Đọc truyện Tàn Thứ Phẩm – Chương 47Quyển 2 –
Cơ giáp qua lại giữa hai điểm nhảy vũ trụ là đi đường bình thường, có điểm nhảy vũ trụ giúp đỡ, bản thân cơ giáp hao năng lượng khá thấp, chỉ cần người lái đừng vì nhảy mà rớt mạng, thường sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho người trên cơ giáp.
“Nhảy khẩn cấp” thì không thân thiện lắm, đó là từ nơi không nằm trong phạm vi điểm nhảy vũ trụ, trả giá bằng mức hao năng lượng cao, tổn thương cao của bản thân cơ giáp, cưỡng chế nối với điểm nhảy nào đó đã biết tọa độ, ép buộc cơ giáp qua, cực kỳ dã man và vô nhân tính – thông thường chỉ có kẻ điên mới làm thế.
Lâm Tĩnh Hằng nổ đi “Kinh Hỉ”, ngoại trừ biến điểm nhảy vũ trụ thành địa lôi, cũng là để vây hải tặc trong vành đai tiểu hành tinh này.
Hắn tranh thủ xuyên qua “Kinh Hỉ” trước đạn đạo, đến một điểm nhảy khác sâu hơn trong vành đai tiểu hành tinh – đây là con đường bí mật hắn cửu tử nhất sinh mò mẫm ra trong vành đai tiểu hành tinh, đáng tiếc còn chưa đo vẽ bản đồ xong, hôm nay đã phải đi tong ở đây.
“Trạm Lư,” Lâm Tĩnh Hằng chỉ điểu thiếu niên hôn mê, “Lấy thiết bị định vị và máy nghe trộm trên người nó ra.”
“Không thể lấy ra.” Trạm Lư quét qua rồi trả lời, “Tim vị tiên sinh này là cơ quan nhân tạo ‘làm từ cơ quan sống’, bản thân cơ quan chính là thiết bị định vị kia, trong thiết bị y tế của cơ giáp này không hề có tim dự phòng để lựa chọn, một khi lấy ra, cậu ta sẽ chết trong khoảng thời gian rất ngắn.”
“Đây không gọi là ‘không thể lấy ra’,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Chỉ là lấy ra nó sẽ chết mà thôi.”
“Được rồi, tiên sinh,” Trạm Lư biết sửa sai mà đổi cách nói khác, “Có giết chết cậu ta, lấy thiết bị định vị ra hay không?”
Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, nhảy qua vấn đề này, hạ một mệnh lệnh không liên quan: “Ngươi nghĩ cách chặn một phần tín hiệu, để đối phương khi nhận được tín hiệu định vị có sai lệch nhất định và gián đoạn, ta hi vọng chúng cho rằng ta đang cố gắng chặn thiết bị định vị, chỉ là hiệu quả không tốt – học cho giống một chút.”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thưa tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Tôi hi vọng ngài về sau đừng đưa ra yêu cầu ngang ngược như vậy với trí tuệ nhân tạo khác, bọn họ có thể sẽ treo máy.”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn hắn một cái lạnh tanh.
Trạm Lư quân tư thẳng tắp: “Chỉ là một đề nghị.”
Khoa học kỹ thuật tiến bộ rồi, thế nhưng tốc độ phản ứng của con người chẳng nhanh hơn rất nhiều vạn năm trước đến đâu, khi đuôi trọng giáp bị hỏng nặng, Nguyên Dị Nhân căn bản chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhờ mạng tinh thần của cơ giáp quay đầu lại nhìn thấy khói hoa đầy trời, thiết bị truyền tin hỏng trong khoảng thời gian ngắn – song chỉ là trong thời gian ngắn.
Vực ngoại không hề là một nơi yêu hòa bình, cái tên “hải tặc vũ trụ” nghe không giống xuất thân chính quy, nhưng huấn luyện đủ nghiêm chỉnh.
Kênh truyền tin vừa rối loạn, mọi người lập tức ăn ý im lặng một giây, sau đó hiệu suất cực cao bắt đầu điểm số theo thứ tự.
“Cơ số 1 mất tích, số 2 đến 16 cùng rơi tan… tít… đây là cơ số 17 báo cáo thay, thân cơ này bị tổn hủy nghiêm trọng, hệ thống phòng ngự mất tác dụng, hệ thống vũ khí nguy cơ tự nổ cao, hệ thống động lực không dùng được.”
“Số 18 đến 24 rơi tan, số 25 báo cáo thay, điểm nhảy vũ trụ đã bị nổ hủy, lặp lại một lần, điểm nhảy vũ trụ đã bị nổ hủy. Cơ số 1 mất tích trước khi nổ đã xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, hiện đã bỏ trốn.”
“Đại nhân, chiến đội tử trận bảy mươi sáu cơ giáp, có năm mươi ba chiếc khác hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, sáu mươi cơ giáp còn lại đều bị hỏng hóc các mức độ khác nhau, chúng ta tổn thất hơn một nửa, xin ngài hãy ra chỉ thị, có rút khỏi hay không.”
Nguyên Dị Nhân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thiết bị định vị trống không, nổi cơn tam bành: “Rút khỏi cái rắm, dám dùng kế lừa ta, ta phải lột da hắn! Chỉnh đội! Tập hợp! Nối mạng tinh thần của mọi người lại, mở rộng phạm vi tìm kiếm, lục soát từ trường điểm nhảy vũ trụ gần nhất!”
Nghiên cứu của Vệ đội thân vương Cayley đối với bước nhảy vũ trụ luôn đi trước liên minh, năm ấy khi tập kích đội danh dự đã lộ ra dấu vết, tiếc rằng dúm hải tặc vũ trụ kia sau đó đã bị Lâm Tĩnh Hằng tiêu diệt, quân ủy liên minh tiếp tục kê cao gối không lo, không hề hồ hởi đuổi theo.
Bởi vậy, Nguyên Dị Nhân tuyệt đối không chịu tin, sáu mươi cơ giáp cỡ trung cộng thêm một trọng giáp trong tay mình, sẽ không bắt được đối phương.
“Đại nhân, phát hiện thông tin về từ trường bước nhảy vũ trụ yếu ớt ở cách ba ngày hành trình.”
Nguyên Dị Nhân từ trong cơn nổi giận bình tĩnh lại: “Khả năng là bẫy, quét viễn trình.”
“Không có kết quả, không thể xác định hướng đi của đối phương.”
Nguyên Dị Nhân nhướng mày: “Thử khởi động thiết bị định vị trên người con chim bói cá, có thể hắn đã nghĩ cách chặn rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng ở trên “cơ giáp số 1”, chậm rãi nuốt một miếng thức ăn dinh dưỡng dạng nén không mùi vị, nhìn điểu thiếu niên dưới chân đột nhiên co rúm lại, giống như người bệnh tim bị giật điện: “Nguyên Dị Nhân đang thử khởi động thiết bị định vị, kẻ này rất thú vị, bất kể ngươi cho hắn cái gì, hắn đều không tin ngươi, nhưng nếu ngươi hơi lui một bước, nửa che nửa đậy dụ hắn tự đến truy tung, chỉ cần hắn tự nhận mình đã cố gắng, bất kể nhận được kết luận vớ vẩn cỡ nào, hắn cũng sẽ tin chắc không nghi ngờ. Loại tự tin không logic này là ai cho hắn thế?”
Trạm Lư trả lời lý lẽ và có bằng chứng: “Tiểu thư Evgeniya ca sĩ nổi tiếng vũ trụ, ca khúc thành danh của cô ấy tên là ‘Tin vào chính bạn’.”
Trong cơ giáp đúng lúc mở nhạc xập xình.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Tướng quân từng bị tỏ tình nhiệt tình rửa tai lắng nghe giây lát, cảm giác huyết áp bị nhịp trống ầm ĩ kia đánh cao lên, đồng thời cho rằng giọng hát của tiểu thư Evgeniya y như con lừa hoang nổi điên vậy.
“Tắt.” Lâm Tĩnh Hằng không thể chịu được, nói, “Đừng để Nguyên Dị Nhân uổng phí công sức, hãy tiết lộ cho hắn một chút tin tức thích hợp.”
Hắn vừa dứt lời, một tín hiệu yếu ớt đứt quãng xuất hiện trên thiết bị định vị của Nguyên Dị Nhân, chợt lại biến mất như một âm hồn.
Nguyên Dị Nhân nghiến răng: “Cơ giáp hỏng ở lại tại chỗ đợi lệnh, tập trung nguồn năng lượng cho các cơ giáp đánh được, chúng ta chuẩn bị nhảy khẩn cấp! Thứ nhất, khả năng trị số tới hạn tinh thần của đối phương rất cao, giữ nguyên trạng thái mạng tinh thần nối liền, đề phòng hắn xâm nhập lần nữa. Thứ hai, toàn thể chuẩn bị bắn đạn đạo, nhảy thành công lập tức ra tay, không được cho hắn thời gian phản ứng, lồng phòng hộ mở hết cỡ! Bắt hắn!”
Lâm Tĩnh Hằng nhét gói đựng thức ăn dinh dưỡng dạng nén vào tay Trạm Lư: “Chuẩn bị đối xung đạn đạo, toàn tốc rút lui, chờ đón một đợt oanh tạc điên cuồng nào.”
Dựa theo lẽ thường, hãm sâu trong vành đai tiểu hành tinh không quen thuộc, trong tình huống đột nhiên bị tập kích, sức chiến đấu bên mình tổn thất quá nửa, Nguyên Dị Nhân tuyệt đối không nên tùy tiện truy kích.
Mà dựa theo lẽ thường, hải tặc vũ trụ đã rời xa tuyến đường chỗ căn cứ, tổn thất nặng nề, Lâm Tĩnh Hằng đã đạt mục đích che giấu tọa độ căn cứ, hắn cũng tuyệt đối không nên tiếp tục dụ địch xâm nhập, toan dùng sức mình đuổi tận giết tuyệt chiến đội hải tặc còn hơn sáu mươi cơ giáp.
Cả quân ủy liên minh lẫn học viện Ulan, đều chưa bao giờ dạy đấu pháp như thế.
Song cả Vệ đội thân vương Cayley lẫn Lâm Tĩnh Hằng đều quá ngạo mạn, giống như yêu quái nhìn thấy máu sẽ nhe răng nanh, mỗi một tế bào đều hưng phấn run rẩy vì khói thuốc súng.
Lâm Tĩnh Hằng ba mươi năm đứng ở tiền tuyến đối kháng hải tặc vũ trụ, như kẻ trông coi dưới vực sâu, sinh viên tốt nghiệp học viện Ulan chính thống từng đeo quân hàm đủ sao này, phong cách hành động lại giống một hải tặc vũ trụ thích làm ngược lệ thường hơn.
Ngay sau đó, hạm đội hải tặc tập thể xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, sóng năng lượng khổng lồ chưa hoàn toàn lan rộng, tất cả các thiết bị bắn đạn đạo trên sáu mươi cơ giáp toàn bộ khai hỏa, hàng trăm phát đạn đạo cùng một thời gian bắn ra, đạn đạo cấu thành một mặt cầu, bay ra bốn phương tám hướng, hầu như không có góc chết.
Vũ khí trí mạng nhất của loài người như sóng thần tung lên sóng lớn trong vành đai tiểu hành tinh, các vì sao chuyển động ổn định quanh điểm nhảy vũ trụ toàn bộ bị đẩy ra, hỗn loạn va chạm vào nhau, lại tan tành trong từng luồng sáng màu trắng.
Lâm Tĩnh Hằng tăng tốc hết cỡ cơ số 1, bắn ba phát đạn đạo liền, va chạm với đạn đạo tấn công ở cách đó không xa, năng lượng đối xung im ắng vẽ một hình cung trong chân không, hạt năng lượng cao, mảnh vỡ, xác sao như bão táp quét qua thân cơ số 1, chớp mắt, hệ thống phỏng trọng lực bên trong không cách nào cân bằng, người sống và xác chết cùng bị hất ra.
Lâm Tĩnh Hằng đá văng xác một hải tặc đập lên người hắn, ra lệnh cho cơ số 1 dừng lui lại, kế đó lợi dụng khe hở này lao ngược lên, cơ hồ sượt qua hai phát đạn đạo mà xông vào đoàn cơ giáp hải tặc.
Đạn đạo của hải tặc vũ trụ là cài sẵn trước khi nhảy khẩn cấp, bọn hải tặc còn chưa định thần khỏi sự khó chịu dữ dội từ cú nhảy khẩn cấp, lại bị dư âm và ánh sáng mạnh của đạn đạo mình nổ chấn không mở nổi mắt, chẳng ai ngờ được đối phương lại đánh một đòn hồi mã thương vào lúc này.
Trạm Lư: “Tiên sinh, mức độ hỏng của lồng phòng hộ đang không ngừng tăng lên, 80%… 85%… 90%…”
Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt bịt tai, nã ba phát đạn đạo liền vào đám hải tặc, phát thứ nhất bắn nát lồng phòng hộ của một cơ giáp, phát thứ hai trực tiếp bắn trúng kho vũ khí của cùng một cơ giáp, kho vũ khí chợt tự nổ, cùng lúc đó, phát đạn đạo thứ ba tông bay xác cơ giáp tự nổ kia –
Phòng ngự hoàn mỹ kết nối tất cả mạng tinh thần của Nguyên Dị Nhân tức khắc xuất hiện một lỗ thủng, Lâm Tĩnh Hằng bay thẳng vào vùng trống, nháy mắt đoạt mạng tinh thần của hai cơ giáp trước sau.
Trạm Lư: “Tiên sinh, lồng phòng hộ hoàn toàn mất hiệu lực, khởi động lại thất bại!”
Nguyên Dị Nhân nháy mắt nhận thấy sự bất thường, họng pháo ion của trọng giáp nhắm thẳng vào hắn, khai hỏa ngay hầu như không qua dự nhiệt.
Hai cơ giáp hải tặc bị xâm nhập tức thì thành tấm khiên của Lâm Tĩnh Hằng, chặn họng pháo ion, Nguyên Dị Nhân suýt nữa nổ tan xác, lồng phòng hộ của trọng giáp bị chính mình nổ hỏng nặng.
Mạng tinh thần của đông đảo cơ giáp hải tặc nối vào nhau, nhất thời cản tay lẫn nhau, hành động bất tiện, trở thành cá chậu bị vạ lây.
Nguyên Dị Nhân quát: “Tản ra!”
Lâm Tĩnh Hằng cười: “Đừng giở trò khôn vặt nữa.”
Mạng tinh thần vốn nối vào nhau, khi tản ra, cổng nối người cơ nháy mắt xuất hiện vô số kẽ hở, Lâm Tĩnh Hằng không chút khách sáo nhận hết, nhất thời vô số cơ giáp hỗn chiến như quần ma loạn vũ – quả thật không biết ai cùng phe với ai.
Giữa lửa đạn liên tục là nhắc nhở bình tĩnh của Trạm Lư: “Tiên sinh, nhịp tim ngài quá cao, nhiệt độ cơ thể đã vượt qua 40, tinh thần lực quá tải nghiêm trọng, có nguy cơ bị tấn công -“
Chiến đội hải tặc là chiến đội đúng tiêu chuẩn, không như Đội Tự Vệ gà mờ của Xú Đại Tỷ, người lái vừa rớt mạng cơ giáp liền thành không người – trong Vệ đội thân vương Cayley, mỗi một cơ giáp cỡ trung đều có ba đến năm người lái dự phòng, một khi bị cướp quyền mạng tinh thần, lập tức sẽ có từ hai người lái dự phòng trở lên đồng thời kết nối vào, đoạt quyền lại.
Một cơ giáp phản kích có lẽ Lâm Tĩnh Hằng xử lý được, nhưng mấy chục cơ giáp đồng thời cắn ngược, dẫu là thần tiên cũng chẳng cầm cự nổi.
Lâm Tĩnh Hằng vẫy tay gọi Trạm Lư, xách cổ áo điểu thiếu niên, quay người nhảy lên cơ giáp Bắc Kinh đậu ở một góc.
Bắc Kinh trong thời gian Trạm Lư ẩn nấp đã im lặng nạp đầy điện.
Lâm Tĩnh Hằng khởi động Bắc Kinh, đồng thời, tích tắc tập thể hải tặc phát động cuộc chiến tranh đoạt mạng tinh thần, hắn liền tự động rút khỏi tất cả mạng tinh thần.
Bệ đáy cơ giáp số 1 im ắng mở ra, phóng cơ giáp Bắc Kinh ra, cùng lúc đó, mạng tinh thần cơ số 1 để trống bị Nguyên Dị Nhân cướp quyền, hắn ta mí mắt cũng không chớp trực tiếp khởi động chương trình tự nổ.
Tiểu cơ giáp Bắc Kinh còn chưa to bằng đạn đạo trong sự yểm hộ của vụ nổ mạnh lặng lẽ đến gần trọng giáp, sát vào nòng pháo ion – lồng phòng hộ chỗ đó ban nãy bị hư tổn, vừa vặn lộ ra trạm thu phóng cơ giáp dự phòng của trọng giáp.
Sau đó, Bắc Kinh như một virus lẻn đi, yên ắng chui vào trọng giáp của Nguyên Dị Nhân.
Nguyên Dị Nhân nhìn cơ số 1 tan thành khói bụi phá lên cười to, chẳng thèm để ý sáu mươi mấy cơ giáp của mình cơ hồ lại tổn thất quá nửa trong cuộc chiến vừa rồi.
Lâm Tĩnh Hằng thở hồng hộc trong chốc lát, cảm thấy hít thở nóng hầm hập cơ hồ muốn cháy phổi, trước mắt tối sầm, quờ quạng lung tung, Trạm Lư kéo hắn dậy: “Tiên sinh!”
Cùng lúc đó, điểu thiếu niên tỉnh lại trên tiểu cơ giáp Bắc Kinh.
Lâm Tĩnh Hằng: “Có hạ sốt không…”
“Tiên sinh, kháng thể đang xử lý virus Cầu Vồng, một chút khó chịu là phản ứng tự nhiên của cơ thể, vấn đề của ngài là tinh thần lực quá tải.”
Tiếng hắn chợt xa chợt gần, Lâm Tĩnh Hằng nhất thời không nghe rõ.
“Chiến đội máy móc cỡ trung hàng trăm cơ giáp của Nguyên Dị Nhân trước mắt chỉ còn lại hai mươi sáu, một phần trong đó thậm chí khó lòng kham nổi một lần nhảy khẩn cấp, kho vũ khí của trọng giáp đã nổ hỏng một nửa số lồng phòng hộ, có thể nói đối phương trước mắt đã không còn sức chiến đấu.” Trạm Lư nói, “Ngài cần nghỉ ngơi.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe rõ câu cuối cùng, sau đó hắn nói: “Không.”
Trạm Lư: “… A, một trăm hai mươi bốn.”
“Ta phải giết hắn.” Lâm Tĩnh Hằng nói hầu như không thể nghe thấy, “Hắn… hắn đã hủy Kinh Hỉ mà Lục Tín để lại.”
Trạm Lư im lặng một lát: “Tiên sinh, điểm nhảy ‘Kinh Hỉ’ là do ngài tự nổ.”
“Đúng vậy,” Lâm Tĩnh Hằng hơi đỡ hơn, đẩy Trạm Lư ra tự mình đứng vững, “Vậy thì thế nào, dù sao cũng phải có người trả giá đắt cho việc này.”
Hắn chính là tên khốn vì mục đích mà không từ thủ đoạn, sau đó lại tính tất cả hi sinh lên đầu đối phương như thế.
Lâm Tĩnh Hằng có lẽ đã sốt hồ đồ rồi, suy nghĩ trong một chớp mắt không khống chế được, dạo bước đến nơi vô bờ bến, đột nhiên nói không đầu không đuôi gì cả: “Độc Nhãn Ưng năm đó không chịu giao cậu ấy cho ta… rất sáng suốt.”
“Trạm Lư, nếu mạng tinh thần của ngươi mở ra hết, năng lượng trên Bắc Kinh có thể duy trì trong bao lâu?”
“Khoảng ba phút thưa tiên sinh.”
Ba phút… Trọng giáp không thể như cơ số 1, để hắn đóng cửa phun độc, trọng giáp quá lớn, kết cấu bên trong cũng quá rắc rối phức tạp, ba phút, khởi động chương trình trọng giáp tự nổ cũng chưa chắc đủ.
Lâm Tĩnh Hằng trầm ngâm chốc lát.
Điểu thiếu niên đã tỉnh táo lại kinh sợ nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, lặng lẽ đến gần cửa cabin cơ giáp đang đậu, nhân lúc không ai chú ý, chợt nhảy lên tông nát van an toàn khẩn cấp, chớp mắt mở cửa cabin bay ra ngoài.
Trạm Lư: “Tiên sinh…”
Lâm Tĩnh Hằng mặt không đổi sắc đóng kín cửa: “Không sao, cho Nguyên Dị Nhân một niềm kinh hỉ nữa.”
Lục Tất Hành vội vội vàng vàng chạy đến bên ngoài vành đai tiểu hành tinh, kinh hoàng nhìn “Sa Mạc Tử Vong” trước mắt, cậu lẩm bẩm trong tiếng cảnh cáo gần như gầm thét của cơ giáp: “Anh ấy từng tham gia tổ chức thần bí kiểu ‘đội tự sát vũ trụ’ nọ kia có phải không?”
Cơ giáp không đủ thông minh để tán thưởng sự hài hước của cậu, bị “Sa Mạc Tử Vong” dọa gào ầm lên.
Bộ não Lục Tất Hành chập mạch giây lát: “Lỡ như mai kia mình từ chối anh ấy, anh ấy sẽ không lên cơn yandere làm gì mình chứ?”
Cơ giáp càng hoảng sợ hơn.
Lục Tất Hành giật mình, cục hầu nhích nhích, lông tơ tập thể dựng lên, lòng bàn tay lại rịn mồ hôi.
Cả trạng thái nói đến, đại khái chính là – hơi đáng sợ, nhưng nghĩ lại còn rất thích.
Sau đó cậu không nói lời gì lái tiểu cơ giáp như máy bay giấy, xông vào Sa Mạc Tử Vong.