Đọc truyện Tàn Thứ Phẩm – Chương 202: Ngoại truyện 5 Cuộc sống “về hưu”
Ông cụ thư ký trưởng của Lục Tất Hành sắp sửa về hưu, cô con gái làm việc ở biên cảnh liền đưa cháu ngoại về sao Khải Minh, một mặt là để tiện giáo dục bé, một mặt cũng là sợ ông sau khi về hưu cuộc sống buồn tẻ, cho ông làm bạn.
Cô “con gái” này của thư ký trưởng không phải ruột thịt, cha mẹ cô trước kia là nhân viên chính phủ sao Cayley, thời điểm hải tặc xâm phạm toàn diện liên minh, sao thủ đô Thiên Hà Số 8 ngày xưa bị thân vương Cayley oanh tạc, cả nhà gặp nạn, chỉ có mình cô bởi vì tiễn gia đình bạn thân đi di cư mới tránh khỏi kiếp nạn. Ông thư ký trưởng lúc ấy bị phái đến sao Khải Minh, nghe thấy tin tức, gấp gáp mạo hiểm tự mình đi đón cô, cũng vừa vặn nhờ lần mạo hiểm này mà tránh thoát thời kỳ tăm tối Hiệp hội chống Utopia công chiếm sao Khải Minh.
Cô gái năm đó mười bảy tuổi, vị thành niên, lại là thời chiến tranh loạn lạc, ông cụ thư ký trưởng liền nhận quyền giám hộ, trở thành cha nuôi, đôi cha con may mắn sống sót này nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tình cảm còn hơn cả ruột thịt, ông cụ thư ký trưởng cũng tự thấy mình có kinh nghiệm nuôi lớn một đứa trẻ.
Nhưng rất hiển nhiên, che chở một thanh thiếu niên sắp trưởng thành, cùng với nuôi một đứa oắt con trước tuổi đi học, khác biệt vẫn rất lớn.
Ông cụ thư ký trưởng nuôi thử hai ngày, hơi hoài nghi cuộc đời, muốn trả hàng cho cô con gái.
“Mẹ nó hồi nhỏ vừa im lặng vừa chịu ngồi, học gì cũng chăm chỉ, đôi lúc khiến người ta nhìn mà đau lòng – Tổng trưởng Lục, ngài nhớ Adele chứ, nó với cậu nhóc White kia… Hai đứa cùng nhau vào bộ công trình, đích thân ngài phỏng vấn, có phải rất ưu tú hay không?” Ông cụ thư ký trưởng chỉnh sửa biên bản cuộc họp, rót cho mình và Lục Tất Hành mỗi người một ly trà nóng, khuôn mặt đầy sầu lo, “Đứa trẻ này là con ruột của nó sao?”
Lục Tất Hành biết ông cụ thư ký trưởng chỉ phàn nàn vậy thôi, vì thế cười tủm tỉm không tiếp lời.
“Cho dù là con ruột, chắc chắn cũng là gien của ba nó có vấn đề,” Ông cụ thư ký trưởng nói như đinh đóng cột, “Không thì là ba nó giáo dục có vấn đề.”
Lục Tất Hành thổi hơi nóng trên nước trà: “Sao thế ạ?”
“Mấy hôm nay đang làm thủ tục chuyển trường, tôi mua một trí tuệ nhân tạo dạy trẻ gia dụng, muốn dạy nó một chút toán học đơn giản và xem tranh biết chữ ở nhà trước. Ôi, căn bản là không ngồi yên được, tôi nghĩ cách khuyến khích nó, bảo với nó là, mỗi ngày ngoan ngoãn học một tiếng, học xong tôi sẽ cho ăn bánh, ban đầu còn hơi hữu dụng, nhưng chưa được hai hôm, nó còn học được lừa ăn lừa uống – cò kè mặc cả, ba hồi đòi ăn thêm một miếng bánh quy, ba hồi đòi học bớt lại mười phút, chỉ cần tôi không ở bên cạnh canh chừng, thì mò đông mò tây, robot dạy trẻ mỗi ngày đều cáo tội, ngài nói phải làm thế nào bây giờ?”
Lục Tất Hành khoát tay, ý bảo ông cụ cứ yên tâm: “Adele khi đó đã thành thiếu nữ rồi, lại vừa trải qua nước mất nhà tan, làm sao có thể so với trẻ nhỏ bốn tuổi?”
Ông cụ thư ký trưởng thở dài não nề, ngồi đối diện cậu.
Tổng trưởng Lục nói: “Dùng đồ ăn vặt dụ nó học cũng không ổn, tương đương với đem niềm vui nội tại của toán học và trò chơi điền chữ, biến thành động lực ngoại tại đổi lấy ‘thù lao’, càng như vậy nó càng không hứng thú đối với việc ngài yêu cầu nó làm, chỉ muốn làm biếng hơn, đổi lấy nhiều kẹo hơn.”
Ông cụ thư ký trưởng suy nghĩ một chút, cảm thấy tựa hồ có lý.
“Bốn năm tuổi là thời kỳ tâm trí bùng nổ, trẻ con sẽ trở nên nghịch hơn trước, sức lực càng tràn đầy, đồng thời cũng càng tò mò, ngài có thể thử dẫn dắt nó dùng mười mấy phút chuyên tâm làm một việc, nhưng một tiếng thì quá mức rồi. Cháu nói với ngài…”
Ngay sau đó, Tổng trưởng Lục như một chuyên gia dạy trẻ chân chính, mạch lạc rõ ràng nói từ “đặc điểm sinh lý của trẻ em”, đến “tâm lý và giáo dục trẻ nhỏ”, muốn lý luận có lý luận, muốn thực tế có thực tế, miệng toàn thực dụng hữu ích, sắp xếp qua một chút chắc có thể trực tiếp phát biểu ra sách.
Ông cụ thư ký trưởng ghi chép tỉ mỉ cặn kẽ như bình thường ghi lại phát ngôn quan trọng của Tổng trưởng, cuối cùng rất đỗi cảm động gật đầu: “Tổng trưởng, nhà giáo dục thời đại mới!”
Lục Tất Hành dọn dẹp cặp táp xong xuôi, xua tay nói: “Đâu có.”
Ông cụ thư ký trưởng: “Đúng rồi, trước kia không phải ngài vẫn nói mãi muốn nuôi một em bé sao? Chuẩn bị chưa?”
Lục Tất Hành: “…”
Năm năm trước, Lục Tất Hành lần đầu tiên từ chức, vốn tưởng rằng cuộc sống về sau chính là trời cao biển rộng, ở nhà muối cá, vì thế vùi đầu nghiên cứu một đống giáo trình dạy con, chuẩn bị làm cha, còn tiếp quản phòng bếp của Trạm Lư, mỗi ngày say mê nấu ăn, ai ngờ sắp tự học thành tài thì sấm giữa trời quang, cậu lại thêm một nhiệm kỳ năm năm.
Trong năm năm này, liên minh hòa bình tan rã, các đại thiên hà trước sau độc lập, ký kết quan hệ ngoại giao, thế lực hải tặc tàn dư nhờ sự hiệp trợ của quân đoàn chứng não rỗng Thiên Hà Số 8, cơ hồ bị tiêu diệt sạch, chút ít chip Nha Phiến dư độc còn chạy khắp nơi, cần trường kỳ đấu tranh, giữa các hành tinh thành lập tổ chống ma túy đặc biệt mới, do Anaquim của Bạch Ngân Tứ dẫn đầu, vận động đòi quyền bình đẳng cho chứng não rỗng cũng đi lên sân khấu một cách tự nhiên. Thiên Hà Số 8 ở ngoài lỗ hổng thời gian tự nhiên cũng bắt đầu liên hợp với Thiên Hà Số 7 và 6 xây dựng mạng bước nhảy vũ trụ mới, công trình giai đoạn đầu thúc đẩy rất nhanh, kỹ thuật điểm nhảy vũ trụ lại có đột phá mới, nếu như thuận lợi, trong vòng hai mươi năm Thiên Hà Số 8 có thể nối lại mạng bước nhảy vũ trụ – nghiêng trời lệch đất, thay đổi từng ngày, làm trưởng quan hành chính, để mở ra một cục diện tốt đẹp cho người kế nhiệm, Lục Tất Hành một phút cũng không nhàn rỗi, kế hoạch sinh em bé không thể không nhiều lần lùi lại.
Cậu rất không cam lòng, đành phải lui để cầu tiếp, vừa nhõng nhẽo vừa ép buộc Trạm Lư nuôi con chó cho cậu, nuôi chung với trăn vàng và tắc kè hoa.
Thuyết phục Trạm Lư không dễ dàng, trừ phi sửa đổi chương trình cài đặt của trí tuệ nhân tạo – Trạm Lư kiên định cho rằng thú cưng thuộc động vật có vú như mèo chó các loại sức phá hoại mạnh, còn rụng lông, không hề là người bạn lý tưởng – sở dĩ bị thuyết phục, vẫn là nhờ ơn con mèo hàng xóm.
Ngoại hình con mèo này khác hẳn với mèo thường, đốm như bò sữa, khuôn mặt âm dương, cao to vạm vỡ, là nhất bá địa phương, bình thường chuyên trộm cắp, đánh đồng loại, còn từng nhiều lần lẻn vào sân sau nhà Tổng trưởng, chà đạp hoa cỏ cây cối và con trăn vàng Bỏng Ngô. Hơn nữa đối mặt với Thống soái cũng dám nhe răng, có thể so với hồn thiêng Độc Nhãn Ưng trên trời.
Quản gia điện tử sau nhiều lần cân nhắc, rốt cuộc đồng ý nhận nuôi một con chó, chịu trách nhiệm báo thù rửa hận cho con Bỏng Ngô vào thời điểm giặc ngoài xâm phạm.
Cứ thế, trong “vườn bách thú của Lâm tướng quân và kỹ sư 001” có động vật có vú thứ nhất ngoài chủ nhân – một con chó tên là “Bệ Hạ”.
Bệ Hạ lúc mới đến gần một tuổi, toàn thân đen tuyền, bốn chân thon dài, phẩm tướng rất hợp với tên, là con chó tốt uy phong lẫm liệt. Người ở chỗ nhận nuôi thú cưng nói, Bệ Hạ là “vua chó”, thông minh dễ dạy có thể giữ nhà, tính tình chín chắn không hay sủa, có thể đồng thời thỏa mãn yêu cầu của mấy thành viên trong gia đình. Sau khi dẫn về nhà, quả nhiên được huấn luyện đàng hoàng, nó rất giỏi xem sắc mặt người, ngay cả con Bỏng Ngô sợ sệt cũng dần dần quen với anh bạn cùng phòng mới, do có nó tọa trấn, con mèo bò sữa ác bá âm thầm quan sát từ xa vài ngày, không dám tùy tiện đến xâm phạm.
Đương khi Trạm Lư và Bỏng Ngô đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng ôm đùi vua chó thì mọi sự không lo, con mèo bò sữa làm một lần tập kích thử.
Kết quả vua chó và trăn vàng cùng nhau bị cào muôn hồng nghìn tía.
Trí tuệ nhân tạo Trạm Lư tích cực gửi điện đến chỗ nhận nuôi thú cưng, khiếu nại quảng cáo láo, đối phương trả lời: “Chúng tôi không hề đảm bảo sức chiến đấu của vua chó nhất định rất mạnh, cũng không loại trừ khả năng Bệ Hạ là vong quốc chi quân nha.”
…
“Rốt cuộc có thể về hưu rồi.”
“Rốt cuộc có thể về hưu rồi.”
Lục Tất Hành và ông cụ thư ký trưởng nhớ tới việc nhà mình, tim đều rất mệt, đồng thanh cảm khái một câu.
Ba tháng sau, Lục Tất Hành bàn giao công việc xong xuôi, đón chào cuộc sống mới cậu đã chờ đợi mấy chục năm.
Hôm nay, Lâm Tĩnh Hằng vừa mở cửa, vị “vong quốc chi quân” trong nhà liền lao như điên ra, ngoạm dép lê đi ở nhà đến. Vua này tính hay nịnh nọt, rất giỏi nhìn ra ai không dễ chọc, đặc biệt nịnh Thống soái.
“Tránh ra, đừng cọ ống quần tao.” Quân phục dễ dính lông, Lâm Tĩnh Hằng dùng mũi chân đẩy con chó to lao tới làm nũng ra, hỏi Trạm Lư, “Trong nhà có mùi gì vậy?”
“Sơn tường.” Quản gia điện tử trả lời, “Hiệu trưởng Lục đang quét tường thư phòng.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành mười tám năm Độc Lập chưa từng nghỉ dài ngày, vất vả lắm mới được giải phóng, tinh lực tràn trề bằng cả trăm đứa nít ranh, ban ngày mân mê các món lạ lùng kỳ quái, ban đêm sẽ đổi đủ trò quấn lấy Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng thì không được nghỉ phép, bị cậu không cần biết ngày đêm giày vò mấy ngày liền, sáng sớm hôm trước vất vả bò dậy, thắt lưng mềm nhũn lại ngã xuống, thế là đêm đó hắn quyết đoán phớt lờ các loại sắc dụ, các loại tạo cảm giác tồn tại của Lục Tất Hành, chạy sang thư phòng ngủ.
Lục Tất Hành đeo chiếc tạp dề to màu sắc lòe loẹt như vẽ tranh, chất tạp vật trong thư phòng vào phòng chứa đồ, đặt một vòng sơn tường màu sắc khác nhau quanh chân. Khi Lâm Tĩnh Hằng lên lầu, cậu đang múa may chân tay làm gì đó với lớp sơn bảng chưa khô ở cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tất Hành đắc ý dương dương quay đầu, bỉ ổi biết rõ còn hỏi: “Sơn tường phải để vài ngày, a, em không cẩn thận chọn mùi hoa hồng mất rồi, anh không thích mùi này lắm nhỉ? Thống soái, mấy ngày tới anh có dùng thư phòng không?”
Lâm Tĩnh Hằng khoanh tay trước ngực, dựa cửa nhìn cậu làm trò mèo.
“Sơn một cái bảng đen ở đây đẹp không anh?” Lục Tất Hành đảo tròng mắt, rất thông minh nói sang chuyện khác, “Bình thường có thể viết viết vẽ vẽ, còn có thể làm trang trí, ví dụ như vẽ tay một bức chân dung của em, như vậy lúc anh làm việc ở thư phòng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy em bên cạnh…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Âm hồn bất tán?”
Lục Tất Hành nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt hắn, cười nịnh nọt như con Bệ Hạ vểnh cái đuôi to.
Lâm Tĩnh Hằng như cười như không đi tới: “Chân dung phải không? Khỏi cần vẽ tay phiền phức, để tôi vẽ cho.”
Lục Tất Hành mơ hồ có cảm giác nguy cơ, nhưng ngâm mình hơn nửa ngày trong sơn tường mùi hoa hồng khiến phản ứng chậm chạp không kịp chạy, ngay lập tức, Lâm Tĩnh Hằng chớp nhoáng vặn cánh tay cậu ra sau lưng, tay kia thì khống chế cổ cậu, nhấn một cái về phía trước –
Một hình người liền in trên sơn tường chưa khô.
Bệ Hạ và Bỏng Ngô lên lầu, ở cửa vây xem màn này, vội vàng cắp đuôi bỏ trốn mất dạng – Lục Tất Hành bị sơn tường quẹt thành mặt âm dương, như cùng một cha với con mèo bò sữa chuyên đánh chó đập trăn.
Năm giây sau, trong thư phòng la toáng lên một tiếng: “Lâm Tĩnh Hằng!”
Lâm Tĩnh Hằng thân thủ nhanh nhẹn né cậu lao tới, vài bước rút tới cửa, thuận tay khóa cửa thư phòng từ bên ngoài.
Nhưng kỹ sư 001 vĩ đại làm sao bị một cái khóa điện tử quèn nhốt lại được?
Lục Tất Hành nhanh nhẹn phá khóa, quyết định dùng cách “thương địch một ngàn tự tổn một vạn” để báo thù – cậu cười gằn một tiếng, quay người lôi chiếc cọ trong thùng sơn tường, quét một chặp lên đầu lên mặt mình, bôi mình thơm ngào ngạt, đen sì không góc chết, co giò chạy ra.
“Anh có tin em hôn anh không? Em phải in một trăm dấu môi son trên người anh!”
Quản gia điện tử Trạm Lư không đâu không có mặt từ trên nóc nhà thòng xuống, quét qua tường và mặt đất hỗn độn: “Hiệu trưởng Lục, tôi đã đề nghị thầy đặt một cái cọ tự động từ công ty sơn tường, mà thầy từ chối.”
Tiếng Lục Tất Hành từ dưới lầu vọng lên: “Để đó cho tôi!”
Trạm Lư: “Bây giờ sợ rằng thầy cần đặt một robot trang hoàng ‘cứu vớt ngôi nhà gay go’.”
“Tôi nói để đó…”
Ngay lập tức rầm một tiếng, sau đó ầm ĩ một tràng, cánh cửa nào đó đóng lại, rồi im lặng.
Trạm Lư rơi xuống đất hóa thành hình người, nhún vai, xách con Bỏng Ngô toan chui vào trong thư phòng ra, tan vào bức tường.
Con tắc kè hoa nằm cạnh một dấu chân đen sì trên cầu thang, trợn đôi mắt đờ đẫn, màu từ từ đậm lên.
…
Bữa tối hôm nay bị chậm lại mấy tiếng, bởi vì các chủ nhân đều buộc phải đi tắm rửa.
“Cảm ơn, Trạm Lư.” Lục Tất Hành bưng cơm tối từ tủ giữ nhiệt ra, trên lò nướng sáng lên một biểu tượng tay máy, làm động tác “OK”, tiền nhiệm Tổng trưởng chém gió không cần nháp thò đầu nhìn cầu thang và hành lang một cái, nhăn mũi ngửi mùi hoa hồng khắp nhà, “Cái kia…”
Tay máy từ trên nóc lò nướng giơ ra: “Để đó cho thầy.”
Lục Tất Hành ho khan một tiếng: “… Đặt một bộ ‘cứu vớt ngôi nhà gay go’.”
…
Lâm Tĩnh Hằng đuôi tóc hơi ướt, qua loa mặc áo ngủ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, môi chợt lành lạnh, bị người ta bôi lên một ít Mayonnaise.
“Dậy ăn chút gì đi anh.”
Lâm Tĩnh Hằng giơ tay gõ tủ đầu giường, uể oải nói: “Để đây trước đi.”
Lục Tất Hành dừng một chút, lại lẹp kẹp đi tới, bị một ngón tay chặn.
Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt lên: “Đàng hoàng một lúc, ngoan.”
Lục Tất Hành vội vàng ngồi ngay ngắn bên giường, vẻ mặt chính nhân quân tử… Dùng khóe mắt ngắm hắn.
“Không phải em nói muốn đi du lịch vòng quanh tám đại thiên hà sao?” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, “Muốn đi thì đi, không muốn đi thì cũng đừng đem năng lượng bay một vòng quanh tám đại thiên hà dùng hết vào phá hoại hoàn cảnh xung quanh, em muốn phá nhà à?”
“Không vội, tám đại thiên hà luôn ở đó.” Lục Tất Hành nhón một miếng bánh mì nhỏ, bẻ làm đôi, một nửa bỏ vào miệng mình, nửa kia đút cho Lâm Tĩnh Hằng, “Em không muốn đi một mình đâu, chờ một hai trăm năm đi, chờ khi nào anh có thời gian…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang cậu: “Cuối tuần.”
Lục Tất Hành: “… Cái gì?”
“Cuối tuần có thể,” Lâm Tĩnh Hằng sợ vụn bánh mì rơi xuống giường, liền ngồi dậy, “Tôi xin nghỉ phép rồi, rất nhiều năm chưa nghỉ, có thể dồn lại, phòng ngự của Thiên Hà Số 8 đều đã sắp xếp xong rồi, tôi đi với em.”
Hắn nói xong, lại nhìn Lục Tất Hành đang ngơ ngác một cái mà giải thích: “Có Bạch Ngân Thập Vệ, cũng không phải thời điểm đặc biệt, không cần tôi luôn nhìn chằm chằm.”
Lục Tất Hành buột miệng hỏi không qua suy nghĩ: “Trước kia… trước kia cứ điểm Bạch Ngân, không phải cũng có Bạch Ngân Thập Vệ, nhưng em nghe Turan nói, anh ngoại trừ trở về Votaw báo cáo công tác theo phép, chưa từng rời khỏi công việc.”
Lâm Tĩnh Hằng giơ tay nắm gáy cậu: “Đó là bởi vì tôi không có nơi khác để đi.”
Lục Tất Hành nắm tay hắn, chậm chạp hiểu ra Lâm Tĩnh Hằng đã hứa hẹn gì với cậu, trong mắt như có hai ngọn lửa rừng, từ từ sáng rực lên.
“Dậy,” Lâm Tĩnh Hằng chẳng chút để tâm mà nói, “Bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn trong phòng ngủ.”
Hơn nữa…
Hắn nghĩ: “Thứ ngay từ bây giờ đã có thể cho em, tại sao phải đợi một hai trăm năm sau?”