thiếp vàng chữ to trên cao, thế này mới nâng bước tiến vào.

Bên trong điện thật yên tĩnh, sương khói tràn ra từ lò hương nhỏ, Cẩm Ngôn ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt, an ổn nhu hoà, đúng là long tiên hương theo lư hương từ từ toả ra. Tần Phi Mặc lúc này vẫn còn mặc kiện long bào màu đen mãng văn vừa rồi trên yến tiệc, phi long vươn nanh múa vuốt theo tay áo quấn quanh đến hai bả vai của hắn, giống như phi long thật sự, khí phách vạn phần, biểu thị công khai địa vị cao nhất của hắn.

Hắn đang ngồi sau thư án phê duyệt tấu chương, nghe động tĩnh, lại cũng không ngẩng đầu lên, Cẩm Ngôn trước hết chỉ có thể thỉnh an, thỉnh an xong rồi, bên trên vẫn không có chút động tĩnh, nàng đợi một lúc, thật sự nhịn không được liền ngẩng đầu lên, nàng vừa nhấc đầu lên, lại phát giác Tần Phi Mặc lúc này, cư nhiên đang nhìn mình. Hắn lười nhác tựa vào trong ghế dựa, con ngươi hẹp dài mị hoặc, mặt không biểu cảm nhìn nàng, giống như là đang nhìn kỹ, lại giống như sói đối muốn vồ về phía con mồi, biểu cảm này thật khó bề phân biệt, điều này làm cho trong lòng Cẩm Ngôn lo lắng không yên: Hoàng đế này triệu nàng đến đây, đến cùng là có ý tứ gì?


Nàng cuống quít liền cúi đầu, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, Tần Phi Mặc nhìn nàng cúi đầu, bỗng nhiên liền cười nhạo một tiếng :”Địng lực quá kém, so với tỷ tỷ của ngươi, ngươi thật đúng là kém quá xa.”

Cẩm Ngôn cũng vờ như không biết lời này là đang cười nhạo nàng, vội vàng đáp :”Hồi bẩm Hoàng thượng, tỷ tỷ bất luận là dung mạo hay nhân phẩm cũng đều là độc nhất vô nhị, Cẩm Ngôn vạn phần theo không kịp, tự nhiên là kém rất xa.”

“Thật không?” Tần Phi Mặc ung dung liếc nhìn nàng, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài nâng lên hàm dưới của nàng, khiến cho nàng không thể không đối diện với mình, lại thản nhiên lên tiếng :”Nhưng mà trẫm thế nào cũng cảm thấy, ngươi luôn phẫn bộ dáng trư ăn lão hổ.”


Cẩm Ngôn kinh hách nhìn về phía hắn, nhìn đôi đồng tử thâm thuý đen trầm của hắn, nàng chỉ cảm thấy liền tim đập nhanh hơn nửa nhịp. Rất nguy hiểm! Ánh mắt hắn, rõ ràng không có sát khí gì, nhưng không biết vì sao, lại làm cho nàng thấy được tia sắc bén bên trong mâu quang của hắn, lợi hại giống như một thanh đao bén nhọn, giống như người cùng hắn đối diện, sẽ bị đâm thủng trái tim.

Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, bắt buộc bản thân trấn định, liền giả bộ dáng vô tội cười rộ lên :”Nếu như là lúc trước, Hoàng thượng nói như vậy, thần nữ nhất định sẽ không cải lại, nhưng mà lúc này….”

Nàng vuốt ve khuôn mặt của mình, nhưng trong lòng lại thực xúc động thương tâm, hốc mắt liền nóng lên :”Hoàng thượng cũng đừng giễu cợt Cẩm Ngôn, dù sao, khuôn mặt cũng đã trở thành như vậy. Cho dù diện mạo lúc trước như thế nào, về sau cũng chỉ có thể trách lão thiên không có thiên lý….”

Tần Phi Mặc không nói gì trầm mặt nhìn nàng nửa, cho đến khi Cung Tư Điềm cúi đầu xuống, nhìn nước mắt nàng rơi đồm độp trên mu bàn tay, hắn mới thu hồi tầm mắt, quay lưng nói :”Đứng lên đi, lời nói vừa rồi trên yến tiệc, người tỷ tỷ ngươi ái mộ là trẫm, lời này, là do chính miệng tỷ tỷ ngươi nói cho ngươi nghe sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.