Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 52: Tên nàng là Nhược Thủy Liên?


Đọc truyện Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II – Chương 52: Tên nàng là Nhược Thủy Liên?

Con sư tử nhận được lệnh từ Lão Đại liền đứng lên, lúc này mọi người mới trông thấy hết dáng vẻ đồ sộ của nó. Đôi mắt nó cứ nhìn chăm chăm vào thần y cô nương như bày tỏ sự luyến tiếc cùng chủ nhân. Nó gầm lên một tiếng tạm biệt nàng rồi quay người bước đi.

“Đợi đã”. Thần y cô nương lên tiếng.

Lão Tứ quay lại hỏi chuyện

“Không biết cô nương còn việc muốn nói với bọn ta”

Nàng nhắm mắt lại thở một hơi thật dài

“Ta sẽ tham dự đại tiệc của các người nhưng ta có một điều kiện”

Lão Đại mừng rỡ hồ hởi nói

“Tốt quá rồi…cuối cùng cô nương cũng đồng ý. Đừng nói một điều kiện dù cô nương muốn một vạn điều kiện huynh đệ Vạn Thú sơn trang cũng đáp ứng cho cô nương hết”

Thần y cô nương nói

“Nói với người của hai ngươi giữ kín danh tính của ta tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài. Ta không muốn đi tới đâu cũng bị người khác chỉ trỏ bàn tán”

Lão Đại cam đoan

“Chuyện này có khó gì…cô nương cứ yên tâm…huynh đệ Vạn Thú sơn trang ai cũng biết sẽ được tiếp đón thần y cô nương nhưng không ai được mở miệng gọi cô nương như vậy cũng không được để lộ tin thần y cô nương tới sơn trang ra bên ngoài”

Thần y cô nương gật nhẹ

“Vậy ta yên tâm rồi. Khi nào các ngươi tổ chức đại tiệc ta sẽ tới”

Lão Tứ nói

“Đây là đại tiệc dành cho cô, bất cứ khi nào cô nương tới tiệc sẽ được bắt đầu ngay”

Nàng ngạc nhiên

“Có thể như vậy sao?”

Lão Đại vỗ ngực khoe khoang


“Đương nhiên rồi, nói gì chứ tiệc tùng thì huynh đệ Vạn Thú sơn trang lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị. Ta đảm bảo đặt chân tới sơn trang rồi cô nương sẽ thích cho mà xem”

Tam Tặc nói

“Có phần cho bọn ta không thế”

Nhuận Nhi nói

“Thần y tỷ tỷ rời khỏi Thủy Phong cốc đương nhiên mọi người phải ở lại làm thay công việc của tỷ tỷ rồi. Tam Tặc đại ca nghĩ đi đâu vậy”

Đại Tặc nói

“Nào có mấy khi thần y cô nương được thảnh thơi, giờ nên để cô ấy hưởng thụ một chút. Ta thấy bây giờ cô nương đi luôn cũng được, không phải lo lắng chuyện trong cốc đâu”

Nhị Tặc nói

“Đại Tặc nói phải đấy, cô nương không tin tưởng bọn ta sao”

Lão Tứ cười vui vẻ

“Xem ra những người trong cốc đối xử rất tốt với cô nương. Hay là cô nương nghe theo họ một lần cũng được”

Thần y cô nương lẩm bẩm

“Các ngươi đúng là một đám nhiều chuyện”

Thế rồi nàng chắp hai tay sau lưng bước đi vội vã tới chỗ huynh đệ Vạn Thú sơn trang ngay. Tam Tặc trông dáng vẻ đó của nàng hắn thắc mắc

“Cô nương…cứ thế mà đi luôn sao. Không mang theo chút gì hả…ý ta là nữ nhân ấy…khi họ đi đâu xa thường chuẩn bị rất nhiều thứ như gương lược, túi thơm, trang sức”

Nàng trừng mắt lên nhìn hắn

“Ngươi nói nhiều quá đấy, cẩn thận ta nhổ sạch hàm răng của ngươi đi đến lúc ấy ngươi sẽ hiểu cảm giác trông thấy thịt mà không được nếm khó chịu ra sao”

Tam Tặc lấy hai tay bịt miệng lại, lí nhí nói trong tiếng cười vang của những người xung quanh

“Ta…ta không muốn mất răng…ta không muốn mất răng”


Trông thấy hắn sợ ra mặt, khóe miệng nàng chợt mỉm cười khe khẽ. Nàng chợt nhận ra rằng thời gian là giải dược hữu hiệu cho tâm hồn tổn thương nặng nề của chính mình. Trên con đường cố gắng xóa đi những kí ức buồn sẽ có những câu chuyện vui vẻ khác xảy đến nhưng rất khó để nhận ra nếu nàng không cho phép bản thân đón nhận nó. Tam Đại Tặc cùng Nhuận Nhi đã tới Thủy Phong cốc một khoảng thời gian mà giờ nàng mới thấy bọn họ thú vị như vậy, hồn nhiên như thế, khi vui thì cười, khi buồn thì ủ rũ chẳng phải giấu đi bất kỳ cảm xúc nào.

Lão Tứ nói với nàng

“Chúng ta đi thôi”

Tại nơi sắc thuốc đám đệ tử Côn Luân cùng Lam Phượng Hoàng cũng chứng kiến hết những điều vừa mới xảy ra. Lam Phượng Hoàng hít một hơi dài

“Thần y cô nương đi rồi tự nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Mấy người kia phải sống với cô ấy hàng ngày chắc tinh thần giờ còn cứng hơn sắt thép rồi ấy chứ”

Đường Chính Thiên nói

“Tức thật…ta đoán chắc như đinh đóng cột rằng cô nương lạnh lùng đó sẽ một chưởng kết liễu con sư tử. Ai ngờ tới phút cuối lại nương tay”

Trương Thiên Lạc nói

“Vậy là đệ thắng rồi nhé. Đệ phải đánh dấu lại ngày hôm nay mới được, lần đầu tiên đệ thắng huynh trong một ván cược”

Đường Chính Thiên không phục

“Như thế mà coi là thắng sao, huynh mất công ngồi suy đoán còn đệ chỉ có mỗi công việc chọn ngược lại đáp án của huynh chẳng phải suy nghĩ gì cả. Ván này hủy đi”

Trương Thiên Lạc nói

“Sao huynh chơi xấu vậy. Lạc đại ca, huynh nói gì đi chứ…Đường đại ca thật xấu tính”

Lạc Hư nói

“Cả hai đệ cùng nhau kiểm điểm lại bản thân mình đi. Sao dám đem một cô nương ra làm trò cá cược hả”

Lam Phượng Hoàng nói

“Thôi mà Lạc Hư…bọn họ chỉ đùa cho vui huynh cần gì phải nghiêm nghị như thế”

Đường Chính Thiên thì thầm vào tai Trương Thiên Lạc


“Này…Lạc sư huynh vừa bênh vực một nữ nhân sao. Chuyện hiếm gặp đấy”

Trương Thiên Lạc nói

“Huynh nhắc đệ mới để ý…đúng là Lạc sư huynh vừa lên tiếng bênh vực cô nương đó”

Lam Phượng Hoàng vỗ mạnh vào vai hai tên đang thì thầm với nhau lớn tiếng nói

“Lạc Hư đã đi được một đoạn rồi đấy. Hai ngươi muốn ở lại đây luôn sao mà còn chưa vác xác đi”

Đường Chính Thiên thắc mắc

“Đi…đi đâu cơ”

Lam Phượng Hoàng nói

“Tới nơi ở của ta…Thông Thiên cốc – Hằng Sơn phái”

Khi những người này rời khỏi Thủy Phong cốc thì huynh đệ Vạn Thú sơn trang cùng thần y cô nương đã đi được một đoạn khá xa. Nói là đi thì không đúng lắm, ba người họ đều vận công tăng tốc đôi chân của chính mình. Chiêu thức này giang hồ gọi là Thần hành vô tung, thở xong một nhịp đã đi được vài dặm rồi. Ba bóng người lướt nhanh tới nỗi con sư tử của Lão Đại phải vất vả lắm mới theo kịp được.

Qua khỏi địa phận Ngũ Bá Cương ba nhân ảnh mới dừng lại. Lão Đại trông có vẻ là người mệt nhất, ông ta thở hổn hển

“Thần hành vô tung của cô nương đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần rồi. Những người như cô ngày đi ngàn dặm không phải chuyện khó nhưng Lão Đại ta thì già rồi, không theo nổi…hahaha”

Lão Tứ nói

“Xem ra không phải chỉ một mình đệ thấy đuối sức. Lão Tứ ta thật sự…rất…khâm phục cô nương”

Thần y cô nương nói

“Ta thấy công lực các ngươi cũng thuộc loại khá khẩm trong giang hồ, chịu khó tu luyện thêm vài chục năm sẽ có tốc độ như ta thôi”

Lão Tứ cười không ra hơi

“Chỉ sợ tới lúc đó tốc độ của cô nương còn nhanh hơn gấp nhiều lần bây giờ. Có tu luyện thêm mười năm, hai mươi năm ta cũng chẳng thể so với cô được. Nhưng sao cô nương lại dừng tại đây vậy”

Thần y cô nương lấy tay gỡ mảnh vải che mặt của mình xuống. Nàng lưỡng lự một chút trước ánh nhìn của hai huynh đệ Vạn Thú sơn trang rồi mới lên tiếng

“Không phải ta đã nói rồi sao, ta không muốn đi tới đâu người ta cũng nhận ra ta là thần y cô nương”

Lão Tứ tấm tắc khen ngợi nàng

“Người thường muốn giấu thân phận đều phải giấu mặt còn cô nương vì không muốn ai nhận ra nên gỡ bỏ khăn che mặt của mình. Từ lúc gặp cô nương, Lão Tứ ta đã được chứng kiến không biết bao điều đặc biệt từ cô rồi”


Lão Đại nói

“Có điều này ta quên chưa hỏi. Cô nương không muốn huynh đệ Vạn Thú sơn trang gọi là thần y cô nương vậy bọn ta phải xưng hô ra sao”

Nàng ngẫm một lát rồi nói

“Cứ gọi ta là…Nhược Thủy Liên”

Lão Tứ nói

“Nhược Thủy Liên…cái tên thật đẹp. Liên là hoa sen, Thủy là nước. Tính của nước là lưu loát, chứa trong bình nào nước sẽ có hình dạng của bình ấy. Tên của cô nương nói rằng cô là người mang tính cách…ôn hòa, nhã nhặn đi đâu cũng được mọi người mến yêu”

Nàng cười lớn

“Ngươi tự ngẫm xem điều đó đúng hay sai”

Lão Đại lắc đầu

“Lão Tứ thường ngày rất hiểu nghĩa ẩn trong tên người khác nhưng hôm nay lại không giải thích được tên của cô nương. Người nghĩ ra cái tên này không biết ý muốn nói lên điều gì”

Thần y cô nương nói

“Tính của nước đúng là lưu loát, trên thế gian này thử hỏi có thứ gì không cần đến nước. Nước tưới cho cây tươi tốt vô điều kiện không cần cây kia trả lại gì cho nước hay không. Nước là thế, không bao giờ oán trách những người phụ nó cho dù họ có đối xử tàn nhẫn với nó thế nào, có cố xa lánh nó ra sao, nó vẫn âm thầm ở bên trao những gì tinh khiết nhất cho người đó, giữ lại cặn bẩn cho bản thân mình”

Lão Tứ nói

“Hóa ra từ Thủy trong tên của cô lại có ý nghĩa sâu xa như vậy. Hôm nay Lão Tứ đã được mở mang đầu óc rồi”

Thần y cô nương hỏi huynh đệ Vạn Thú sơn trang

“Sơn trang của các người ở Thành Đô sao. Vậy thì hơi xa đấy”

Lão Đại nói

“Chính xác là ngoại ô Thành Đô, hầu hết đất đai ngoài đó đều là của sơn trang bọn ta. Vạn Thú sơn trang chia làm bốn khu thuộc Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi khu huấn luyện một loài thú và đều có trang chủ nắm quyền. Ta và Lão Tứ, Lão Nhị, Lão Tam đều là trang chủ nhưng trừ Lão Tứ ra bọn ta đều huấn luyện những loài thú dữ nguy hiểm. Ta nghĩ Nhược cô nương sẽ thích tới xem qua khu của Lão Tứ hơn đấy”

Nàng hơi hiếu kỳ một chút

“Không phải khu của hắn nuôi toàn khỉ đấy chứ, lúc trước ta đã trông thấy hắn cùng con hầu tử của mình quấn quít bên nhau”

Lão Tứ ngại ngùng

“Khiến cô nương chê cười rồi, tính ta từ nhỏ đã vậy chỉ thích những loài vật hiền lành chứ không như các đại ca. Nhưng khu của ta không chỉ có hầu tử thôi đâu, tới nơi ta sẽ dẫn cô đi thăm thú chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.