Tàn Thứ Phẩm

Chương:9Quyển 3 -


Đọc truyện Tàn Thứ Phẩm – Chương 69Quyển 3 –

Cửa phòng làm việc tạm thời của Lâm Tĩnh Hằng nửa mở, Turan đến đưa danh sách bộ đội bảo trì cơ giáp cho Lục Tất Hành, tiện thể báo cáo lão đại nhà mình, vừa vặn tìm tới nơi này.

Đứng ngoài cửa chỉnh lại trang phục, đội trưởng Đệ Cửu Vệ còn chưa kịp hô báo cáo, đã nghe thấy một câu như thế, Turan vội vàng ngoạm lại chữ “báo cáo” mình suýt nữa buột ra, ngậm chặt miệng, đôi mắt hiếu sự trợn trắng lên, thở cũng không dám thở mạnh.

Nền văn minh Thiên Hà Số 8 là “bài ca của dân buôn lậu và dân lang thang”, thành phố của Thiên Hà Số 8 là trung tâm trưng bày thiểu năng nhân tạo bị hỏng, người phụ trách hành chính của Thiên Hà Số 8 là xã hội đen của các đại hành tinh, nhân dân Thiên Hà Số 8 đều tê lặng giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng… Tóm lại, Lâm Tĩnh Hằng nghe xong đề nghị của Lục Tất Hành, cho rằng đại não khoa học gia thanh niên Lục tiên sinh làm việc cường độ cao một buổi trưa sợ là nóng quá rồi.

Lâm Tĩnh Hằng nhịn xuống những lời thô lỗ, hỏi cậu: “Cậu muốn ăn cái gì trong căn cứ không có, nhất định phải chạy ra bên ngoài, đất à?”

“Hơn nửa năm không lên hành tinh tự nhiên,” Lục Tất Hành mềm giọng, một chân đứng một chân co, cách cái bàn, chân co không chịu đứng im một chỗ, mà qua lại vẽ vòng tròn, cậu cười tít mắt, giống như cả đời cũng không biết giận, “Tướng quân, em bằng này tuổi, ngay cả Thiên Hà Số 8 cũng không hay đi dạo, phí thời gian lâu như thế ở sao Cayley, chẳng dễ gì ra ngoài một chuyến, còn vì nhặt anh ở sao Bắc Kinh mà lần lữa nhiều năm…”

Cậu vừa bới lại nợ cũ, tình hình xấu hổ hai người cách khoang sinh thái sớm chiều sống chung mồn một trước mắt, việc này vốn chỉ là xấu hổ bình thường, bị Lục Tất Hành nửa thật nửa giả đưa cành đào, tức khắc biến thành hết sức xấu hổ.

Da đầu Lâm Tĩnh Hằng căng lên: “Được được được, đi đi đi, đừng ở đây ăn vạ nữa, mau biến đi, nhớ về trước nửa đêm.”

Nói xong, để mắt không thấy lòng khỏi phiền, cái kẻ không có một chút tinh thần giải trí này cúi đầu, mở một bản báo cáo không biết ai nộp, mông cũng không định dịch đi.

Lục Tất Hành chậm rãi đứng thẳng lên, ánh mắt liếc ngang liếc dọc giây lát, cảm thấy cái cớ vừa rồi của mình hơi sai lầm, Lâm Tĩnh Hằng bây giờ cố ý không hiểu ám chỉ của lời mời.

Nền văn minh vĩ đại, phát triển thứ phản nhân tính như cao dinh dưỡng thì đã đành, tại sao còn phải phát triển ra trí tuệ nhân tạo có thể cung cấp một ngày ba bữa cơm chứ?

Lục Tất Hành tạm thời không có đối sách gì hay, cũng không xác định Lâm Tĩnh Hằng có phải thật sự không muốn đi hay không, đành phải nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái thật sâu, nghĩ thầm: “Thật khó theo đuổi, thôi, còn nhiều thời gian mà.”

Cậu thoải mái nghĩ như vậy, quay người về hướng cửa, vừa vặn đối mặt với Turan, hai ánh mắt chạm nhau, Turan ngoài cửa mở miệng la lên: “Báo cáo!”

Lâm Tĩnh Hằng: “Nghỉ, có chuyện gì?”

Turan sắc mặt nghiêm trọng đi vào, nói cứ như thật: “Tướng quân, khi nãy bên ngoài căn cứ quét toàn cảnh mở rộng đến hai trăm kilomet, phát hiện có một nhóm nhỏ thân phận bất minh đang nhìn trộm, dựa theo phản ứng năng lượng, hoài nghi đối phương có võ trang nhất định!”

Lâm Tĩnh Hằng và Lục Tất Hành đồng thời sửng sốt.

Lục Tất Hành sống ở Thiên Hà Số 8 từ bé đến lớn, biết những con người của Thiên Hà Số 8 này, phàm là có một chút đường sống, họ quyết sẽ không mạo hiểm phản kháng, cậu rất đỗi kinh ngạc mà nghĩ thầm: “Người của sao Khải Minh ương ngạnh như thế?”

Lúc này, Turan ở góc Lâm Tĩnh Hằng không nhìn thấy nháy mắt với cậu.


Lục Tất Hành: “…”

Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, lòng hiếu sự hại chết vệ đội trưởng, cô nàng Turan này sợ là chê mạng dài quá rồi.

“Cậu đứng lại đó đã,” Lâm Tĩnh Hằng gọi Lục Tất Hành lại, sau đó hỏi Turan, “Ngoài căn cứ bao xa? Võ trang cấp nào?”

Lục Tất Hành đưa lưng lại Lâm Tĩnh Hằng, ra sức nháy mắt với Turan – ý bảo cô nàng nói dối đừng nhảm quá, Lâm Tĩnh Hằng không muốn đi nhưng bản thân cậu còn muốn ra ngoài hóng gió.

Turan tố chất tâm lý tuyệt vời, biểu hiện trọn vẹn thiên phú lừa bịp, ý thức được mình nói tình hình quá nghiêm trọng, lập tức mặt không đổi sắc chữa lại: “Vị trí liên tục di chuyển, cấp mặt đất giảm, không chuyên nghiệp lắm, tôi hoài nghi là người của Hiệp hội chống Utopia đã làm chuyện gì thương thiên hại lý ở đây, khiến người dân tự phát tổ chức võ trang tự vệ.”

Võ trang có rất nhiều cấp – ví dụ như cơ giáp hoặc hệ thống chống đạn đạo mặt đất nọ kia, đương nhiên là “cấp vũ trụ”. Mà võ trang phi vũ trụ, thì là “cấp mặt đất”.

Thông thường “cấp mặt đất tiêu chuẩn” là trình độ võ trang lục quân mặt đất, bình thường sẽ có xe cơ giáp, mạnh hơn tiêu chuẩn này, ví dụ như không kích, tàu sân bay, đạn đạo tuần tra mặt đất vân vân, thì gọi là “mặt đất tăng”. Loại suy từ đây, yếu hơn tiêu chuẩn “cấp mặt đất”, có sức sát thương nhất định lại không quá lợi hại, thì gọi là “mặt đất giảm”.

Mặt đất giảm – tương đương với có một đám lưu manh bản địa xách ống thép và gạch quanh quẩn ở bên ngoài, không đến mức đề phòng bọn họ, nhưng trong cống ngầm chưa hẳn không có khả năng lật thuyền.

“Mặt đất giảm không sao.” Lục Tất Hành không muốn lừa Lâm Tĩnh Hằng như vậy lắm, tận dụng triệt để xen miệng phá bĩnh, co chân đi ngay, “Đừng xem nhẹ nhân viên kỹ thuật, thời đại khoa học kỹ thuật, chỉ cần sóng điện từ còn lưu động, trên thế giới sẽ không có hệ thống nào bọn em không hack nổi, thật sự không ổn thì em còn có thể xuyên qua trường không gian – em đi đây.”

Turan và Lâm Tĩnh Hằng đồng thời gọi cậu lại: “Chờ đã!”

Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày, Lục Tất Hành không phải lính của hắn, nói là kỹ sư tùy quân, thật ra chỉ là hỗ trợ thôi. Hơn nữa cậu lớn như thế, xét một cách công bằng, bất luận là điều khiển cơ giáp hay trình độ lừa bịp đều rất ổn, là một cao thủ dân gian, chỉ cần cậu muốn, trong buổi loạn lạc tổ chức một lực lượng võ trang địa phương là hoàn toàn không thành vấn đề, cậu không phải trẻ vị thành niên yếu đuối, về tình về lý Lâm Tĩnh Hằng đều không tiện quản quá rộng.

Lục Tất Hành nói: “Yên tâm, nếu thật sự có võ trang tự vệ của người dân thì càng tốt, em xuống tâm sự với họ, vừa khéo diễn biến hòa bình kéo họ đến, mở rộng đội ngũ cho anh.”

Lâm Tĩnh Hằng chỉ sợ mấy vụ “tâm sự” này của cậu. Lục Tất Hành chẳng biết là ăn gì lớn lên, có lòng dạ “bình thiên hạ” – lòng rộng vô cùng, cậu giống như luôn cảm thấy phàm là sinh vật carbon tất có chỗ đáng tiếp thu, với ai cũng muốn hòa bình hữu hảo, đặc biệt là khi cậu một mình không cần chú ý lợi ích phương khác, Lâm Tĩnh Hằng hoài nghi, người khác không ra tay trước đánh cậu gần chết, cậu chưa chắc sẽ đánh trả.

“Đi tìm…” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, Độc Nhãn Ưng chắc chắn không tin được, thế là hắn ngẩng đầu hỏi Turan, “Bạch Ngân Cửu có rỗi không?”

“Không,” Turan lo cho dân cho nước nói, “Căn cứ quá lớn, Bạch Ngân Cửu chỉ lèo tèo vài mống, đội công trình lại phải điều cho thầy Lục mượn tạm, đang làm công tác chuẩn bị. Các anh em tương đối thiếu người, không trực cũng có, nhưng đều là vừa thay ca, nghỉ ngơi chưa được mấy tiếng lại phải…”

Lục Tất Hành vội nói: “Đừng đừng đừng, tôi chỉ đi ăn khuya, nào phải cải trang vi hành, hai người như vậy tôi sẽ bị tiêu hóa không tốt.”

Turan đúng lúc “choàng tỉnh ngộ”: “Sao, thầy Lục muốn ra ngoài à? Hay là… Tôi lúc nữa cũng không có việc gì, tôi đi cùng thầy nhé?”


Nói xong cô nàng còn nháy mắt với cậu.

Turan hồi đó ở cứ điểm Bạch Ngân là nữ lưu manh có tiếng, khi nghỉ thường xuyên ra ngoài lừa tài lừa sắc, trong đơn thư tố cáo của cứ điểm Bạch Ngân, vệ đội trưởng Turan trên số lượng đã chiếm ngôi đầu, chuyện thất đức có chặt hết tre cũng chẳng ghi đủ, thậm chí kinh động cấp cao quân ủy, khiến Lâm Tĩnh Hằng không thể không cấm túc cô nàng hơn nửa năm.

Đối với cô nàng, gặp trai đẹp không chấm mút chút là mình bị thiệt, có cơ hội phải sờ mó vài cái, Lâm Tĩnh Hằng cứ cảm thấy trên khuôn mặt nghiêm trang của Turan đang chảy hai dòng nước dãi.

“Bạch Ngân Cửu cũng không nhín ra được, mà vệ đội trưởng ngươi nhàn rỗi?” Lâm Tĩnh Hằng lạnh lùng lườm cô nàng một cái, “Cút ra, ngày mai nộp bản kiểm điểm trước giờ rèn luyện buổi sáng.”

Turan vội vàng thôi cợt nhả, không dám ý kiến ý cò: “Vâng!”

Lâm Tĩnh Hằng cau mày ngồi không một lát, đoạn đứng dậy nói với Lục Tất Hành: “Cậu chờ tôi một lúc.”

Nói xong, hắn sầm sì mặt, không biểu cảm vào phòng trong thay quần áo.

Lục Tất Hành: “…”

Người vừa đi, Turan lặng lẽ buông tay dùng khẩu hình nói với Lục Tất Hành: “Kiểm điểm thầy viết thay tôi.”

Lục Tất Hành đành phải bất đắc dĩ cười với cô nàng.

Turan thoạt nhìn còn có chút không hài lòng, nghĩ nghĩ lại vẫy tay. Lục Tất Hành đưa lỗ tai qua, liền nghe đội trưởng Đệ Cửu Vệ hiểm ác nói: “Cái ông… ông ba hai mắt không đối xứng của thầy, sao thần long kiến thủ bất kiến vĩ thế? Hôm nào thầy dẫn tôi đi chào hỏi nhé.”

Dù là thầy Lục kiến thức rộng rãi cũng suýt bị cô nàng dọa ngã ngửa, cậu lảo đảo vịn bàn: “Chị hai, việc này không được đâu, ba tôi là hàng không bán, đặc biệt không thể ủng hộ ép mua ép bán!”

Turan bị cậu ghẹo cười tít cả mắt, như một con xén tóc lén la lén lút.

Lúc này, cửa phòng trong vang một tiếng – Lâm tướng quân như sấm rền gió cuốn, thay quần áo còn nhanh hơn người ta cởi tất, Turan nghe tiếng giật mình, nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu với Lục Tất Hành: “Lát tôi gửi mẫu kiểm điểm đến thiết bị đầu cuối cá nhân của thầy.”

Sau đó bỏ trốn mất dạng trước khi Lâm Tĩnh Hằng rầy rà.

Lâm Tĩnh Hằng đã thay quần áo thường lấy một điếu thuốc, vừa đi vừa cúi đầu đốt, bước chân vội vàng, không nhìn Lục Tất Hành, như ông trùm chuẩn bị tuần tra địa bàn, phun một làn khói ra từ thất khiếu, đoạn vẫy tay gọi cậu: “Đi.”


Dưới chân Lục Tất Hành suýt nữa sinh ra một đôi phong hỏa luân, cậu phải dốc hết sức lực toàn thân mới giữ được sự chững chạc: “Chúng ta đi thế nào?”

Lâm Tĩnh Hằng nói: “Hiệp hội chống Utopia để lại đây một mớ xe cơ giáp mặt đất ngụy trang thành xe thường, đại khái cũng là bình thường cho bọn họ dùng làm mật thám, chúng ta lái một chiếc đi, tôi cần xác nhận địa hình vùng gần căn cứ, danh tính và quy mô võ trang bất minh, cậu ghi chép chỉnh lý.”

Lục… thư ký mới nhậm chức vô cùng bất đắc dĩ, cậu cảm thấy trên người Lâm có một sợi gân luôn tách ra, khó dễ với thế giới, với chính bản thân mình cũng khó dễ, giống như đơn thuần ra ngoài thả lỏng một lúc, ăn một bữa cơm nhạt, là phạm vào thiên điều gì, nhất định phải tìm cái cớ đường hoàng, tiện thể dốc lòng dốc sức mệt nhọc một lúc, mới không uổng chuyến này.

Lục Tất Hành lẩm bẩm một câu: “Đúng thật là cải trang vi hành à, bệ hạ?”

Xe cơ giáp là vua lục chiến của các loại quyền khống chế dưới bầu trời, có thể trang bị vũ khí tính sát thương quy mô lớn, nếu nguồn năng lượng dồi dào, thao tác hợp lý, thậm chí có thể trực tiếp bắn rơi máy bay chiến đấu, xác ngoài có lồng phòng hộ cực kỳ giống cơ giáp vũ trụ, bởi vì cấu tạo không phức tạp như cơ giáp vũ trụ, nên không cần thao tác mạng tinh thần.

Xe cơ giáp của Hiệp hội chống Utopia nhìn bề ngoài không có gì khác biệt với xe dân dụng bình thường, chỉ là vô cùng cũ nát, lại còn có vô-lăng, không khéo là kết quả để lại từ thời đại Địa Cầu!

Lục Tất Hành không dám ngồi mạnh, bởi vì cảm thấy cửa xe đều rung rinh sắp rơi, song sau khi Lâm Tĩnh Hằng thông qua quyền hạn, giơ tay quẹt thiết bị nhận dạng vân tay, cả xe đều khác hẳn, nội hạch xe cơ giáp lộ hết ra, mức độ đầy đủ và tinh xảo khiến người ta thán phục, so với xuất phẩm của quân ủy liên minh cũng không thua kém nhiều… Thì ra xe cùi chỉ là ngụy trang.

Lâm Tĩnh Hằng liếc thấy Lục Tất Hành cài dây an toàn rồi liền ra chỉ lệnh, xe cơ giáp như hỏa tiễn bay sát mặt đất, xoắn nát không khí mà phóng đi.

Ngoài căn cứ là đồng không mênh mang. Chu kỳ quay của sao Khải Minh không phải hai mươi bốn giờ tiêu chuẩn như Votaw, sống ở căn cứ nhân tạo lâu, cảm thấy một ngày một đêm nơi đây đặc biệt dài, lúc này hoàng hôn buông xuống, cỏ khô không biết tên xen lẫn cây ngô lênh khênh, đã cao hơn một người, chặn kín đường, nếu không phải xe cơ giáp sợ rằng rất khó đi qua. Tại Thiên Hà Số 1 là không có nơi hoang vắng dã man kiểu này, mỗi một tấc đất đều quy hoạch tỉ mỉ, cho dù tạm thời chưa khai phá, cũng sẽ để robot làm vườn xử lý tốt cảnh quan thực vật.

Lâm Tĩnh Hằng nói tra xét địa hình, không hề nhập nhằng, bán kính quét của xe cơ giáp trước sau luôn trên một cây số, xe cơ giáp tự động ghi lại tất cả phản ứng năng lượng, phía trước xe bắn ra sóng hạt vô hình, thực vật chặn đường cách mấy mét đã mềm oặt rạp xuống. Ánh sáng nhẹ của máy móc chiếu lên mặt Lâm Tĩnh Hằng, hắn có góc mặt nghiêng như điêu khắc, không nói một lời ngồi ở đó, đôi vai và lưng ngay ngắn căng áo sơ mi vải bông cũ mềm, Lục Tất Hành ghi chép qua loa phản ứng năng lượng xung quanh, lúc này không nhịn được giơ tay làm khung ảnh, khoanh Lâm Tĩnh Hằng vào trong, nhìn qua kẽ tay, cậu cảm thấy mình đã cắt ra một tấm poster phim.

“Tướng quân,” Lục Tất Hành nói, “Khi còn học ở học viện Ulan… anh có lén dẫn bạn gái… hoặc là bạn trai trốn ra ngoài đi chơi không?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc, đương khi Lục Tất Hành cho rằng hắn lại muốn giả câm vờ điếc, Lâm Tĩnh Hằng nói: “Học viện Ulan là trường quân đội, quản lý nghiêm hơn cái căn cứ như sắt vụn đồng nát này, không ra được, bắt được sẽ cấm túc.”

Mà hắn chạy khỏi trường chỉ có một lần, trở về bị nhốt ba ngày trong “quan tài”.

Chạng vạng ở sao Khải Minh trời yên biển lặng đến xúc động, ngay cả một con ếch chặn đường cũng không có, xe cơ giáp tốc độ cao nhất gần bằng vận tốc âm thanh, chạy hết hơn ba trăm cây số cũng chẳng qua mười lăm phút.

Rất nhanh, đường bắt đầu rộng rãi, cách đó không xa thậm chí có đường ray cao tốc, thiết bị thu thập năng lượng im lặng suốt dọc đường rốt cuộc bắt đầu nhấp nhô rất nhẹ, nơi xa có thể loáng thoáng trông thấy ánh đèn le lói và nhà cao tầng, đã có bóng dáng thành phố.

Lục Tất Hành suy nghĩ một chút: “Vệ đội trưởng Turan thật ra là…”

Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, thiết bị thu thập năng lượng dọc đường như đã chết rồi, kẻ ngu cũng biết Turan lừa đảo.

“… Thật ra là được em nhờ vả, giúp em hẹn anh ra ngoài.” Tuy rằng Lục Tất Hành bị ép mua ép bán, nhưng là người được lợi, cậu vẫn cắn răng trượng nghĩa gánh oan tiếng xấu, dè dặt nhìn Lâm Tĩnh Hằng: “Lâm, anh giận à?”

Lâm Tĩnh Hằng một phút đồng hồ không nói gì, sau đó đáp một nẻo: “Sắp đến rồi.”


Lục Tất Hành ngẩng phắt đầu lên.

Lâm Tĩnh Hằng: “Không có lần sau đâu.”

Lục Tất Hành đột nhiên quay đầu ra cửa sổ xe, nhìn thấy khuôn mặt không kìm nén được cười ngây ngô của mình trên kính, để giữ khí chất, cậu điều chỉnh năm phút mới đưa mặt mày về vị trí cũ.

Sau đó cậu nhanh nhẹn mở thiết bị đầu cuối cá nhân, mân mê giây lát, trên cổ tay lóe sáng, thanh loading nhanh chóng chạy qua, một màn hình giả lập nhảy ra, một bản đồ mạng vệ tinh cũ xưa trải ra – chuyên gia câu chùa mạng đã câu ké mạng nội bộ thành phố.

Lục Tất Hành huýt sáo một tiếng, đồng bộ tín hiệu cho Lâm Tĩnh Hằng như để khoe tài: “Ba giây rưỡi, phá kỷ lục của cá nhân em rồi.”

Cậu bấm bấm chọc chọc, hào hứng giở tra thông tin thành phố: “Nơi này tên Ngân Hà Thành, nhân khẩu thường trú hơn ba trăm vạn… Có khu mua sắm trung tâm và món ngon đặc sắc! Lâm, anh thích bánh kếp chocolate không?”

“… Cái khỉ gì? Không.” Lâm Tĩnh Hằng giảm tốc độ xuống bằng xe cũ bình thường, lại lấy một điếu thuốc nhét vào miệng, hơi sầu lo nghĩ: Tên nhóc này tài hoa hơn người, có điều mãi chẳng chịu lớn.

Hắn đặt hờ một tay trên vô-lăng ngụy trang trong xe cơ giáp, thong thả lái xe vào lối vào quốc lộ “Ngân Hà Thành chào đón bạn”. Không biết có phải là khí trường hắn quá mạnh hay không, vừa mới đi qua đèn neon trên bảng chào mừng liền tắt “phụt” một tiếng, bốc ra khói nhẹ.

“Còn có sòng bạc… Không phải hệ thống tiền tệ tín dụng sụp đổ rồi sao? Họ đặt cược cái gì? Lâm, anh đoán họ bây giờ dùng cái gì thay tiền?”

Một vấn đề triết học từ xưa trên lịch sử đi vào đại não luôn luôn bận rộn của Lâm tướng quân.

“Ta đang ở đâu?” Hắn nghĩ thầm, “Tại sao ta ở đây?”

Tại Thiên Hà Số 8, tìm đô thị lớn xa hoa trụy lạc là không thể, sao Khải Minh kỳ thật còn không bằng sao Bắc Kinh β, chỉ hơn ở khí hậu tốt một chút, không có mùa đông vô tận, bởi vậy nhìn cũng có sức sống hơn.

Cái gọi là “khu mua sắm trung tâm”, thật ra là một đống ngõ nhỏ rắc rối phức tạp, xung quanh đầy lán nhỏ dựng lung tung, trong lán có một số quán cóc vỉa hè. Kiến trúc không quy không củ thò ra thụt vào, trên mặt đất gồ ghề bốc mùi nước thải sinh hoạt và rác, hòa với mùi thức ăn, khá là tiêu hồn.

Một robot mini ngân nga chất giọng như sắt vụn đồng nát hô đi hô lại: “Ba ống tiêm dinh dưỡng đổi một ngàn đồng ‘nhai phiếu’, khách ngoại lai đến đây xếp hàng! Chập tối bán hạ giá, ba ống tiêm dinh dưỡng, hưởng thụ phục vụ cả đêm!”

Lâm Tĩnh Hằng chắp tay sau lưng vây xem chốc lát, phát hiện quảng trường nho nhỏ này đã tổ thành một khối cộng đồng kinh tế nguyên thủy, dân ngoại lai dùng ống tiêm dinh dưỡng đổi một loại phiếu điểm số thay tiền, đem điểm số thanh toán cho hộ buôn, hộ buôn lại tính tiền với quảng trường, đổi thành ống tiêm dinh dưỡng, để tránh ống tiêm dinh dưỡng đắt quá, dân làm ăn nhỏ không có tiền thối.

Lục Tất Hành đã nhét ba ống tiêm dinh dưỡng vào bụng robot, robot nuốt “ực” một tiếng, giây lát sau chiếu một luồng sáng lên cổ tay Lục Tất Hành, một ngàn đồng “nhai phiếu” đã chuyển lên tay cậu.

“Em mời anh.” Lục Tất Hành nói, đối diện đột nhiên có một nhóm bán hàng rong đẩy xe hàng đi qua, để tránh bị tách ra trong ngõ hẹp, Lục Tất Hành nắm tay Lâm Tĩnh Hằng, cảm giác bàn tay kia vô thức rút nhẹ, rồi lập tức kéo cậu qua.

Trên ngôi nhà lầu bên cạnh hắt xuống một chậu nước, vừa vặn đổ xuống chỗ Lục Tất Hành vừa đứng.

Lâm Tĩnh Hằng: “Cẩn thận một chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.