Đọc truyện Tàn Thứ Phẩm – Chương 72Quyển 3 –
Nhưng người này thật sự là quá hư nhược rồi, ngay cả súng laser bỏ túi nhẹ nhất cũng cầm không vững lắm.
Ánh mắt ôn hòa của Lục Tất Hành dừng trên khuôn mặt lốm đốm của hắn, cậu cố hết sức xòe hai tay, hòng tỏ ra mình vô hại.
Cho đến khi đối phương nhìn đã hơi bình tĩnh lại, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Ngài trông có vẻ cần trợ giúp, mạo muội hỏi một câu, ngài đang nhiễm virus Cầu Vồng à? Bị lây từ đâu vậy?”
Lục Tất Hành tự thấy ngữ khí câu này đã tương đối hòa hoãn, nào ngờ chẳng những không có tác dụng trấn an, ngược lại còn kích thích đối phương. Họng súng laser chĩa vào cậu vốn đã chúi xuống, vừa nghe những lời này lại hung ác ngẩng đầu lên, người cầm súng đột nhiên căng thẳng: “Làm sao cậu biết đây là virus Cầu Vồng?”
Lục Tất Hành lập tức ý thức được, mình quá vội vã truy tra nguồn gốc virus Cầu Vồng dẫn đến nói sai: “Bình tĩnh, để tôi từ từ giải thích với ngài, kỳ thực…”
Nhưng đối phương đã là chim sợ cành cong, căn bản không nghe cậu giải thích, người đó giống như ngậm miếng sắt rỉ sét trong họng, biểu cảm càng dữ tợn hơn, điên khùng cắt ngang Lục Tất Hành: “Cậu biết đây là virus Cầu Vồng, tại sao còn dám đến đây? Cậu không sợ virus Cầu Vồng, cậu làm sao không sợ virus Cầu Vồng?! Cậu nhất định là người của bọn chúng!”
Bó tay với logic này rồi.
Lục Tất Hành: “Tôi… hầy!”
“Câm miệng, câm miệng!” Đối phương vừa gầm lên vừa không nghe giải thích nã súng vào cậu.
Cự ly gần như vậy, súng laser không phải dễ tránh thoát, may mà tay người đó run bần bật, phát súng này không nhắm chuẩn, sượt qua đỉnh đầu Lục Tất Hành, để lại một vết cháy sém trên bức tường trắng toát.
Lục Tất Hành nghĩ thầm trong bụng, tên này mà là nhân viên công vụ gì, một chút trình tự cũng không nói, cơ hội chống án cũng không cho, vừa đến đã phán tử hình luôn.
Nhưng nguyên tắc “không nói đạo lý với người cầm súng” này hiệu trưởng Lục vẫn hiểu, cậu không định dùng thân thử súng laser, vội vàng lăn đi, cúi người ôm lấy cánh cửa nhà xưởng vừa bị cậu đá văng, yểm hộ mình trốn đông trốn tây.
Người cầm súng đôi mắt ứ máu như quỷ sống, hai tay cầm súng laser bắn lung tung một trận, đuổi theo Lục Tất Hành không buông tha, cửa nhà xưởng thủng lỗ chỗ nhanh chóng tan xương nát thịt; đúng lúc này, cửa sổ phía sau hắn đột nhiên bị đập tung, Lâm Tĩnh Hằng vòng sang một bên khác của nhà xưởng trực tiếp phá cửa sổ hành lang nhảy vào.
Lâm tướng quân thì không phải là người văn minh sẽ ưu đãi bệnh nhân, mảnh kính vỡ đổ ập xuống đầu, người kia vô thức bảo vệ đầu, tay còn chưa giơ lên đã bị hắn dùng đầu gối thúc vào ngực.
Người bình thường bị thúc cú này cũng có thể xuất huyết dạ dày tại trận, huống chi là một bệnh nhân. Hắn bay đi, đập cái “rầm” vào bức tường phía sau, da thối rữa như vỏ trái cây thối, vừa cọ liền rách, vết máu quẹt một đường thật dài trên bức tường trắng toát, phần khuỷu tay của tay cầm súng bị đập vỡ, súng laser không khống chế được văng xa mấy mét, bị Lục Tất Hành đạp chân lên.
Lâm Tĩnh Hằng cách áo khoác bóp cổ hắn, vứt hắn xuống đất, người cầm súng trợn trừng mắt, không ngừng ưỡn lên như cá hấp hối, cổ họng phát ra tiếng nôn khan, mắt trợn trắng vì nghẹn.
Lục Tất Hành: “Lâm!”
Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm nghiêng đầu, lúc này mới hơi buông tay, cấp tốc lục soát toàn thân người này, chương trình kiểm tra kim loại trên thiết bị đầu cuối cá nhân kêu “tít tít” inh ỏi, sau đó soát ra trên người vị này một bộ còng tay điện từ, hai khẩu súng laser và một con dao găm lực sát thương không lớn, cả người lẫn vũ khí ném hai đống.
Lục Tất Hành luống cuống tay chân vứt cánh cửa thủng chạy tới, cúi đầu nhìn thấy thảm trạng của người này, cậu rùng mình, gió tà lạnh lẽo xẹt qua răng hàm.
Trong ấn tượng của cậu, tuy rằng Lâm Tĩnh Hằng thoạt nhìn luôn không vui lắm, nhưng kỳ thực rất nhịn được trêu chọc, mình nhảy lên nhảy xuống trêu ghẹo cả ngày cũng không hề thấy hắn tức giận, hơn nữa bởi vì Lâm Tĩnh Hằng thường xuyên châm biếm, thỉnh thoảng còn cho người ta một ảo giác, dường như hắn chỉ là một kẻ ưa nói miệng “khẩu thị tâm phi”. Cho đến khi thấy tình cảnh này, Lục Tất Hành mới tin – cỗ máy giết chóc quân ủy liên minh bồi dưỡng, trong vòng nửa phút tay không đánh chết một người chẳng có một chút vấn đề, hắn động khẩu bất động thủ, có thể chỉ là xuất phát từ… một sự chững chạc kiểu khác.
Lâm Tĩnh Hằng chân đạp người nọ, lấy từ hộp y dược tùy thân một ống phun sương khử trùng, phun xung quanh trong ngoài một hồi, dùng áo khoác cởi ra cầm giấy tờ soát được trên người kẻ bị bắt: “Vu William… cảnh đốc tổng thự cảnh vệ Thiên Hà Số 8? Chức quan không nhỏ nhỉ, ta thấy giấy tờ này của ngươi cũng giống mua lắm.”
Ngài cảnh đốc thảm hại nôn ra nước chua, không còn gì để nôn nữa.
“Tổng thự cảnh vệ Thiên Hà Số 8 ở trên sao thủ đô Cayley, hình như không phải chức cần thường xuyên đi công tác vũ trụ, tại sao ngài ở đây?” Lục Tất Hành hỏi, “Khi thân vương Cayley xâm phạm Thiên Hà Số 8, ngài đang chấp hành nhiệm vụ hộ tống đặc biệt phải không?”
“Nhiệm vụ hộ tống của tổng thự cảnh vệ không nhiều, đối tượng thường là khách ngoài và quan chức cấp cao, nơi quỷ tha ma bắt Thiên Hà Số 8 này bình thường không có khách… Vậy là trưởng quan hành chính vừa vặn rời khỏi sao Cayley đi tuần tra?” Lâm Tĩnh Hằng ý tứ sâu xa dừng lại, “Ồ, trùng hợp thật đấy.”
Hắn một câu ám chỉ cấp cao của chính phủ Thiên Hà Số 8 có hiềm nghi cấu kết giặc ngoài, Vu cảnh đốc tuy rằng bị đánh bẹp dúm “ngũ thể đầu địa”, vẫn gắng sức ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn hắn.
Lục Tất Hành vội hỏi: “Thế trưởng quan hành chính đang ở đâu?”
Vu cảnh đốc kiên cường cứng cổ, không hé răng một tiếng.
“Vị này là Lâm thượng tướng đến từ liên minh,” Lục Tất Hành kiên nhẫn phí lời với ông ta, “Bọn tôi đã chiếm được sao Khải Minh, đang xử lý tàn dư hải tặc ở Thiên Hà Số 8, Vu cảnh đốc, ban nãy tôi muốn giải thích mà ngài không nghe, tôi biết virus Cầu Vồng, hơn nữa dám tới gần ngài, là bởi vì hồi nhỏ tôi từng bị nhiễm một lần nên có kháng thể, bọn tôi thật sự không phải là hải tặc vũ trụ.”
Vu cảnh đốc – bởi vì bị đánh nhừ tử, rốt cuộc có thể bình tĩnh nghe người ta nói cho hết.
Virus Cầu Vồng giai đoạn sau sẽ dẫn đến sốt cao và nóng nảy, ông ta toàn thân như lửa đốt, khó khăn xuyên qua tầm nhìn mơ hồ đánh giá Lục Tất Hành.
Tâm sinh tướng, Lục Tất Hành suốt ngày cười tít mắt, dần dà, tự nhiên có một loại khí chất hết sức hiền hòa. Nghe nói người cổ đại do già yếu quá nhanh mà có thể đoán tuổi tác từ dấu vết năm tháng, thời nay đương nhiên không được, người hơn hai trăm tuổi trở xuống nhìn đều không khác là mấy. Thiên Hà Số 8 trở về liên minh là chuyện một trăm bốn mươi năm trước, nếu nói cậu sinh ra trước năm 136, như vậy cách nói “hồi nhỏ từng nhiễm virus Cầu Vồng” cũng coi như thuyết phục.
Vu William nửa tin nửa ngờ.
Lục Tất Hành chỉ mình: “Chẳng lẽ nhìn tôi rất giống đám sát nhân nổ tinh cầu kia?”
Đôi vai như tảng đá của Vu William hơi thả lỏng.
“Xin lỗi đã sử dụng bạo lực với ngài, xin hãy tin rằng chúng tôi chỉ xuất phát từ tự vệ.” Lục Tất Hành nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, Lâm Tĩnh Hằng nghe câu “từng nhiễm virus Cầu Vồng” kia đang chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt nặng nề hãi người.
Lục Tất Hành: “Tướng quân, nhấc cái chân tôn quý lên.”
Lâm Tĩnh Hằng lúc này mới nhấc cái chân đạp người, đút tay vào túi đứng sang một bên.
Lục Tất Hành tiếp tục hỏi, “Ngài có đồng nghiệp không, bao nhiêu người, rốt cuộc các vị làm sao bị nhiễm virus Cầu Vồng? Cảnh đốc, ngài biết hiện giờ là thời kỳ đặc thù, lỡ như virus khuếch tán, sẽ tạo thành hậu quả gì, sẽ chết bao nhiêu người?”
Vu William chật vật bò dậy, môi hơi mấp máy nhẹ: “Bọn tôi sau khi trốn ra liền chọn chỗ này, nhà xưởng cũ này ô nhiễm nghiêm trọng, xung quanh không có người đến, bọn họ đều ở trong tầng hầm đóng kín.”
Lâm Tĩnh Hằng nói lạnh tanh: “Xem ra ngài biết virus Cầu Vồng là bệnh truyền nhiễm mạnh, vậy các vị phái người đến khu thương mại của Ngân Hà Thành, là cố ý trả thù xã hội à?”
“Hắn đã tiêm thuốc ‘chặn’, trong thời hạn có hiệu lực bốn mươi tám tiếng có thể phòng ngừa virus lây lan cho những người khác… Chúng tôi chỉ có một mũi này, Tổng trưởng sắp không cầm cự được rồi, bèn phái hắn ra ngoài xin viện trợ.” Vu William thều thào nói nhỏ, “Chúng tôi không dám đến bệnh viện và trạm phòng dịch, hệ thống y tế còn có thể hoạt động bình thường không nhiều, hơn nữa… chúng tôi không biết hải tặc trên sao Khải Minh đã đi rồi, sợ bị lộ hành tung… bấy giờ mới muốn đến chợ đen thử vận may…”
Ai biết đã cùng đường đến mức này mà tình hình lại còn có thể gay go hơn.
Những nhân viên chính phủ này không biết chợ đen lắm trò, đương nhiên bị lừa, lừa cái khác cũng không có gì, nhưng thuốc chặn sắp hết tác dụng, đi về một chuyến, chờ đến khi bọn họ ý thức được mắc mưu, bốn mươi tám tiếng đã sắp qua, chẳng khác nào đoạn tuyệt hi vọng duy nhất cầu trợ bên ngoài.
Lâm Tĩnh Hằng: “Đi.”
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn rung nhẹ, Bạch Ngân Cửu đã chạy đến.
Lâm Tĩnh Hằng hơi nghiêng người, trầm giọng phân phó: “Ai gần đây không tiêm kháng thể tổng hợp đều lui lại, phong tỏa khẩn cấp khu vực này, phái người đưa mấy khoang y tế đến tầng hầm nhà xưởng, mặt khác ta còn cần một ít kháng thể khẩn cấp của virus Cầu Vồng, tốc độ.”
Bình thường chỉ có quân nhân tiền tuyến mới cần định kỳ tiêm kháng thể tổng hợp. Vu cảnh đốc nghe xong, nghi hoặc đánh giá hắn, ngữ khí hơi hùng hổ hỏi: “Liên minh thắt chặt phòng tuyến, làm sao lại có võ trang ở Thiên Hà Số 8, anh rốt cuộc là bộ đội chi nào?”
Cho dù là Tổng trưởng Thiên Hà Số 8, nói như vậy cũng rất vô lễ.
Mà Lâm Tĩnh Hằng người này, ưa mềm không ưa cứng, bản lĩnh khác không dám nói, nếu kể tới “ngạo mạn”, có thể nói là xuất chúng nhất liên minh, hắn nghĩ thầm: “Ngươi là cái thá gì?”
Thế là hắn chẳng thèm nâng mí mắt lên: “Không nên hỏi thì bớt hỏi, đừng có lắm lời!”
Virus Cầu Vồng đến giai đoạn sau, do não bộ bị nhiễm, có một số người sẽ hôn mê bất tỉnh, một số người thì đổi hẳn tính, cảm xúc nóng nảy, Vu cảnh đốc rõ ràng thuộc về loại nóng nảy, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Hằng, giọng đột nhiên cao vút lên: “Anh lợi hại cái gì? Khi sao Cayley bị oanh tạc các anh ở đâu? Khi ba tinh cầu bị đồ sát, hải tặc hoành hành các anh lại ở đâu?”
Lục Tất Hành nghe mà thót tim, sắp quỳ xuống trước bệnh nhân bị chó dại tính gián đoạn này.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng quả nhiên lạnh đi.
“Chúng tôi… Chúng tôi đói, mấy tháng không phát nổi tiền lương,” Vu cảnh đốc chùi mặt, chùi đi một miếng da mặt mình, máu thịt lẫn lộn, mà ông ta giống như không cảm thấy đau, mặc cho máu chảy tới miệng, “Tổng trưởng tự mình chạy đến Votaw hết chuyến này tới chuyến khác để báo cáo quân ủy, kinh phí chính phủ thậm chí không chi trả nổi tiền đi đường… Mỗi lần quốc hội liên minh triệu tập tám đại thiên hà, ngài đều phải thấp kém chắp vá lung tung, chật vật chạy tới trước hội nghị… Chúng tôi chỉ muốn xin quân ủy nâng cấp hệ thống chống đạn đạo của Thiên Hà Số 8, bởi vì chúng tôi ở tuyến đầu đối mặt với hải tặc vực ngoại, thiên hà khác đòi quyền tự trị quân sự, chúng tôi không dám dính vào, chúng tôi cũng không dám cuốn vào tranh đấu của người thượng đẳng các vị, chỉ muốn tự bảo vệ mình, chỉ muốn tự bảo vệ mình, có ai để ý không? Tướng quân, ở trong mắt anh, chúng tôi không phải là người à!”
“Tướng quân,” Lục Tất Hành vội vàng ngăn giữa hai người trước khi Lâm Tĩnh Hằng mở miệng, toan tính dời đi sự chú ý của Lâm Tĩnh Hằng, nhanh chóng nói, “Virus Cầu Vồng là virus thuần nhân tạo, năm đó sau cuộc ‘đại tiêu độc’ đã mai danh ẩn tích, theo lý thuyết vô duyên vô cớ không thể khơi lại đống tro tàn, việc này nghĩ kỹ lại quá đáng sợ – Vu cảnh đốc, ngài còn không mau mau dẫn đường, kéo dài một giây bạn bè ngài có lẽ đều sẽ nguy hiểm, nếu biến chứng nghiêm trọng, dù có kháng thể cũng không kịp! Ngài muốn hại chết Tổng trưởng à?”
Vu cảnh đốc định thần lại, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, đỡ cánh tay bị đập nát, không nói một lời đi về phía trước.
Turan đại khái dẫn đến một đội xe cơ giáp, cấp tốc chấp hành nhiệm vụ phong tỏa cách ly.
Súng phun khử trùng khổng lồ ở xung quanh vùng phong tỏa phun sương trắng lên trời, kế đó lại dùng kỹ thuật đặc biệt cấp tốc kết hợp với lượng lớn hơi nước, theo sát hình thành một tầng mây mưa cục bộ, đèn xe cơ giáp đan nhau bên ngoài hợp thành một tấm màn ánh sáng, lũ quạ đen thành đàn bị quấy rầy, gào thét khàn khàn, tung cánh bay lên bầu trời đêm, nhà xưởng cũ hoang vắng ồn ào náo động hiếm thấy.
Tiếng giày lính rắn chắc giẫm xuống đất từ xa đến gần, tiếng bước chân đồng đều như một người phát ra, một đội binh lính đang mang khoang y tế chạy đến bên này.
Lâm Tĩnh Hằng bỗng nhiên nhếch khóe miệng cay nghiệt, khoát tay nói với Lục Tất Hành: “Đừng tránh né mâu thuẫn, tật xấu giảng hòa vô nguyên tắc mọi lúc mọi nơi của cậu phải sửa đi. Vu William phải chứ, ta nói ông nghe cho kỹ đây.”
“Thứ nhất, ban nãy cậu ta giới thiệu chưa chính xác, chính xác mà nói, ta phải là ‘tiền nhiệm’ tướng quân liên minh, năm năm trước ta đã rời khỏi liên minh, phiên hiệu đội ngũ cũng bãi bỏ theo, dựa theo luật an toàn quân sự của liên minh, tính hợp pháp của chi võ trang bọn ta chẳng hơn Vệ đội thân vương Cayley là bao nhiêu, ông bớt lôi mấy chuyện chó má đó của liên minh ra chất vấn ta đi, chẳng được gì đâu.”
“Thứ hai, nếu ta nhớ không lầm, bản báo cáo nát này các ông gửi đi gửi lại cũng mấy chục năm rồi, Tổng trưởng đã thay đổi tám trăm sáu mươi kẻ như đèn kéo quân, liên minh vẫn phớt lờ các ông, mà các ông còn không từ bỏ cầu xin liên minh, có nực cười không? Chính phủ bị hạn chế quyền hạn, nói chuyện không hữu dụng bằng xã hội đen, thuế phí thu không được, cả Thiên Hà Số 8 lộn xộn thế này, trách ai? Các ông trách liên minh không quản, tại sao không tự trị, tại sao không độc lập, tại sao không tìm lối thoát khác? Toàn liên minh, khắp nơi quản chế không trung, chẳng chỗ nào kiếm được cơ giáp dễ dàng như Thiên Hà Số 8, ông có bản lĩnh, có thể xây dựng võ trang của riêng mình, muốn cái gì, tại sao không tự mình đi lấy, mà phải vẫy đuôi cầu xin người khinh thường các ông?”
Người này bình thường kiệm lời như vàng, khi chọc vào nỗi đau của người ta, mồm mép như lắp máy tăng tốc, Vu cảnh đốc run lên bần bật, không biết là tức giận hay xấu hổ.
“Vậy thì đừng trách người khác càng coi thường các ông,” Lâm Tĩnh Hằng quay đầu lại, vẫy tay gọi đội y tế đuổi theo, “Ông nói đúng, trong mắt liên minh, người của Thiên Hà Số 8 không tính là người, bằng không ông cho là thế nào? Ta thấy ông cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đã thấy tổng điều tra dân số đến Thiên Hà Số 8 bao giờ chưa?”
Nụ cười trên mặt Lục Tất Hành hiếm khi biến mất, cậu cường thế cắt ngang hắn: “Lâm!”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn thật sâu vào mắt cậu một cái, ngậm miệng. Trong một tích tắc, hắn phát hiện mình là cố ý nói những lời này trước mặt Lục Tất Hành, cố ý phơi bày mặt khốn nạn nhất, rác rưởi nhất, không ra gì nhất, như sợ Lục Tất Hành hiểu lầm hắn có ưu điểm gì, mà nói những lời này, trong lòng hắn lại trỗi lên sự khoan khoái nào đó không hình dung ra, bệnh hoạn và bí ẩn.
Turan đích thân dẫn người tiến vào, Bạch Ngân Cửu mặc quần áo cách ly chỉnh tề đứng trước mặt hắn: “Tướng quân!”
Lâm Tĩnh Hằng nhận quần áo cách ly họ đưa tới, ném cho Lục Tất Hành một bộ, ánh mắt quét về phía cầu thang thông đến tầng hầm, gật đầu rất nhẹ, Turan phất tay, Bạch Ngân Cửu xếp thành tung đội, khiêng khoang y tế ngay ngắn thứ tự chạy xuống tầng hầm.
Đúng lúc này, Vu William đột nhiên nói: “Bởi vì chúng tôi tin tưởng liên minh!”
Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo một tiếng, nhanh chóng thành thạo mặc quần áo cách ly, kéo mặt nạ bảo hộ xuống che mặt.
“Thời điểm năm… năm 136, tướng quân Lục Tín của liên minh giành lại Thiên Hà Số 8, đánh đuổi hải tặc vũ trụ đến vực ngoại, dạy chúng tôi học tuyên ngôn tự do của liên minh, vô số người tự nguyện đi theo ngài, vật tư, vũ khí, tuyến đường bí mật, tính mạng bản thân và gia đình… Tự nguyện dốc hết tất cả cho quân liên minh, bởi vì chúng tôi hướng đến ngài, hướng đến liên minh, sự tự do, bình đẳng, và phồn vinh ngài miêu tả… ngài nói ‘Chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi không có tăm tối’…” (Trích: 1984)
Sống lưng Lâm Tĩnh Hằng cứng đờ.
“Ngài đâu?” Vu William thì thào hỏi, “Nơi không có tăm tối ở đâu?”
Nói xong, ông ta giống như bị những lời này khoét rỗng, sống lưng hơi còng xuống, vịn tường chậm chạp lê bước chân đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm thật sự giống như một ngôi mộ cổ mới bị đào.
Cửa lớn đóng kín mở ra, ngay cả quần áo cách ly cũng không ngăn được thứ mùi ấy, bảy tám cơ thể không nhìn ra nam nữ già trẻ, tất cả đều là bộ dạng khủng bố đã chôn hơn ba ngày, Lâm Tĩnh Hằng cuối cùng đã biết tại sao họ phái bộ xương khô kia đi – tình hình của bộ xương khô ấy đã tính là tốt rồi.
Dù là Turan to gan lớn mật cũng không khỏi run cả gan: “Đây… đây còn sống chứ?”
Cô nàng vừa dứt lời, một “xác thối” trong góc lại vật lộn ngồi dậy y như xác chết vùng dậy.
Turan giật nảy mình: “Mẹ ơi!”
Vu William lại thất tha thất thểu lao tới: “Tổng trưởng!”
Trong tầng hầm tổng cộng tám người, sáu còn sống, mấy khoang y tế cấp tốc hành động, theo hồng ngoại và sóng điện não mỏng manh, lần lượt tiêm kháng thể, xử lý xác chết.
Lục Tất Hành không cẩn thận đạp phải thứ gì đó, nhặt lên nhìn, phát hiện là cái cặp da, loang lổ vết máu kẹp tấm bảng trước ngực của Tổng trưởng hành chính Thiên Hà Số 8 khi tham gia hội nghị liên minh. Người trung niên trên ảnh mặt mũi hiền lành, mỉm cười, trong mắt ánh lên sự kiên định. Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn bộ xương khô bị đưa vào khoang y tế, thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên mấy khoang y tế dần dần sáng lên đèn đỏ.
Turan: “Ôi, tình huống gì thế?”
“Kháng thể mất hiệu lực,” Khoang y tế phát ra âm thanh máy móc, “Virus gây bệnh là biến chủng của virus Cầu Vồng, kháng thể vốn có không thể có tác dụng -“
Một cơn ớn lạnh ùa lên sống lưng Lâm Tĩnh Hằng, như cây kim đâm từ cột sống lên tới bộ não.